Chương 869: Chồng Vay Vợ Trả.

Đại Niết Bàn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đường Vũ đón được Lâm Lạc Nhiên, hai cô gái lên xe về nhà, trên đường về tới lượt Vương Vĩ trở nên trầm mặc ít nói, thi thoảng lại buông tiếng thở dài, làm Lâm Lạc Nhiên còn ghé tai Đường Vũ thì thầm thắc mắc có phải người này mắc bệnh trầm cảm không, Đường Vũ cười gượng không biết trả lời thế nào.

Cha mẹ Đường Vũ biết trước nên về nhà sớm, Lâm Lạc Nhiên tinh linh cổ quái, miệng vừa dẻo vừa ngọt, lại biết làm nũng, nhanh chóng được tình cảm của Mục Tuyền và ông Đường, đến Đường Vũ cũng phải hơi ghen tỵ. Cả nhà bốn người ra ngoài ăn tối, ông Đường trong bữa cơm kể chuyện hái hước, Mục Tuyền thân thiết hiền hòa, Lâm Lạc Nhiên được hưởng thụ không khí gia đình hiếm hoi, rất cảm động.

Buổi tối hôm đó nhà Đường Vũ tràn ngập tiếng cười, tới khá muộn Mục Tuyền mới thúc giục hai cô gái tắm rửa đi ngủ.

Đường Vũ tắm trước để Lâm Lạc Nhiên tắm sau có thể thoải mái, rửa sạch hết bụi đất sau chuyến hành trình dài.

Một lúc lâu sau Lâm Lạc Nhiên tắm xong đi ra, khuôn mặt thanh nhã tươi mát khuất sau mái tóc cườn ướt, làn da trắng hồng vì ngâm nước nóng, hàng mi mềm, đôi mắt lóng lánh được, quyến rũ vô kể. Trong phòng có bật điều hòa, không lạnh, Lâm Lạc Nhiên mặc cái quần đùi nhỏ vài, mặc áo thun hai giây thoải mái, giữa ngực là khe ngực mê người, tạo ra bởi hai bầu ngực tròn trắng mịn. Đường Vũ đang cầm cuốn sách ngồi dựa vào đầu giường đọc hơi hạ xuống nhìn liếc qua ngực Lâm Lạc Nhiên, sau đó bất giác cúi đầu xuống nhìn ngực mình, dưới chiếc váy ngủ mỏng manh nổi lên hai ngọn núi nhỏ nhú lên, thấp thoảng có thể thấy được hai quả anh đào săn chắc phía dưới, quy mô không nhỏ .. nhưng so với Lâm Lạc Nhiê. Đường Vũ hơi mím môi, không bằng.

Lâm Lạc Nhiên ngồi xuống giường, dùng máy sấy thổi khô tóc, nói:

– Mẹ bạn có thể nói hoàn mỹ, vừa xinh đẹp lại dịu dàng, Đường Vũ, bạn được di truyền của dì Mục. Mình chỉ không hiểu, vì sao Tô Xán cho mình cảm giác, cậu ấy đi gặp mẹ bạn như đi gặp yêu ma, có thể bị ăn thịt bất kỳ lúc nào.

Đường Vũ dở khóc dở cười, cảm thấy nên bảo vệ sĩ diện Tô Xán một chút:

– Làm gì có chuyện đó.

Sau đó yếu ớt bổ xung:

– Chỉ lúc đầu thôi.

Lâm Lạc Nhiên cười hì hì nhích tới gần, ôm lấy Đường Vũ, cả hai cô gái chỉ mặc áo ngủ, gần như không khác gì da thịt dán vào nhau, Đường Vũ có thể cảm thụ được nhiệt độ da thịt Lâm Lạc Nhiên, bầu ngực cũng không mặc áo lót của Lâm Lạc Nhiên dán lên cánh tay trần của mình, làm cô gái từ nhỏ chưa bao giờ có kinh nghiệm cùng bạn gái ngủ chung giường cảm thấy rất không quen.

Với Lâm Lạc Nhiên mà nói đây là chuyện quá sắc bình thường, nên không biết người Đường Vũ đã cứng đờ:

– Lý Bằng Vũ còn kể, trước đó không lâu Tô Xán ném đá xuống hồ, kết quả bắn lên người một cô gái, bị mắng một trận, mình nghe kể chuyện này cười đau cả bụng.

Đường Vũ làm động tác cựa mình sao thật tự nhiên tránh khỏi vòng tay của Lâm Lạc Nhiên:

– Anh ấy thi thoảng lại làm chuyện ngốc nghếch. Năm nay anh ấy gọi điện cho rất nhiều người chúc Tết, trước kia không tích cực như thế, tới nơi xa lạ, hẳn là lòng rất cô đơn.

Lâm Lạc Nhiên hồi tưởng lại bộ dạng lóng ngóng của Tô Xán khi mình dậy chơi bóng rổ, rồi lúc ở ĐH ngoại ngữ kéo Tô Xán chạy để y giả làm bạn trai của mình, trong ánh mắt xung quanh, Tô Xán hoảng sợ như muốn chạy trốn. Chàng trai đó luôn có khuôn mặt ngơ ngác vô tội làm cô không nhịn được kích động muốn chà đạp.

Tô Xán là loại hình lý tưởng mà mình thích sao? Tuyệt đối không phải, từ nhỏ cô đã có hình tượng nam nhân rõ ràng cho mình, phải có đường nét khuôn mặt rắn rỏi như cha cô, phải có tác phong mạnh mẽ. Khi nhỏ cô thường theo đuôi đám Uy Vũ đi đánh nhau, lúc đó anh họ Lý Lạc là thần tượng chung của bọn họ, luôn xông về phía trước đánh tan đối phương, để lại cho bọn họ bóng lưng uy phong. Phải là người nói ra câu hào hùng khí phách như: ” Nam nhân phải như Đích Lư, đi đầu làm gương. Quân như phải như xe tăng, gió thổi cỏ rạp.” Mới đúng tiêu chuẩn trong lòng cô.

