Chương 692: Khỏi Mất Công.

Đại Niết Bàn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dung Thành được mỗi một ngày mưa, sau đó là liên tiếp hai ngày nắng như đổ lửa, cái nóng cuối hè cực kỳ khó chịu, khiến người ta bứt rứt trong lòng, nhất là khi ra đường, cái mùi nhựa đường bị nung nóng, mùi xăng dầu, làm đường phố vắng hẳn so với mọi khi, ai phải ra đường cũng đi cho mau.

Tô Xán mặc áo sơ mi xanh, quần ngố, đội mũ lưỡi chai, đeo kính râm, bộ dạng nhàn nhã đứng dựa lưng ở tầng hầm khu để xe ăn kem ốc quế, tay còn cầm một cái nữa. Không lâu sau chiếc BMW M3 của Vương Thanh lái vào bãi đỗ xe của TTTM, một người đẹp công sở với cách ăn mặc tiêu chuẩn bước ra.

Vương Thanh mỉm cười nhận lấy kem ốc quế Tô Xán đưa cho, túi sách đẩy lên vai, tay khoác tay Tô Xán, tay cầm kem kéo y đi:

– Bây giờ tự mua kem ăn rồi cơ đấy, chẳng trách lần trước không sợ tôi dọa.

Tô Xán chỉ cười không đáp, ung dung liếm kem.

– Chú thế nào?

– Ừm, không được tốt lắm, nhưng vẫn kiềm chế được.

Theo lời Tằng Toàn Minh dặn, sau đó phóng viên hỏi tới, Tô Lý Thành một mực trả lời rằng hôm đó rời lễ trao giải sớm hoàn toàn do có việc cần phải đi gấp, hoàn toàn không phải là phản ứng với kết quả bình chọn của ban tổ chức.

Thế nhưng báo chí không vì thế mà lắng xuống, những bài viết có phần gai góc hơn đã xuất hiện như “ Vì sao giải thưởng trong nước không được quốc tế công nhận?”, mặc dù bài viết không nhắc tới cuộc bình chọn nhà doanh nghiệp ưu tú, viết dưới góc độ công khai, nhưng mục đích ám chỉ rõ ràng.

Tiếp sau đó có một bài viết tiêu đề “Quá tập trung quyền lực làm quốc xĩ đi chệch hướng”, chỉ ra tình trạng quốc xĩ ngày càng sa sút là do một số cán bộ chuyên quyền, không lắng nghe ý kiến tập thể, không phát huy tinh thần dân chủ, khiến quốc xĩ chệch hướng.

Bài viết này bốc mùi nghiêm trọng, nguyên nhân phân tích bên trong qua cái nhìn phiến diện, không bám sát thực tế, mục đích càng rõ hơn bài viết trên.

Cả hai bên đã bắt đầu tạo thế, Tô Xán thông qua nhiều nguồn theo dõi sát sao động tĩnh, nhưng không có ý định xen vào.

– Cậu về mấy ngày rồi mới nghĩ tới đến xem Tông Quang, làm ông chủ không hợp cách chút nào hết.

Tô Xán bao biện:

– Đó là vì chị gửi tài liệu cho nhiều quá, tôi phải tiêu hóa hết chứ, cái gì mà bảng lỗ lãi, tỉ lệ nợ so với tài sản, bảng biến động lợi lích, lưu lượng tiền mặt.

Tô Xán dù phủi tay rất nhiều việc vụn vặt nhưng chẳng có chút thanh nhàn nào, như Tô Xán, sự vụ cụ thể không phải lo, nhưng tài liệu phải xem rất nhiều.

Vương Thanh cũng thè lưỡi liếm kem, động tác y hệt Tô Xán, không biết ai ảnh hưởng ai, hỏi:

– Vậy cậu xem được bao nhiêu rồi?

– Chúng ta đi lên rồi nói đi.

Tô Xán thầm nghĩ, nha đều này kiểm tra mình đây mà, Vương Thanh làm tổng giám đốc Đôn Hoàng, thời gian qua học tập lẫn rèn luyện thực tế tới trình độ rất cao, nếu Tô Xán không chăm chỉ học tập ở trường cùng tham dự quản lý facebook, khiến kiến thức tầm nhìn vượt trội có lẽ bị Vương Thanh vượt qua, hình tượng gây dựng trước kia bị đạp đổ.

Tới nay Đôn Hoàng ở Dung Thành đã có 4 TTTM, lọt vào top 10 sản nghiệp xí nghiệp bách hóa bản địa Dung Thành, hai TTTM mới Tông Quang và Kim Hải vừa khai trương ở đường Lãnh Sự Quán đã vượt bách hóa lâu năm, tới top 5 bách hóa có doanh thu cao nhất.

Chuyện này đương nhiên do tin tức nội bộ từ Vương Bạc, vị trí mở TTTM đều là khu thương nghiệp trọng điểm của thành phố.

– Đợi tôi ăn xong đã.

Vương Thanh vội vàng xử lý cái kem, nếu như trước mặt nhân viên mà ăn kem như nữ sinh trung học thế này, e uy tìn giảm mất mấy trăm điểm.

Sói nghiền hổ nuốt một hồi trong thang máy, khi Vương Thanh từ bên trong thang máy riêng bước ra, như biến thành người khác, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị lạnh lùng, mặt ngẩng cao, bước chân mạnh mẽ, nhân viên hai bên đi qua đều hơi cúi đầu khép nép chào một tiếng “Tổng giám đốc Vương”, Tô Xán theo sau trông giống một trợ lý.

