Chương 27: Quay thưởng tháng sáu (Hạ)

Phương Trượng

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chương 27: Quay thưởng tháng sáu (Hạ)

Nếu như điểm sáng thật sự vận hành theo quy luật nhất định nào đó, như vậy bắt đầu từ nơi này, cuối cùng rất có thể rơi vào ô Thưởng Lớn.

Dĩ nhiên phán đoán này chưa chắc đã chính xác, Hoắc Nguyên Chân nhìn chung quanh ô Thưởng Lớn một chút. Những vật phẩm xung quanh cũng không phải là quá tốt, có mười lượng bạc, có một bức bình phong, có một quyển kinh thư, thứ tốt duy nhất chính là bộ pháp Mai Hoa Thung.

Nếu như phán đoán thất bại, cuối cùng điểm sáng rơi vào xung quanh Thưởng Lớn, như vậy rất có thể lần này sẽ quay trúng một vật phẩm vô dụng.

Cơ hội quay thưởng vô cùng trân quý, Hoắc Nguyên Chân không muốn lãng phí bất kỳ một lần nào. Rất may là cho tới bây giờ vận may của hắn coi như không tệ, không quay trúng những vật phẩm giống như ngân lượng.

Hắn ra ngoài quan sát một chút, sau khi xác định không ai quấy rầy, bèn quay trở vào đóng kỹ cửa phòng mình.

Hắn trở lại trên giường, tìm được địa phương Bồ Tát giới bản, lần nữa xác nhận không lầm, bắt đầu để cho điểm sáng xoay tròn.

Mới bắt đầu, tốc độ chuyển động của điểm sáng quá nhanh, căn bản không thấy rõ, Hoắc Nguyên Chân cũng không có quan sát, yên lặng chờ đợi một hồi, đợi đến khi tốc độ điểm sáng chậm lại mới bắt đầu chú ý.

Tốc độ điểm sáng dần dần chậm lại, lúc lần nữa đi qua khu vực Bồ Tát giới bản, tốc độ đã rất chậm, suy đoán đến khu vực Thưởng Lớn nhất định sẽ dừng lại.

Mặc dù đã quay nhiều lần, nhưng mỗi lần đến lúc này, trong lòng Hoắc Nguyên Chân đều vô cùng khẩn trương.

Hơn nữa lần này là mình tính toán hàng ngàn hàng vạn lần, chuẩn bị lấy được một lần Thưởng Lớn. Nếu như thành công, ba món vật phẩm sẽ vào tay, bất kể là vật gì cũng có trợ giúp rất lớn đối với mình.

Quan trọng hơn nữa chính là chứng minh được Hệ Thống này quả thật có quy luật có thể tìm kiếm.

Nhìn tốc độ điểm sáng càng ngày càng chậm, từ từ bắt đầu di động về phía vị trí Thưởng Lớn, Hoắc Nguyên Chân cảm giác tim mình đã trồi lên cổ họng. Dường như hắn chỉ cần há miệng, tim hắn sẽ rơi ra ngoài.

Dần dần, điểm sáng đi tới từng bước một, còn cách Thưởng Lớn càng ngày càng gần, bảy bước, sáu bước, năm bước.

Còn có năm bước chính là điểm sáng chữ phẩm Thưởng Lớn, Hoắc Nguyên Chân nín thở, siết thật chặt hai đấm, đầu đầy mồ hôi.

– Không được, không được! Dường như muốn dừng…!

Mắt thấy chỉ còn cách ba bước, điểm sáng đã bắt đầu tiến tới với tốc độ rùa bò.

– Hoắc Nguyên Chân dứt khoát nhắm chặt hai mắt, không quan sát nữa, giao phó số mạng cho trời cao.

Nếu như quay trúng Thưởng Lớn, Hệ Thống sẽ lên tiếng nhắc nhở, điểm sáng quay thêm lần nữa cũng sẽ có thanh âm. Nếu như không quay trúng, sẽ có tiếng nhắc nhở lần quay này kết thúc, cho nên dù Hoắc Nguyên Chân không nhìn cũng có thể biết kết quả.

Một tiếng tích vang lên, đây là điểm sáng lại đi tới một bước.

Nếu như điểm sáng dừng lại, vậy sẽ quay trúng bộ pháp Mai Hoa Thung. Hoắc Nguyên Chân tính toán trong lòng, bộ pháp Mai Hoa Thung cũng được, là một môn bộ pháp căn bản, rất thực dụng.

Nhưng tính toán như vậy, chỉ có thể quay được một môn bộ pháp, làm sao Hoắc Nguyên Chân có thể cam tâm.

Lại một tiếng tích vang lên, lọt vào tai hắn giống như tiếng trời, chỉ còn cách Thưởng Lớn một bước.

Nhưng nếu điểm sáng dừng lại ở chỗ này, như vậy cuối cùng chỉ có thể quay trúng mười lượng bạc, đây có thể nói là phần thưởng kém nhất. Hiện tại Hoắc Nguyên Chân đã không còn thiếu thốn như trước, tượng Phật trong Vạn Phật tháp cũng đã được thỉnh tới gần hai ngàn pho, kiếm cho hắn được hơn vạn lượng bạc. Sau khi trừ đi chi phí các loại còn được một vạn lượng, cho nên này mười lượng bạc đối với Hoắc Nguyên Chấn rõ ràng là gân gà.

