Q4 - Chương 157: Mưu hoa lòng người

Nhất Thế Chi Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Có người ngã!”

“Sao thế? Sao thế?”

Ba Đồ đột nhiên ngã quỵ, người đi đường hoảng sợ, có tránh vội tránh ra xa, có người tốt bụng lại vội vàng chạy tới để cứu, nhưng đa số đều là vây xem náo nhiệt.

“Chết rồi!” một người tốt bụng ngồi xuống để xem lên tiếng.

Chuyện này thực là bất ngờ, một người mới vừa còn sống sờ sờ tự nhiên lại lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử?

Trúng gió?

Trong đám người vây xem một người đi ra, nói mình có biết y thuật, tới gần ngồi xuống.

“Không bệnh không vết thương…” Hắn lầm bầm, theo bản năng ấn vào ngực Ba Đồ.

Bỗng nhiên, vùng ngực của Ba Đồ lõm vào, nứt ra như bị khô héo đã lâu, không thể thừa nhận áp lực như vậy.

Ngực bụng rạn nứt, bên trong trống trơn, ngũ tạng lục phủ toàn không còn tăm hơi, như đã bị chó hoang ăn sạch!

“Quỷ a!”

“Tà ma!”

Cảnh tượng quỷ dị khiến nhiều người sợ tới mức tè ra quần, dạt ra thật xa.

Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi liếc nhau, cũng có điểm sởn tóc gáy, hai người đã từng giết rất nhiều người, nhưng tình cảnh thế này vẫn là lần đầu tiên mới thấy.

Vừa rồi Ba Đồ chạy vọt qua bên cạnh họ, vẫn còn sống mà, chạy rất nhanh, sao tự nhiên lại bị mất hết tạng phủ, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ?

Lúc này, ở xa có ai đó điên loạn hét toáng:

“Vu thuật!”

“Tát mãn vu thuật!”

“Người thảo nguyên lại đánh tới!”

“Tát mãn vu thuật?” Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi giật mình, phải ha, quỷ dị như vầy, rất có khả năng là vu thuật.

Chẳng lẽ Giết Lang hội đã làm chuyện gì đó, trêu chọc đến Tát mãn? Mạnh Kỳ nhìn xác Ba Đồ. Hai người đi vòng qua cái xác, trở về Bồi kinh.

Chuyện ở thảo nguyên chả liên quan gì tới hắn, không cần phải tò mò, gánh thêm chuyện vào người!

Trong khách sạn, Xung Hòa đeo mặt nạ “Linh Bảo Thiên Tôn”, đã chờ hai người.

“Việc này đã thông báo cho Thanh Nguyên, lão đạo không cần cố kỵ nhiều lắm.” Ông bình thản nói.

Vì phòng vạn nhất, lúc đầu, ông theo rất sát, vô cùng chú ý mấy người Mạnh Kỳ trò chuyện, để hễ thấy có sự cố sẽ ra tay ngay, đương nhiên là với thân phận “Linh Bảo Thiên Tôn”.

Nhưng mà lúc ấy nếu có ra tay thì cũng vẫn còn cố kị, là lãnh tụ của chính đạo, không thể bởi vì việc này mà giết người Tào gia.

“Đáng tiếc Tào gia hơn phân nửa sẽ không đáp ứng, hoặc sẽ đưa ra yêu cầu rất cao.” Mạnh Kỳ thở dài.

Tin về bảo khố đã vào tai Tào gia, hơi, thật là phức tạp.

Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu: “Tào gia đã biết, nhất định sẽ muốn tự đi tìm. Mấy chục năm rồi còn chờ đợi, mắc cớ gì phải làm lợi cho người ngoài?”

Nói không chừng còn cười ngược chúng ta ngốc… Mạnh Kỳ oán thầm.

Giang Chỉ Vi lên tiếng: “Tào gia biết chuyện bảo khố cũng không phải là không tốt, ít nhất chúng ta có thể lấy chuyện này dẫn đường họ, điều động họ, tình hình chưa rõ ràng, họ chắc chắn sẽ chọn cách an toàn, chọn tĩnh để xem biến, vừa lúc chặn luôn đường của chúng ta.”

“Tào gia có thần binh, có trận pháp, còn có xác của Địa Tiên. Nếu muốn phá cấm chế, trừ phi lão đạo đột phá, nếu không e là không thể thành công.” Linh Bảo Thiên Tôn đáp.

Mạnh Kỳ mím môi, nhíu mày, suy nghĩ cách.

Nếu là Vương thần côn hoặc Cố yêu nữ gặp phải chuyện này, sẽ làm như thế nào?

