Chương 896: Xòe Bài.

Đại Niết Bàn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong khi mọi người đợi xe tới, Tô Xán đi vào nhà vệ sinh, đó chỉ là cái cớ, sự xuất hiện bất ngờ của Ngụy Viễn Hồ làm Tô Xán không thoải mái, thậm chí có chút giận lây Lâm Lạc Nhiên, dù biết cảm xúc xấu này của mình là không đúng, nhưng Tô Xán không kiểm soát được nó, mong lúc mình ra thì Ngụy Viễn Hồ và Lâm Lạc Nhiên đi rồi, như thế sẽ bớt lúng túng cho cả hai.

Thế nhưng đến lúc đi về sinh xong ra ngoài rửa tay thì Ngụy Viễn Hồ cũng xuất hiện, có điều hắn không đi vệ sinh mà đứng một bên nhìn Tô Xán.

Không một ai nói gì cả, trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng nước chảy rào rào, không khí đôi phần quỷ dị.

Từ lúc Ngụy Viễn Hồ tới, trông có vẻ như hắn và Lâm Lạc Nhiên đấu khẩu, nô đùa, nhưng Tô Xán có thể nhìn ra, cả hai tựa hồ đang vòng vo, như muốn né trách mục đích chính Ngụy Viễn Hồ tới sân bay hôm nay.

Dựa lưng vào tường, Ngụy Viễn Hồ lấy thuốc lá ra trước mặt Tô Xán, Tô Xán nhận lấy nhưng từ chối Ngụy Viễn Hồ châm lửa hộ, chỉ cầm điếu thuốc đưa lên mũi ngửi, y nhớ cái mùi này, thèm cảm giác làn khói cay cay lượn lờ trong vòng họng, nhưng Tô Xán cố kiềm chế thèm muốn của mình. Ngụy Viễn Hồ nhìn khuôn mặt của Tô Xán mỉm cười, sau đó rít hơi thuốc nhẹ mà ngắn, để nicotin thấm vào phỏi, mang tới cảm giác kích thích.

– Tôi rất thích cậu.

Ngụy Viễn Hồ từ từ nhả khói ra:

– Bất kể là ở phương diện nào, bản lĩnh thương nghiệp hay con người cậu đều thú vị, đều rất đáng kết bạn. Người tụ theo bầy, vật họp theo loài, Tống Chân đánh giá cậu rất câu, quan hệ giữa cậu và Uy Uy cùng Tiểu Ngũ rất tốt, đủ cho thấy con người của cậu.

– Cám ơn anh khen ngợi, tôi không thích vòng vo, nhất là với bạn của bạn tôi.

Tô Xán thẳng thắn nói, y không thể tỏ ra lịch sự giả dối với Ngụy Viễn Hồ được, con người hắn, tuy Tô Xán không hiểu nhiều, nhìn bề ngoài là người không có gì để chê trách, nhưng đó là lý trí, Tô Xán còn là người rất cảm tính:

– Anh muốn nói gì, không phải vào đây đơn thuần là để tán gẫu chứ?

– Cậu luôn thắc mắc quan hệ giữa tôi và Lạc Nhiên đúng không, nhưng tôi tin cậu sẽ không hỏi người khác chuyện này.

Ngụy Viễn Hồ không để bụng thái độ của Tô Xán:

– Cô tôi và dì ba của Lạc Nhiên là bạn học, vì chút quan hệ đó mà chúng tôi biết nhau, hồi đó tôi mười hai mười ba tuổi, sống ở phụ cận Triêu Dương Môn, rất gần gần nhà Lạc Nhiên ở đại viện bộ ngoại giao. Lạc Nhiên mới chỉ năm sáu tuổi thôi, cô bé để hai chóm tóc kiểu sừng dế, tính cách giống con trai, nghịch ngợm như quỷ sứ vậy, từ đánh nhau leo cây, chẳng có gì ngần ngại. Còn nhớ có lần chúng tôi đi chơi ở cái ao nhỏ gần nhà, bắt chiếc người lớn câu cá, cô bé đẩy Uy Uy xuống ao, sau đó chỉ tôi, tôi giải thích thế nào cũng không ai tin, bị người lớn đánh một trận vì tội nghịch dại … Thoáng cái đã mười mấy năm rồi, cô bé năm xưa vẫn tinh quái như vậy, nhưng đã là thiếu nữ khiến các chàng trai điên đảo thần hồn, tình cảm của tôi vì thế mà chuyển biến, lần trước gặp nhau tôi đã nói với cậu rồi đấy. Tôi hoàn toàn nghiêm túc với Lạc Nhiên, Tết năm ngoái tôi tới Lục gia chúc Tết, gặp được chú Lâm, chuyện đó hẳn cậu cũng biết.

