Chương 731: Tuyệt Chiêu Cuối Cùng

Phương Trượng

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Bên trong Đan Điền của Hoắc Nguyên Chân đã trống rỗng, lấy được nội lực bổ sung của An Như Huyễn, tốc độ hấp thu cực nhanh, thời gian gần như là mấy nhịp hô hấp, thân thể của An Như Huyền đã nhũn ra, toàn bộ nội lực của Đan Điền bị Hoắc Nguyên Chân hút hết, tạm thời trở thành một người bình thường.

Nếu như lần này có thể sống sót, như vậy An Như Huyễn cần phải tu luyện lại ước chừng hai năm nội lực của nàng mới có thể phục hồi như cũ, trong khoảng thời gian này, nàng sẽ không khác gì một nữ tử bình thường.

Đã hấp thu nội lực của An Như Huyễn, Đan Điền Khí Hải của Hoắc Nguyên Chân chẳng qua chỉ khôi phục một phần nho nhỏ.

Hôm nay tổng lượng nội lực của bản thân Hoắc Nguyên Chân đã hơn xa An Như Huyễn, huống chi sau khi trải qua Bắc Minh Thần Công hút lấy, Hoắc Nguyên Chân chỉ có thể lấy được một phần mười nội lực trong đó, chút nội lực này chẳng qua chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.

Nhìn thấy An Như Huyễn đã mất đi toàn bộ nội lực, An Như Sương không nói hai lời đi lên phía trước:

– Hoắc Nguyên Chân, không cần phải nói cái gì, nhanh động thủ.

Việc đã đến nước này, Hoắc Nguyên Chân cũng không kiểu cách, gật đầu một cái, trực tiếp hấp thu nội lực của An Như Sương.

Sau khi liên tục hấp thu nội lực của đôi tỷ muội này, Hoắc Nguyên Chân đã cảm thấy khá hơn một chút, thế nhưng nội lực tổng thể cũng chỉ khôi phục chừng một phần mười.

Hư hồn của Đinh Bất Nhị phiêu đãng ở phía xa, nhìn thấy một màn này cười khặc khặc quái dị:

– Khặc khặc. Tiểu hòa thượng, người đang hấp thu nội lực của người trang bị cho mình sao? Chẳng qua dường như không có tác dụng gì, chẳng lẽ ngươi hấp thu nội lực là có thể ngăn cản núi lửa này phun trào hay sao? Được, lão phu không ngăn cản các ngươi, để xem ngươi có thể làm ra trò trống gì.

Mùi lưu huỳnh xung quanh càng ngày càng nồng đậm, miệng của núi lửa liên tục ba bốn đạo dung nham phóng lên trời, đây là dấu hiệu báo trước núi lửa sắp phun trào.

Đối với hết thảy những việc này Hoắc Nguyên Chân lại làm như không thấy, đã đến lúc này rồi, hắn không có bất cứ đường lui nào, nếu như Đinh Bất Nhị không ra tay ngăn cản vậy thì tốt nhất rồi.

Sau khi An Như Sương ngã xuống phía xa mấy người Nhất Đăng đã chạy như bay đến.

Bọn họ cũng đã nhìn thấy cảnh này, điều biết đã đến thời khắc cuối cùng, lúc này mỗi người đều muốn cống hiến một phần lực lượng, nếu không sẽ thật sự phải đồng sinh cộng tử rồi.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân cũng là người tới không từ chối, sau khi đã có một ít nội lực duy trì, tốc độ hấp thu của hắn càng nhanh.

Vô luận là Thập Bát Đồng Nhân của Thiếu Lâm, hay là đệ tử Bát Bộ Chúng của hắn, hay là những nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên kia, tới một người hấp thu một người, nội lực của hắn cũng đang khôi phục nhanh chóng.

Chẳng qua nội lực của những người này còn xa xa không đủ, rất nhiều người đều là Tiên Thiên trung kỳ hậu kỳ, Bát Bộ Chúng chẳng qua cũng chỉ là chuẩn viên mãn, so với tỷ muội An gia cũng không bằng, sự trợ giúp đối với Hoắc Nguyên Chân cũng không phải đặc biệt lớn.

Mãi cho đến khi hấp thu hết mấy chục người này, nội lực của Hoắc Nguyên Chân chẳng qua cũng chỉ khôi phục đến một nửa, cho đến khi Nhất Đăng trước mặt của Hoắc Nguyên Chân.

Hoắc Nguyên Chân lúc này do dự một chút:

– Sư đệ, sau khi người trở về còn phải chủ trì đại cục của Thiếu Lâm, không nói gạt ngươi, có thể sau lần này bần tăng sẽ phải rời đi rồi, tất cả võ công của ngươi tốt nhất vẫn nên giữ lại.

