Chương 510: Bữa Tối.

Đại Niết Bàn

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khách sạn Shangri-la vị trí địa lý ưu việt, giao thông thuận tiện, nơi này là tổ hợp khách sạn, nhà hàng, bể bơi, câu lạc bộ thể hình, thẩm mỹ và trung tâm mua sắm, ngoài ra còn tổ chức hội nghị tiệc cười …v…v..v..

Tầng 22 khách sạn, trong phòng họp cửa kính sáng choang, Tô Xán gặp mặt những chiến tướng của mình.

Phòng hội nghị không lớn, được Giang Minh bố trí thành phòng nghỉ ngơi, một cái bàn trà, hai hàng ghế sô pha, hai cái ghế thái sư, một ít chậu cảnh, không khí chỉnh thể hài hòa, căn phòng có điều hòa ấm áp, cho một quầy bar mini, ngoại trừ không gian hơi nhỏ một chút thì không có khiếm khuyết gì.

Vương Thanh mặc chiếc sườn xám đỏ chót, tóc vấn cao, ngồi trên chiếc ghế thái sư ỷ, đôi chân dài vắt chéo nhau, ở chỗ lấp ló một phần da đùi, đôi chân thon dài đi giày cao gót đỏ, cực kỳ khơi gợi bản năng của nam nhân. Cho dù Trần Khải Thụy là người ánh mắt khắt khe bới móc cũng cực kỳ tán thưởng vẻ đẹp của Vương Thanh, nhất là làn da ca phê chuyên môn tắm nắm ở spa có được.

Triệu Minh Nông mặt vẫn còn mang theo chút chất phác của giám đốc xí nghiệp quốc hữu, vẻ mặt vừa thấp thỏm vừa hưng phấn, có vẻ gò bó trong bộ comple đắt tiền. Vương Phượng năm nay đã 34 tuổi, nhưng do sinh hoạt thay đổi nên chẳng những không già đi mà còn trẻ trung hơn, trắng hơn, chỉ có người hơi béo hơn một chút, nhưng không có cảm giác sồ sề mà đầy đặn hấp dẫn, do kinh nghiệm trước kia ở cửa hàng bách hóa nên không ưa gì Triệu Minh Nông.

Giang Minh là cô gái trẻ nhất, cho nên bận rộn chạy đi chạy lại, đối xử với ai cũng rất dè dặt cẩn trọng. Nhâm Oánh xuất thân trong gia đình gia thế, thân phận bây giờ không thấp, mặt luôn mang theo một sự tự tin.

Trần Khải Thụy nhìn quanh, bĩu môi:

– Trông chẳng giống cuộc họp, trước khi tôi làm ở New View, phía dưới biên tập đông nghìn nghịt, tới quán cà phê tổ chức họp đột xuất cũng chẳng ít người như vậy.

Mọi người đã quen Trần Khải Thụy thi thoảng lại ném đá hội nghị rồi, tên bán nam bán nữ này không nói những lời khiến người ta khó chịu thì bản thân hắn khó chịu hay sao đó.

– Cậu muốn làm hoành tráng như vậy để làm gì, mọi người tới đây thương lượng công việc hay là khoe khoang, đây không phải phim Hong Kong. Nơi này không tốt à, nếu cậu muốn đám đông, lần sau tôi gọi tới nhà máy của tôi, Lão Triệu này giơ tay hô một cái, có ngay một nghìn công nhân tập hợp .. Thế đã đủ cho cậu ưỡn ẹo chưa?

Đao sắc sợ rìu cùn, trấn áp được Trần khải Thụy chỉ có Triệu Minh Nông.

Trần Khải Thụy bị Triệu Minh Nông đốp cho một câu, tức không thở nổi, nói với Triệu Minh Nông không khác gì đàn gẩy tai trâu, ông ta luôn có những cái lý do thối mù khó phản bác, đành hậm hực quay đầu đi:

– Thô tục.

Mọi người không nhịn được cười.

Tô Xán chỉ biết cười méo miệng, nói với Trần Khải Thụy:

– Quân cần tinh không cần nhiều, chúng ta là tinh binh mãnh tướng, nếu đông người quá, Chiêm Hóa chỉ mấy người đã đuổi được chúng ta, nói ra rất mất mặt phải không? Huống hồ tôi tin đây chỉ là góc tảng băng trong tương lai của chúng ta.

Vương Thanh hơi nhổm người dậy:

– Được rồi, ông chủ Tiểu Tô luôn có lý của mình, cái mồm đó không biết khiến bao nhiêu thiếu nữ trong trường bị hạ độc thủ.

Tô Xán xấu hổ:

– Làm gì có.

– Không cần cậu giải thích với tôi, thực sự là phí công tôi, cuối cùng người ta quyến luyến với bạn gái, làm bây giờ không có thời gian bàn bạc sách lược nữa.

Vương Thanh kéo cặp, ném một bàn bản photocopy dày lên bàn.

Tô Xán lắc đầu, người ta nói hiền lành không cầm được quân quả nhiên không sai.

– Dù sao thì chúng tôi đã bàn bạc xong, cơ bản chỉ có mấy điều khoản thôi, căn cứ vào tình huống trưng cầu ý kiến của bọn họ, khi đó chỉ có cậu và Chiêm Hóa ở khu phòng ăn Phỉ Thúy, còn chúng tôi ở khu xung quanh, bàn bạc chủ yếu là chúng tôi. Mặc dù cả khu phòng ăn Phỉ Thúy bị chúng ta bao hết rồi, nhưng sự kiện này không phải là bí mật gì nữa, quán bar đã chật kín người, bọn họ đều tới xem bữa cơm giá cả triệu này.

– Nhiều người lắm à?

