Chương 749: Một Ngày Lộng Hành.

Đại Niết Bàn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Một chiếc xe tải cỡ nhỏ đi qua cổng KTX nữ số 13, khiến một số cô gái đi qua tò mò nhìn ngó, đến khi thấy Tô Xán và Đường Vũ ở ghế phụ lái đi xuống thì càng ngạc nhiên.

– Đường Vũ, không phải định chuyển khỏi KTX đấy chứ?

Một cô gái quen biết Đường Vũ nghi hoặc hỏi, câu hỏi này không phải có cơ sở, bạn trai người ta giàu như thế, sao chịu sống ở KTX tồi tàn này, nếu đổi lại là mình có khi nghỉ học luôn, bám lấy Tô Xán là sống sung sướng cả đời.

– Không phải, mình chỉ mua vài thứ.

Đường Vũ cười gượng, đến giờ cô vẫn không tin là Tô Xán lại làm như thế, thực sự không còn gì để đánh nói nữa:

– Tô Xánnnnnnn !…

Đồng Đồng ở trên cầu thang chạy xuống, mặc kệ Đường Vũ bên cạnh, ôm chầm lấy Tô Xán, hôn bẹp một cái lên má:

– Cậu là tuyệt vời nhất.

Sau đó buông Tô Xán ra ôm Đường Vũ vẻ mặt vừa chuyển sang có chút không hài lòng:

– Đường Vũ, bạn cũng tuyệt vời.

Đến cả Nguyễn Tư Âu hai mắt cũng như tỏa sáng, má hây hây đỏ chứng tỏ vừa mới chạy vội, nhìn Tô Xán hỏi:

– Thật không!?

Trả lời cô là hai nhân viên ngồi khoang sau xe tài mặc đồng phục xanh mũ vàng nhảy xuống xe, sau đó mở cửa mang hòm lớn hòm nhỏ xuống, mấy cô gái khác lúc này mới há mồm, biết “một ít đồ” mà Đường Vũ nói là cái gì, bình nước nóng, máy lạnh mini, máy giặt loại nhỏ, máy đun nước nóng … nhìn hoa cả mắt.

Tô Xán lấy một cái hộp, bê tới phòng trực, nói với thím Trương:

– Thím Trương, cháu biếu thím cái máy này để đun nước uống, nó có một bên nước nóng, một bên là nước lạnh, dùng rất tiện ạ.

– Thằng bé này, lại còn mua thứ đắt tiền như vậy, ngại quá … rồi rồi, để đây cho thím.

Thím Trương quản lý KTX miệng luôn mồm nói ngại quá, nhưng chỉ huy Tô Xán đặt cái máy vào chỗ, khuôn mặt béo tròn cười tới sắp không thấy mắt đâu:

– Có muốn lên phòng Đường Vũ xem chút không?

– Được ạ ?!

Tô Xán cũng không ngờ tới có đãi ngộ này:

– Không sao, không phải còn có công nhân lên lắp đặt sao, cháu phải chỉ huy họ chứ, mấy đứa con gái thì biết cái gì.

Thính Trương được Lục Xuyên Minh đánh tiếng trước, là viện trưởng Lục, bà xưa nay đã bao giờ nhận được điện thoại của lãnh đạo lớn như thế, chuyện này tất nhiên phải nhiệt tình, cưa kể thằng bé Tô Xán này thực sự làm người ta yêu quý, miệng ngọt chưa nói, thi thoảng lại có tặng cái nọ cái kia.

– Vậy cháu cám ơn thím.

Tô Xán mừng quá mức, nơi này không chỉ là phòng Đường Vũ, còn là KTX nữ, là thiên đường.

Vốn định theo xe chở đồ về phòng, lúc này chỉ cần gọi điện cho Lý Hàn ra đón là được.

Đến khi Tô Xán được Nguyễn Tư Âu mỗi người ôm một tay đi lên cầu thang, mấy nữ sinh còn lại vẫn chưa tỉnh lại, Đường Vũ vốn đã xinh đẹp, giỏi giang, giờ lại còn có bạn trai chiều chuộng cỡ này, thực sự chiếm hết hạnh phúc mọi người rồi, cô gái nào cũng nảy ra ý nghĩ, sao không phải là mình chứ?

Nơi này thực sự là thiên đường, trên đường tới phòng 302 của Đường Vũ, Tô Xán gặp một cô gái không hiểu vội vàng gì mà mặc nguyên quần lót in hình hai con chuột Mickey một nam một nữ hai bên mông, còn nữ sinh thả rông ngực thì tới bốn năm cô, núm vú quật cường dựng lên, bỗng nhiên thấy Tô Xán chẳng những không xấu hố lại còn tự nhiên chào hỏi, đây là địa bàn của các cô, nam sinh vào đây khác nào Đường Tăng rơi vào động bàn tơ chỉ có phận bị ăn thịt mà thôi.

Hành lang thì những món đồ lót đủ hình dáng màu sắc lất phất theo gió, Tô Xán không dám nhìn ngang ngó dọc, lúc này mặt Đường Vũ chắc là khó coi lắm rồi.

Tiếc phòng Đường Vũ ở tầng ba, đi vèo cái đã tới, nếu ở tầng 99, hay 100 gì đó có phải tuyệt vời lắm không?

