Q6 - Chương 138: Dạ Đế tỉnh ngộ

Nhất Thế Chi Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Kim Ô phái, “Đại Nhật sứ giả” Phạm Ly Song bay ra tới tận cửa núi, nhìn thấy người đệ tử kia của Ngọc Hư cung, thấy Phương Hoa Ngâm kiên nghị đứng đó, khí chất trầm ổn, có vài phần mờ ảo khó dò, không nhìn ra được thực lực thật sự.

Không hổ là Ngọc Hư môn hạ, quả thật bất phàm! Phạm Ly Song thầm khen.

Ông chắp tay cười: “Ngọc Hư chi danh, uy chấn tam giới, lão phu không có từ xa tiếp đón, Phương cô nương, mời!”

Phương Hoa Ngâm cười nhẹ: “Làm phiền Phạm chưởng môn.”

Trong lòng cô không hề bình tĩnh như bề ngoài. Kim Ô phái này tốt xấu từng là đại phái thời Thượng Cổ, nội tình nhất định rất thâm hậu, nếu mình biểu hiện yếu thế, coi chừng sẽ bị họ ngầm chiếm tiện nghi, hoặc ngay mặt coi thường mình. Tuy có thể thông qua “Tam Thế Minh Vương luân” nhờ sư phụ ra tay, nhưng ra ngoài lịch lãm, mà còn phải nhờ tới sư phụ, là coi như thất bại.

Bởi vậy, cho dù cô chỉ mới sơ nhập Ngoại Cảnh, không đủ sức kích hoạt được “Tam Thế Minh Vương luân”, nhưng qua nhiều lần thử nghiệm trên đường đi, cô phát hiện ra có thể kích phát ra được một tí khí tức thần binh của nó, kết hợp với “Biến Thiên Kích Địa đại pháp” của bản thân, khiến tinh thần và khí chất của cô trở nên không tầm thường, có được một chút hỗn độn vô cực thần bí thâm thúy, như ẩn như hiện, để lừa mắt người khác.

Quả nhiên, đã đánh động được thẳng tới chưởng môn Kim Ô phái Phạm Ly Song!

Phương Hoa Ngâm không hề biết cô ra vẻ thần bí khó lường là một chuyện, thứ thật sự làm cho Phạm Ly Song nể sợ lại là cái bái thiếp kia cơ!

Vào Kim Ô phái, khách chủ trò chuyện vô cùng vui vẻ. Thấy Ngọc Hư cung chuẩn bị tài liệu sung túc, thiếu mấy loại cũng có thể từ môn phái nhà mình đổi được, Phạm Ly Song không chút do dự tiếp nhận luyện chế cho, sắp xếp cho Phương Hoa Ngâm vào một nơi đẹp đẽ để ở.

…………

“Công tử? Công tử?” Thấy Dạ Đế rơi vào trầm tư, Vân Nguyệt đưa tay ra trước mặt y vẫy vẫy, năm ngón tay trắng muốt xinh xinh.

Mắt Dạ Đế lập tức đen thui, ra lệnh cho Lưu Thường: “Ngươi vào bảo khố lấy món thần binh ‘Thái Ất Thiên Tôn’ để lại ra đây.”

Lưu Thường đang ngắm nghía Vân Nguyệt, cười dịu dàng: “Vân Nguyệt muội muội thật là thông minh, thực có khả năng vì công tử phân ưu giải nạn, chuyện lần trước cũng nhờ có muội.”

Cô xoay người đi xuống khoang thuyền phía sau, vận chuyển bí quyết, mở cấm pháp đi vào bảo khố.

“Công tử, người nhìn cô ấy……” Vân Nguyệt phồng má.

Hoắc Ly Thương đầy yêu thương nhìn Vân Nguyệt làm nũng, cười sáng lạn: “Ngươi biết tính cô ấy là thế rồi mà, ừ, hồi trước ‘Thái Ất Thiên Tôn’ Hàn Quảng là lấy những tài liệu nào để luyện chế thần binh?”

Vân Nguyệt cau mày cố nhớ lại: “Một đoạn kiếm lửa có khắc mấy chữ ‘Ly Hỏa Chu Tước’, một thanh tàn kiếm gỗ có khắc hai chữ ‘Ất Mộc’, một thanh tiên kiếm rách nát gọi là ‘Huyền Minh’, và một cái vỏ xác côn trùng có hai tính kim, thổ, hình như là di thể của một con bọ cấp yêu thần.”

Lúc đó cô cũng đã báo mấy cái này cho công tử, nhưng lúc ấy hoàn toàn không manh mối. Công tử cũng bỏ nó sang bên, hôm nay hình như đã nhìn ra được manh mối gì đó.

Dạ Đế gật gù, đưa tay vuốt cằm. Lưu Thường mang lên một cây roi trúc màu đen, không lộ chút thần dị nào, chỉ riêng sức nặng cũng đã khiến Lưu Thường là Ngoại Cảnh cường giả mà bước đi cũng vất vả gian nan.

