Q7 - Chương 184: Ta vốn không phải người vô tình

Nhất Thế Chi Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Viên quang mở rộng, trong vắt không tì vết, bên trong bích thụ xanh mịt, đâm chồi mọc lá, nối tiếp Đạo Quả, xuyên qua trên dưới, như đang dựng dục một kỷ nguyên khác, choán hết bầu trời, bắn về hướng vầng trăng sáng tỏ có chứa Chân Không gia hương.

Tư thái có tiến không lùi, khí thế sảng khoái đi không quay lại kia đều in sâu vào trong mắt các kẻ đại thần thông, hiện ra ở trong lòng những Bỉ Ngạn giả còn lại.

Bên trong Bồ Đề tịnh thổ, Chuẩn Đề đạo nhân khẽ thở dài:

“Lại một Bỉ Ngạn giả vì những chuyện sự thường vớ vẩn mà không chịu thỏa hiệp……”

Trong đầu y chợt nhớ lại một chuyện cũ từ hồi nào đó. Hồi ấy, có một nhân tộc trải qua rất nhiều đau khổ, chông gai, từng bước một vượt qua những lần cửa ải, cuối cùng tránh thoát khổ hải, đăng lâm Bỉ Ngạn, nhưng lại không chịu vì một chuyện không hề có ý nghĩa nào đó mà thỏa hiệp, cuối cùng rơi vào cảnh bốn bề thọ địch, trở thành Bỉ Ngạn giả có thời gian tồn tại ngắn nhất, tiện nghi cho Vô Sinh Lão Mẫu.

Tô Mạnh hôm nay và thân ảnh ngày xưa đó có vài phần tương tự.

Họ đều là những kẻ từ vị trí nhỏ bé nhất hèn mọn nhất mà trưởng thành dần lên, so với những Bỉ Ngạn giả khác là hoàn toàn khác biệt. Những người đó có bản tôn của mình là Bồ Đề Cổ Phật, hay là A Di Đà Phật, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Thanh Đế, Kim Mẫu, Ma Phật, Yêu Hoàng, thậm chí có là Thiên Đế, Hạo Thiên, Đông Hoàng, Hậu Thổ, Yêu Thánh ngày xưa… còn không thì cũng là tùy đạo mà sinh, hoặc là tiên thiên chi linh. Kẻ kém cỏi nhất sau khi sinh ra cũng đã là Truyền Thuyết. Người mạnh nhất thì vừa sinh ra đã có ý thức là Bỉ Ngạn, dù trong quá trình vượt qua khổ hải cũng phải trải qua hồng trần ma luyện, nhưng nhận thức, tư tưởng đó đã được khắc sâu sẵn trong con người của họ rồi.

Về điểm này, Ma Chủ và hai vị kia là giống nhau, thân ảnh nghịch phạt Thiên Đình cũng rất khớp với họ.

Chỉ là kết cục cuối cùng của y cũng là vẫn lạc, thân hình phân tán vạn giới.

“Nhưng Tô Mạnh còn quyết tuyệt hơn.” Chuẩn Đề đạo nhân chăm chú nhìn Đạo Quả hư ảo từ trong viên quang trong vắt kia bay ra, trong tử có sinh, trong ánh sáng tím có ẩn màu trắng, hóa thành một ánh đao Khai Thiên Tịch Địa.

Mặc kệ Kim Mẫu có phải vì chấm dứt nhân quả Nguyên Thủy Thiên Tôn di pháp mới thành đạo được hay không, nên mới khổ tâm bố trí ván cờ này suốt hàng vạn năm, giúp sản phẩm làm giảm cầu không của Nguyên Thủy đăng lâm Bỉ Ngạn thì nhìn từ một khía cạnh nào đó, bà ta cũng có ân thành đạo rất lớn với Tô Mạnh.

Lần này, Tô Mạnh chứng đạo, nguyên nhân bên trong đương nhiên chính nhờ bản thân hắn, nhưng nhân tố bên ngoài thì hơn bảy thành là phải cảm ơn Kim Mẫu.