Vương Thanh nói thế làm Tô Xán căng thẳng:

– Nhưng không ai tiếp cận được, theo ý cậu tôi cũng đã liên hệ với phía khách sạn, cấm phóng viên rồi.

Lúc này có nhân viên vào báo, người bên phía Chiêm Hóa đã tới, Vương Thanh đứng dậy vỗ tay:

– Được rồi, chúng ta lên đường, Tô Xán, cậu đợi một chút.

Mọi người lục tục đứng dậy đi ra, trong phòng chỉ còn lại Tô Xán và Vương Thanh. Vương Thanh không hài lòng nói:

– Cậu định ăn mặc thế này đi gặp Chiêm Hóa à?

Tô Xán chỉ mặc một cái quần jean, áo len đơn giản, nhe răng cười nói:

– Tôi thấy thế này cũng được mà, hơn nữa nếu không được, chắc chắn chị có chuẩn bị rồi đúng không?

– Thật đúng là … may tôi không ở gần cậu, nếu không chẳng biết còn phải kiêm chức bảo mẫu cho cậu luôn không.

Vương Thanh miệng trách móc, nhưng lòng thì vui vẻ, đám đàn ông xun xoe quanh cô luôn tỏ ra hết sức bản lĩnh giỏi giảng, nhưng không biết Vương Thích có người ỷ lại, thích chăm sóc người khác, đẩy Tô Xán vào gian phòng nghỉ ngơi nhỏ:

– Chuẩn bị sẵn cho cậu rồi đó, thay nhanh lên.

….

Nhà ăn Phỉ Thúy do nhà thiết kế nổi tiếng New York là Adam Tihany đích thân làm ra, ngoại trừ cảnh quan độc đáo, đáng nói nhất là ông ta cực hiểu yếu tố Trung Quốc, đi vào cửa là cái bát cơm truyền thống của Trung Quốc, cao hơn 4 mét, làm bằng sứ và kim loại, mỗi cái bàn trong nhà ăn Hoàng Phố đều có thể nhìn thấy sông Hoàng Phố.

Quán bar bên cạnh nhà ăn là đám đông đủ thành phần, giới trí thức ghé tai thì thầm, các doanh nhân tụ thành từng nhóm hai ba người, không thiếu cặp đôi nam bụng bự nữ trẻ trung xinh đẹp, nhưng mọi người đều chú ý tới ví trí kia trong phòng ăn.

Trước đó đã có mười mấy người của bộ phận hậu cần tập đoàn An Lập Tin tới hiện trường cùng người phía Tô Xán bố trí, thống nhất nam mặc sơ mi tơ tằm đen, nữ mặc váy quây đen.

Đội ngũ Chiêm Hóa dẫn tới có bảy người, là nhân vật thuộc cơ cấu quản lý tài sản, cố vấn đầu tư, pháp lý. Đem so người bộ phận hậu cần thì tốt xấu lẫn lộn, có cao có thấp, có béo có gầy, ăn mặc khác nhau, nhưng là nhân vật không đánh giá qua vẻ bề ngoài được.

Tô Xán nhìn là hiểu rồi, Chiêm Hóa rất có thành ý, đây khả năng là nhân vật hạch tâm nhất của tập đoàn An Lập Tin.

– Xin mời theo tôi, chủ tịch Chiêm đã đợi anh từ lâu.

Người lên tiếng là nữ tử xinh đẹp, mặt trái xoan, tóc màu hạt dẻ, trông có vẻ lai Hi Lạp, chỉ là mặt không có nụ cười, không có biểu tình gì, lạnh như cái máy.

“Không cười cũng không sao, nhưng không cần nói đều đều như thế chứ?” Tô Xán thầm lẩm bẩm trong lòng.

Cô gái đó đi như đi trên sàn cat walk, đia trước, mông đung đưa, làm đám Lâm Quang Đông ai nấy mặt thì tỏ vẻ nghiêm chỉnh, nhưng thi thoảng liếc trộm hai cái mông tròn khiêu khích kia, trong đầu không khỏi suy đoán quan hệ giữa cô ta và Chiêm Hóa.

Có điều Chiêm Hóa không làm cao tới cuối cùng, ngược lại còn tới trước chờ đợi, làm mọi người bất ngờ.

Đi tới cái bàn tròn rộng lớn, bên trên đã bày sẵn dụng cụ, đỉnh đầu là cái đèn pha lê, tất cả đều xa hoa lộng lẫy, nhưng đội ngũ của Chiêm Hóa không tiến lên nữa, đứng nghiêm cả lại như quân đội.

– Anh Tô, chủ tịch Chiêm đợi anh bên trong, mời vào.

Cô gái kia vẫn dùng giọng nói không có chút trầm bổng nào:

Bữa tối này một đối một, tuy chỉ là hình thức, nhưng dù sao phải chủ trọng quy tắc hình thức, nghiêm túc mà nói nó là bữa tiệc giao lưu, Tô Xán bỏ 1 triệu ra mua vé vào cửa, có điều chuyện hợp tác là giữa đoàn đội và đoàn đội, không phải thứ Chiêm Hóa giải quyết.

Tô Xán đã thay bộ âu phục chính trang màu đen sơ mi trắng nhưng không đeo cà vạt, y không thích quá gò bó cũng tránh trở nên quá chính thức, gật đầu nhìn đám Vương Thanh khích lệ rồi bước vào, người của y cũng chia nhau ra tiếp xúc với người của Chiêm Hóa.

Ở cái bàn chính, đặt cạnh cửa sổ, một người ngồi trên ghế, mặc áo polo, giày parda, trên bàn đã mở sẵn một chai rượu, Chiêm Hóa tay cầm ly, ngón tay mân mê rìa ly thủy tinh, nhìn Tô Xán, câu đầu tiên là:

– Từ lão gia tử có khỏe không?