Chương 27: Quay thưởng tháng sáu (Thượng)

Phương Trượng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Chương 27: Quay thưởng tháng sáu (Thượng)

Phương trượng trẻ tuổi này có can đảm, không giống bình thường.

Đây là đánh giá trong lòng Quan lão tiên sinh.

Mặc dù Quan lão tiên sinh có thân phận, hơn nữa võ nghệ không kém, nhưng lão đúng là một tín đồ nhà Phật, chỉ là bởi vì Hoắc Nguyên Chân vô cùng trẻ tuổi, mới lên tiếng thở dò xét.

Bây giờ nhìn thấy Hoắc Nguyên Chân biểu hiện như thế, Quan lão tiên sinh cười ha hả, tiến lên thi lễ với hắn:

– Phương trượng chỉ trách, chẳng qua là lão phu chỉ đùa một chút cùng người, làm sao lão phu dám đắc tội với người có thể cầu thông cùng Phật tổ như phương trượng đây, chẳng phải là phạm vào sai lầm lớn hay sao?

Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng hơi mở mắt, nhìn về phía Quan lão tiên sinh:

– Quan thí chủ thật không dám?

– Quả thật không dám.

Lần này Quan lão tiên sinh nói vô cùng thành kính.

– Tốt lắm, Nhất Tịnh, đóng cửa ngủ.

Nói xong Hoắc Nguyên Chân đứng lên, xoay người đi vào bên trong chùa. Sau đó Nhất Tịnh liền tuân theo mệnh lệnh của hắn, đóng cửa chùa, để mặc cho bọn Thượng Quan Hùng và Quan lão tiên sinh ở bên ngoài.

Quan lão tiên sinh cùng Thượng Quan Hùng ngơ ngác nhìn nhau, chẳng lẽ để cho đường đường phụ thân Tiết Độ Sứ phải hứng gió nơi này?

Đang lúc Thượng Quan Hùng cùng vị Quan lão tiên sinh kia ngơ ngác nhìn nhau, cửa chùa đột nhiên lại mở ra.

Người mở cửa là Nhất Tịnh, Thượng Quan Hùng cho là Hoắc Nguyên Chân đã hồi tâm chuyển ý, vội vàng hỏi:

– Phải chăng là Nhất Giới phương trượng để cho chúng ta tiến vào?

Không ngờ Nhất Tịnh ném ra ngoài một tấm thảm, nói với Thượng Quan Hùng:

– Phương trượng chúng ta nói tiết trời trên núi ban đêm lạnh lẽo, lão nhân gia tuổi không còn trẻ, thêm một tấm thảm tránh cho ngã bệnh.

Thượng Quan Hùng lúng túng nhận lấy tấm thảm, không biết nên làm sao mới phải.

Lúc này ngược lại Quan lão tiên sinh chủ động cầm lấy tấm thảm, nói với Nhất Tịnh:

– Phiền Đại sư rồi, ngoài ra xin Đại sư thay lão hủ đa tạ ý tốt phương trượng, lão phu sẽ ở bên ngoài cửa chùa chờ một đêm.

– Quan lão tiên sinh! Như vậy sao được? Hay là chúng ta xuống núi đi tìm khách sạn nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai trở lên núi không muộn…

Thượng Quan Hùng bên cạnh vội vàng khuyên can.

– Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, chớ nói một đêm, cho dù là mười ngày trăm ngày, lão phu cũng chờ.

Sau khi nói xong, lão nhân dứt khoát khoác tấm thảm lên người, sau đó khoát tay nói với bọn Thượng Quan Hùng:

– Người dân những quân binh này đi về nhanh đi, Phật môn là nơi thanh tịnh, đám phàm phu tục tử các ngươi cầm đao cầm thương ở chỗ này thật khó coi, đi nhanh đi!

Thượng Quan Hùng chỉ đứng ngây ngốc ở nơi đó, không biết là nên đi hay không, dù sao Tiết Độ Sứ Đại nhân đã lệnh cho mình, bảo mình bảo vệ lão tiên sinh.

Thấy bọn Thượng Quan Hùng còn chưa đi, lão nhân nổi giận:

– Làm gì vậy? Còn chờ lão phu động thủ đuổi các ngươi mới đi sao?

Lúc này mới ý thức được lão nhân tức giận, Thượng Quan Hùng vội vàng cáo lui, dẫn đội quân binh đi xuống núi.

Nhưng y cũng không dám rời đi quá xa, chỉ có thể trú đóng gần đó, có chuyện gì cũng thuận tiện chạy tới.

Lúc đi, trong lòng Thượng Quan Hùng cũng là có chút bất mãn, nghĩ thầm không phải là lão nhân này có bệnh sao? Lúc người ta cửa mở mời, lão làm bộ không muốn đi vào, kết quả người ta đuổi lão đi rồi, lão lại ở chỗ này không chịu đi…

Thấy Thượng Quan Hùng mang theo quan binh rời đi, Nhất Tịnh liền đóng cửa chùa lại.

Lão nhân liền tựa vào cửa, khoác tấm thảm ngủ ở nơi đó.

– Phương trượng sư huynh, huynh thật là thần nhân, làm sao huynh biết lão nhân này sẽ chờ ở nơi đó?