Tới khu vực quản lý TTTM ở tầng bốn, ở cửa liền thấy một nam tử cao lớn tuổi chừng 40, mặt có vệt sẹo mờ, trông khá đáng sợ, Tô Xán mừng rỡ gọi:

– Chú Đỗ?

– Chủ tịch Tô, giám đốc Vương.

Đỗ Đại Vĩ ngạc nhiên, sau đó cung kính cúi đầu, ông ta là một trong những nhân viên đầu tiên của Tô Xán, hồi lập mấy cửa hàng bán lẻ văn phòng phẩm, khi đó Đỗ Đại Vĩ là quân nhân giải ngũ, đảm nhận công tác bảo an, sau đó chuyển sang Đôn Hoàng, đảm nhận chức vụ trưởng phòng bảo an Đôn Hoàng, toàn bộ bảo an do ông ta huấn luyện ra.

– Chú cứ gọi tôi là Tiểu Tô nghe quan hơn.

Tô Xán cười, Đỗ Đại Vĩ không còn phụ trách việc kiểm tra tuần thị các cửa hiệu nữa, văn phòng của ông ta đặt ở bên cạnh Đôn Hoàng số một, Tô Xán lâu rồi không gặp.

Bên cạnh Đỗ Đại Vĩ còn có hai người nữa, đều mặc đồng phục giày da đen, vóc người cao, không quá lực lưỡng nhưng trông mạnh mẽ, nhất là thần thái, mang một khuôn mặt nghiêm túc, khá chuyên nghiệp, không giống nhiều nơi, bảo vệ trông như lưu manh thất nghiệp, mắt đờ đẫn vô hồn, lúc nào cũng uể oải, Tô Xán nhìn rất hài lòng.

Đỗ Đại Vĩ có quan hệ không tệ với lãnh đạo bộ đội cũ, hiện giờ nhân viên bảo an của Đôn Hoàng tới gần nửa do bộ đội đơn vị cũ Đỗ Đại Vĩ giải ngũ. Lương bảo vệ của Đôn Hoàng trong số các bách hóa được liệt vào hạng cực cao, bảo vệ mới vào công ty lương 1800, sau một năm có thể tăng lên 2500 tới 3000, đó là mức lương nhiều giới trí thức nhìn mà thèm, tăng thêm không ít danh vọng cho Đôn Hoàng.

Trong khi nơi khác tập trung tuyển dụng những cô gái xinh đẹp thì Tô Xán lại nâng cao tố chất bảo vệ, bảo vệ cũng là một thứ “trang trí” có tác dụng tương đương những cô gái xinh đẹp kia mà nơi không đánh giá đúng mức, còn có tác dụng củng cố niềm tin cả khách hàng lẫn đối tác muốn vào Đôn Hoàng.

Đô Xán nhìn hai bảo vệ sau lưng Đỗ Đại Vĩ, đều chừng 25, 26 tuổi, rất trẻ:

– Họ là?

Đỗ Đại Vĩ giới t hiệu:

– Tiểu Tôn, Tiểu Lý, năm ngoái xuất ngũ tới Đôn Hoàng, Tiểu Tôn là con trai chiến hữu của tôi.

Dùng giọng điệu kiểu quân đội đặc sệt, nói với Tôn Binh, Lý Kỳ:

– Đây là chủ tịch Tô của Đôn Hoàng chúng ta, sau này gặp chào chủ tịch Tô.

– Chủ tịch Tô.

Hai người ánh mắt liếc qua Tô Xán, không che dấu vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn thẳng người, khép chân đồng thanh chào, may không đưa tay lên làm động tác chào kiểu nhà lính.

– Làm cho tốt, công ty không bạc đãi các anh.

Tô Xán cười, vỗ vỗ vai rất ra dáng lãnh đạo, nói với Đỗ Đại Vĩ:

– Không làm phiền chú Đỗ làm việc nữa, cháu đi đây.

Vào khu văn phòng làm việc, Vương Thanh nhỏ giọng nói với Tô Xán:

– Chú Đỗ tuy đã lên tới chức trường phòng bảo an rồi, nhưng không chịu ngồi yên trong văn phòng, lúc nào cũng đóng bộ véc đen xì đi khắp nơi, nhiều nhân viên sợ hơn cả sợ tôi, còn lén gọi sau lưng là chó dữ trông xương.

Tô Xán bật cười, lúc nãy y cũng liên tưởng tới con chó bull hung hăng đi tuần tra lãnh địa.

Vương Thanh gọi phó tổng giám đốc phụ trách ở Tông Quang tới:

– Bảo các chủ quản phòng ban trở lên tới phòng hội nghị, mở cuộc họp đột xuất, tổng giám đốc Dương đâu … Gọi điện thoại bảo anh ta tới đi, nói ông chủ Tô tới.

Vương Thanh lúc này lời nói ngắn gọn rõ ràng, ánh mắt nghiệm nghị lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút bộ dạng tiểu nữ nhân khi ăn kem cùng Tô Xán.

– Lát nữa cậu phát biểu chứ?

Tô Xán lười biếng xua tay:

– Không, hôm nay tôi tới chủ yếu quan sát thôi, chị cứ làm việc như bình thường. Dù sao tôi cũng không tới nhiều, có lẽ lần sau tới bọn họ quên mắt tôi rồi, việc gì phải mất công gây ấn tượng.