Nhưng hiển nhiên Tô Xán rõ ràng là không phải như vậy, lười nhác đủng đỉnh, thi thoảng còn làm bộ làm tịch khiến người ta ngứa ngáy. Không cách nào trùng hợp với hình tượng lý tượng của Lâm Lạc Nhiên, thế nhưng chính chàng trai đó khiến cô nhiều lần hạ quyết tâm gạt bỏ khỏi tâm trí mà không làm được, thậm chí cả lần trước có cơ hội ra nước ngoài du học cuối cùng chỉ vì giọng nói có chút thất lạc của Tô Xán mà từ bỏ, rồi như lần này bỏ kỳ nghỉ tự do, trèo đèo lội suối tới Hoàng Thành, Lâm Lạc Nhiên trách mình ngốc nghếch hay trúng tà.

Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ đều là hai cô gái có dung mạo và trí tuệ không phân cao thấp, hơn nữa tới mức này Lâm Lạc Nhiên tin rằng Đường Vũ biết tình cảm của mình, chẳng qua hai người đều ăn ý không ai thừa nhận mà thôi, loại quan hệ vừa là bạn bè vừa là đối thủ này, tựa hồ làm bọn họ vĩnh viễn không có khả năng cho đối phương thâm nhập nội tâm mình thành bạn bè thực sự.

Nhưng chính vì tình cảm “oan trái” với Tô Xán khiến Lâm Lạc Nhiên vô cùng áy náy với Đường Vũ, cho dù cô có thuyết phục bản thân Tô Xán và Đường Vũ chưa kết hôn, cô hoàn toàn có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, song cô cảm thấy mình có lỗi, nếu không cô đã chẳng đứng ngoài cuộc, cũng chẳng việc gì cô phải hạ mình lấy lòng chủ động thân thiết với Đường Vũ hết, càng nghĩ càng thấy mình tủi thân.

Nghĩ tới đó nhìn sang, phát hiện mặt Đường Vũ dại ra, người đang kín đáo trượt khỏi tay mình, Lâm Lạc Nhiên cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng như tôm luộc của Đường Vũ rất đáng yêu, thoáng nghĩ một cái Lâm Lạc Nhiên có thể hiểu ra chuyện gì, hôn bẹp một cái lên má Đường Vũ.

Đường Vũ “á” một tiếng, kịch liệt giãy dụa thoát khỏi tay Lâm Lạc Nhiên, bị một cô gái hôn lên má cảm giác có chút buồn nôn, Đường Vũ chui tọt vào chăn, quấn chặt người như sợ Lâm Lạc Nhiên thừa cơ đột kích, xoay đi không dám nhìn Lâm Lạc Nhiên nữa, giọng nói hết sức dứt khoát:

– Muộn rồi, ngủ ngon.

– Ừ, ngủ ngon.

Lâm Lạc Nhiên đưa lưỡi liếm môi, như hưởng thụ dự vị vừa rồi, ánh mắt tà ác nhìn Đường Vũ co mình trong chăn như con chim non sợ hãi, cảm giác phát tiết được phần nào uất ức của mình, chồng vay vợ trả, nếu sau này tên đại sắc lang đó làm mình khó chịu, mình tìm bạn gái của y đòi nợ.

……….

Trời trong mây tạnh, hôm nay thời tiết Hoàng Thành đẹp một cách hiếm có.

Bình thường Tô Xán dậy tập thể dục cũng phải 7 giờ, hôm nay mới năm giờ đã không sao ngủ được nữa, trong lòng không rõ là phấn chấn hay lo lắng nữa, lăn qua lăn lại, cuối cùng 6 giờ sáng, nghe thấy tiếng Lý Bằng Vũ ở phòng bên mở cửa, nên cũng dậy theo hắn.

Vì đường ngoài gần sát nhà thư ký trưởng Điền, Tô Xán theo chỉ đạo của Lý Bằng Vũ làm động tác khởi động, giọng hắn hơi to, khiến khuê nữ Điền gia không ngủ được, rất không khách khí quấn cái chăn mỏng trên người, ra ban công mắng:

– Sớm hơn mọi khi tới một tiếng, uống lộn thuốc hay lên cơn thần kinh thế.

Tô Xán thực sự nhớ lúc quan hệ hai bọn họ không tốt, ít nhất nha đầu này còn nể nang, từ khi thân thiết một chút rồi là không lịch sự với y nữa.

Mắng xong Điền Điền chẳng để ý Tô Xán giải thích hay xin lỗi, quay lại đi vào phòng, hai chàng trai nuốt nước bọt suy đoán xem sau lớp chăn mỏng kia là cảnh tưởng trào máu mũi thế nào.

Trời tờ mờ sáng, Tô Xán chạy như thể để tiêu trừ lo lắng trong lòng, tới khi phổi khò khè phản đối mới chịu dừng lại, phải thừa nhận vận động mạnh ra một trận mồ hôi sảng khoái tràn trề thế này, sẽ thấy người khoan khoái hơn rất nhiều, trước kia kiểu tập thể dục “không ra mồ hôi” của mình đúng là đáng lên án..

Về nhà ngồi co người trên ghế sô pha, gọi liền mấy cú điện thoại an bài hành trình, Lý Bằng Vũ về phòng ở tạm của hắn, thu dọn quét tước, gấp chăn màn vuông vức như miếng đậu hũ, giống chuẩn bị tiếp nhận lãnh đạo quân khu tới kiểm tra.