3 - Một đường sinh cơ

Nhất Thế Chi Tôn

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Học xong, trở lại ký túc xá, Hứa Vân Tây bất chấp bụng đói, vội vàng lôi Vạn Giới Thông Thức phù ra, vừa khởi động vừa hỏi ba tên bạn cùng phòng: “Chơi được không? Có chơi được không?”

Trương Tòng Việt cúi đầu, trong mắt phản chiếu hình ảnh trong Vạn Giới Thông thức: “Được chứ! Chúng ta đều vào đi!”

Hôm nay là ngày trò chơi thực tế ảo [ Nhất Thế Chi Tôn ] được tuyên truyền lâu nay trong Chân Thật giới chính thức chạy bản demo, có rất rất nhiều người đang nóng lòng chờ đợi, nghe nói, trò chơi này là cả một sự thể nghiệm vượt thời đại á!

Sau nhiều năm thực tế ảo được áp dụng phục vụ giúp ma luyện võ đạo, cuối cùng cũng đã có một trò chơi giúp con người ta được trải nghiệm các cuộc sống khác nhau. Nó được Đại Chu hoàng triều thống ngự tam giới kết hợp với “Thiên Nhất các” cùng khai phá, có thể tái hiện một chư thiên vạn giới hoàn toàn mới, vô cùng chi tiết tường tận, y như thật!

Trong trò chơi này, sinh linh bất kì chủng tộc, địa vị nào cũng như nhau, tùy vào vận khí mà được cung cấp thân phận bối cảnh bất kì, sắm vai một nhân vật nào đó trong [ Nhất Thế Chi Tôn ], có thể là đệ tử của tông môn, hậu duệ thế gia nào đó, cũng có thể là một con yêu ma quỷ quái, thậm chí có khi còn là một cây hoa cỏ ven đường mà thôi, rất là phong phú.

Hứa Vân Tây đã sẵn sàng, không nói gì thêm, chuyên tâm chờ đợi tiến vào trò chơi, không bao lâu sau, quang cảnh trước mặt hắn thay đổi, ký túc xá hóa thành một bầu trời đêm sao sáng lấp lánh, hắn đứng giữa trời đất đó.

“Đang chuẩn bị dữ liệu, phân bối cảnh bất kì, xin vui lòng đợi trong giây lát.” Một giọng nói không chút cảm xúc vang lên, xoa dịu sự nôn nóng của Hứa Vân Tây.

Sống một ngày bằng một năm, chỉ chờ có mấy hơi mà đối với Hứa Vân Tây lâu chẳng khác gì tới mấy canh giờ. Bầu trời sao cuối cùng cũng thay đổi, sắp thành những dòng chữ liên tiếp nhau:

“Đã chuyển tới một trong những bối cảnh có độ khó cao nhất.”

“Nếu có vấn đề gì, các hạ có thể liên hệ với dịch vụ khách hàng của trò chơi bất cứ lúc nào để nhờ hướng dẫn, theo dãy số: xxxxxxx.”

“Bối cảnh khi thiết lập xong, nhân vật coi như đã định cho tới khi kết thúc, người chơi không thể đổi sang nhân vật khác.”

“Nhân vật đã xác định. Người chơi bắt đầu tiến vào hệ thống Luân Hồi.”

……

Hứa Vân Tây há hốc mồm nhìn những dòng chữ lấp lóe, không ngờ mình lại trúng phải một trong những bối cảnh có độ khó cao nhất, không giống với mọi người, không biết là tốt hay xấu nữa.

Những dòng chữ vẫn đang không ngừng thi nhau hình thành. Hứa Vân Tây thu hồi suy nghĩ, hết sức chăm chú nhìn chúng. Tới bước này rồi, không chịu cũng phải chịu thôi, xem thử coi có thể gặp may, trở thành “Nhất Thế Chi Tôn” luôn không!

“Nhân vật, bối cảnh: Con chính dòng của Giang Đông Vương thị, thiếu gia chủ, Vương Tư Viễn, danh hiệu ‘Tính Tẫn Thương Sinh’!”

……

Bầu trời tan vỡ, những dòng chữ kéo theo cái đuôi dài bay vào trong đầu Hứa Vân Tây, hóa thành những dữ liệu của nhân vật.

