Chương 541: Về Nhà (2).

Đại Niết Bàn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Xán rất nghi ngờ nhìn điếu thuốc trong tay cha mình:

– Cha xuống đón con hay kiếm cớ trốn mẹ hút thuốc?

– Ha ha ha, thằng nhãi này, một công đôi việc mà, đưa hành lý cha xách cho.

– Thôi để con sách được rồi.

Tô Xán kéo hai cái va li, y mang hành lý về cũng không phải nhiều.

– Cha chưa già tới mức đó.

Tô Xán đành để cha mình kéo một cái vali, hai cha con một trước một sau đi trong sân, bị đèn đường chiếu thành cái bóng dài, bóng con dài hơn bóng cha rồi.

Sân tiểu khu tới tối rất náo nhiệt, chủ yếu là phụ nữ trung niên luyện tập thể thao, thấy hai cha con Tô Xán, đều đưa tay vẫy chào:

– Tô Xán nghỉ phép về rồi đấy à, úi chà, càng ngày càng đẹp trai.

– Chà chà, lớn quá, cơ bắp thật rắn chắc.

– Cháu chào các dì.

Tô Xán cười xấu hổ, một đống bà cô tuổi xồn xồn nhìn mình chăm chằm có người còn “động tay động chân” với y, toàn thân không thoải mái cho lắm, móa, làm nữ nhân thật sướng, mấy ông chú tuổi này mà sờ mó thiếu nữ 18 – 19 xem, nam nữ bình quyền là ước mơ xa vời.

Đứng nói chuyện một chút thì biết Quách Tiểu Chung ngày mai mới về, Ngô Thì Nhuế mới năm thứ nhất đã được tuyển làm tiếp viên hàng không, hiện giờ đang bay.

Thời này tiếp viên hàng không còn chưa tràn lan đại trà như mấy năm sau, vẫn là tài nguyên hiếm, ưu đãi lớn, địa vị cao, trong xã hội là từ đại diện cho ưu nhã lãng mạn. Những cô gái gia đình có bối cảnh thông qua quan hệ để được làm tiếp viên hàng không rất nhiều, năm 2001, một lần công ty hàng không tuyển tiếp viên, riêng tỉnh Giang Tô có 1400 cô gái báo danh, trong đó 120 là nữ sinh đại học, thà bỏ bằng đại học, cũng lựa chọn làm tiếp viên hàng không.

Đủ thấy giá trị của nghề này khi đó.

Tố chất tiếp viên hàng không khi đó khá cao, cả dung mạo cũng là hạng nhất, như chuyến bay vừa rồi của Tô Xán, không ai là không phải mỹ nữ trăm người chọn một, chỉ là đem so với Đường Vũ vẫn là một khoảng cách không thể san lấp, Tô Xán không khỏi đắc ý.

Năm 2001, Hàng không Tây Xuyên – Xuyên Hàng trọng tổ, đối tượng đàm phán có kiến trúc Đại Dung, Kiến trúc Đại Dung rất có thể sẽ thành cổ đông. Vương Bạc muốn Dung Thành có một công ty tham gia cổ phần vào công ty hàng không, để mở rộng nhu cầu mời gọi đầu tư trong ngoài nước, phù hợp với lợi ích đối ngoại qua lại ngày càng lớn của Dung Thành. Trước giờ Xuyên Hàng kinh doanh thua lỗ, Vương Bạc muốn phá vỡ cách cục này, Vương Bạc nâng đỡ Đại Dung, Đại Dung khi Vương Bạc cần tất nhiên phải báo đáp, hơn nữa điều này cũng phù hợp với lợi ích của Đại Dung.

Nếu chẳng phải Đôn Hoàng của Vương Thanh còn chưa đủ lực có lẽ cũng phải tham dự lần trọng tổ này của Xuyên Hàng.

Quan hệ quan thương, là thứ quan hệ phức tạp bậc nhất ở Trung Quốc.

Dưới bối cảnh này, không ít người đắc lợi, ông Ngô tính toán cho con gái, thông qua ít quan hệ, đưa Ngô Thì Nhuế vào làm tiếp viên hàng không.

Ngoài ra Triệu Hâm và Dương Triêu, một ở Nam Kinh cố đô sáu triều đại, một học ở ĐH Dung Thành. Người trong công ty khó tránh được so sánh con cái với nhau, đa phần cho rằng giỏi nhất là con trai Tô Lý Thành.

Mất một lúc mới thoát được đám bà dì đó, về nhà Tằng Kha đã bật sẵn bình nước nóng thức giục Tô Xán tắm rửa, tắm xong lại có một bát canh gà nóng hôi hổi, hỏi đông hỏi tây đủ kiểu. Làm Tô Xán bất ngờ là mẹ mình lại không hỏi về Đường Vũ giống cảnh sát tra hỏi tội phạm, Tô Xán thở phào, sợ nhất là mẹ thấy mình đã tới nhà Đường Vũ, bắt mình dẫn Đường Vũ về nhà, Tô Xán dự định 1 – 2 năm nữa mới dẫn Đường Vũ về ra mắt.

Trong mắt trưởng bối, ứng cử viên con dâu không chỉ có bề ngoài, gia thế quyết định, còn có đủ yếu tổ tổng hợp tính cách, tập tính sinh hoạt, quản lý gia đình.

