Q6 - Chương 06: Vạn giới thông thức cầu

Nhất Thế Chi Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Ngươi nói cái gì?”

Trong bí địa của thảo nguyên, Huyết Hải La Sát và Độ Thế Pháp Vương gần như lên tiếng cùng một lúc, nhìn “Ma Sư” Hàn Quảng như nhìn đồ điên, ngay cả Cổ Nhĩ Đa cũng phải nhíu mày, cái đối tượng đề nghị ám sát đầu tiên của tên kia quả thực là không ai ngờ.

“Thiên Ngoại thần kiếm” Tô Vô Danh!

Chưa nói tới chuyện Tô Vô Danh đã chứng Địa Tiên, kiếm pháp siêu thần, có đặc thù Truyền Thuyết, thứ ông giỏi nhất lại còn là lấy một đánh nhiều, đủ sức một mình đánh cả Huyết Hải La Sát, Độ Thế Pháp Vương lẫn Cổ Nhĩ Đa nếu không có Thiên Tru Phủ, chỉ cần hai thứ “Không chỗ không ở” và “Hình chiếu bất diệt, thân mình bất tử” là đủ khiến bất cứ ai muốn đánh ông cũng phải lùi bước!

‘Không chỗ không ở’ giúp ông vừa có thể chiến đấu trong vòng vây, vừa xuất hiện ở cách đó hơn vạn dặm, chỉ cần một ý niệm, mọi phục kích, vây sát gì gì đều sẽ trở thành một trò cười. ‘Hình chiếu bất diệt, thân mình bất tử’ ư, ngày hôm nay, không biết ông có tới bao nhiêu là hình chiếu trong cả vạn giới, giết một Tô Vô Danh, sẽ còn có ngàn vạn Tô Vô Danh, đây là kẻ không thích hợp ám sát nhất, thứ hai là “Phong Hoàng” Cao Lãm.

Không ngờ, Hàn Quảng lại đề nghị Tô Vô Danh!

Y điên rồi sao?

Hay y có kì ngộ gì đó, nắm chắc khả năng giết được Tô Vô Danh?

Hàn Quảng không chút hoang mang cười: “Ngay cả chư vị còn cảm thấy ám sát Tô Vô Danh là chuyện không làm sao tin được, thì tin rằng đám chính đạo cũng sẽ có suy nghĩ như thế. Đây chính là tinh túy của cái gọi là ‘xuất kỳ bất ý’, cho nên khả năng thành công rất cao. Đây là thứ nhất.”

“Thứ hai, nếu phân tích kĩ, sẽ thấy Tô Vô Danh cũng không phải là tuyệt đối không thể giết. Từ cổ chí kim, đại năng truyền thuyết bị kẻ địch giết chết đâu phải ít, huống chi Tô Vô Danh chỉ là có đặc thù Truyền Thuyết mà thôi? Y sở dĩ khó giết, không ngoài hai điểm, thứ nhất ‘Không chỗ không ở’, thứ hai ‘Hình chiếu bất diệt, thân mình bất tử’, nhưng ‘Không chỗ không ở’ cũng không phải thật sự là không đâu không có. Quá khứ không có, tương lai không có, trong chư thiên cũng không có, cho nên, chỉ cần chọn được địa điểm thích hợp là có thể triệt tiêu được cái đặc thù này, ví dụ như Tố Nữ Tiên Giới, như Chân Không gia hương, như Cửu Trọng Thiên phế tích.”

“Một khi không còn đặc thù ‘Không chỗ không ở’, dù cho hình chiếu có nhiều tới mấy, thì cũng có thể mài diệt, chưa tính Thiên Tru phủ có thể đánh văng cảnh giới của y xuống.”

“Mặt khác, chúng ta là ám sát, là tập kích, giống như thích khách Bất Nhân lâu. Chỉ cần có được cơ hội, thành công dùng Thiên Tru phủ đánh trúng Tô Vô Danh một lần, thì các đặc thù Truyền Thuyết sẽ đương nhiên biến mất, đây là thứ ba.”

“Thứ tư, cho dù chúng ta ám sát Pháp Thân khác, nếu nhất thời không thể đắc thủ, thì cũng không che dấu được thiên cơ, ắt sẽ bị Tô Vô Danh tới cứu viện. Một khi đã như vậy, vì sao lại không đối phó y trước?”

“Thứ năm, Tô Vô Danh là một trong những trụ cột vững nhất của chính đạo, nếu y vẫn lạc, thế cục của chính đạo sẽ lung lai, so với giết Hà Thất hay Vân Hạc thì hiệu quả hơn nhiều.”

