Q7 - Chương 14: Lai lịch của địch nhân

Nhất Thế Chi Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Quảng Thành tử nhìn quanh một vòng, cảm khái nói:

“Tính cả Vân Trung tử và Linh Bảo sư đệ, những đệ tử đời thứ ba đã sớm tọa hóa hay vẫn lạc trong trận chiến Thiên Đình, hoặc chết vì hết tuổi thọ, tính tới hôm nay, Ngọc Hư nhất mạch chúng ta chỉ còn lại mấy người chúng ta này, thời gian quả thực vô tình, tuế nguyệt khó tránh khỏi hờ hững……”

Vì có Mạnh Kỳ, y khá là vất vả tìm từ.

Về phần Tề Tiểu Bạch của Khương Tử Nha nhất mạch, đạo thống Ngọc Hư còn sót lại ở thế giới Phong Thần, thì chỉ có thể coi như căn cơ, không thể thuộc cao tầng.

Quảng Thành tử, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Đạo Hành tiên tôn, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Na Tra, Dương Tiễn và ta…… Mạnh Kỳ gật đầu, đã có hiểu thêm chút về Ngọc Hư nhất mạch.

Quảng Thành tử quay qua nhìn Mạnh Kỳ, mỉm cười:

“Tô sư đệ được lão sư truyền thừa tuy lâu, nhưng hôm nay mới vừa quảng kết đồng môn, có một điểm cần phải nhớ kỹ, hắc, Ngọc Hư cung chúng ta hướng đến chỉ giúp người thân mà không quan tâm đúng sai.”

Giọng y chuyển sang đầy tự trào, chọc người chết không đền mạng.

Không ngờ Quảng Thành Thiên Tôn lại là người khoái nói đùa…… Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn cây cột của Ngọc Thanh điện.

Quảng Thành tử thay đổi không khí, giơ tay lên, ngón cái và ngón út chạm nhau, chìa ra ba ngón còn lại:

“Lần này triệu tập các vị đồng môn tới là có ba chuyện.”

Vừa dứt lời, y với Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đều nhìn ra ngoài điện, như cảm nhận được có cái gì đó.

Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Đạo Hành tiên tôn và Na Tra hơi chậm hơn nửa nhịp, Mạnh Kỳ và Hao Thiên khuyển là hai kẻ cảm ứng được sau cùng. Một làn độn quang đạm kim như lưu ly đang tới gần.

Nhìn Hao Thiên khuyển lớp lông trơn láng, khóe miệng Mạnh Kỳ run rẩy, từ cảm nhận vừa rồi cho thấy, mẹ nó, mình tu luyện nhiều năm như vậy, mà còn không bằng một con chó!

Phải biết, Bát Cửu huyền công nổi danh về linh giác, nổi danh là gió thu chưa động ve đã cảm thấy rồi. Ít nhất nếu chỉ nói về mặt cảnh giới, Hao Thiên khuyển hẳn đã là Truyền Thuyết đỉnh phong, mình còn không bằng một con chó, một con chó……

Đạo độn quang kia bay vào Ngọc Thanh điện, dừng lại, hóa thành một bóng người cao gầy mà đầy sức mạnh, mặc huyền bào, lông mi đen dài, rủ xuống hai bên má, nhất là có một đôi kim ngân quỷ đồng cực kì ấn tượng!

Kim ngân quỷ đồng? Giống như thời gian thay đổi, nhìn thấy cảnh tượng quá khứ hay tương lai nào đó, Mạnh Kỳ nhìn thấy những hình ảnh thoáng qua trong đầu: Mình mãi mà không chứng được Truyền Thuyết, đến tân lịch năm thứ hai mươi, tiết điểm tới, sao rơi như mưa, các đại năng thi nhau trở về, nam nhân kim ngân quỷ đồng này xuất hiện ở Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, bởi vì muốn có chư quả chi nhân mà giết mình.

Thời điểm đó, không có một đại năng hay đại thần thông giả nào của Ngọc Hư nhất mạch hỗ trợ cho hắn!

Mà bây giờ, người kim ngân quỷ đồng nay lại đi tới Ngọc Hư cung!

Y là môn hạ của ai, có liên quan gì với Ngọc Hư nhất mạch?

Người kim ngân quỷ đồng đầu tiên nhìn Mạnh Kỳ, sau đó mới mỉm cười chắp tay nói:

“Quảng Thành sư huynh gõ chuông, sao lại quên Nhiên Đăng nhất mạch ta?”

“Định Quang được sư tôn Nhiên Đăng Cổ Phật sai phái, tới đây bái kiến chư vị sư huynh đệ.”