Cho nên, một đao quyết không thỏa hiệp chém về phía Vô Sinh Lão Mẫu này, không chỉ là đang trảm đối phương, mà cũng là chém bản thân mình, để hoàn lại nhân quả!

Vô Cực vừa thành, Khai Thiên viên mãn, cho dù chư quả chi nhân còn khuyết điểm, thì Tô Mạnh cũng đã tiếp cận Đạo Quả sơ hình, tương lai chưa chắc gì hắn không vượt qua những Bỉ Ngạn, giành chứng được Đạo Quả trước họ.

…………

Ánh đao trắng xóa cắt đôi bầu trời. Vầng trăng sáng kia chẳng chút dao động, chỉ có giọng nữ đạm mạc bình tĩnh hỏi lại:

“Có đáng không?”

Đúng vậy, có đáng sao?

Một đao này chém ra, chính là đã phụ lại cái ơn thành đạo. Mạnh Kỳ là chư quả chi nhân, làm sao không biết hậu quả của nó sẽ thế nào!

Nhân quả không dứt được, ân trái gia thân, đây không phải là Đạo Quả chi lý. Đừng nói là kỉ nguyên này, không chừng tới kỉ nguyên kế, kỉ nguyên kế nữa cũng khó mà siêu thoát!

Điều này mang ý nghĩa gì?

Ý nghĩa là một đao này cũng một đao Mạnh Kỳ tự chém đứt con đường của chính mình, cắt đứt hi vọng của tương lai!

Bên trong viên quang trong vắt, mắt Mạnh Kỳ rừng rực lửa đỏ, đối diện với đôi mắt hờ hững thanh lãnh của Kim Hoàng.

Chẳng phải là ngươi đã bảo ngoài Đại Đạo chi tranh, những thứ còn lại chỉ là bọt nước vớ vẩn, không có gì đáng để chú ý hay sao?

Được!

Vậy ta đây tự hủy con đường của mình, vì ngươi mà loại bỏ đi một đối thủ mạnh mẽ trên con đường Đạo Quả chi tranh, tăng hi vọng cho ngươi hoàn toàn siêu thoát đó!

Vậy đã đủ hay chưa? Đã đủ hoàn lại cái ơn thành đạo hay chưa!

Đối với ngươi nó là bọt nước mộng ảo, nhưng đối với ta nó lại là thứ trân quý trên đời, không thể cho phép bất kì ai tùy tiện thao túng đùa bỡn!

Đối với ngươi chỉ có chuyện đáng hay không, còn đối với ta, chỉ có chuyện có đồng ý hay không!

Dòng sông thời gian cuộn trào mãnh liệt, ánh đao trắng xóa này như từ địa hỏa phong thủy tứ lược thời kì ban sơ vọt lên, từ lúc Lục Thiên Tổ Long và Thiên Đế tranh phong vọt lên, từ thời Thành Thang Ân Thương cường thịnh vọt lên, từ thời Phong Thần chi chiến vọt lên, từ lúc Tây Du vọt lên, từ lúc Thiên Đình rơi xuống vọt lên, từ lúc Linh sơn hủy diệt vọt lên, từ những thời điểm trong quá khứ vọt lên, chém về Tiên Giới Dao Trì, về phía Chân Không gia hương, cũng là chém về phía âm tào địa phủ hiện giờ.

Ánh đao này còn từ bên cạnh bảo tọa của Kim Hoàng vọt lên, từ chung quanh vầng trăng sáng vắt ngang trời cao vọt lên, từ mọi khả năng có thể xảy ra trong tương lai vọt lên.

Một đao này, chính là chém đứt con đường của bản thân, cũng là chém vào cái thiên ý lạnh lùng luôn muốn thao túng vận mệnh của người khác kia, chém vào những Bỉ Ngạn tự cho là thế nhân chỉ là bọt nước mộng ảo vớ vẩn kia!

Đời này của ta, không muốn giống các ngươi!