Cố yêu nữ làm việc nhìn xa trông rộng, giỏi mưu tính sâu xa, thần bí khó lường, nếu biết được suy nghĩ của cô, hắn đã luôn có thể sớm đảo khách thành chủ, ngược lại Vương Tư Viễn, luôn để lại chút dấu vết có thể xem xét, ít nhất y từng nói qua cái chính là phải giấu được mục đích thật của mình.

Giấu mục đích thật?

Mạnh Kỳ dần nảy ra vài ý nghĩ, nghe thấy Linh Bảo Thiên Tôn nói: “Cấm địa khó phá, nhưng có thể điều động, giống như Giang tiểu hữu từng nói lấy chuyện bảo khố dẫn đường.”

Mía, gừng càng già càng cay! Mạnh Kỳ bất chợt nghĩ ra một ý!

Hắn cười ha hả, làm Linh Bảo Thiên Tôn và Giang Chỉ Vi đều phải quay qua xem: “Chúng ta nói là muốn lấy bảo khố, Tào gia sẽ nhất định tin là thế không? Thanh Nguyên thì không phải lo, nhưng gia chủ Tào gia không biết gì về chúng ta, thể nào cũng sẽ đề phòng chúng ta còn có một mục đích riêng nào khác!”

“Ngụy trang thành mục đích khác?” Giang Chỉ Vi thực rất thông minh.

“Đúng!” Mạnh Kỳ mỉm cười, “Tào gia có nhiều cấm địa, hai nơi quan trọng nhất là tổ trạch từ đường và Địa Tiên hồ, đồ có giá trị ở hai nơi này nhất định đã bị lấy đi hết từ sớm, chỉ để lại chút vật liệu thừa và hoàn cảnh tu luyện cho tộc nhân mà thôi, người trông coi nhiều nhất chỉ là tuyệt đỉnh.”

“Thanh Nguyên không biết lão đạo cũng dính líu việc này, với thói quen bố trí phòng ngự của y, hai nơi cấm địa ấy ngươi cũng không thể đi vào được, cho nên có thể giả vờ bảo khố nằm ở hai nơi đó. Nếu lấy nó làm mồi, đương nhiên có thể dắt mũi Tào gia.” Linh Bảo Thiên Tôn gật đầu, đại khái đoán được ý của Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ nghiêm mặt: “Đến lúc đó thỉnh Thiên Tôn ban cho bảo vật, để Chỉ Vi giả lẻn vào bị phát hiện, sau đó dùng bảo vật vây chặt nơi đó, nhưng cho phép bọn họ kịp đi cầu viện.”

“Với sự cảnh giác và nghi kị của Tào gia, chắc chắn sẽ không đoán ra mục đích thật của chúng ta. Còn phải tính đến việc cường giả đến viện trợ không phải ít nhưng cũng sẽ không nhiều, tới lúc đó thỉnh Thiên Tôn ra tay, nhốt họ lại, đồng thời ngăn cách Bồi kinh với bên ngoài!”

“Chúng ta sẽ lấy bảo khố làm mồi, đánh cho bố cục của Tào gia bị thương nặng.” Giang Chỉ Vi chớp mắt, đã hiểu ý Mạnh Kỳ.

Lấy bảo khố để ‘làm lộ ra’, phá hoại ‘mục đích’ của Tào gia, lại dùng ‘mục đích’ ấy để che giấu chuyện lẻn vào bảo khố, thật thật giả giả, hư hư thực thực, giả làm thật thì thật cũng giả!

“Sau đó ngươi đi Địa Tiên hồ cầu viện?” Linh Bảo Thiên Tôn mỉm cười.

Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu: “Đến lúc đó thỉnh Thiên Tôn tận lực làm cho động tĩnh biến thành thật lớn, vãn bối sẽ biến thành một người thân cận của gia chủ Tào gia, liều chết chạy tới Địa Tiên hồ cầu viện, ngay sau khi lên tới đảo, nói tin tức ra xong, là chết ngay tức khắc!”

“Ta không có cách biến hóa lẻn vào, nhưng nếu có người ở bên trong chủ động mở cửa, thì tất cả bố trí phòng ngự đối với ta đều là vô dụng!”

Linh Bảo Thiên Tôn gật gù: “Sự tình cấp bách, kẻ truyền tin lại ‘chết’ ở bên ngoài, những động tĩnh đang xảy ra sẽ chứng minh tin báo đó là thật, tông sư bên trong chắc chắn sẽ phong cái xác Địa Tiên ở băng nhãn lại để đi ra ngoài cứu viện. Địa Tiên hồ dù có quan trọng, nhưng làm sao quan trọng bằng cả Tào gia?”