– A Di Đà Phật, phương trượng sư huynh, phương trượng Thiếu Lâm cũng không phải lấy võ công phục thiên hạ, cho dù hôm nay sự đệ vì vậy mà chết đi, cũng không hư hao chút nào đối với uy vọng của Thiếu Lâm ta, ngược lại sẽ càng được người thiên hạ kính ngưỡng, sư huynh chỉ cần phóng tay mà làm là được.

Hoắc Nguyên Chấn khẽ gật đầu, Nhất Đăng nói rất đúng, kết thúc trận chiến đấu lần này, cho dù không có cao thủ đỉnh cấp tọa trấn, địa vị của Thiếu Lâm vẫn không thể dao động.

Cũng không nhiều lời nữa, Hoắc Nguyên Chân trực tiếp hấp thu nội lực của Nhất Đăng.

Thời gian Nhất Đăng tiến vào Tiên Thiên viên mãn cũng không ngắn hơn so với tỷ muội An gia, hơn nữa nội lực thuần dương của lão càng thích hợp với Hoắc Nguyên Chân, sau khi hấp thu nội lực của Nhất Đăng, nội lực vốn là hơn một nửa, hiện tại cuối cùng đã khôi phục được sáu thành.

Chẳng qua cho dù là như vậy, Hoắc Nguyên Chân vẫn chưa đủ để thi triển tuyệt chiêu cuối cùng của hắn.

Tuyệt chiêu cuối cùng tự nhiên chính là Ngũ Hành Sơn rồi, chỉ có ngọn núi như vậy từ trên trời giáng xuống mới có thể ngăn cản núi lửa phun trào.

Thế nhưng tiêu hao của một chiêu này cần có nội lực ở trạng thái tốt nhất mới có thể, thiếu một chút cũng không được.

Lúc này, Đông Phương Tình đi tới:

– Nguyên Chân, đến lượt ta, ta nghĩ ta có thể cho ngươi trợ giúp không nhỏ đi.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, trực tiếp đặt tay lên trên bụng của Đông Phương Tình.

Một cỗ nội lực cực lớn vọt tới, nội lực của Đông Phương Tình đã đạt tới cảnh giới Ngư, Hoắc Nguyên Chân lập tức cảm thấy Đan Điền khôi phục rất nhiều, sau mấy nhịp thở đã hấp thu hết nội lực của Đông Phương Tình, nội lực của Hoắc Nguyên Chân đã khôi phục đến nhiều hơn bảy thành một chút.

Lúc này, Lý Thanh Hoa cũng gian nan đi tới:

– Nguyên Chân, mặc dù thương thế của ta còn chưa khỏe, nhưng nội lực của ta còn có một chút, ngươi cứ việc động thủ đi, ta có thể chịu được.

Hoắc Nguyên Chân im lặng không nói, đây là một cảnh thật là thê thảm, ngay cả Lý Thanh Hoa người vừa mới trở về từ trên đường tử vong cũng phải bỏ ra nội lực của mình, nếu mình không thể đánh bại Đinh Bất Nhị, chỉ sợ là phải chết hết tại nơi này.

Chẳng qua nội lực hiện tại của Lý Thanh Hoa xa xa không bằng Đông Phương Tình, Hoắc Nguyên Chân sau khi hấp thu nội lực của nàng chẳng qua cũng chỉ miễn cưỡng khôi phục đến tám thành.

Sau đó chính là Tang Cách, đây cũng là người trọng thương chưa lành, lúc này cũng không keo kiệt nội lực của mình, dâng hiến toàn bộ cho Hoắc Nguyên Chân.

Sau khi hấp thu Tang Cách, nội lực của Hoắc Nguyên Chân ước chừng đã khôi phục đến hơn tám thành một chút nhưng chưa đến chín thành, muốn thi triển Ngũ Hành Sơn còn có một khoảng cách không nhỏ.

Nhiễm Đông Dạ khẽ nhíu mày nói:

– Nguyên Chân, hấp thu nội lực của ta hẳn là có thể cho ngươi một bất ngờ.

Vốn Hoắc Nguyên Chân nghĩ, Nhiễm Đông Dạ là lực chiến đấu mạnh nhất của bên mình, có thể không hấp thu vẫn nên không hấp thu là hơn, thế nhưng hiện tại cũng đã không có người nào khác nữa, Hoắc Nguyên Chân không thể làm gì khác hơn là đi tới bên người Nhiệm Đông Dạ.

– Đông Dạ, sau khi lần này kết thúc, ta muốn các nàng mỗi ngày đều ở bên cạnh ta, thiếu đi người nào ta cũng sẽ không yên tâm.

Sau khi nói xong, Bắc Minh Thần Công trực tiếp bắt đầu hấp thu nội lực của Nhiễm Đông Dạ.

Đến lúc này, Hoắc Nguyên Chân mới thật sự nhận thức được sự cường hãn của nội lực của Nhiễm Đông Dạ, trình độ của nàng không sai biệt lắm đã là cảnh giới Ngự định phong rồi, cách giai đoạn kia của Đinh Bất Nhị cũng không quá xa.