Ông ngoại Lâm Lạc Nhiên là Lục Nguyên An, ủy viên cục chính trị, một trong mười sáu đại lão đứng đầu nước cộng hòa này, điều đó giải thích vì sao Lục Gia Anh, mẹ Lâm Lạc Nhiên căn bản không coi Lâm Quốc Chu vào mắt, cuộc hôn nhân của họ dù người ngoài như Tô Xán thấy sặc mùi chính trị.

Xuất thân từ gia đình công nhân, ba đời bình dân như Tô Xán, thực sự không cách nào lý giải được nhiều chuyện trong gia tộc quý tộc ba đời như Lục gia, hay Lâm gia.

– Vậy thì sao?

Tô Xán hít sâu một hơi hỏi:

– Không chỉ năm ngoái, Tết năm nay cũng thế, khi cô ấy gọi điện chúc Tết cho cậu ở bên cạnh tôi.

Ngụy Viễn Hồ xòe bài:

– Vậy thì anh cũng biết rằng, quá nửa kỳ nghỉ đông này cô ấy tới Hoàng Thành.

Tựa hồ chạm vào hồi ức nào đó của Ngụy Viễn Hồ, những chỉ thoáng qua, con người hắn, năng lực tự kiềm chế hạng nhất:

– Đó là vì ngày cô ấy rời trường, tôi có chuyện đột xuất để lỡ thời gian đón cô ấy thôi. Hơn nữa Lạc Nhiên đi gặp một người bạn, tôi không can thiệp, đặc biệt là người bạn như cậu, tôi viết từ cao trung, cậu và ba người Uy Uy cực kỳ thân thiết với nhau mà.

Tô Xán chửi thầm trong lòng, anh và Lạc Nhiên có quan hệ quái gì mà dám nói can thiệp vào tự do cá nhân của cô ấy.

– Hôm nay tôi tới đón Lạc Nhiên, cô ấy cũng sẽ đi với tôi, cô ấy hiểu điều đó, đây là ý dì Lục. Hôm nay cha mẹ tôi cùng tới, tôi nói lại lần nữa cho cậu biết, tôi hoàn toàn nghiêm túc trong chuyện này.

Ngụy Viễn Hồ có chút hưng phấn hiếm thấy:

– Tôi nói với cậu thẳng thắn như vậy, vì tôi tán thưởng con người cậu, tôi rất có thiện cảm với cậu, vì thế tôi coi cậu là kẻ địch không thể xem thường.

– Anh đánh giá cao tôi, đây là vinh hạnh của tôi.

Tô Xán cũng nghiêm túc nói:

– Vậy tôi cũng nên thẳng thắn với anh, Lạc Nhiên đến Hoàng Thành không đặt được khách sạn nữa.

Ngụy Viễn Hồ hơi cứng người:

– Vậy cô ấy ở?

– Đương nhiên là trong nhà tôi.

Tô Xán mỉm cười:

– Nhưng anh yên tâm, cha mẹ tôi đối xử với cô ấy rất tốt, hoàn toàn coi cô ấy như con cái trong nhà.

…..

Tô Xán và Ngụy Viễn Hồ từ trong nhà vệ sinh đi ra, mọi người đợi tới có chút sốt ruột, Lý Bằng Vũ trêu:

– Hai người vào đó đánh nhau đấy à?

Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên đều chăm chú nhìn sắc mặt hai người.

Ngụy Viễn Hồ khoác vai Tô Xán:

– Làm gì có chuyện đấy.

