Chương 529: Tam Sinh.

Đại Niết Bàn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Xán lại lần nữa phải di chuyển đề tài, nhe răng cười:

– Vậy gia nhập clb Ai Tắc Khắc này đã tìm được anh chàng nào lọt vào mắt xanh chưa?

– Cậu nghĩ thế nào?

Lâm Lạc Nhiên ranh mãnh hỏi lại:

Mái tóc hung suốt từ thời ở Hạ Hải chưa để đen lại, cùng với động tác ngoẹo đầu này, xõa xuống như thác nước, phối hợp đôi mắt trong veo chiếu thẳng Tô Xán, như muốn hớp hồn y.

Tô Xán thấy hay dở gì thì mình cũng biết cô nàng này nhiều năm, thậm chí đã từng nhìn thấy lúc Lâm Lạc Nhiên vừa mới tỉnh ngủ ăn mặc lôi thôi xộc xệch chạy ra khỏi phòng ngủ, cũng có sức miễn dịch nhất định. Nhưng thời khắc này phải thừa nhận, nếu là người khác, e rằng cam tâm tình nguyện rơi vào ma trảo của cô nàng.

– Không biết, lòng rối rắm.

Tô Xán nhún vai:

– Nếu tôi tìm được rồi, cậu nghĩ tôi có đứng riêng thế này với cậu không?

Lâm Lạc Nhiên thở dài:

– Chúng ta cô nam quả nữ đứng với nhau thế này, nếu như để người ta hiểu lầm thì sao, mặc dù chúng ta là quan hệ nam nữ thuần khiết, nhưng tôi không hi vọng anh ấy có bóng ma trong lòng.

– Tức là có người khác rồi thì bạn đá mình ngay phải không? Thương tâm quá đấy…

Thành thực mà nói đây là đề tài Tô Xán không muốn thảo luận với Lâm Lạc Nhiên nhất, y không biết một ngày Lâm Lạc Nhiên nói “có rồi” thì mình sẽ thế nào, nhưng lúc nào cũng không kìm được mà hỏi ra, rất mâu thuẫn:

– Thực ra tôi không có yêu cầu gì nhiều đâu, tiêu chuẩn lựa chọn nam nhân của tôi là “tam sinh”, không phải là trong “tam sinh tam thế – Ba đời ba kiếp”, tôi không lãng mạn như thế mà là thực tế hơn.

Lâm Lạc Nhiên gập từng ngón tay dài, nói:

– Thứ nhất là phải có năng lực sinh tồn trong xã hội này, không cần giỏi giang hơn người, chỉ cần không dễ dàng bị người ta trà đạp là được. Thứ hai là phải hiểu tình thú sinh hoạt, không phải là người chỉ biết theo đuổi tiền bạc, quyền lực hay thứ đam mê nào đó mà quên cuộc sống tươi đẹp, nhất là bỏ bê người vợ xinh đẹp thánh thiện này. Thứ ba là khả năng sinh lý ….

Tô Xán vừa nhấm rượu vừa nghe Lâm Lạc Nhiên nói, tự động bỏ qua phần “thánh thiện”, Lâm Lạc Nhiên nói rất hợp lý, đang gật gù tán đồng, nghe tới phần sinh lý thì chết sặc, thiếu chút nữa thì rượu cũng từ mũi chui ra, đấm ngực ho tới chảy cả nước mắt, mất gần phút mới thở đầu lại được.

Lâm Lạc Nhiên nhăn mặt nhìn bộ dạng thảm hại của Tô Xán:

– Không cần phản ứng ghê thế chứ?

Cô nàng này thực sự cái gì cũng dám nói, Tô Xán cũng đâu có phải thanh niên thuần khiết gì, nhưng một là bất ngờ, hai nữa ai bảo đối tượng là Lâm Lạc Nhiên nên nó khác, xua tay:

– Không có gì, chỉ hơi bất ngờ thôi.

– Chả lẽ cậu và Đường Vũ còn chưa làm chuyện đó … Wow … Quá bất ngờ đấy.

Lâm Lạc Nhiên nhìn Tô Xán một lượt, mắt sáng một cách khác thường:

– Vấn đề ở phía ai vậy? Đường Vũ xinh đẹp như thế, tôi là nữ nhân còn chẳng kiềm lòng được, cậu không phải có vấn đề gì đó chứ?

– Nói tiếp điều thứ ba đi.

Tô Xán hơi đỏ mặt, chuyện này không tiện bàn với Lâm Lạc Nhiên:

Không ngờ Lâm Lạc Nhiên dễ dàng bỏ qua, cười tủm tỉm:

– Cái thứ ba … Là khả năng sinh lý mà ai đó ở đây chưa hiểu được ý nghĩa của nó, nam nhân có nhu cầu, nữ nhân cũng thế, thôi nói chưa chắc đã hiểu, đơn giản là tôi muốn bế một đứa con trai béo trắng múp míp.

– Vì sao không phải là con gái?

Tô Xán ngạc nhiên, cô nàng này cởi mở tự do như vậy mà cũng trọng nam khinh nữ à?

Lâm Lạc Nhiên bĩu môi ra vẻ “kiến thức ngắn”:

– Cậu không thấy sinh con trai rất hay à, beo béo trăng trắng như anh tôi vậy, hồi nhỏ bắt nạt anh ấy chưa đủ, sinh một đứa véo má nó cho thích, sau này đi mua sắm có người sách đồ, mang vác cái gì nặng gọi nó một câu là xong, bao nhiêu cái lợi như vậy tội gì đẻ con gái. Đương nhiên nó cũng có thể giống cậu, như thế có thể tái hiện lại quý tích trưởng thành của cậu, tôi được dày vò một phen …

– Này, rốt cuộc bạn định bế con trai hay là đơn thuần muốn người giúp việc và đối tượng dày vò hả?

