Chương 519: Trọng Trách Lớp Trưởng.

Đại Niết Bàn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Gần đây Tô Xán ngoan ngoãn đi học không chạy lung tung ngoài trường nữa làm Đường Vũ rất hài lòng, mỗi ngày tan học chỉ cần không tự học buổi tối là đều hẹn Tô Xán gặp nhau ở nhà ăn, hai người ăn cơm xong nếu không tới thư viện lặng lẽ xem sách thì, thì gọi một chén trà cà phê ở gian nghỉ ngơi nhà ăn hoặc quán cà phê làm bài.

Vì thế thường xuyên làm cho lượng khách quán cà phê tăng thêm mấy phần.

Tô Xán có cảm giác quay về thời cao trung, cuộc sống phong phú cùng thỏa mãn nhỏ trong lòng.

Trải qua cuộc sống quân vương không tảo triều, đột nhiên phải chịu trách nhiệm của lớp trưởng, một đống giấy tờ chất chồng trước mặt y, Tô Dĩ Nhất bắt đầu bất mãn với Tô Xán.

Có điều không trách Tô Dĩ Nhất được, muốn Tô Xán làm một cái thông báo, tưởng chuyện xong xuôi đâu vào đấy cả rồi, đến lúc đó gọi điện thoại không được , cho người đi tìm không tìm thấy Tô Xán đâu, đành gọi lớp phó đáng thương từ phòng ra, đi từng nơi thông báo. Muốn Tô Xán tổ chức lễ hội lớp, giúp lớp tăng thêm gắn kết, y không rảnh, chơi trò mất tích, thế là lớp phó lại lật đật tổ chức một lễ hội nhạt như nước ốc.

Oái oăm một cái là Tô Xán lười biếng nhưng uy tín và sức ảnh hưởng trong lớp lại cao, nhất là qua sự kiện đối đáp với Lý Xương Long lại càng làm danh vọng của y lên tới mức độ chưa từng có.

May mắn Tô Xán về rồi, nhiệm vụ đặt trước mặt y bây giờ là tìm nơi tổ chức hoạt động Giáng sinh cho lớp, năm mới thì trường học cùng các khoa đã thống nhất tổ chức.

– Chúng ta không thể so với hội sinh viên được, bọn họ có tiếng nói trong cao tầng trường, có gì ngon lành họ ăn trước, không ăn được mới nhường ra. Bọn họ tổ chức dạ tiệc giáng sinh, chiếm hết hội trường lớn. Tiếp đó là các khoa, hội trường nhỏ hơn chúng ta không hi vọng gì nữa,

Người đang nói là uy viên tuyên truyền lớp, khá thân thiết với Tô Xán.

– Không có hội trường thì thôi, lấy hội trường tổ chức dạ tiệc quy mô lớp cũng khoa trương một chút, nói không chừng bị nhà trường mắng cho một trận. Hay là lấy giảng đường đa truyền thông, ở đây ai quen biết với bên quản lý giảng đường không?

Mọi người nhìn chằm chằm vào Tô Xán, nếu nói đúng ra người tiếp xúc mật thiết nhất với các cơ cấu trong trường là lớp trưởng mới đúng, đáng tiếc lớp trưởng lớp số 4 bọn họ chẳng tạo dựng được chút quan hệ nào với nhà trường.

Đám người lớp phó Dương Lỗi cực kỳ coi thường Tô Xán, lạnh lùng ngồi nghe không tham gia thảo luận, có nói cũng chỉ là lời châm chọc khiêu khích.

Có người giật áo Dương Lỗi, nói khẽ:

– Khoan dung một chút, dù sao cậu ta là lớp trường, bọn lớp số ba đang đồn ầm lên lớp ta nội chiến đấy.

Tô Xán phải nhịn thôi, y làm lớp trưởng không ra sao, toàn trút hết gánh nặng cho người dưới, bọn họ không oán trách gì mới là lạ.

Quản lý đại học tương đối dân chủ hóa, dù sao đều vì lợi ích lớp, lợi ích cá nhân không rõ ràng thế nên ai ủng hộ Tô Xán cứ ủng hộ, ai ghét cứ chửi, chẳng có chút áp lực tâm lý nào.

Đó là một nguyên nhân khiến Tô Xán không làm gì mà có uy tín cao trong lớp, đây hoàn toàn là cái công tác đã tốn công lại dễ mất lòng, có lớp trưởng nhiều năm sau vẫn bị bạn trong lớp chửi mắng.

Mong muốn những đám sinh viên mà sau này phần đông sẽ có địa vị khá cao trong công ty nước ngoài hoặc cơ cấu quốc gia nắm tay nghẹn ngào nói nói cám ơn lớp trưởng cho tôi một quãng thời gian đại học mỹ hảo, vàng bạc trong túi, mỹ nhân trong nhà, cứ thoải mái chọn, thì chỉ nằm mơ.

Có điều kiếp trước anh đây không được trải nghiệm làm lớp trưởng, kiếp này anh cũng muốn làm phong phú cuộc sống một lần, tên nào chửi cứ chửi lời vào tai trái qua tai phải cả thôi, anh đây mặt dày không sợ.

