Chương 316: Muốn gì được nấy

Chích Thủ Già Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe Tần Phi truy vấn, thanh âm của lão giả nhỏ dần và khàn đi, dường như vừa mang theo vẻ hấp dẫn, lại vừa như thanh âm từ địa ngục phát ra.

“Biết rõ chuyện này, ngươi nhất định phải chết.” Lão cười âm hiểm khiến vết thương lại rách ra, khóe miệng lập tức mím lại, lúc này mới nói tiếp: “Bàng Chân – thiên hạ đệ nhất hiện nay, tên hắn là Long Chân!”

Một câu vô cùng đơn giản, lập tức đã khiến Tần Phi minh bạch rất nhiều điều. Bàng Chân với một thân tu vi xuất thần nhập hóa không ngờ cũng là người của Long gia. Lão thân là đệ tử Long gia mà lại ở Sở quốc thì nhất định là có mưu đồ. Càng quan trọng hơn là mình đã biết thân phận của Bàng Chân. Sau này,trước mặt lão, muốn giả bộ không biết thật sự là rất khó.

Bàng Chân đột phá đại tông sư cảnh đã hơn hai mươi năm, tu vi đã đứng đầu thiên hạ. Nếu phải một chọi một thì dù là ai cũng không phải là đối thủ của lão. Trước mặt lão,nếu mình có một chút biểu hiện không tự nhiên, rất có khả năng sẽ bị lão phát hiện. Thân phận Long gia đệ tử là tuyệt đại bí mật, Bàng Chân chắc chắn sẽ không nương tay, càng không thể buông tha khi biết thân phận của Tần Phi.

“Bàng Chân đã là Long Chân… Ngươi cần gì phải nói cho ta biết?” Tần Phi lạnh lùng hỏi.

Lão đầu im lặng không đáp. Cả đời lão ở Long gia, không mấy người trong nhà biết hết sự thật về thập tam thiếu gia. Long Chân tu vi thiên phú cực cao, mấy trăm năm qua chỉ có một. Nhưng từ khi Long Chân xuất môn đến nay, chưa một lần trở lại. Lão ở lại Sở quốc làm Hầu gia! Vốn trên dưới Long gia hoài nghi Long Chân giống kẻ phản đồ trước kia, lưu luyến phồn hoa thế tục,không chịu trở về. Nhưng sau khi điều tra mới biết rằng lão chưa từng làm trái hai đại gia quy: Một là đệ tử Long gia không được lấy ngoại nhân. Hai là đệ tử Long gia không được đem võ công truyền thụ cho người ngoài.

Long Chân không lập gia đình sinh con, cũng không có thu đồ đệ để truyền thụ võ công. Nhất là gia chủ tiền nhiệm – đại ca của Long Chân, khi đi Đông đô tìm lão, nhưng không hiểu sao bị trọng thương. Sau khi trở về không lâu thì qua đời. Rất nhiều người nghi ngờ Long Chân âm thầm hạ độc thủ, nhưng vị gia chủ kia đã có di mệnh:”Đợi Long Chân trở về, hắn nhất định sẽ về nhà!”.

“Nếu ngươi là người của Long gia, vậy hà cớ gì lại đến chỗ này?” Tần Phi lại hỏi.

Lão đầu cũng không trả lời Tần Phi mà là thản nhiên nói: “Thế hệ đệ tử này của Long gia, ta xếp hạng lão Tam. Không có gì chỗ hơn người, tu vi hiện nay cũng chỉ là do chăm chỉ tu luyện theo năm tháng mà có được. Cái chết của ta không đáng nói! Nhưng mà, ngươi phải nhớ kỹ một điều, người của Long gia tuyệt không chịu để người ngoài làm nhục. Hôm nay, ta chết trong tay của ngươi, Long gia tất nhiên sẽ tra ra chân tướng. Đến lúc đó, cả đời ngươi sẽ chịu sự truy sát không ngừng của Long gia. Mấy đời đệ tử Long gia tuyệt không để cho ngươi hưởng hết tuổi trời. Tần Phi… Tuổi già của ngươi sẽ rất gian nan đó!”

Tần Phi ngồi xổm xuống. Hắn nhìn lão đầu nửa thân nhuốm máu, chậm rãi nói: “Bất cứ ai muốn giết ta,cũng sẽ phải chịu sự trả thù của ta. Chuyện này rất đơn giản. Không bao giờ có chuyện chỉ ngươi mới có thể giết ta. Hãy nhớ ta cũng có thể giết ngươi. Nếu Long gia các ngươi như giòi bám trong xương thì ta sẽ như chó điên. Trước khi tiễn ngươi lên đường ta nói cho ngươi biết, người của Long gia không chọc đến ta thì thôi, nhưng chỉ cần dám đến người nào, ta sẽ giết người đó!”