Hứa Vân Tây giật bắn mình ngồi dậy, lồng ngực như bị cái gì ép mạnh, cổ họng ngứa ran, không nhịn được ho khan một tràng dài, ho muốn móc cả tim phổi ra, cả đời hắn chưa bị ho tới thế bao giờ.

Một cái bồn đồng xuất hiện trước mặt hắn, những đốm máu tươi bắn vào trong bồn. Hứa Vân Tây ngạc nhiên ngẩng lên nhìn, một thị nữ xinh đẹp nhìn hắn đầy lo lắng, yêu thương: “Công tử, lại gặp ác mộng?”

Công tử? Hứa Vân Tây giật mình, nhớ ra thì ra mình đã tiến vào thế giới trò chơi [ Nhất Thế Chi Tôn ], trong lòng không thể không cảm khái. Quả không hổ là trò chơi thực tế ảo hàng đầu, không ngờ lại có thể khiến hắn có được cảm nhận giống y như thật vậy.

Hắn vừa nghĩ một cái, một bảng menu liền hiện ra trong đầu. Sau khi xác định mình có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, Hứa Vân Tây bắt đầu cau mày suy nghĩ.

Theo giới thiệu về trò chơi [ Nhất Thế Chi Tôn ], Giang Đông Vương thị thiếu gia chủ có thân phận vô cùng hiển hách cao quý, ngay từ đầu đã học được công pháp cấp tuyệt thế là [ Toán kinh ], chưởng khống một trong những bảo vật mạnh nhất “Lạc Thư”, kết hợp với hiện thực đang là học viên “Quỷ Cốc học viện” của hắn quả thực là vô cùng phù hợp, có thể giúp nhau càng tăng thêm sức mạnh, như vậy bối cảnh này sau này phát triển hẳn phải là cấp ‘dễ’ mới đúng, độ khó cao nhất là từ đâu ra?

Là do cái thân thể này trời sinh suy yếu?

“Ai, công tử, ‘Toán kinh’ quá mức mạnh mẽ, có thể tính tận Thiên Cơ, đương nhiên sẽ bị trời ghen ghét, cơ thể bệnh tật, thọ không quá năm mươi. Nhưng chỉ cần trước thời gian đó, ngài có thể thành tựu Pháp Thân, vậy đương nhiên sẽ có thể hóa tử thành sinh, tránh thoát ràng buộc.” Thị nữ thở dài.

Thị nữ xem ra không phải người chơi sắm vai, mà là một nhân vật dẫn đường của trò chơi, tự động giải thích những thứ cần biết cho mình…… ừm, không thành Pháp Thân, năm mươi liền chết, quả nhiên hơi khó à ha. Nhưng mà nếu tới năm mươi mà còn chưa thành được Pháp Thân, vậy mình còn chơi cái trò chơi này làm cái gì? Hứa Vân Tây thở phào yên tâm, ho khan hai tiếng:

“Mang cho ta chút gì uống cho nhuận cổ.”

“Vâng, công tử.” Thị nữ đi đến bên cạnh, mở hộp đồ ăn, thì ra đã có chuẩn bị sẵn.

Hứa Vân Tây nhìn thị nữ kính cẩn nghe theo, ý mừng trong lòng không sao kềm được. Không ngờ mình lại được nhập vào một thân phận có thể nghiền áp 99% người chơi còn lại, sau này nhất định sẽ gây nên náo động lớn, thực là vui quá. Cái gọi là độ khó cao nhất kia, mình chấp nhận.

“A!”

Chợt một tiếng kêu thê lương từ đâu vọng tới, tiếng kêu này rất quỷ dị, có thể kêu gọi mọi sự bạo ngược hung lệ điên cuồng trong lòng con người.

Hứa Vân Tây không nhịn được rùng mình, sợ quá đi.

“Tiếng gì thế?” Tiếng kêu dừng rồi, hắn mới hỏi.

Thị nữ thở dài: “Công tử ngài bệnh tới hồ đồ quên hết rồi? Các đời tổ tiên Vương thị chúng ta, chỉ cần thành tựu Pháp Thân, trước khi tọa hóa đều sẽ kêu thảm một tiếng như vậy mà, hơn nữa, hơn nữa, nghe sau đó còn bị hóa thành lệ quỷ.”