Hàn Quảng nói rất xuôi tai, phân tích sao mà có lý, khiến đám người Cổ Nhĩ Đa, Độ Thế Pháp Vương đều phải gật gù. Tô Vô Danh quả thật không phải là không thể tiêu diệt được, chẳng qua họ đều bị “Không chỗ không ở” và kiếm pháp cao minh của ông làm cho sợ quá, nên mới không dám nghĩ đến chuyện giết ông mà thôi!

Thấy vẻ mặt của mọi người thay đổi, Hàn Quảng mỉm cười: “Còn một điểm cuối cùng nữa, cũng là điểm quan trọng nhất.”

“Là cái gì?” Cổ Nhĩ Đa không che giấu tâm mình đã động.

Hàn Quảng mỉm cười nhìn Huyết Hải La Sát: “Là giết Tô Vô Danh rồi sẽ thu được một món dị bảo.”

Đôi mắt đỏ rực của Huyết Hải La Sát bắn ra hai tia máu:

“Mảnh vỡ Hạo Thiên kính!”

Trong giọng nói tràn ngập khát vọng, tràn ngập phẫn uất.

Độ Thế Pháp Vương và Cổ Nhĩ Đa đều không phải hạng hiểu biết nghèo nàn, mắt ai cũng sáng rực: “Tuyệt!”

Hàn Quảng cười: “Mạt kiếp sắp đến, thiên địa sắp đi vào kết thúc, chính là cơ hội để chúng ta thi triển đạo của mình, ngoài khống chế thế cục, chúng ta còn phải tăng lên thực lực của bản thân, chỉ có cảnh giới và thực lực mới là cái duy nhất chúng ta dựa vào được, nếu không sau này gặp phải thế cục phức tạp, gặp phải cường địch, làm sao đối phó?”

“Theo La Sát huynh nói, Tô Vô Danh tám chín thành là dựa vào mảnh vỡ Hạo Thiên kính mới câu thông được với ta khác, vừa mới tấn chức liền có được đặc thù Truyền Thuyết, chúng ta nếu lấy được nó, Địa Tiên không phải ràng buộc, Thiên Tiên không phải chỗ cuối, có thể thẳng một đường xông tới Truyền Thuyết!”

“Tới lúc đó, mọi người thay nhau giữ mảnh kính, nhàn nhã tiêu hóa những ta khác, Tô Vô Danh chưa chứng Pháp Thân còn làm được, chẳng lẽ chúng ta không làm được?”

Từ thời Trung Cổ tới nay, sử sách chỉ ghi chép được một mình là tự mình chứng Truyền Thuyết, chính là Bá Vương, cảnh giới truyền thuyết đầy dụ hoặc đã hiện ra trước mắt, ở đây có ai mà không đỏ mắt? Có ai không muốn trở thành chư giới duy nhất, hoành áp chư thiên vạn giới, vô cùng vũ trụ?

“Hay lắm, lời của Ma Sư chính hợp ý ta!” Huyết Hải La Sát lập tức tán đồng, Cổ Nhĩ Đa và Độ Thế Pháp Vương cũng không còn do dự.

Huyết Hải La Sát bỗng nhíu mày: “‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh luyện thành ‘Chư quả chi nhân’, có thể thao túng vận mệnh, bóp méo nhân quả trong giới hạn nhất định, ta lo hắn là biến số, sẽ làm kế hoạch thất bại.”

“Yên tâm, bổn tọa quang âm pháp thành, đối với tam sinh vận mệnh cũng có vài phần nắm giữ, đủ để đối kháng chư quả chi nhân hiện giờ của Tô Mạnh.” Hàn Quảng đầy tự tin trả lời.

Y đã thu được tin tức Tô Mạnh đã chém đứt Ma Phật phân thân và quá khứ tương lai, thành tựu Pháp Thân, nhưng việc này không cần phải nói cho đám người này biết.

Sau đó, cả bọn bắt đầu bàn kế hoạch cụ thể.

…………

Họa Mi sơn trang, trong mật thất.

Bàn tay Mạnh Kỳ quấn mấy sợi dây đen trắng hư ảo, hắn đem trả vật tùy thân lại cho mấy người Lục đại tiên sinh. Mọi người có thể thông qua hắn trao đổi và câu thông với nhau, tạm thời giới hạn ba lần.