– Không dễ vậy, phòng quản lý toàn người khó tính lắm, không có quan hệ đủ mạnh, bọn họ sẽ không cho chúng ta mượn phòng, mà phòng đa truyền thông bây giờ cũng khối người nhắm vào rồi, đến cái giảng đường số 5 xa lắc kia mà còn khó mượn được nữa là. Nghe nói CLB Feec rất chịu chơi, thuê luôn khách sạn trung tâm …

Ủy viên sinh hoạt thích nghe ngóng chuyện quanh trường nói:

– Này Tô Xán, cậu làm cho tốt, nói không chừng lễ Giáng sinh này tổ chức hoành tráng, khi đó CLB feec mời cậu gia nhập đấy.

Dương Lỗi hừ một tiếng:

– Cậu ta mà vào nổi CLB đó à?

– Feec à ..

Tô Xán mất một lúc mới nhớ ra, khi vào trường từng nghe Trương Tiểu Kiều nói ĐH Thượng Hải có một CLB riêng bí mật, học tập hình thức của hiệp hội xí nghiệp gia Thanh Hoa, hội đầu tư sáng nghiệp Bắc Đại, hội đầu lâu của Yale.

Mạng lưới bạn bè trong mỗi trường là một món tài phú không nhỏ, ai cũng biết điều đó, song để hình thành lên được CLB có quy mô sức ảnh hưởng lâu dài, phải có tư tưởng và đặc sắc của mình, đại khái mỗi trường đại học đỉnh cấp lâu đời chỉ có một tới hai cái.

Những CLB này tuyệt đối không mở cửa cho sinh viên bình thường, phải là người nổi bật có đầu óc và biểu hiện phi phàm mới vào được.

Clb như Feec đương nhiên không chỉ có sức ảnh hưởng khi còn trong trường, mà sau này ra trường vẫn y nguyên có hiệu quả, trong đó có danh nhân xã hội, có quản lý cấp cao các công ty, bọn họ thông qua trao đổi hợp đồng, chung hưởng tài nguyên, ngày càng nâng cao mối quan hệ và sức ảnh hưởng.

Nói tóm lại nó là tổ chức tinh anh bí mật, người trong đó phải có sự đồng cảm, thậm chí phải có sự trung thành với tổ chức.

Một câu lạc bộ như thế hiển nhiên có liên hệ mật thiết với trường học, cũng rất kín tiếng, đôi khi một người bạn ở giường dưới cùng phòng nhiều năm, sau này ra ngoài xã hội khơi lên phong ba lớn mới từ các kênh tin tức mới biết, thì ra người bạn đó là thành viên tổ chức bí mật.

Feec là cái tên mà học sinh trong trường nghe đồn về CLB bí mật của ĐH Thượng Hải, thực chất nó tên là gì không ai chắc. Có điều đây không phải vấn đề Tô Xán quan tâm.

Việc cấp bách hiện nay của Tô Xán là tiệc Giáng sinh, vãn hồi lòng dân trong lớp, tăng cường các mối quan hệ trong lớp, cải thiện hình ảnh cực kỳ không tốt của mình trong mắt Tô Dĩ Nhất. Nhưng trường học cũng tuyệt đối không muốn thấy cảnh toàn trường ăn mừng Giáng sinh, một trường học mà không khí chơi bời tiệc tùng quá mạnh sẽ bị trấn áp.

Cho nên địa điểm là một vấn đề.

Một phần ba ủng hộ, một phần ba trung lập, một phần ba đợi xem trò cười, Tô Xán thấy mình cần phải tổ chức bữa tiệc giáng sinh khiên cả lớp khó quên.

Thế là Tô Xán cúi rạp mình trên cái xe đạp Giant, tránh luồng gió rét căm căm của mùa đông, xuyên qua trường học khắp nơi mang không khí trước Giáng sinh.

Tô Xán cầm giấy của Tô Dĩ Nhất tới phòng quản lý mượn giảng đường, nhưng thân phận của Tô Dĩ Nhất còn chưa đủ to, người ta nhìn lướt qua rồi xua tay:

– Không được, khi nào có dấu của khoa và dấu của phong quản lý tài sản trường nữa thì hẵng tới đây.

Tô Xán hết cách, lại cong mông đạp xe quay về khoa, nói chuyện với Tô Dĩ Nhất xong, ông ta mang giấy đi xin thêm dấu, Tô Xán lại mang tới phòng quản lý, giáo viên trực ban lật xem sổ đăng ký sử dụng lớp học, hỏi:

– Muốn mượn phòng học để tổ chức tiệc Giáng sinh? Phòng học không được cho mượn với mục đích này … Hơn nữa bây giờ cũng không còn phòng nữa, khoảng thời gian đó đều đã được sử dụng … Cậu đi chỗ khác xem.

Cơ chế hành chính ở cái đất nước này là thế đấy, phiền nhiễu lằng nhằng, ĐH Thượng Hải cũng không phải ngoại lệ. Tô Xán lại hì hục đạp xe tới mấy nơi nữa, hoàn toàn không được tích sự gì, cho dù có mượn được phòng thì cũng không được dùng tổ chức tiệc tùng, coi như chấp nhận tiền trảm hậu tấu, giả vờ mượn phòng tổ chức tọa đàm diễn giảng gì đó đi, thì phòng mượn được xa chưa nói, lại còn ở cạnh một cái nhà vệ sinh cũ, lâu ngày chưa cải tạo, mùi vị cực kỳ khó ngửi, Tô Xán đoán chừng mình mà tổ chức tiệc Giáng sinh ở đây thì đúng là thực sự “khó quên”.