Nhiên Đăng Cổ Phật? Người kim ngân quỷ đồng này thì ra là môn hạ Nhiên Đăng, hèn gì mơ ước “Chư quả chi nhân”! Mạnh Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, nét mặt không chút thay đổi.

Trong một tương lai kia, mình mãi mà chưa chứng Truyền Thuyết, cũng không được môn hạ Ngọc Hư tán thành, bị Nhiên Đăng dày vò, đại nhân vật Bỉ Ngạn trao đổi ích lợi, hắn trở thành kẻ bị chết thay, không phải mấy người Quảng Thành tử làm gì sai, chỉ là hắn với họ chẳng có giao tình gì cả.

Nhưng hôm nay hắn đã chứng được Truyền Thuyết. Không dám nói thuộc những người mạnh nhất ở cảnh giới này, nhưng ít nhất đối phó với đại năng thức tỉnh sớm là dễ như trở bàn tay, thêm đại thần thông “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”, cho dù vừa vào Truyền Thuyết, đấu với đỉnh phong cũng có thể làm được, lại còn được Ngọc Hư nhất mạch tán thành, xem như chính thức trở thành Nguyên Thủy đích truyền, nên tình cảnh đã hoàn toàn khác biệt. Vừa rồi Quảng Thành tử đã nói đùa “chỉ giúp người thân mà không quan tâm đúng sai”, nếu suy nghĩ kĩ, sẽ nhận ra rất có thâm ý, không phải lo họ sẽ bỏ mặc hắn nữa.

Đương nhiên, vẫn phải nên cảnh giác, vì Nhiên Đăng nhất mạch rất khao khát đối với “Chư quả chi nhân”!

Trong Linh Thứu sơn, một ngọn lưu ly tiên đăng uy chấn chư thiên, lúc hắn dùng “Chư quả chi nhân” biến hóa, đã cố ý tránh hiện ra bộ dáng của Nguyên Thủy, mà chọn “Đèn lưu ly”, hôm nay nghĩ tới, quả thực là mệnh số đã được chú định ở trong minh minh.

Nhiên Đăng muốn đăng lâm Bỉ Ngạn, muốn đem “tiên đăng của bản thân” tăng lên thành chư quả chi nhân……

Quảng Thành tử nói:

“Nhiên Đăng tiền bối đã là Cổ Phật của quá khứ, quan tâm chuyện của Ngọc Hư làm gì?”

Ý, gọi tiền bối chứ không phải sư thúc? Xem ra hồi trước hai bên đã căng thẳng với nhau, không giữ quan hệ tốt như Văn Thù, Phổ Hiền và Từ Hàng.

Định Quang ngoài quỷ đồng, ánh mắt đạm mạc, thì mặt mày rất bình thường, nhưng mang lại cảm nhận rất mạnh mẽ, tinh thần phấn chấn.

Gã khẽ cười: “Dù gì cũng từng là đồng môn kia mà, nhân quả khó dứt, đệ sẽ chỉ ngồi im nghe thôi, không nói gì đâu.”

Nói xong, gã ngồi đại xuống một cái bồ đoàn, lẳng lặng nhìn Quảng Thành tử, nhưng Mạnh Kỳ lại cứ có cảm nhận là gã luôn nhìn mình.

Na Tra bộ dáng thiếu niên, môi hồng răng trắng như con gái, nhưng oai hùng hiên ngang, ánh mắt sắc bén, đứng dậy, nhìn Định Quang hừ một tiếng: “Tiểu gia ghét nhất là có những kẻ không liên quan tới ngồi nghe, ngươi muốn tự đi ra, hay muốn ta rút gân lột da ném ra?”

Khí tức y dâng cao, thương nắm chặt trong tay.

Cái thằng nhóc này mà hỗn lên, thật đúng là không cho ai mặt mũi…… Mạnh Kỳ thầm khen ‘nhóc giỏi!’.

Thấy Na Tra đằng đằng sát khí, mấy người Quảng Thành tử lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm như không nhìn thấy, Định Quang biến sắc, cân nhắc thực lực hai bên xong, cười gượng:

“Nếu chúng ta ngăn cách đã sâu, vậy sư đệ chỉ còn cách quay về tịnh thổ chuyển cáo sư tôn.”

Độn quang chợt lóe, đã bay ra khỏi Ngọc Thanh điện.

Na Tra lại ngồi xuống, cười vui vẻ, mặt mày tươi roi rói, tâm tình thật cứ như trời tháng sáu, nói biến là biến ngược hẳn đi ngay, Mạnh Kỳ càng cảm thấy thích y.