“Một khi mở cửa, lão đạo sẽ ngầm dùng nhất khí hóa Tam Thanh phân ra một cái đạo thân, cho ngươi cơ hội biến hóa lẻn vào. Kế này thật là hay, đánh thẳng và tâm người ta.”

Nhất khí hóa Tam Thanh… Giang Chỉ Vi rụt mắt.

“Phòng ngự không có lỗ hổng, nhưng nhân tâm có! Nhân tâm xảy ra vấn đề, dù có phòng ngự phòng thủ kiên cố cũng chỉ là một tầng giấy mỏng.” Mạnh Kỳ đầy ra vẻ.

Kế này không phức tạp, là kiến thức đời trước hắn đã từng được học, tên là “Xã hội công trình học [Social Engineering]”. Không dựa vào “Công pháp”, dựa vào nhân tâm!

Ba người bàn bạc thêm những chi tiết cần thiết, sửa chữa cho kế hoạch trở nên hoàn hảo, cuối cùng, Mạnh Kỳ thở ra “Hai ngày tới vãn bối sẽ âm thầm quan sát mấy ngoại cảnh tin cẩn của gia chủ Tào gia, học tập cử chỉ của họ, ghi nhớ khí tức của họ, quan sát lộ tuyến vận hành chân khí của họ.”

Hừm, nếu Tào gia không đồng ý hợp tác, tiết kiệm được phần chia cho họ càng tốt!

“Lão đạo giúp các ngươi xem xét Tào thị tổ trạch.” Linh Bảo Thiên Tôn nói.

Lúc này, Giang Chỉ Vi nhớ tới chuyện Ba Đồ trên đường, bèn kể lại cho Linh Bảo Thiên Tôn: “…Thiên Tôn, thật sự là Tát mãn vu thuật?”

Thông qua vừa rồi trao đổi, cô đại khái có thể đoán được Linh Bảo Thiên Tôn là ai, trong lòng chấn động rất nhiều, cũng biết Xung Hòa đạo nhân có giao tiếp với thảo nguyên rất thường xuyên, rất có hiểu biết về Tát mãn vu thuật.

Linh Bảo Thiên Tôn trầm ngâm: “Xác thật là Tát mãn vu thuật, nhưng thảo nguyên Tát mãn đều có thân phận tôn quý, thủ hộ bộ tộc, bình thường sẽ không rời đi, sao lại bí mật xuất hiện ở Bồi kinh?”

Cái gì con đường mậu dịch Nam Bắc, làm sao đến mức làm phiền được các Tát mãn tự mình ra mặt!

“Có lẽ là thảo nguyên nội chiến.” Mạnh Kỳ đại khái kể lại chuyện Sát Lang hội.

Xung Hòa đạo nhân gật đầu, không nói thêm gì.

……

Đêm dài yên tĩnh, Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi được Linh Bảo Thiên Tôn hỗ trợ, mai phục ở gần tổ trạch Tào thị, quan sát các ngoại cảnh ra vào.

Bên tai bỗng vang lên tiếng của Linh Bảo: “Cửa hông phía tây có Tào gia Ngoại Cảnh tới gần.”

Năng lực cảm ứng của Linh Bảo Thiên Tôn gấp mười gấp trăm lần hai người Mạnh Kỳ!

“Cửa hông phía tây?” Mạnh Kỳ và Giang Chỉ Vi nhanh chóng chuyển dời sang chỗ đó.

Một ngoại cảnh đi ra, cho phép đệ tử và hộ vệ canh cửa rời đi, chỉ để lại một mình y canh cửa.

“Có điểm quỷ dị…” Mạnh Kỳ nhíu mày truyền âm.

Giang Chỉ Vi chớp mắt nhìn kĩ: “Là cháu trai ruột của gia chủ Tào gia, Tào Thái, nhất lưu cao thủ.”

Đây là gia chủ đích hệ, là ngoại cảnh có thể đại diện nhất cho quyền uy của gia chủ! Mạnh Kỳ bất chấp nghi hoặc, hết sức chuyên chú quan giết sát từng hành vi, cử chỉ của Tào Thái.

Đúng lúc này, ngoài cửa độn quang chợt lóe, hiện ra hai người núp trong trường bào đen nhánh!

Trường bào của hai người này có chút đặc thù, có thể ngăn cách xem xét.

Tào Thái nhìn trái nhìn phải, nghiêng người cho hai người thần bí kia đi qua trận pháp, sau đó đóng cửa, ba người thoát khỏi cảm ứng của hai người Mạnh Kỳ.

“Thần thần bí bí thật khả nghi…” Mạnh Kỳ than thở.