Chương 737: Đừng Đứng Núi Này Trông Núi Nọ

Đại Niết Bàn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhà Tô Xán cơm với Chu Quốc Đào trở về, ở cửa đại viện tổng công ty gặp được Tôn Gia Dũng.

Tôn Gia Dũng thân thiết chào hỏi nhà họ Tô, sau đó cảm khái nói:

– Tô Xán lại đi ăn cơm cùng cha mẹ hả, ài anh chị thật có phúc, con tôi, chả muốn nói, chừng là nó nhìn chán cái mặt già này rồi, suốt ngày chỉ chạy ngoài đường.

Ấn tượng của Tô Xán với Tôn Gia Dũng rất tốt, người này có chân tài thực học, có kinh nghiệm quản lý quốc xĩ, cho dù ở đại hội tập đoàn mặt sắt đen xì ra sao, nhưng lúc không công tác luôn hiền hòa thân thiết, không có cảm giác là chủ tịch tập đoàn lớn.

Tô Xán theo cha mình tham dự một số bữa cơm quy cách cao, nhìn Tôn Gia Dũng ứng xử, Tô Xán thấy mình ở phương diện xử sự còn thua kém nhiều.

Hàn huyên vài chuyện gia đình xong, Tôn Gia Dũng nói với Tô Lý Thành:

– Tài liệu phía tôi chuẩn bị xong rồi, nhờ anh chuyển cho bí thư Vương dùm.

Từ khi làm cộng sự với Tô Lý Thành, Tôn Gia Dũng luôn cho người ta cảm giác ung dung vững vàng. Hai bên hợp tác vui vẻ, hơn nữa không vì Tô Lý Thành có quan hệ mật thiết với Vương Bạc mà sinh cảm giác uy hiếp, đề phòng, muốn liều mạng tranh đoạt địa vị, giành tiếng nói.

Hai người phối hợp với nhau, giám sát nhau, hợp tác có kiềm chế, rất ăn ý.

Có thể nói một câu trong trường hợp này là anh hùng trọng anh hùng, cả hai cùng mục đích, cùng vì sự phát triển của Đại Dung, cho nên tôn trọng nhau, cho đối phương không gian. Chưa từng một lần ngồi cùng chiếu quàng vai bá cổ chia sẻ bát rượu to, cũng chẳng tâm sự thổ lộ mục tiêu hoài bão, nhưng phố hợp có thể nói có một không hai.

Tôn Gia Dũng là người hệ khác, cho nên trước kia Vương Bạc đề xuất đưa ông ta lên vị trí này thì hết sức thuận lợi, chứng tỏ con mắt nhìn người của Vương Bạc.

Tôn Gia Dũng chào hỏi xong là đi ngay, không giông dài.

Tô Lý Thành và Tằng Kha không ngờ rằng đối phương muốn gặp cả nhà mình là vì bà ngoại Đường Vũ, điều này biến tướng nói lên mức độ quan hệ của hai đứa trẻ rồi, là gia trưởng nhà trai, bọn họ tất nhiên rất vui. Sau đó Vương Bạc và Chu Quốc Đào trò chuyện rõ ràng là thoải mái hơn, nụ cười nhiều hơn, sự cảnh giác bỏ xuống ít nhiều, tóm lại bữa cơm kết thúc vui vẻ.

Có điều tin rằng giống cha mẹ mình bây giờ Vương Bạc chắc vẫn thấy khó tin.

– Ông bà ngoại Đường Vũ xem ra có vẻ thích con đó.

Về tới nhà Tằng Kha chưa kịp thay quần áo, ngồi xuống ghế sô pha tiếp tục tiến hành tổng kết giáo dục Tô Xán:

– Đường Vũ một lòng hướng về con như vậy, con phải đối đãi với với con bé thật tốt đấy, đừng như cha con đứng núi này trông núi nọ.

Tô Lý Thành cũng đang ngồi đối diện, chuẩn bị nói với Tô Xán mấy câu, không hiểu làm sao lại lửa thiêu lên mình:

– Anh đứng núi này trông núi nọ bao giờ?

– Cục trưởng Mục đẹp lắm phải không?

Ánh mắt Tằng Kha trở nên sắc lẻm, ngữ điệu cũng có phần ác liệt:

– Đám nam nhân các anh nghĩ nữ nhân ngu ngốc cả sao, cả ba đều là cán bộ cao cấp cả rồi mà không kẻ nào đàng hoàng đứng đắn hết.

Tô Lý Thành á khẩu không nói được gì, trừng mắt với Tô Xán rồi đứng dậy:

– Anh đi thay quần áo đã.

Tô Xán ôm miệng cười ngã cả ra ghế, dám chắc vụ này cha bị mẹ cấm vận cả tháng lắm.

Chồng đi rồi, Tằng Kha còn hừ một cái, đánh vào tay Tô Xán:

– Con đừng có cười, con bé Lạc Nhiên là sao hả? Đã có bạn gái rồi, Đường Vũ lại đẹp cả người lẫn nết như thế, còn đừng nên thân mật quá mức với cô gái khác nữa.

Tô Xán hơi cứng người.

– Vậy mẹ nói đúng rồi chứ gì?

Tằng Kha nhận ra biến hóa của Tô Xán, bảo con ngồi dậy, nghiêm túc nói:

– Ngày hôm đó nhìn nó hớn hở chạy ra chạy vào, lại ra sức lấy lòng mẹ, mẹ còn tưởng nó mới là bạn gái của con nữa là.