Cô nàng này đúng là con yêu tinh, Tô Xán hết nói nổi, nhưng nếu nghĩ kỹ hơn, Đường Vũ cũng không thích hợp làm mẹ lắm:

– Tô Xán, chúng ta không quanh quẩn ở đề tài sinh con nữa được không, chẳng lẽ cậu có sở thích đặc biệt ở mặt này?

– Rõ ràng là bạn nhắc tới trước.

Tô Xán thấy mình điên mất thôi, tiếp đó lại thấy Lâm Lạc Nhiên phì cười làm Tô Xán thấy chút ấm áp, giống như quay lại quãng thời gian ở Hạ Hải, Dung Thành, giai đoạn chẳng phải quan tâm ngày mai sẽ ra sao, có thể thoải mái tranh luận, cãi vã.

Có mấy người vẫy tay gọi, Lâm Lạc Nhiên cáo từ rời đi.

Lâm Lạc Nhiên đi rồi, Tô Xán thấy bụng đoi đói, tính kiếm chút gì đó ăn, hôm nay mới chỉ ăn qua loa một ít, lại chạy ngược chạy xuôi lo tổ chức bữa tiệc, nên chút thức ăn ít ỏi bị tiêu hóa sạch, vừa bước vào phòng thì Lưu Hiểu Tĩnh từ đâu đi thẳng tới, nhìn theo bóng lưng Lâm Lạc Nhiên cười:

– Quan hệ hai người không tệ, Lâm Lạc Nhiên tuy mới năm đầu nhưng đã rất có tiếng rồi, chẳng trách chủ tịch Tô không nhìn trúng tôi.

– Chúng tôi là bạn bè lâu năm, học cùng trường, quan hệ rất tốt.

Tô Xán không nhắc tới việc Lưu Hiểu Tĩnh ở trong cầu thang giả bộ không quen biết mình, chẳng biết vì sao lại đột nhiên thay đổi thái độ.

Có điều Tô Xán không hề có ý xem thường người khác, Lưu Hiểu Tĩnh là cam tâm tình nguyện xuất hiện ở trường hợp kia, đó là lựa chọn của cô, y hiểu sống trong xã hội này không dễ dàng, song cũng đã vứt đi sự thương hại rẻ tiền dành cho cô gái này.

– Cho dù anh nói là vừa mới quen với cô ấy thì tôi cũng tin.

Lưu Hiểu Tĩnh trêu, có điều bị sự chân thành của Tô Xán làm bất ngờ.

Cô ta có kinh nghiệm phong phú, từ nhỏ được đi nhiều nơi tầm mắt xa rộng, năm 19 tuổi được tiếp nhận vào tổ chức Ai Tắc Khắc, trong nhà cũng cho quản lý một phần gia nghiệp, đoán chừng tới năm 25 tiếp quản toàn bộ. Một cô gái mới 21 tuổi đã thường xuyên tiếp xúc với người 40, 50 bàn nghiệp vụ, tán gẫu nhân sinh, xem như đã khá trải đời.

Với Lưu Hiểu Tình mà nói, trong mắt Tô Xán bây giờ mình là thứ nữ nhân chẳng sạch sẽ hơn gái gọi là bao, thông đồng với nhà quảng cáo định lửa y, chuẩn bị sẵn tinh thần nghe những lời chua cay khắc bạc, thậm chí Tô Xán không nói một lời bỏ đi.

Không ngờ Tô Xán thái độ bình thường, Lưu Hiểu Tĩnh có thể nhìn ra, Tô Xán không giả bộ.

– Ngồi với tôi một lúc được không?

Bất kể là trong lòng Tô Xán nghĩ gì, có điều biểu hiện của Tô Xán làm Lưu Hiểu Tĩnh thoải mái hơn nhiều, chuyện Lưu Hiểu Tĩnh làm hôm đó không cần giải thích, đơn giản phục vụ mục đích kinh doanh, không có chút ác ý nào với Tô Xán, cho nên lời này là thật lòng, muốn tìm hiểu nhiều hơn về Tô Xán thôi.

Lâm Lạc Nhiên đang ở bên ngoài thảo luận chuyện liên quan tới hành trình của nhóm du học sinh Tây Ban Nha tuần sau, cô ở trong ban đối ngoại, có việc phải an bài, nhất thời không dứt ra được.

Tô Xán gật đầu, cùng Lưu Hiểu Tĩnh tới khu vực bar, nơi này được chia thành từng ô nhỏ, ngăn cách nhau bằng chậu cảnh và khung gỗ. Lâm Lạc Nhiên đang nói chuyện với mấy người nước ngoài, song vẫn để ý tới Tô Xán, vì ở đây ngoài cô ra, Tô Xán có vẻ không quen biết ai nữa, cho cũng nhìn thấy cảnh Tô Xán và Lưu Hiểu Tĩnh nói chuyện rồi đi với nhau về quầy bar, vẻ nghi ngờ trong mắt càng đậm, rõ ràng Lưu Hiểu Tĩnh và Tô Xán quen nhau, vì sao vừa nãy ở trong thang máy cố ý không biết, lòng sinh ra chút khó chịu.