Không thành Đạo Quả, đời này vi tôn!

Hư không xung quanh vầng trăng chìm vào tối tăm, đầy tĩnh mịch và lãnh tĩnh, có thể thôn phệ vạn vật, đồng hóa mọi thứ.

Một đường trắng xóa sáng lên, ánh đao chém đứt hỗn độn, chém nứt chân không, chiếu sáng hắc ám, chém thẳng vào ngón tay trắng muốt từ trong vầng trăng đưa ra, thế không thể chắn, không gì không phá!

Tru Tiên bốn kiếm và trận đồ cắm ở trên Ngọc Hoàng sơn đột nhiên bay đi, đỏ xanh đen trắng bao phủ ánh đao và ngón tay kia.

Khai Thiên ấn không phải không có khắc tinh, chung kết chi đạo của Linh Bảo Thiên Tôn chính là một trong số đó!

Nhân cơ hội này, Thiên Đạo quái vật và Quang Âm đao trong Huyền Thiên tông lấp lóe, sau đó biến mất. Các Bỉ Ngạn giả còn lại chỉ im lặng nhìn, không ai định nhúng tay vào.

Ma Phật cũng dùng Thiên Đạo quái vật chi lực, cạy ra phong tỏa của Yêu Hoàng, ẩn độn chạy trốn, để lại một tiếng thở dài.

Tru Tiên kiếm trận đỏ xanh đen trắng tung hoành biến mất, ánh đao Khai Thiên Tịch Địa cũng biến mất, ngón tay trắng muốt thụt trở vào trong vầng trăng, đầu ngón tay có một giọt máu vàng lấp lánh thần thánh nặng nề nhỏ xuống.

Sau khi nó rơi xuống giữa không trung thì bùng cháy, hóa thành một cái gông xiềng vô hình quấn lấy Mạnh Kỳ, vô cùng nặng nề.

Mạnh Kỳ không công kích nữa, cũng không nhìn lại Kim Hoàng. Viên quang lóe lên, bay vào Ngọc Hư cung đang ở trên chỗ cao vô cùng, mà Nhân Hoàng kiếm, Bá Vương Tuyệt Đao, Tam Bảo Như Ý, Mậu Kỷ Hạnh Hoàng kỳ và Cố Tiểu Tang cũng đã bay theo, chui vào trong vầng bảo quang hoàn mỹ kia.

Tự tuyệt con đường trả Kim Hoàng, ta vốn không phải kẻ vô tình!

Từ nay, hai chúng ta không đội trời chung!

Bên trong Bồ Đề tịnh thổ, Chuẩn Đề đạo nhân nhìn Cổ Phật, cười một tiếng: “Vừa rồi Kim Mẫu không nương tay chút nào, hẳn là cũng đang chờ đợi một đao này của Tô Mạnh.”

“Tô Mạnh có Đại Đạo chi thụ, chưa chắc sẽ không có gì biến đổi.” Cổ Phật lạnh nhạt.

…………

Lúc này, hai mươi bốn cái giếng cổ trong Ngọc Hư cung bốc lên dị quang.

Vầng viên quang trong vắt bay vào, những lớp cửa thi nhau mở rộng, phát ra những âm thanh đầu tiên sau hàng vạn năm yên lặng, cho đến tận Ngọc Thanh điện, cuối cùng cũng đã thừa nhận thân phận của Mạnh Kỳ, nghênh đón chủ nhân mới!

Viên quang dừng ở trong Ngọc Thanh điện, hiển hóa ra thân ảnh Mạnh Kỳ, hắn mỉm cười nhìn mấy người Quảng Thành tử, Cao Lãm, đỉnh đầu bay ra Thái Thượng Vô Cực Nguyên Thủy khánh vân, buông xuống những đạo u quang, bên trong là kim đăng, sen vàng, chuỗi ngọc vân vân rất nhiều. Hắn trang nghiêm chiêu cáo chư thiên:

“Từ ngày hôm nay, ta chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn.”

—o0o—

HẾT QUYỂN VII