Trong một mảng tiếng khẩn cầu của Hoắc Nguyên Chấn, rốt cục lại một thanh âm nữa vang lên.

Thanh âm này khiến cho Hoắc Nguyên Chân vui mừng khôn xiết, hiện tại điểm sáng đã dừng lại ở vị trí Thưởng Lớn.

Nhưng Hoắc Nguyên Chân vẫn không dám mở mắt, hắn e sợ một thanh âm vang lên lần nữa, nếu là như vậy, lần này mình hoàn toàn vô duyên cùng Thưởng Lón.

Hắn siết chặt nắm đấm kêu răng rắc, cảm thấy như đang trải qua mấy canh giờ vô cùng chật vật, rốt cục thanh âm điểm sáng xoay tròn thật nhanh vang lên.

– Thành rồi!

Hoắc Nguyên Chấn hưng phấn mở mắt.

Quả nhiên hiện tại điểm sáng đang xoay thật nhanh vòng tròn khắp các hình vẽ, mà điểm sáng trước đó đã dừng lại ở vị trí Thưởng Lớn.

– Có quy luật, quả nhiên có quy luật! Ha ha, phát tài, phát tài, lão nạp phát tài rồi!

Hoắc Nguyên Chấn tự cho rằng mình đã rèn luyện Phật tâm không tệ, nhưng vào giờ phút này cũng tỏ ra mừng rỡ như điên. Mặc dù không dám kêu lên thành tiếng, những phương trượng Thiếu Lâm vẫn không nhịn được hoa tay múa chân trên giường.

Nếu như quy luật này là chính xác, như vậy không riêng gì lần này, lần sau, nhiều lần sau nữa hắn là có thể quay trúng nhiều lần Thưởng Lớn.

Vòng thứ nhất của Thưởng Lớn đang quay nhanh.

Mặc dù Hoắc Nguyên Chân đã quay trúng Thưởng Lớn, nhưng không có nghĩa là nhất định hắn sẽ được bảo bối. Vạn nhất Thưởng Lớn là mười lượng bạc, vậy hắn chỉ có thể khóc ròng.

Hắn có thể tìm ra quy luật quay lần đầu, nhưng sau khi quay trúng Thưởng Lớn, điểm sáng không còn bị khống chế, chỉ quay tự động ngẫu nhiên, hoàn toàn trông vào may rủi.

Sau khi quay mấy vòng, rốt cục điểm sáng ngừng lại.

Hoắc Nguyên Chân nhìn kỹ, không khỏi nhướng mày, đây là cái gì? Bạch mã!

Quả nhiên, lần Thưởng Lớn thứ nhất dừng lại bất động trên hình vẽ bạch mã.

Phần thưởng đầu tiên của tháng Sáu chính là một con ngựa.

Không đợi Hoắc Nguyên Chân nghiên cứu con ngựa này là tốt hay xấu, điểm sáng thứ hai đã bắt đầu quay.

Sau khi xoay ước chừng bảy tám vòng, quán tính biến mất, điểm sáng dừng lại trên lệnh bài xây dựng sơn môn.

Hoắc Nguyên Chấn hết sức hài lòng về phần thưởng này, bây giờ mình xây thành chùa miếu, Phật tháp đã có, nhất định cũng phải có mặt tiền.

Sơn môn khác với cửa chùa, sơn môn là cổng cực lớn ở lối vào núi, giống như cánh cổng đền thờ. Đi vào sơn môn là bậc thang đá xanh dẫn lên núi, coi như là chính thức tiến vào địa giới Thiếu Lâm.

Hắn vô cùng hưng phấn, tiếp tục theo dõi điểm sáng di chuyển.

Lần quay thứ ba đã bắt đầu.

Sau khi lấy được lệnh bài xây dựng sơn môn, tâm trạng Hoắc Nguyên Chân đã rất tốt. Lần này quay trúng thứ gì cũng được, lấy được thứ tốt là may mắn, không lấy được thứ tốt cũng không quan trọng.

Kết quả dưới tâm trạng không chút lo âu của hắn, cuối cùng điểm sáng bất ngờ dừng lại ở trên hình vẽ Nhất Võ Độ Giang.

Hoắc Nguyên Chân biết Nhất Vì Độ Giang, đó là một quyển bí tịch khinh công. Truyền thuyết năm xưa Đạt Ma tổ sư tới Động Thổ, lúc đi ngang qua Trường giang không có ngồi thuyền, mà là bẻ một nhành lau ở bờ sông, đạp trên nhành lau này vượt qua Trường giang.

Sau đó người giang hồ nghiên cứu khinh công tuyệt kỹ của Đạt Ma tổ sư, quả thật cũng có người có thể đạt được trình độ qua sông bằng cành lau. Những loại khinh công này không phải là tu luyện dễ dàng như vậy, nhất định phải có sự phụ truyền thụ phương pháp khinh thần, mới có thể đạt được trình độ qua sông bằng cành lau.