Phòng Đường Vũ không khác gì phòng Tô Xán, cùng là hình ống, ở cuối là phòng tắm giặt kiêm vệ sinh. Trước đó Đường Vũ đã gọi điện cho hai cô bạn đem cất hết những thứ không nên cho người khác thấy đi rồi, nên Tô Xán có đáng tiếc nho nhỏ.

Tin đồn Tô Xán sắm đồ cho Đường Vũ nhanh chóng lan khắp KTX, trước cửa phòng 302 tụ tập một đám con gái, xì xầm bàn tán, những lời hâm mộ có, chua xót cũng có, nhưng tin rằng qua ngày hôm nay, cô gái hay chàng trai nào còn chút xíu ảo tưởng về Tô Xán – Đường Vũ đều tuyệt vọng rồi, hai người này chưa kết hôn cũng không khác bao nhiêu nữa rồi.

….

Tối hôm đó trời mưa to, gió đổi chiều liên tục, nước cứ đảo hướng nọ chuyển hướng kia, như muốn trải đều bù đắp cho thời gian nóng nực ban ngày vậy.

Hương thơm cà phê ngào ngạt, Tô Xán đứng ở ban công tầng 6 KTX số 13, tay cầm cốc cà phê, mắt nhìn màn mưa liên miên che khuất tầm nhìn KTX nữ đối diện, phía sau lưng là 4 chiếc máy vi tính đang phát ra tiếng lạch cạch, trong ánh đèn vàng vọt, cảnh tượng thân thuộc ấm áp.

Giống phòng 302, 602 chuyến này thay đổi vũ trang toàn bộ, vốn chỉ có Tô Xán và Trương Tiểu Kiều là có laptop, của Trương Tiểu Kiều là hàng Sony Vaio, sản xuất hai năm trước rồi, chip Pen II 400 Mhz, khi đó còn đi trước thời đại trang bị một cái camera kỹ thuật số, với Trương Tiểu Kiều mê nghệ thuật mà nói, đây là dụ hoặc trí mạng.

Còn cái của Tô Xán là chiếc Thinkpad_x30 mà IBM mới tung ra, y mua trước khi nhập học, Tô Xán thay laptop liên tục, căn bản cứ có cái đời mới nhất hiện đại nhất là mua, không cần suy nghĩ tới vấn đề kinh tế gì hết. Chẳng phải y chơi sang, chẳng qua với một người từng sử dụng công nghệ tối tân tương lai, thứ làm y tới giờ không thể chịu nổi nhất là sự hành hạ của mấy cái máy vi tính “lỗi thời”.

Cuối cùng chiếc Thinkpad này giúp Tô Xán nhìn thấy được chút ánh bình minh của công nghệ sau này.

Chiếc máy của Tô Xán có CPU 1200 Mhz, Ram 256 Mb, hỗ trợ up tối đa 1G, trong mắt khối người nó được coi là thần khí, vừa về phòng mở ra là Tiêu Húc và Lý Hàn đã xúm lại trải nghiệm “công nghệ mới nhất”, suýt xoa không thôi.

Đợi Lý Hàn và Tiêu Húc mê mẩn cái máy mới của mình, Tô Xán lại lấy ra hai cái máy y hệt nữa, nói là lấy từ Facebook TQ tới, cho họ mượn, tốt nghiệp xong trả lại mình là được.

Tin này làm cả KTX số 13 hâm mộ đỏ mắt, ai chả biết Tô Xán nói thế cơ bản bằng tặng luôn rồi, Lý Hàn và Tiêu Húc sung sướng thiếu điều ôm Tô Xán mà hôn nữa thôi.

Chưa hết, trong cuộc cải tạo hoàn cảnh sống của phòng 602, Tô Xán còn mang về chiếc máy pha cà phê đắt tiền của Đức, một cái tủ lạnh mini đặt trên bàn y, trời vẫn khá nóng, thế này tiện cho ban đêm bọn họ ngồi ở ban công uống bia tán phét, tránh đêm khuya KTX đóng cửa, không mua được bia mà phải nuốt nước bọt.

Đẳng cấp phòng 602 lập tức tăng lên một bậc.

Có điều so với KTX của nghiên cứu sinh thì vẫn khác biệt lớn, KTX sinh viên chính quy một gian bốn người, 1.000/ năm. Ktx của nghiên cứu sinh thì chỉ 2 người một phòng, còn máy điều hòa, bình tắm nóng lạnh, tiền chỉ có 1.200/ năm.

Ai chả muốn mùa đông từ thao trường đá bóng mướt mồ hôi về, có thể tắm nước nóng sướng đời một phen, ở KTX sinh viên này nếu không muốn tắm nước lạnh thì phải bê chậu quần áo tới nhà tắm cách đó mấy KTX.

Tô Xán lần này chơi luôn cả bình nóng lạnh trong phòng, vốn xưa này nhà trường không cho sinh viên nào có hành vi đặc quyền này, nhưng Tô Xán đi nói với Tô Dĩ Nhất một tiếng, sau đó Tô Dĩ Nhất không quyết được liền đưa lên cho Lục Xuyên Minh, Lục Xuyên Minh duyệt luôn, lại chẳng, điều này có nghĩa là Tô Xán quyết định bám rễ ở trường rồi, mà ông ta sẽ là người có công to trong chuyện này, lợi ích vô cùng, kết quả Tô Xán có một ngày lộng hành, đại khái bây giờ chỉ cần y không phá tường cơi nới phòng rộng thêm thì cơ bản muốn làm gì thì làm.