A, không thành Pháp Thân, năm mươi sẽ chết, mà nếu chứng được Pháp Thân, nguyền rủa sẽ gia tăng, chết cũng không được an ổn? Hứa Vân Tây giật mình, tuyệt vọng.

Thật đúng là độ khó cao nhất a!

Tuy rằng sau khi chết rồi không được an ổn gì đó chẳng ảnh hưởng gì đối với người chơi, nhưng mà cũng đáng sợ chứ!

Mấy tháng sau đó, Hứa Vân Tây ngoài luyện võ, thì hoàn toàn chìm đắm vào trò chơi [ Nhất Thế Chi Tôn ], muốn tìm ra một con đường sống cho nhân vật “Vương đại công tử” của mình. Nhưng dù hắn có cố gắng cỡ nào, thôi diễn cỡ nào, cũng không tìm ra được ánh sáng, vô cùng tuyệt vọng và áp lực.

“Ngọc Hư cung Nguyên Thủy Thiên Tôn không phải đã nói vạn sự vạn vật đều có một đường sinh cơ sao? Phải liên hệ dịch vụ khách hàng nhờ họ hướng dẫn một tí mới được.” Hứa Vân Tây thẫn thờ, mệt mỏi và chán nản gõ vào dãy số dịch vụ.

Mấy hơi sau, một vầng sáng tỏa ra, một gian phòng cao nhã hiện ra, bên trong có một bàn cờ với những quân cờ đen trắng, sau bàn cờ có một nam tử áo trắng đẹp như con gái ngồi, tóc nhuốm bạc, gương mặt trắng nhợt vì bệnh tật.

“Ngươi có ý kiến với bối cảnh của Vương Tư Viễn?” Nam tử áo trắng cười rất nhẹ, hỏi.

Ồ, dịch vụ khách hàng này sao khí chất phi phàm thế, là nhân sự cấp cao của Thiên Nhất các à? Ơ mà… xinh đẹp ốm yếu, chẳng phải chính là mô tả về Vương Tư Viễn sao? Hứa Vân Tây vô cùng khó hiểu, buột miệng hỏi câu hỏi của mình: “…… chuyện là như vậy, cứ như đã lâm vào tử cục, dù có xoay chuyển thế nào cũng không thể thoát ra được? Ta phải làm thế nào?”

“Không thoát ra được?” Nam tử áo trắng cầm một quân cờ đen, vẻ sắp hạ xuống bàn cờ, nhưng rồi tay y khựng lại, y buông tay, quân cờ rơi đánh bộp xuống bàn, làm cả bàn cờ bị nảy lên, quân cờ trở nên lộn xộn, “Như vầy thì sao?”

Như vậy á? Hứa Vân Tây nhìn xuống, ván cờ đã sinh ra rất nhiều biến hóa, mọc ra rất nhiều khả năng, sinh cơ dồi dào!

“Như vậy…… Ồ, ra vậy!” Hắn đứng bật dậy, vui sướng, “Nếu không thoát ra được, thì phá hủy cả ván cờ!”

Hắn kích động chà xát hai tay, hận không thể lập tức thử thôi diễn “Đập bàn cờ” một phen.

Nam tử áo trắng trở nên nghiêm túc:

“Nếu hành động ‘Đập bàn cờ’ vẫn là một hành động đã được đối phương tính trước trong bàn cờ của đối phương thì sao?”

Bản thân vẫn ở trong ván cờ của đối phương? Hứa Vân Tây ngẩn người, đầu óc mù đặc, không nghĩ ra được ý gì. Hắn cảm nhận được sự bi thương và mất mát trong giọng nói của đối phương.

“Được rồi, chỉ dẫn tới đây là đủ.” Thấy phản ứng của Hứa Vân Tây, nam tử áo trắng lắc đầu, định ngắt đối thoại.

Hứa Vân Tây giật mình, bật thốt: “Cho hỏi xưng hô ngươi như thế nào?”

Người này không giống dịch vụ khách hàng bình thường à!

“Xưng hô ta?” Nam tử áo trắng cười, ho khan hai tiếng, “ID dịch vụ khách hàng của ta tên là ‘Một đường sinh cơ’.”

Một đường sinh cơ? Hứa Vân Tây ngơ ngác nhìn quang ảnh biến mất.