Q4 - Chương 92: Lấy danh vọng

Nhất Thế Chi Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trần quốc, Thượng Doanh thành.

Trời vừa tờ mờ sáng, một nam tử trung niên bình thường vội vàng đi ra cửa tây, vốn người này thường ngày hay a dua nịnh bợ, nhưng hôm nay ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn một đường thẳng, cứ như mình tài trí hơn người.

Y là gia phó Điền Giản của Tư Khấu Điền Hoành, hôm nay được lệnh của chủ thượng ra rừng trúc thành tây làm một việc.

Thượng Doanh tuy không phải danh thành, nhưng số hộ dân cũng được mấy vạn, phân thành các khu cung thất, quý tộc, thị trường và bình dân, mỗi khu lại chia làm nhiều mảnh, quây lại thành những khu vực riêng, chuyện xảy ra ở khu này, cách một con phố thôi cũng không sao nghe thấy. Điền Hoành tuy là chưởng Hình Danh bộ của Tư Khấu, nhưng nếu không phải là chuyện cực lớn, hoặc không có người cử báo, thì không cần tới phiên y ra tay, rất là nhàn nhã.

Hơn một tháng trước, Sở quốc đến đây mấy người, dạy học ở trong rừng trúc thành tây, Điền Hoành không hề biết tới. Mãi tới gần đây nghe gia phó nhắc đến, mới biết thanh thế của mấy người này có vẻ đã hơi bị lớn.

Vốn đối việc dạy học, y không ủng hộ cũng không chèn ép, vì mười mấy năm gần đây, các nước lưu hành một tục lệ, nếu không quá đáng thì không xen vào. Nhưng mà thanh thế của mấy người này hiện ra khá lớn, tin tức không ngừng truyền vào tai y, khiến y cũng phải khiếp sợ, phải sai một gia phó tới để điều tra.

Điền Giản bước chân rất nhẹ nhàng, người đi đường nhận ra đều dừng lại chào y, khiến y rất là hài lòng thỏa mãn. Nhưng khi tới gần rừng trúc thành tây, chuyện này dần dần biến mất, nhiều người trẻ măng ở khu vực này ai nấy đều bước rất vội vàng, như đang sợ bỏ lỡ một chuyện gì quan trọng lắm.

“Đều là đi rừng trúc nghe dạy học?” Điền Giản kinh hãi, vội bước nhanh đuổi theo.

Rừng trúc thành tây nói là rừng trúc, thực ra chỉ được một vùng trồng trúc lưa thưa mà thôi, chẳng có tí nào ăn nhập với chữ ‘rừng’. Lúc này, ở giữa rừng trúc có một cái đài đất cao nửa người, trên đài có một nữ tử đang ngồi ngay ngắn. Nữ tử này mặc áo trắng xuất trần, vẻ mặt thanh lãnh, khí chất cao quý, dung mạo diễm lệ, tự như tiên tử cung hằng hàng lâm phàm trần.

Nữ tử trông khá ngây ngô, tuổi chỉ chừng trên dưới hai mươi, nhưng Điền Giản nhìn mà tâm thần bấn loạn, thiếu chút nữa là mất kiểm soát, không nhịn được cảm khái: “Bao Tự năm xưa e là cũng không gì hơn…”

Y là gia phó của Tư Khấu, đương nhiên đọc khá nhiều sách.

Y nhìn quanh một vòng, phát hiện nhiều người ngồi vây quanh đều có vẻ quý mến sùng kính, nhưng không có ai có thái độ lỗ mãng.

Trước mặt nữ tử có đặt một cây thất huyền cầm, tay cô khẽ vuốt, tiếng nhạc lọt vào tai, hết sức buốt giá, khiến tinh thần người ta chấn động, sau đó Điền Giản phát hiện người chung quanh đều ngồi thẳng hẳn lên, thái độ trở nên đoan chính hẳn, không còn một tiếng lào xào khe khẽ nào.

“Hôm nay giảng chương hai [Mặc Thư]…” giọng nữ tử thánh thót như tiếng đàn.

Điền Giản nhíu mày, mới tới chương hai? Hay là đã giảng chương hai đến lần thứ mấy?

