Q3 - Chương 350: Kiếp biến

Nhất Thế Chi Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cửu Thiên Lôi Thần hừ lạnh, lôi đao bổ ra, hóa thành lưới đao vô tận, bao phủ tất cả xung quanh.

Bùng!

Tử điện nổ vang, Triệu Hằng bị đánh bay ra ngoài, miệng mũi đều chảy máu.

Y bị Bạch Thất Cô và Nghiêm Xung hợp kích, vốn đã tiêu hao rất nhiều, vẫn chưa hề bình phục.

Cửu Thiên Lôi Thần đang định một đao giải quyết hai con kiến nhỏ thì sau lưng đã có một làn kiếm quang chém tới, như một dải ngân hà màu tím, mang theo khí thế quân tử không ngừng vươn lên, từng bước hóa long, bay lên trời cao.

“Khốn kiếp!” Cửu Thiên Lôi Thần bổ đao xuống, hư trảm tám lần, chín con rồng tím giương nanh múa vuốt, dẫn đường cho trường đao.

Ầm!

Dòng khí sụp xuống, trong tiếng sấm sét vang dội, tinh hà tím đã nuốt hết rồng điện, nhưng cũng bị phá tan thành từng mảnh.

Choang! Đao kiếm chạm nhau, Tề Chính Ngôn bay ngược ra, miệng phun máu, trên người những tia điện lấp lóe.

Cửu Thiên Lôi Thần hừng hực sát ý, vung đao lên, lần này, Nguyễn Ngọc Thư, Triệu Hằng và Tề Chính Ngôn đều gần như không còn khả năng chống đỡ.

Nhưng Cửu Thiên Lôi Thần đã giật bắn mình, nhìn về phía Mạnh Kỳ và Lục Diệt Nhân Ma, cùng lúc đó, trận pháp cũng lắc lư dập dờn, như sắp bị phá.

Cửu Thiên Lôi Thần nghiến răng, quyết đoán bỏ đi, muỗi lúc nào cũng giết được, giữ thân an toàn mới là quan trọng nhất.

Thấy thế, Nguyễn Ngọc Thư mới khép mắt, ngửa ra sau bất tỉnh.

***

– Đây là đao pháp gì…
Lục Diệt Nhân Ma đứng sững, ngơ ngẩn, giọng nói mơ hồ.

Mạnh Kỳ nhìn ra xa, thấy Cửu Thiên Lôi Thần bỏ chạy, Triệu Hằng và Tề Chính Ngôn vẫn còn đứng lên được, mới bình tĩnh nói:
– Là đao pháp ngộ ra được từ Vô Tự chi bi, do nội thiên địa của ta thông hiểu đạo lý, hòa hợp với bản thân mà ra, mạnh hơn những kẻ vượt giai dùng chiêu thức Pháp thân.

– Tên của chiêu này là: Khai Thiên Tích Địa!

Lục Diệt Nhân Ma nghĩ tới cái khe nứt sâu to trên Vô Tự chi bi, cảm nhận vết thương trên người, cười khổ:
– Quả là giống nhau như đúc…

Cơ thể y từ từ tách ra làm đôi, ngã xuống, thấy các vì sao, mặt trời, kim ô, hỗn độn lại lùi vào trong cơ thể Mạnh Kỳ, ngạc nhiên hỏi:
– Sao ngươi không thừa cơ tấn chức? Cơ hội một bước lên trời đâu phải lúc nào cũng có?

Mạnh Kỳ cười:
– Có những chuyện nếu đã không biết thì thôi, còn nếu đã biết thì kiểu gì cũng phải làm ra cho tới, làm cho hoàn mĩ. Trụ cột càng vững chắc, ngày sau mới có thể càng đi xa.

Huyền quan không hối mà, đương nhiên phải cố gắng đưa bản thân lên cực hạn trước.

– Ngươi, ngươi không sợ không có cơ hội nữa hay sao?
Lục Diệt Thiên Ma nhìn đầu mình tách ra, cơ thể đã vỡ ra tới bụng, đã nhìn thấy được nội tạng và xương sống.

– Cơ hội ư…
Mạnh Kỳ nhếch mép:
– Trạng nguyên huynh, tuy mỗ đã giết mấy nhân ma, nhưng còn chưa hết sức đến mức các người có được cơ hội để giết mỗ đâu!

Lục Diệt Nhân Ma sau khi bị một đao chém trúng, khí tức thay đổi, trở về nguyên thân, chính là Trạng nguyên Phàn Trường Miêu!