Thực lòng Tô Xán lo Đường Vũ chưa qua được ải mẹ mình, nếu lần đầu để lại ấn tượng xấu thì sau này phải tốn công thay đổi.

Vụ này có lẽ nhờ cha nói trước rồi, nếu không với tính cách của mẹ mình, không đi xem mắt con dâu tương lai luôn mới là lạ.

Đợi cho vợ hỏi chán rồi, Tô Lý Thành mới vào việc chính:

– Tô Xán, trong điện thoại không nói được kỹ, tờ tạp chí của con là sao?

Ở phương diện này Tô Lý Thành ra sức rất nhiều, Chiêm Hóa có thể “sáng tạo” bán bữa cơm ba tiếng, chính là do Tô Lý Thành tác động.

Cho dù Tằng Kha, Tô Lý Thành đều biết Tô Xán hiểu chuyện, năm nay đã 20, là người trưởng thành rồi, nhưng chuyện này vẫn làm họ khó tin, mang tâm tình nửa tin nửa ngờ vì Tô Xán bôn ba chuyện Chiêm Hóa. Một năm qua ông tiếp xúc nhiều với giám đốc công ty, quán lớn chính phủ không ít, nhiều khi thấy con cái họ thành thục, thậm chí lão luyện, hâm mộ lắm.

Những đứa bé đó thành thục sớm do nhân tố gia đình, khởi đầu cao hơn, giống như công ty ông phân phối chiếc passat, nhưng một số giám đốc công ty khác đi Bentley, Cadillac. Thời đó trong nước mua bất kỳ cái xe nước ngoài cũng phải trả tiền gấp 2-3 lần giá trị trên thị trường quốc tế, nên nghĩ đủ thấy khác biệt. Tô Lý Thành chẳng muốn đi so sánh, xe của mình ngồi vẫn thoải mái hơn, giống như hiện ông vẫn hút cái thứ thuốc lá rẻ tiền, khen khét của Hạ Hải.

Nhưng Tô Xán thì khác, đó là toàn bộ hi vọng cuộc đời của ông, được nhìn thấy con từng bước trưởng thành, lòng vui sướng, càng muốn con mình bay cao hơn con cái người khác.

Tô Xán biết thế nào cha mẹ mình cũng hỏi tới, nên toàn bộ tài liệu liên quan, bản sao xí nghiệp pháp nhân, thuế má, cho cha mẹ xem, sau đó thoải mái dựa lưng vào ghế sô pha uống canh gà yêu thích.

Dù gì một là tổng giám đốc quốc xĩ, một là giám đốc của đại lý cấp tỉnh của thương hiệu phủ khắp cả nước, hai vợ chồng Tằng Kha xem giấy tờ là biết ngay, một chút cảm giác nằm mơ cùng không chân thật đã bay biến, số giấy tờ này đại biểu trực quan nhất với họ là con trai mình không cần lo tốt nghiệp không có việc làm nữa rồi.

Tô Xán còn học đại học hơn ba năm nữa, ba năm sau có lẽ con trai mình bước vào hàng phú hào rồi, vốn Tằng Kha còn định nghiêm mặt dạy bảo Tô Xán, phải học cho tốt, sau này tốt nghiệp ra trường có muốn làm quản lý ở chuỗi cửa hàng của mẹ cũng phải dựa vào thực lực, không ưu tiên gì hết. Nhưng bây giờ lại đâm lo nó còn chẳng thèm kế thừa gia nghiệp.

Tằng Kha vẫn còn rối rắm, không biết vui nhiều hay buồn nhiều hơn.

Tô Xán về nhà còn báo cả cho nhà cậu cả, thế nên một lúc sau mợ cả Doãn Thục Anh gọi điện tới, hỏi xem ở nhà lịch trình thế nào, để còn mời cả nhà Tô Xán sang ăn cơm:

– Lão Tằng suốt ngày khoe có đứa cháu tài ba, làm người trong văn phòng hỏi khi nào Tô Xán về nhà, mời cả nhà cô ăn cơm. Tới ngay cả những sinh viên khóa trên trong phòng thực nghiệm của Na Na cũng nghe con bé kể về Tô Xán, một người còn có ý đồ giới thiệu em gái cho, nghe đâu cô bé đó là con viện trưởng bệnh viện tỉnh …. ừ, yên tâm, chị cũng biết cô bé đó, đẹp cả người lẫn nết, hôm nào chị rủ mẹ nó đi chơi mạt chược, để hai bên làm quen một chút … Chị nói này, em phải để ý đấy, không đùa được đâu, đám con gái bây giờ chúng nó ghê gớm lắm, Tô Xán lại xuất sắc như thế, thế nào chúng nó bâu vào, nên chuyện này cô chú nên nghe chị xác định trước đi …

Tô Xán ngồi ở bệ cửa sổ, tay cầm cốc trà, tay cầm di động nói chuyện với Vương Thanh, thấy mẹ mình nói chuyện với mợ cả mà thi thoảng cứ liếc nhìn mình, tựa cười tựa không thì đoán là liên quan tới mình rồi, Tô Xán thấy rờn rợn, không hiểu nói chuyện gì?