Tay trái thò ra, Cản Sơn tiên rơi vào trong tay Dạ Đế, y lật qua lật lại ngắm nghía, như cười như không nói: “Nguyên Hoàng Tô Mạnh, thân kiêm hai môn đại pháp vô thượng ‘Nguyên Thủy Kim Chương’ và ‘Bát Cửu huyền công’. Vừa mới chứng được Pháp Thân, đã có được đặc thù Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn. Chưởng khống nhập vi, một lời có thể thành thiên hạ pháp. Ở Nam Hoang một chọi một giết chết cổ thần đã là Địa Tiên, đoạt được ‘Cản Sơn tiên’……”

Đây là tin tình báo đến từ La giáo, trước nay y vốn không để ý, nay tự nhiên hiểu ra, hoàn toàn sáng tỏ.

Đám Lưu Thường Vân Nguyệt ngớ ra nhìn nhau, “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh này có vẻ ghê gớm quá!

Thật sự là Ngọc Hư đích truyền, thân kiêm hai môn vô thượng thần công, có cả đặc thù của Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn, mới vừa vào Pháp Thân đã giết được yêu thần Địa Tiên, một lời có thể thành thiên hạ pháp, bấy nhiêu thành tựu, cái nào cũng khiến người ta phải trầm trồ, thế mà hắn lại có đủ, xem ra còn xuất sắc hơn người cùng cảnh giới là công tử nhà mình không biết bao nhiêu lần!

“Cổ Thần…… Cản Sơn tiên…… Nguyên Hoàng chính là thân phận khác của ‘Thái Ất Thiên Tôn’ Hàn Quảng!” Vân Nguyệt chứng thực được suy đoán của mình, nhưng không hề thấy vui, kẻ địch như vậy, không ai muốn có!

Dạ Đế nhếch mép: “Cái tên ‘Thái Ất Thiên Tôn’ Hàn Quảng này hẳn chỉ là giả, Nguyên Hoàng, Nguyên Hoàng…… e rằng hắn thật sự chính là Tiên Tích ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’. “

Ngữ khí bình thản, ý vị lâu dài.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn……” Đám U Hồ Hà Bí đều hết hồn. Cái danh hiệu này so với danh hiệu “Nguyên Hoàng” còn khí phách và cao cấp hơn rất nhiều, kẻ có ngoại hiệu này nếu mà không chết thì hẳn phải là kẻ vô cùng khủng bố.

Bắt đầu của tất cả, chư quả chi nhân, Khai Thiên Tịch Địa Nguyên Thủy Thiên Tôn!

“May mà Nguyên Hoàng tấn chức chưa được mấy năm, vẫn là Nhân tiên.” Vân Nguyệt thở phào, vỗ vỗ ngực.

Dạ Đế nâng chung trà lên, nhấp một miếng, mỉm cười: “Không, hắn đã chứng Địa Tiên, đủ để sánh ngang Thiên tiên, đương thời hiện nay, thắng được hắn chẳng có được mấy người, ừ, thua trong tay ‘Nguyên Thủy Thiên Tôn’, bản công tử cũng không tính là thua oan.”

Cuối cùng y đã hiểu câu nói của đạo sĩ kì quái gặp phải trên biển, y gánh phải nhân quả của “Nguyên Thủy Thiên Tôn” từ đâu ra chứ!?

Hèn gì Thiên Diện Vạn Thế Lịch Kiếp pháp suýt nữa phản phệ!

Cũng chính vì vậy, y mới gặp phải nhiều vất vả, lắm lần oan uổng, còn đắc tội với Hàn Quảng, người nay đã trở thành Thiên tiên Hàn Quảng……

“Địa Tiên, tới nay mới tấn chức có mấy năm……” Vân Nguyệt khiếp sợ thất thanh, “Chỉ có mấy năm, hắn đã có thể chứng Thiên tiên!”

Tốc độ tu luyện nhanh như vậy, bất cứ ai xem hắn là kẻ địch, trừ phi bản thân mình vô cùng cường đại, nếu không thì hẳn là kẻ đầu óc có vấn đề, không biết tự lượng sức mình.

“Công tử, vậy còn báo thù không?” Lưu Thường rụt rè hỏi.

Dạ Đế cười cười: “Vân Nguyệt nha đầu, nhờ người quen của ngươi ở Kim Ô phái tìm hiểu một chút, đệ tử Ngọc Hư cung là tới nhờ luyện chế cái gì.”

“Công tử, hồi trước cũng không bị tổn thất gì thực chất, hay là……” Vân Nguyệt nhíu mày đề nghị.

Dạ Đế bật cười: “Công tử ta hôm nay là La giáo Pháp Vương, Nguyên Hoàng và lão mẫu có nhiều hiềm khích với nhau, thù riêng có thể không tính, nhưng chuyện công thì cũng phải làm chút tận chức trách, lão mẫu là đại nhân vật Bỉ Ngạn, còn không bảo vệ nổi chúng ta hay sao?”