Lúc đầu, dáng vẻ của y rất cao ngạo nghiêm nghị, nhưng càng nghe, vẻ mặt y dần dần vô tình thay đổi, như bóc đi lớp mặt nạ khô khan, lộ ra gương mặt thật đầy sinh động và phấn khích.

[Mặc Thư] lại là bí tịch công pháp!

Cô gái này truyền thụ bí tịch cho bao nhiêu người công chúng bình dân?

Hơn nữa lại còn vừa truyền thụ công pháp, vừa dạy người ta biết chữ!

Điền Giản cảm thấy chuyện này thực là vớ vẩn, cứ như đang mơ một giấc mơ buồn cười. Là một người hầu được gia chủ tin cậy, đương nhiên y đã sớm được truyền công pháp, thực lực không kém, y không hề để ý tới võ công của [Mặc Thư], nhưng mà y ngạc nhiên vì sao cô gái này lại làm như vậy?

Sự khó khăn của chữ viết, của công pháp là dấu hiệu để phân biệt quý tộc và những kẻ đê tiện, thế mà… sao lại có thể không thu một đồng phí lại truyền thụ mà không cần kiểm tra thi thố gì?

Đây dứt khoát là trò đùa!

Mình vất vả, làm trâu làm ngựa, vất vả biết bao nhiêu mới được học chữ, luyện công, mấy kẻ đê tiện này cũng xứng?

Y mờ mịt nhìn quanh, nhìn thấy trong này có cả một ít sĩ nhân, một ít quý tộc đã lụi bại.

Chuyện tiếp theo càng khiến Điền Giản thêm phẫn nộ. Ấy là ngoài truyền thụ, cô gái kia còn chỉ dẫn, thậm chí còn tự mình biểu diễn, người ngồi xung quanh nghe đến mê say, ước gì mình mọc ra được tới bốn cái tai, hai trái tim, ai tìm được cái gì lập tức khắc dấu hiệu riêng mà chỉ có mình hiểu vào đó, để giữ lại ghi nhớ sau này đọc lại.

Thời gian trôi qua, sau mục hỏi đáp về tu luyện, Điền Giản đã từ kinh hãi và giận dữ chuyển thành tê liệt, mà cô gái kia chấm dứt việc truyền thụ chương hai [Mặc Thư], chuyển sang nói về “Mặc nghĩa”.

“Mặc nghĩa?” Điền Giản thu liễm tâm thần, bắt buộc mình nghe giảng.

Nhưng hắn vừa bình phục xong cơn sóng gió phía trước, lại bị một cơn sóng khác đánh ngã nhào, giận dữ tới mức suýt tí nữa thì nhảy nhổm lên mà quát mắng.

“Kiêm yêu? Thiên địa không có tình, nhưng con người thì có. Tuy rằng thân sơ có khác, nhưng phải thường xuyên biết nghĩ tới tình thương dành cho người khác? Quý không khinh tiện, phú không nhục bần?” Mặt Điền Giản trở nên dữ tợn, cố nén xúc động muốn mắng to, “hoang đường! Các chư hầu quý tộc trời sinh cao quý, há có thể và đặt song song với những kẻ nghèo hèn, yêu thương bọn họ?”

“Không tạo nên những cuộc chiến bất nghĩa? Thiên hạ hiện nay không hề có chiến tranh chính nghĩa?!”

“Phi mệnh? Làm việc phù hợp với ý trời, sẽ được quỷ thần thưởng, mệnh không phải do trời chú định? A, cái này… cái này nghe có chút đạo lý…”

Điền Giản nghe lúc thì trợn mắt, lúc lại nhướn mày, dữ dằn muốn nhào lên xé banh cái nữ tử trên đài cao, lúc lại cảm thấy cô ta thực đã nói đúng tâm sự trong lòng. Thì ra đây mới là đạo lý thật sự, mình chỉ cần cố gắng, mình sẽ có cơ hội tiếp tục vươn lên!