Đường Vũ đưa mắt nhìn Lâm Lạc Nhiên dò hỏi, Lâm Lạc Nhiên có chút chột dạ quay đầu đi, cô cũng đoán được Ngụy Viễn Hồ nói gì với Tô Xán, trong lòng phiền muộn, nhưng cô đâu phải bạn gái của Tô Xán, không có lập trường bảo Ngụy Viễn Hồ lắm lời. Đột nhiên thấy tay mình bị nắm lấy, quay đầu sang thấy Đường Vũ nắm tay mình, sau đó gọi Tô Xán:

– Chúng ta đi thôi.

Ngô Thì Nhuế đứng một bên kinh ngạc nhìn cảnh này, lần trước cùng nhau đi trượt tuyết, cô nhìn ra tình cảm Lâm Lạc Nhiên rất khác thường, thông minh như Đường Vũ chắc chắn không thể không nhận ra. Theo lý mà nói, tình hình thế này người mừng nhất phải là Đường Vũ mới đúng, anh chàng tên Ngụy Viễn Hồ kia không tệ, rất có sức hút, cực kỳ xứng với Lâm Lạc Nhiên, như thế Đường Vũ sẽ loại được đối thủ mạnh.

Còn nữa, hôm nay cô để ý, quan hệ giữa Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên rất thân thiết, là thân thiết thật, con gái rất nhạy cảm vấn đề này, cô khẳng định điều đó. Hơn nữa còn cùng về nhà Tô Xán ăn Tết nữa, rốt cuộc quan hệ của ba bọn họ là thế nào?

Tô Xán làm sao có thể khiến hai cô gái thích mình hòa thuận với nhau như vậy?

Thế nhưng Lâm Lạc Nhiên lúc này trong lòng hỗn loạn, có vẻ không nhận ra hàm ý trong hành động của Đường Vũ, cô còn do dự vì hôm nay không chỉ có mẹ mình, còn có cha mẹ Ngụy Viễn Hồ, và một ít thân thích nhà họ, Lâm Lạc Nhiên biết trước tình huống này, hơi cúi đầu trầm mặc.

Ngụy Viễn Hồ không để ý tới hành động của Đường Vũ:

– Anh và Lạc Nhiên không đi được rồi, hôm nay mẹ Lạc Nhiên tới đón, mọi người đi chơi vui vẻ.

Nói xong lấy chiếc chìa khóa xe việt dã ra, chuẩn bị giúp Lâm Lạc Nhiên xách hành lý:

– Chúng ta đi thôi, đừng để trưởng bối đợi.

Tới khi Ngụy Viễn Hồ nắm tay cầm va li kéo đi, Lâm Lạc Nhiên như mới sực tỉnh, ngẩng đầu lên chạm ánh mắt Tô Xán, mìm môi kéo mạnh va li lại phía sau, làm Ngụy Viễn Hồ ngớ ra:

– Sao thế?

Lâm Lạc Nhiên mỉm cười, ánh mắt sáng trong hơn thường ngày, như ẩn chứa cả trời sao trong đó:

– Anh nói với bọn họ, hôm nay em có hẹn với bạn học, không ăn cơm cùng họ được.

Ngụy Viễn Hồ thấy đầu óc không theo kịp tình hình:

– Sao có thể như vậy được, hôm nay có dì ba, có Vương Triệu Hoa mai phải bay sang Úc, chỉ ở lại Thượng Hải một ngày, chỉ vì muốn gặp em, sao em có thể không đi.

– Bọn họ đợi ở Thượng Hải mấy ngày thì liên quan gì tới em, họ muốn gặp là em phải ngoan ngoãn tới diện kiến chắc. Hơn nữa anh nói với mẹ em, nếu như thực sự nhớ em, muốn tìm em thì tới trường gặp em, bao năm qua luôn là em tự làm lấy mọi việc, mẹ ở đâu, những thân thích kia ở đâu? Bây giờ lại muốn tỏ ra quan tâm tới em à, đừng tưởng em không biết họ tính toán cái gì trong đầu.

Lâm Lạc Nhiên nói những lời này không khỏi có chút tức giận xen lẫn chua xót, nói xong tay trái nắm tay Đường Vũ, tay phải kéo tay Tô Xán, bước đi trong ánh mặt trời chiều sắp tắt, ngay trước mặt Ngụy Viễn Hồ.