Tô Xán rất muốn giải thích rằng tính cách Lâm Lạc Nhiên vốn tự nhiên như vậy, nhưng rốt cuộc không nói, lời tự lừa mình lừa người như vậy nói ra có nghĩa gì.

Thấy con trai nặng nề cúi đầu, Tằng Kha buông một tiếng thở dài, hiểu con còn ai hơn mẹ, lâu rồi chưa thấy con trai như thế, bà không đành lòng nói nữa:

– Con lớn rồi, tự biết suy nghĩ, mẹ tin con trai mẹ không phải đứa bạc bẽo.

– Không đâu mẹ.

Tô Xán khẳng định chắc chắn:

– Ừ.

Tằng Kha đứng dậy chuẩn bị đi thay quần áo, đi được mấy bước đột nhiên nói thêm:

– Ài, nếu mà như thời trước giải phóng thì tốt rồi, mẹ cũng thích con bé Lạc Nhiên đó lắm.

Tô Xán không nghĩ mẹ mình lại nói một câu như thế, đại khái nhà Đường Vũ mà nghe được thì mình hết cơ hội.

Mặc dù Tằng Kha chỉ là nói đùa, nhưng tâm tư này có thể hiểu, nếu Tô Xán là mà con gái, thì dù đối phương tốt tới mấy bà cũng không chấp nhận chuyện này, nhưng mà Tô Xán là con trai, một bà mẹ ở thành phố nhỏ người Hán không nhiều bằng người dân tộc, còn mang nhiều suy nghĩ phong kiến, chợt nảy ra suy nghĩ đó là bình thường.

Chính sách của TW cùng với sự xuất hiện của tiểu tổ tuần thị TW thay đổi sinh thái quan trường tây nam, hình thành niên một hình thế hoàn toàn mới, đe búa uy hiếp Đại Dung suốt hơn tháng hè bị dẹp bỏ, chuyện nhỏ nhặt phiền lòng ít đi, thêm vào Tô Xán dù ở học hành hay sự nghiệp đều thuận lợi, vui mừng nhất là Tô Xán được nhà Đường Vũ thừa nhận, quan hệ hai đứa bé phát triển tốt đẹp, làm Tô Lý Thành gác bỏ được nhiều tâm sự.

Đôi khi gặp phải chuyện bế tắc đau đầu, Tô Lý Thành muốn bỏ mặc hết, cái gì mà cuộc sống của mấy vạn công nhân viên chức, cái gì mà trách nhiệm với tập thể xã hội, ông đều muốn bỏ qua, chỉ cần nghĩ cho gia đình. Đó là Tô Lý Thành, không phải bậc trí giả mang lòng lo cho thiên hạ, chỉ là người cha bình thường.

Chu Quốc Đào thuộc về cùng một phái hệ với Mục gia, lần này thuận tiện mà mời gia đình Tô Xán ăn cơm, cũng chỉ mang suy nghĩ muốn làm quen, có lẽ sau này vì quan hệ của Mục gia mà còn qua lại, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là Chu Quốc Đào đứng về phía gia đình mình, người ở tầng cấp như ông ta, các quan hệ phân biệt rất rõ ràng.

Có lẽ sau này đại diện hai hệ phái ở Tây Xuyên cần phối hợp, Tô Xán sẽ là cầu nối hữu ích, nhưng chỉ vẻn vẹn là thế thôi, không hơn.

Quan hệ của Tô Xán và Đường Vũ sớm muộn cũng sẽ bộc lộ, còn đi tới giai đoạn cao hơn, tới khi đó sẽ có vô số cặp mắt mang nhiều thái độ khác nhau nhìn vào, hoặc quan sát, hoặc bảo thủ hoặc hãnh diện, chắc chắn quan hệ bọn họ rồi sẽ bị gán cho đại biểu ý nghĩa hơn là tình cảm đơn thuần, áp lực lúc đó sẽ nhiều hơn, đó là điều bất đắc dĩ.

Mặc kệ Chu Quốc Đào mời nhà Tô Xán ăn cơm không mang theo ý nghĩ gì, nhưng bên ngoài nhìn vào bắt đầu có suy đoán và ảnh hưởng.

Bắt đầu có những tin đồn lại một lần nữa đẩy Tô Lý Thành lên đầu sóng ngọn gió, chuyến này tổ tuần thị TW xuất hiện quá đúng lúc, gây là một lượt xào bài trên quan trường, mà Vương hệ khỏi nói là phía được lợi lớn nhất. Có người nói Tô Lý Thành chính là người âm thầm thu thập chứng cứ bất lợi cho Quách Giang Thiếu tố cáo với tiểu tổ tuần thị, con người đúng là không thể nhìn bề ngoài.

Cũng có người bảo Tô Lý Thành bị thiệt thòi, từ thời bình chọn nhà doanh nghiệp ưu tú tới giờ bị áp lực lớn, có khi Chu Quốc Đào gọi tới trò chuyện an ủi, không liên quan tới công việc, không thấy người ta mời cả nhà à? Nhưng Chu Quốc Đào tỏ thái độ rồi, chắc tỉnh cũng có bồi thường?

Tin đồn đủ kiểu, ở thành phố lớn này, không thiếu “nhà phân tích” nghiệp dư, cái gì cũng có thể nói y như thật, đối với người lăn lộn nhiều năm trong cơ quan mà nói chỉ cười cho qua thôi.