Dù lời này của y chỉ là câu cửa miệng, hay thật sự trong lòng nghĩ vậy, thì chỉ cần nhắc tới tên của Vô Sinh lão mẫu, bà ta sẽ đều tự nhiên biết ngay. Nói lấy lòng mấy câu, đổi lại được bao nhiêu là lợi ích, mắc mớ gì không làm!

“Vâng, công tử.” Vân Nguyệt nghiêm túc trở lại, kính cẩn nghe theo.

…………

Hà Mộ nghe sư phụ nói trịnh trọng, thì không dám chậm trễ, ngày đêm không ngừng nghỉ chạy tới Nam Hoang, không ngừng đổi đường đi để khỏi bị người ta nhằm vào chặn lại, lúc nào mệt quá, thì chọn những chỗ có nhiều cao thủ chính đạo hoặc nơi mạnh mẽ, như những châu thành gần Lục Phiến môn, hay có thế lực đứng đầu.

Cẩn thận như vậy, y ngày càng tới gần Nam Hoang, đã nhìn thấy những dãy núi liên miên không dứt, hoang man chi khí đã bắt đầu ập vào mặt.

Lúc này, Hà Mộ đã rất mệt mỏi, biết mình đã tới cực hạn, bèn hạ xuống, chui vào một cái động để ẩn thân.

Nơi này gần Nam Hoang, thế lực chính đạo hầu như không có để y dựa vào, đành phải dùng tới cách ẩn náu.

Hà Mộ đã bước qua nấc thang trời thứ nhất, bỏ một viên đan dược vào miệng, ngồi xuống khôi phục, cảnh giác xung quanh, phân ra một tia ý thức đặt lên “Ly Tiên kiếm”.

Bỗng một cơn gió thổi qua, khó chịu tới nỗi khiến cao thủ như Hà Mộ cũng phải rùng mình.

Y không chút do dự, lập tức mượn một tia khí tức của “Ly Tiên kiếm” xuất ra ngoài, cáo mượn oai hùm.

Ánh sáng năm màu bắn ra, tiên khí ngập tràn, tất cả sinh linh trong núi đều quỳ xuống sợ hãi.

Âm phong ngừng ngay tức khắc, hàn ý rút đi, tất cả trở lại bình thường.

Hà Mộ không dám ở lâu, sau khi khôi phục, lập tức đổi hướng, vòng vèo mà đi, cuối cùng đến Nam Hoang.

Vừa mới vào Nam Hoang, y đã bị thứ mình nhìn thấy làm cho kinh hãi.

Trước nay, y cũng được nghe tới cái tên “Ma Đế”, với đủ mọi thông tin tốt xấu lẫn lộn, có người nói Nam Hoang công khai truyền thụ tuyệt thế thần công, là phúc của võ giả, có người lại bảo Ma Đế tâm tư ngoan độc, chuyên mê hoặc người ta vào đọa lạc, những thứ hay ho y nói ra đều chỉ để mê hoặc người, thực chất thứ y muốn chính là cắt đứt căn cơ của chính đạo, cho nên tuyệt đối đừng đi tới Nam Hoang, nếu không sẽ trở thành ma nô, mất đi bản thân……

Thông tin lẫn lộn, Hà Mộ không biết đâu là thật. Nhưng sau khi vào trong Nam Hoang, y cảm nhận được rất rõ sự phấn chấn của người nơi này. Ở đâu y cũng nhìn thấy người đang chuyên tâm luyện võ, ở đâu cũng nhìn thấy những người trẻ tuổi hân thành trao đổi võ đạo với nhau, ở đâu cũng nhìn thấy những người nông phu hăng hái làm việc với khí thế ngất trời, vô cùng ấn tượng.

Quả thật, nơi này vẫn có những người mạnh người yếu, người thiên phú cao, người tư chất thấp, có người rất vui tươi hoan hỉ, cũng có người mất mát đau lòng, nhưng mỗi người đều tràn đầy hi vọng, sau khi mất mát đau đớn, sẽ lại đứng lên, tiếp tục cố gắng.

Hà Mộ đi tới vùng trung tâm Nam Hoang, gặp “Ma Đế” Tề Chính Ngôn danh chấn thiên hạ.

Hắn mặc một cái áo bào xanh, mặt mày rất bình thường, khí thế bình thường, không hề dùng con mắt từ trên cao nhìn xuống để nhìn y, và có một loại mị lực khiến người ta vô thức muốn đi theo.

“Tề tiền bối, gia sư sai vãn bối đưa tới một phong thư.” Hà Mộ hít sâu, không hề nói tới tên Ngọc Hư cung.

Đúng lúc này, lưng y bỗng lạnh toát, từ trong người bắn ra một tia khí âm lãnh, ngưng tụ thành một bóng đen ở sau lưng y!

Tranh!

Ly Tiên kiếm réo vang báo động.

Sao thế này? Có kẻ địch muốn dùng cơ thể của ta, man thiên quá hải xuyên qua cấm pháp?