Quảng Thành tử như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói:

“Chuyện thứ nhất, Nhị Lang đi tìm tung tích lão sư đã có manh mối gì chưa?”

Y nhìn Hao Thiên khuyển.

Hao Thiên khuyển ăng ẳng: “Nhị lang nói manh mối ở Thanh Vi giới, tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên, chư vị sư bá sư thúc tự đến mà xem.”

Thanh Vi giới? Chỗ động thiên Dương Tiễn lập bi trấn áp? Thế giới do Bích Du cung mang vào?

Dương Tiễn lập bi trấn áp trời đất để phong ấn manh mối hành tung của Nguyên Thủy Thiên Tôn?

Nhưng cái tên Thanh Vi giới này, nghe vào tai sao giống như là một bộ phận của Ngọc Thanh cảnh Thanh Vi thiên, sao thế giới Bích Du cung mang vào lại là nó được?!

Mình nhất định phải tới đó xem, tìm cách lại vào Cửu Trọng Thiên tầng thứ ba, qua cái đại điện đá xám, đi lên tầng trên cùng……

Mấy người Ngọc Đỉnh chân nhân gật gù ý đã hiểu, không hỏi gì thêm.

Quảng Thành tử đăm chiêu một lúc:

“Chuyện thứ hai, lão sư không biết ngày nào mới quay về, mạt kiếp thì đã tới sát kề, Ngọc Hư nhất mạch không thể cứ là vô chủ, phải đề cử một người tạm giữ chức vị chưởng giáo.”

“Gâu gâu gâu, ta đề cử Tô sư thúc, không đúng, là Nhị Lang đề cử Tô sư thúc!” Hao Thiên khuyển vội vã lên tiếng trước tiên, thái độ rất nịnh nọt làm Mạnh Kỳ nghi ngờ.

Vô sự hiến ân cần, con chó chết tiệt này rốt cuộc muốn cái gì thế hả?

Xích Tinh tử nhìn Mạnh Kỳ cười đầy thâm ý: “Tô sư đệ tự chứng Truyền Thuyết, ‘Chư quả chi nhân’ đại thành. Tạm làm chưởng giáo theo lý cũng là chuyện đương nhiên.”

“Bần đạo cũng có ý này.” Ngọc Đỉnh chân nhân lạnh nhạt.

Đạo Hành tiên tôn cũng gật đầu: “‘Chư quả chi nhân’ nếu không phải là Ngọc Hư chưởng giáo mới là chê cười.”

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn đảo mắt một vòng, lại cười: “Đúng, đúng.”

“Ta không ý kiến.” Na Tra hứng thú khẽ hất tay.

“Thế thì quyết định như vậy!” Quảng Thành tử gõ tay.

Ơ đệt! Mạnh Kỳ còn chưa kịp nói lời nào, chuyện đã quyết định xong luôn rồi! Ngươi một lời ta một câu đồng tình với nhau, nhanh tới mức khiến hắn phải nghi ngờ là có cái gì đó.

“Ta không phải khiêm tốn nhưng……” Hắn theo bản năng lên tiếng.

Nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Quảng Thành tử ngắt ngang: “Tô sư đệ, mọi người đều đã quyết định, bản thân ngươi cũng là Chân Thật giới Côn Luân sơn Ngọc Hư cung chưởng giáo, chính là danh chính ngôn thuận. Hơn nữa lần này chuyện Nhân Hoàng, còn phải cần người tạm thay chưởng giáo đưa ra quyết định.”

Ớ…… nửa câu sau khiến Mạnh Kỳ không còn đường từ chối. Cười khổ nói:

“Vậy ta đành cung kính không bằng tuân mệnh.”

Nếu nói mấy người Quảng Thành tử, Xích Tinh tử không có hứng thú với chức vị chưởng giáo, đó nhất định là nói dối, nhưng chỉ một cái “Chư quả chi nhân” đại thành đã đủ khiến họ phải bỏ ý đồ đó đi…… Mạnh Kỳ âm thầm nghĩ.

Không được Nguyên Thủy Thiên Tôn đồng ý, làm sao có được “Chư quả chi nhân” mới!?

Thứ họ e sợ là quan điểm của Nguyên Thủy Thiên Tôn!

“Chức vị chưởng giáo này chẳng có chỗ tốt gì, ít nhất không đến Bỉ Ngạn, Ngọc Hư cung này cũng không khống chế được.” Quảng Thành tử cười tủm tỉm đứng lên, chắp tay:

“Kính chào Tô chưởng giáo.”

Mấy người Ngọc Đỉnh chân nhân cũng đứng dậy, thi lễ:

“Kính chào Tô chưởng giáo.”