Phải sưu tập tài liệu luyện chế một cái “Vạn Giới Thông Thức cầu”, dùng nó để làm trung gian liên lạc các nơi, giống như mạng internet, sau này mở rộng tới cả các giới vực khác, không có lý nào thứ này địa cầu làm được, mà thế giới của tiên nhân lại không làm được…… Mạnh Kỳ nảy ra ý tưởng và kế hoạch, trước khi thành Pháp Thân, hắn chưa đủ sức để làm, nhưng bây giờ hắn đã có đủ khả năng hóa những ý tưởng của mình thành thực tế.

Tức thời trao đổi bảo vật, phù triện và công pháp, thời Thượng Cổ Thần Thoại đã làm cũng nhiều, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi tiên nhân. Qua mấy lần đại kiếp, tới giờ còn sót lại không nhiều, cần tốn thời gian chuẩn bị, cần phải vất vả luyện chế, rất là không dễ, cho nên mới ít có người dùng, nhưng Mạnh Kỳ tin rằng khi cảnh giới của hắn tăng lên, ngay cả bách tính phàm nhân cũng sẽ được hưởng sự tiện lợi này.

“Có phương pháp tuyệt vời này của Tô tiểu hữu, đám tà ma tả đạo chỉ còn cách tự rước lấy nhục.” Hà Thất cảm nhận được sự liên hệ kì diệu trong phù lệnh của mình, chân thành nói, “Nhưng chúng ta cũng không thể luôn bị động bị đánh, phải chủ động xông ra, chế tạo cơ hội, đánh bọn chúng bị thương nặng.”

“Cũng có thể coi đây là mồi.” Vân Hạc ha ha cười, “Nhưng tà ma tả đạo không phải muốn tìm là tìm được.”

Mạnh Kỳ bình thản nói: “Nam Hoang Huyết Y giáo rục rịch, tạo ra dấu vết, ta định Nam hạ, tìm hiểu nguồn gốc, tiêu diệt Huyết Y giáo, đồng thời cũng coi như dẫn xà xuất động.”

Đây là tin tức lấy được từ việc gặp Nguyên Ương.

Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh nhìn nhau, thở dài: “Huyết Y giáo thương thiên hại lý, lão phu đã sớm tính xuống phía nam, tiếc là phải tọa trấn ở đây, đành làm phiền Tô tiểu hữu.”

Chuyến này cho dù không lôi được tà ma tả đạo ra, nhưng nếu tiêu diệt được cổ thần, cũng coi như giúp đỡ Nam Hoang, có được một thu hoạch lớn.

Họp xong, Mạnh Kỳ đi ra, định về phương nam, thì Vân Hạc chân nhân đã đi tới, cười tủm tỉm nói: “Xuống Nam Hoang rồi, nhớ phải về Vạn Tượng Động Thiên, không thể quên đệ tử ký danh của ngươi chứ, nếu đã là người trong thần tiên, cần gì phải chuyện gì cũng tự mình ra tay, có vất vả phải để cho đệ tử gánh vác, mới là lẽ phải.”

Từ Hàng Phương Hoa Ngâm? Mạnh Kỳ bật cười: “Đúng là nên như thế.”

Vân Hạc chân nhân muốn hỏi chuyện chư quả chi nhân, nhưng mãi mà không mở miệng được, định lần sau sẽ bóng gió hỏi, bèn nói: “Không ngờ ngươi lại chủ động đề nghị đi Nam Hoang.”

“Thứ nhất, vãn bối và Huyết Hải La Sát có thù, thứ hai muốn dẫn xà xuất động, thứ ba Huyết Y giáo quá tàn nhẫn, toàn làm việc thương thiên hại lý, đã sớm muốn tru diệt bọn chúng.” Mạnh Kỳ không chút giấu diếm.

Vân Hạc chân nhân cười hăng hắc: “Ta còn nghĩ ngươi mất cả mười năm, chắc là đã trở nên thâm trầm nội liễm, không còn xốc nổi nhiệt huyết hiệp nghĩa như trước đây, ai dè chưa từng thay đổi.”

Mạnh Kỳ sờ sờ tóc mai đã bạc của mình, mỉm cười: “Không phải là xốc nổi.”

“Tuy rằng vãn bối có dã tâm chứng đại đạo, cầu vĩnh hằng, nhưng chuyện đó đâu phải nói là thành. Vãn bối đã không có quá khứ, không có tương lai, chỉ có một đời này, nên đương nhiên muốn làm việc mình muốn làm, để không tiếc nuối.”

Oanh oanh liệt liệt, khoái ý ân cừu!

Nói xong, hắn xoay người cất bước, biến mất, Vân Hạc chân nhân im lặng một lát, thở dài:

“Kẻ này không phải vật trong ao.”