Phàn Trường Miêu dữ dằn cười khẩy:
– Ta sẽ ở dưới địa phủ chờ ngươi…

Cơ thể y đã hoàn toàn vỡ đôi, không còn hơi sống.

Mạnh Kỳ nghĩ thầm: “Diệt Thiên môn với Phàn Trường Miêu chắc chắn có một môn man thiên bí thuật, vừa giấu đi được tu vi và cảnh giới bản thân, còn có thể bắt chước khí tức, thay đổi dung mạo, khác với cơ thể chính ở chỗ, công pháp mô phỏng này không mạnh, khi động thủ, trừ phi địch nhân rất yếu, nếu không sẽ tự động biến mất sau khi thay đổi khí tức và dung mạo…”

“Quả là xứng cái danh tà ma thiên biến vạn hóa…”

“Như vậy, hôm đó gia chủ Cô gia Ninh Châu mà Phàn Trường Miêu gặp chính là Huyễn Diệt Thiên Ma?”

“Hèn gì hôm đó Phàn Trường Miêu ra kinh đón Nghiêm Xung, hẳn là để che giấu hành tung sau khi cùng Huyễn Diệt Thiên Ma liên thủ giết tổng tiêu đầuTrung Châu tiêu cục…”

Mạnh Kỳ cúi người, tìm đồ trong người Phàn Trường Miêu.

Mạnh Kỳ chỉ tìm được một thanh kiếm, một đôi bao tay màu đen mỏng như cánh ve và một túi bạc vụn, một cái Ngân Chương Lục Phiến môn.

Hắn đề khí nhún người, chạy về phía mấy người Nguyễn Ngọc Thư.

Triệu Hằng và Tề Chính Ngôn đã bước đầu cứu trị cho Nguyễn Ngọc Thư, nhưng cô vẫn hôn mê, khí tức đang từ từ yếu đi.

Hẳn là do phản phệ của Liệt Thiên Biến Địa khúc!

Mạnh Kỳ không chút do dự, lôi Đại Hoàn đan ra đút cho Nguyễn Ngọc Thư.

Giây lát sau, Nguyễn Ngọc Thư tỉnh lại, tuy khí tức không tăng lên, nhưng đã ngừng xu thế giảm xuống.

Trong tai bốn người vang lên giọng Lục Đạo Luân Hồi chi chủ: “Quỳnh Hoa yến bị ngắt ngang ngoài ý muốn, ba đầu bài đều chiếm thứ nhất, phán định hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người 1.500 thiện công.”

“Vết thương của các đội viên không nguy hiểm đến tính mạng, lại vì có tình huống ngoài ý muốn phát sinh, để đảm bảo bí mật luân hồi không bị lộ, bảy ngày nữa sẽ được trở về.”

Hừ, Lục Đạo khốn kiếp! Mạnh Kỳ không nhịn được thầm mắng, may mà đám người mình đều không bị thương gì chí mạng.

***

Ánh đao như nước, đất trời biến sắc, trận pháp ngừng hoạt động, Tư Mã Thạch bị các cường giả Ngoại cảnh công kích, không chạy tới cứu kịp.

Các thần bộ thì như trong mắt chỉ thấy có hai màu trắng đen, không nhúc nhích được.

Trận pháp bị ánh đao xuyên qua, chém thẳng vào người hoàng đế.

Trong tích tắc, hoàng đế như già thêm ba mươi tuổi, tóc răng đều rụng sạch, nếp nhăn dày kẹp chết muỗi.

Mắt ông ta trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ còn nghĩ tới ý nguyện duy nhất trong cuộc đời: là trùng chấn hoàng thất, dù không thể đả kích các thế gia, nhưng ít nhất cũng thoát khỏi kiềm chế.

Nằm gai nếm mật bao năm, hôm nay cuối cùng cũng đã nhìn thấy hi vọng.

Tề vương nhất định phải thành công!

Một chỗ bị phá, khắp nơi cũng vỡ theo, trận pháp chấn động, sắp sửa tan biến, không còn đủ sức ngăn cản các vị cường giả thoát khốn.

Hoàng đế thấy Thiên Đế đi ra khỏi trận pháp, từ trên cao chém về phía hoàng cung.

Đao như ánh sáng, ánh sáng như đao, mọi thứ nó đi qua đều nhanh chóng bị già đi, người biến thành già, vật thành mục nát, chúng sinh chi lực biến thành kim long cũng héo rũ, trong nháy mắt tan biến, đại trận bảo vệ hoàng cung bị chém vỡ ra một lỗ hổng.