“Chư hầu phân tranh, đất đai hoang vu chẳng thấy hơi người, xương trắng phơi nơi hoang dã, không người thu gom chôn cất, những điều này tin rằng chư vị ngồi ở đây nhiều người đều đã trải qua. Chỉ có yêu thương nhau, làm những việc mà chúng ta đều cùng có lợi, không gây nên những cuộc chiến tranh vô nghĩa, mới có thể tránh được…” trên đài, Nguyễn Ngọc Thư khẽ thở phào. Hôm nay đến phiên cô dạy học, nhưng cô lại chẳng giỏi về cái vụ này, đến lúc nói xong, cả người nhẹ nhõm sảng khoái không thua gì ăn một hơi mười con cá khô.

Cô không nói về những nỗi khổ, không bảo Thần Phật Tiên Thánh, vương hầu tương tướng chẳng lẽ cao quý hơn chúng ta, chỉ là nói ra chút ý tứ, để khỏi khiến cho trước khi nhiệm vụ hoàn thành, các quý tộc lại trở nên mâu thuẫn gay gắt với nhau, dẫn quân đi tiêu diệt nhau, nhất thống thiên hạ, chuyện thương sinh thái bình càng là không thể nói, Trần quốc chỉ là một nước nhỏ, cơ bản không có dã tâm này, nói ra chỉ tổ mang tới hiệu ứng ngược lại, dùng “Phi công” đơn giản là đủ rồi.

Hơn một tháng nay, họ không hề tới cầu kiến Trần vương, vì người này không phải Bác Nhạc quân đi “chiêu hiền đãi sĩ”, nên cả bọn chỉ chuyên tâm dạy học, mở rộng thanh thế, đắp dựng danh vọng, vừa có thể tăng cường thực lực bản thân, vừa để dụ Trần vương chủ động triệu kiến.

Mà hiệu quả cũng không phụ lòng người. Nhờ mấy người Triệu Bách giúp tuyên truyền và cố gắng, từ lúc đầu dạy học chẳng có ai hỏi thăm, bây giờ không chỉ bình dân dân chúng đến học, mà còn có cả đại phu sĩ tử có học thức cũng tới ngồi nghe, nhiều người còn khen ngợi, khâm phục không thôi.

Vì thế, thanh danh đám người Mạnh Kỳ càng được truyền ra rộng rãi, dần dần có quý tộc tiến đến, thậm chí có cả người của những thành gần đó, thanh danh “Năm vị Hiền Giả” và Tô tiên sinh lưu hành khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Thấy Nguyễn Ngọc Thư kết thúc dạy học, những người ngồi nghe đều cuống quít đứng lên, chắp tay đưa tiễn, thái độ cực cung kính.

Trong lòng Điền Giản sóng gió từng trận, cả người vừa thấy giận vừa mờ mịt, không nhớ nổi mình rời khỏi rừng trúc như thế nào.

“Dạy chữ, truyền công pháp, không thu thù lao, ai nghe cũng được?” Điền Hoành chỉ mới nghe Điền Giản kể lại khúc đầu đã trợn mắt lên.

Điền Giản cúi thấp đầu xuống: “dạ.”

“Lớn mật, cuồng vọng, nghịch nhân!” Điền Hoành tức giận đi qua đi lại, vô cùng đau đớn nói, “bọn người xấu, bọn người xấu, quả thật là bọn người xấu!”

Dựa theo Chu Lễ, sao có thể tùy ý truyền thụ công pháp, chỉ bảo chữ viết, đây là đặc quyền đệ tử chư hầu quý tộc mới được hưởng!

Thấy thiên hạ hỗn loạn, nhiều quốc gia bắt đầu không còn tuân theo lễ pháp, ỷ mình cường đại mà không chỗ nào cố kỵ, Điền Hoành sớm đã có cảm thán về điều này, nhưng khi chuyện quá quắt này xảy ra, vẫn làm y giận tới mức không kềm chế được, bọn người này thật là quá xấu xa.

Y đi mấy bước, cố gắng kềm chế cảm xúc: “kể tiếp.”

Điền Giản nhìn nhìn mặt chủ, chọn kể chuyện phi công và bất nghĩa chi chiến, sau đó mới đến kiêm yêu, thượng hiền, thiên chí, minh quỷ, tiết dùng (tiết kiệm tiêu dùng) vân vân.

Mặt Điền Hoành càng ngày càng xanh mét, nhưng không lại bùng nổ lửa giận, mà là cố nén nghe xong.