Nhất Tịnh không dám tin tưởng bẩm báo tình huống bên ngoài với Hoắc Nguyên Chân.

– Chuyện này là tự nhiên, chỉ cần lão thật tâm hướng Phật, vậy nhất định sẽ chờ nơi đó.

Hoắc Nguyên Chấn hiểu biết rất sâu về những người tin phụng tôn giáo này. Một ít tín đồ thành kính vượt qua mấy ngàn dặm, ba bước một lạy đi tới, đi như vậy cả nửa năm trời, thành kính như vậy đã vượt ra khỏi suy nghĩ của người bình thường. Theo lời Thượng Quan Hùng, lão nhân này vì tìm một món Phật khí đã đi qua vô số địa phương, chắc chắn cũng là một tín đồ thành kính, bảo lão chờ một đêm ngoài chùa chỉ là chuyện nhỏ.

Hơn nữa Hoắc Nguyên Chân nhìn ra, lão nhân một thân võ công không kém, ở bên ngoài một đêm cũng sẽ không ngã bệnh.

Đây cũng là thói xấu thâm căn cố đế của con người. Lúc bạn chủ động thỉnh cầu đối phương, thậm chí y sẽ cho rằng bạn là tên lường gạt.

Lúc bạn không thèm lý tới y, ngược lại y sẽ cho là bạn có bản lãnh thật sự, sẽ đeo sát không rời, muốn bỏ rơi y cũng không được.

Nói dễ nghe là thành kính, nói khó nghe là không có tự trọng. Trước kia lúc Hoắc Nguyên Chân đi học học qua tâm lý học, biết rất rõ ràng tâm lý của những người này, cho nên hôm nay mới xuất ra một chiêu như vậy.

Hơn nữa lão nhân có thân phận, có bản lĩnh, lúc tới đã mang theo ngạo khí, nếu không diệt đi uy phong của lão, e rằng lão cũng sẽ không coi đám hòa thượng bọn mình ra gì.

Trên mảnh đất Thiếu Lâm này, không có bất kỳ người nào có thể coi thường mình, đây chính là tính toán của Hoắc Nguyên Chân.

Nghe nói lão nhân đã ngoan ngoãn ngủ ở cửa, Hoắc Nguyên Chân cũng yên lòng, sau khi bảo Nhất Tịnh rời đi, thấy thời gian cũng đã gần nửa đêm, đã đến lúc có thể quay thưởng.

Đã đến mười hai giờ, thanh âm máy móc của Hệ Thống chợt vang lên:

– Đã đến lần quay thưởng tháng Sáu, có lập tức quay hay không?

– Quay lập tức.

Những hình vẽ quen thuộc xuất hiện lần nữa, vẫn là ba mươi sáu hình vẽ.

Sáu bản bí tịch võ công, gồm có bộ pháp Mai Hoa Thung, Nhất Chi Thiền Công, Thiết Bố Sam, Nhất Võ Độ Giang, Thiếu Lâm Long Trảo Thủ cùng Tiểu Vô Tướng Công.

Sáu lệnh bài xây dựng môn phái, lệnh bài xây dựng sơn môn, lệnh bài xây dựng lầu chuông, lệnh bài xây dựng Vi Đà điện, lệnh bài xây dựng Phổ Hiền điện, lệnh bài xây dựng Bát Nhã đường cùng lệnh bài xây dựng Tàng Kinh các.

Sáu bản kinh thư, Kim Cương kinh, Giải Thâm Mật kinh, Đại Bát Nhã kinh, Đại Niết Bàn kinh, Bồ Tát giới bản và Minh Vương kinh.

Sáu hạng mục ngân lượng, lần này cấp bậc ngân lượng cũng rất cao, thấp nhất mười lượng bạc, cao nhất là một kim nguyên bảo.

Sáu món pháp khí Phật giáo, gồm có thiền trượng, áo cà sa, bình bát, mui xe, đài sen cùng một chiếc nhẫn ngọc.

Sáu món tạp vật, gồm có bạch mã, ghế tựa sơn son thếp vàng, bình phong, một ngọn đèn dầu màu vàng, một chiếc nghiên mực và điểm sáng chữ phẩm Thưởng Lớn.

Đồng tử Hoắc Nguyên Chân đảo mấy vòng, không bắt đầu quay ngay tức khắc.

Lần trước hắn đã đặc biệt nghiên cứu quy luật vận hành của điểm sáng này, nhưng khởi điểm không đúng, khoảng cách cách xa Thưởng Lớn một trời một vực.

Sau lần trước, Hoắc Nguyên Chân đặc biệt ghi nhớ khởi điểm của điểm sáng và nơi nó dừng lại, để chuẩn bị cho lần quay hôm nay.

Lần trước hắn bắt đầu nơi Thưởng Lớn, kết quả cuối cùng dừng lại ở khu vực đối diện, cách đó mười bốn hình vẽ.

– Nếu như điểm sáng quay có quy luật, như vậy lần này, mình nên lựa chọn…

Hoắc Nguyên Chân nhìn thật kỹ, nghiên cứu nhiều lần, rốt cục xác định mình nên bắt đầu từ ô Bồ Tát giới bản.