Mi tâm Triệu Vô Ngôn kim điện lượn lờ, đang ở trong lúc mấu chốt, Thiên Tử kiếm trong tay bay ra, hòa với đại trận, mang theo uy nghiêm của Nhân Hoàng, chống đỡ ánh đao!

Trận pháp không ngừng lóng lánh hồi phục, nhưng ngay sau đó lại lập tức mục nát, bảo kiếm tự dịch chuyển như có linh tính, nhưng vì không có người điều khiển, nên cuối cùng bị một đao của Thiên Đế đánh bay.

Triệu Vô Ngôn lại ném ra Cửu Long tỉ, chín con rồng hóa thành thực, quấn nhau bay lên, cùng với Thiên tử kiếm và đại trận cùng chặn Thiên Đế!

Thấy vậy, Thôi Thanh Vũ thu kiếm, liên lạc với lão tổ, các cường giả còn lại ngăn cản Tư Mã Thạch và các thần bộ.

Cả Ngọc Lâm uyển, những nơi trận pháp tan biến đều biến thành phế tích, nước ngầm từ dưới trào lên, mặt đất rạn nứt, vừa sâu vừa to.

Địch Châu, Bình Tân thành, một nam tử trung niên râu năm chòm đang nhắm mắt tĩnh tọa, quanh thân lượn lờ khí tím.

Ông ta mở choàng mắt, rút kiếm đang đặt ngang gối.

Choang!

Kiếm trong tay Thôi Thanh Vũ kiếm tỏa ánh sáng tím, bay lên trời, như có linh tính, chém về phía hoàng cung.

Nơi kiếm đi qua, đại trận Thần đô hoàn toàn ngừng hoạt động!

Cửu Long tỉ và Thiên Tử kiếm đang đau khổ ngăn cản Thiên Đế, kim điện tử quang lượn lờ ở mi tâm Triệu Vô Ngôn đều từ từ chui vào trong người y, không còn đủ sức cản một kiếm này, trơ mắt nhìn nó chém vào hoàng cung.

Hư không sau lưng Triệu Vô Ngôn nhúc nhích, như có một người vô hình.

“Hồng trần như ngục, chúng sinh đều khổ, luân hồi không ngừng, ưu hoạn không ngớt, ta xót thế nhân, hữu thần thiên hàng, Vô Sinh lão mẫu, chân không gia hương!”

Một ngón tay trắng muốt đột ngột hiện ra, nhanh chóng biến to, điểm thẳng vào trường kiếm khí tím lượn lờ.

“Vô Sinh lão mẫu, chân không gia hương!”

Những đóa sen trắng thi nhau bay xuống.

Độ Thế Pháp Vương! Thôi Thanh Hà mắt rực khí tím, kiếm tím trên Thần đô đổi thế, mỗi một kiếm đều khiến đại trận ngừng chạy.

Một chút cũng không hề thua kém Pháp Vương, hai bên lâm vào giằng co.

Ầm!

Một tiếng sấm nổ vang, lốc xoáy ở mi tâm Triệu Vô Ngôn đã hoàn toàn rút vào trong cơ thể, cả người tỏa ánh sáng sáng rực, khí tức mạnh mẽ bốc thẳng lên cao.

Đấu Mẫu Nguyên Quân ở ngoài hoàng thành thấy thế mở mắt, hai tay kết ấn, mu một bàn tay hiện đốm sao, mu bàn tay còn lại mang màu hỗn độn.

Điện quang màu tím vàng trên trời đổi màu, đầu tiên là thuần hết thành màu tím, sau đó chuyển thành màu hỗn độn.

Ầm!

Hỗn độn lôi quang hạ xuống, Triệu Vô Ngôn gầm lên giận dữ.

Vù vù! Toàn bộ khu vực quanh Thái Cực điện đều bị hỗn độn lôi quang bao phủ, kim quang lóe lên, nhưng nhanh chóng bị thôn phệ.

Triệu Vô Ngôn rống vang, nhưng tiếng rống càng lúc càng yếu, sau đó ngừng hẳn…

– Đi!
Đấu Mẫu Nguyên Quân đứng dậy, gọi Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân.

Chiến đấu giữa không trung ngừng lại, ngón tay khựng sững, sau đó biến mất.

Hoàng đế ứa nước mắt, chết không nhắm mắt.

Tư Mã Thạch và các thần bộ đều ngừng lại, không chống cự nữa.

Các cường giả cũng ngây người, chưa hiểu rõ ràng cho lắm.