“Không quan tâm thân phận, sử dụng người có tài hoa… Hừ, đây là muốn đào lăng tẩm tổ tiên chúng ta a…” Điền Hoành rít qua kẽ răng.

Điền Giản vội nói: “chủ thượng, có muốn trục xuất họ hay không?”

“Vì dạy học mà trục xuất họ? Cho Đường quốc lấy cớ à? Chờ một chút, họ đến từ Sở quốc?” Là một nước phụ thuộc Sở quốc, Trần quốc thường bị Đường quốc tấn công, Tư Khấu Điền Hoành cũng không dám làm điều mù quáng.

“Vâng, quả thật đến từ Sở quốc.” Điền Giản không chút giấu diếm.

Điền Hoành đi thong thả mấy bước, trầm giọng nói: “dù sao cũng chỉ là dạy học, không phải du thuyết, trước phái người đi Sở quốc hỏi thăm, có tin tức chính xác rồi hẵng trục xuất.”

“Dạ.” Điền Giản xoay người rời đi.

Lúc này, con trai Điền Hoành là Điền Quát vừa vặn đi ngang qua, lẩm bẩm: “thiên địa bất nhân… Không có tình… Thượng hiền thượng đồng… Kiêm yêu phi công… Thật sự là đại tài a…”

“Nghiệt tử, con nói cái gì?” Điền Hoành nhất thời nổi giận, một bàn tay vụt qua.

Điền Quát cũng đã tiếp cận Ngoại Cảnh, nhưng ngại vì lễ pháp, không dám tránh né, mặt bị tát mạnh một cái, khóe miệng rỉ máu.

“Thượng hiền? Nếu có thượng hiền thật, còn có cơ hội cho tên ngốc con sao?” Điền Hoành nổi giận mắng.

Điền Quát bạnh cổ, quật cường nhìn Điền Hoành: “phụ thân, thế sự thiên hạ sớm đã thay đổi, người không có thực lực và tài hoa dù chiếm được địa vị cao, cũng không thể trụ được lâu dài! Nếu không dựa vào lễ pháp, thì không thể cấm người khác không mơ ước!”

“Đương kim chi đạo, duy ‘Hiền’ cư chi!” (Đạo trên đời hiện giờ, chỉ có một chữ ‘hiền’ mà thôi!)

“Tô tiên sinh nói, thiên hạ đại thế, như dòng nước chảy xiết, thuận theo thế nước thì xuôi, nghịch theo thế nước thì chết. Chúng ta không thể lấy châu chấu đá xe! Không cần phải phân chính thứ, chỉ cần có tài là cử, đây mới là cái đạo sống sót lớn mạnh!”

Điền Hoành nhìn thằng con, lắp bắp: “nghiệt tử, nghiệt tử…”

…………

Sau đó mấy ngày, tin từ Sở quốc còn chưa báo về, Điền Hoành đã nghe được một tin tức kinh người, Trần vương triệu kiến người dạy học trong rừng trúc!

“Vương thượng, vương thượng lại triệu kiến họ…” Điền Hoành hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống chiếu.

Trần quốc, trong cung.

Đám người Mạnh Kỳ bái kiến Trần vương, phân nhau ngồi xuống, liền nghe Trần vương nói: “chư vị đại tài, ngô có điều nghe thấy, nhưng Trần quốc an nhạc, quý thứ hòa thuận, tài học của chư vị e là không phải sử dụng đến.”

Người này để năm chòm râu dài, thần hoàn khí chân, chính là một vị Tông Sư.

Đây đúng là tiểu quốc mà đám người Mạnh Kỳ đã chọn lựa vô cùng kĩ lưỡng, một tiểu quốc nhưng có quốc quân mạnh hơn cả quý tộc!

Đợi Trần vương nói xong, Mạnh Kỳ mỉm cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

“Trần quốc nguy nan, chồng trứng đã sắp đổ, đại họa chỉ trong sớm tối, sao lại bảo là an nhạc?”

—o0o—

(*) thức văn đoạn cú: thức văn – biết chữ, đoạn cú – có thể đọc ra dấu ngắt câu, ý nói biết đọc có ngữ điệu