Được Tạo Hóa và Truyền Thuyết đỉnh phong đại năng thi lễ với mình, cảm nhận này thực là vi diệu, Mạnh Kỳ hưởng thụ một lúc mới nói: “Quảng Thành sư huynh, chuyện thứ ba là?”

Nói xong, hắn mới kịp phản ứng, mẹ nó, đã mang chức vị chưởng giáo, cơ mà ngay cả một món bảo vật cũng không có!

Quảng Thành tử mỉm cười:

“Mạt kiếp đang rất nóng bỏng, Yêu tộc Phật quốc phạt Đại Chu, Ngọc Hư cung ta có nên hỗ trợ Nhân Hoàng hay không?”

“Chiếm được khu vực trung tâm Chân Thật giới chính là đức vận, sau này sẽ có được trợ giúp khi trùng kiến Thiên Đình, hoàn thiện Địa Phủ, đoạt lấy tiên cơ.”

Mạnh Kỳ giành nói: “Ngọc Hư nhất mạch chúng ta hướng đến thân thiện Nhân tộc, Quảng Thành sư huynh chính là sư phụ Nhân Hoàng hai đời, giúp đỡ Nhân Hoàng, theo lý là chuyện đương nhiên!”

Xích Tinh tử và Đạo Hành tiên tôn nhìn nhau, cười: “Tiết điểm đã tới, bố cục chư phương cũng đã có, chúng ta cũng không thể lạc hậu, có thể thử giúp đỡ Nhân Hoàng xem sao, có điều bần đạo vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, chỉ là mượn vật hàng lâm một tia sức mạnh mà thôi, nên tạm thời không thể ra tay, đương nhiên, chưởng giáo sư đệ yên tâm, người chưa về, nhưng sức mạnh và bảo vật đều có thể cho mượn!”

“Thiện!” Ngọc Đỉnh chân nhân và Đạo Hành tiên tôn gật đầu.

Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn cũng khẽ gật đầu: “Chưởng giáo sư đệ cứ yên tâm mà làm.”

Ý là ta có thể mượn Tru Tiên tứ kiếm, Phiên Thiên ấn và các thần binh pháp bảo khác, còn kèm theo một tia sức mạnh của nguyên chủ chứ gì!? Mạnh Kỳ kinh hỉ.

Na Tra đứng lên, nói:

“Tiểu sư thúc, đánh với Yêu tộc sao thiếu ta được?”

“Ta đi dạo một vòng một vòng, nếu có chuyện, ta sẽ ra trận!”

Y nhe răng cười, răng nanh trắng lóa.

Bàn bạc xong, mấy người Quảng Thành tử lục tục độn ra khỏi Ngọc Thanh điện, trở về chỗ ở, gian sảnh to lớn chỉ còn lại Mạnh Kỳ, Na Tra và Hao Thiên khuyển.

Sau khi Na Tra cũng rời đi, Hao Thiên khuyển nhào tới, lè lưỡi ra:

“Chưởng giáo sư thúc, Nhị Lang bảo ta tạm thời ở với người.”

Hèn gì nó nịnh nọt mình như vậy, thì ra là muốn lấy lòng chủ nhân tạm thời…… Mạnh Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra lý do, bật cười: “Vậy theo bần đạo về Côn Luân sơn đi.”

Đạp ra Ngọc Hư cung, một người một chó hiện ra ở Côn Luân sơn.

Đại thanh căn cảm nhận chưởng giáo lão gia trở về, kích động đi ra nghênh đón, định hỏi chuyện các tiên nhân Ngọc Hư Quảng Thành tử, nhưng vừa đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Hao Thiên khuyển, liền ngẩn ra.

Hao Thiên khuyển chạy lên, vòng quanh Đại thanh căn trái ngửi phải hửi, như đang kiểm tra cái gì đó.

Cùng là linh vật của Ngọc Hư, Hao Thiên khuyển và Đại thanh căn hẳn có quen biết? Đồng hương gặp đồng hương?

Nhưng Hao Thiên khuyển đã giơ chân sau lên, tè một bãi nóng hổi vào rễ của Đại thanh căn.

Tiểu? Tiểu…… Mạnh Kỳ ngây dại, Đại thanh căn đơ ra như hóa đá.

“Quả nhiên là ngươi!” Hao Thiên khuyển cuối cùng cũng cảm khái lên tiếng.

Thì ra Đại thanh căn có bộ dạng khỏe mạnh như vậy đều là nhờ Hao Thiên khuyển tưới…… Mạnh Kỳ vỗ trán, không đành lòng nhìn nét mặt của Đại thanh căn.

Đây là nghiệt duyên do tè mà có đó sao?