“Khẩu khí thật lớn!” Long lão tam cười lạnh bảo: “Ngươi cho rằng ngươi là Thần Vũ Đế năm xưa sao” “Nếu theo như ngươi nói, Ngụy gia và Long gia các ngươi là kẻ thù truyền kiếp…, vậy thì vừa đúng dịp!” Tần Phi cúi người xuống, ghé vào lỗ tai lão bảo: “Mặc dù thân phận của ta không rõ ràng, nhưng rất nhiều người nói cho ta biết… Ta họ Ngụy!”

Long lão tam hoảng sợ đến biến sắc. Lão đang muốn nói cái gì đó, nhưng hai ngón tay Tần Phi đã điểm vào huyệt Thái Dương của lão. Hắn hừ lạnh một tiếng bảo: “Lên đường đi!”

Kình lực tuôn ra, nhập vào người lão đầu tử. Trong nháy mắt chân lực từ ngón giữa tiễn lão về trời.

Mặc dù Long lão tam chết, nhưng hai mắt lại trợn trừng không nhắm, môi mở ra, tựa hồ có mấy lời muốn nói nhưng chưa kịp. Tần Phi đưa tay vuốt mắt lão rồi lặng lẽ ngồi cạnh thi thể. Không biết quỷ thần sai khiến thế nào mà bọn hắn lại gặp người của Long gia. Vốn hắn chỉ muốn tra hỏi, nhưng bởi vì Long lão tam lại ra sát thủ với Chu Lễ Uyên và Tần Phi. Hành động đó đã biến việc này thành sinh tử chiến! Một chiêu kia học lén của Bàng Chân, không ngờ lại khiên Long tam mất hết ưu thế mà bại…

Tần Phi chắc mẩm Bàng Chân chính là Long Chân. Nếu như một chiêu kia không phải là võ học của Long gia, Long lão tam tuyệt đối không thể nào lại khiếp sợ như thế. Cao thủ trong lúc tranh đấu, không thể nào để thất thần như thế được?

“Bàng Chân… Nguyên lai ngươi chính là Long Chân. Ngươi ở lại Sở quốc rút cuộc là muốn làm gì?” Tần Phi cau mày.

Người của Chấp Hành Ty thấy lão đầu chết, liền tụ lại.

Tần Phi trừng mắt nhìn Nguyên Hâm, hắn chỉ hờ hững bảo: “Lần sau không để tái phạm việc này nữa!”

Nguyên Hâm muốn giải thích,nhưng lại cúi đầu khi thấy ánh mắt của Tần Phi, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút hoảng hốt. Ánh mắt này như nhìn thấu con người. Năm xưa lão Tổng đốc cũng thế, hôm nay Tần Phi cũng vậy… Trong lòng Nguyên Hâm dâng lên một cỗ cảm giác quái dị, không sao giải thích được. Mặc dù tu vi của y vẫn là cao hơn Tần Phi, nhưng dường như mỗi ngày, tu vi của Tần Phi đều tăng mạnh có vẻ như sẽ vượt qua y bất kỳ lúc nào.

“Thuộc hạ hiểu!” Nguyên Hâm ngoan ngoãn đáp.

Tần Phi đứng dậy, quét mắt qua các kiếm thủ: “Các ngươi là kiếm thủ của Chấp Hành Ty, các ngươi không phải là giang hồ hảo hán. Ở chỗ của ta,không có qui tắc một chọi một, lại càng không tồn tại cái gì gọi là giang hồ đạo nghĩa! Người khác muốn giết đồng đạo của các ngươi, thì các ngươi phải nghĩ hết cách mà giết hắn. Ta trước sau chỉ có một tôn chỉ, đối với người của mình thì như người mẹ với con cái nhưng với địch nhân thì tàn nhẫn giống như ác thú!”

Đám kiếm thủ nghiêm nghị vâng lệnh.

“Ngươi còn chịu đựng được không?” Tần Phi nhìn sắc mặt tái nhợt của Chu Lễ Uyên hỏi.

Chu Lễ Uyên cười khổ, lắc đầu: ” Trước mặt đại nhân, ty chức không dám giấu diếm. Tu vi lão nhân kia quả nhiên đáng sợ, nếu không phải ta liều mạng muốn cùng lão đồng quy vu tận thì sớm đã chết trong tay của lão rồi. Một chưởng kia của lão, ty chức chịu không nổi! Có thể còn đứng được ở đây với đại nhân, ty chức đã toàn lực chèo chống rồi. Hiện tại chỉ cần một tiểu hài tử cầm củi cũng có thể đánh ngã được ta.”

Tần Phi chọn bốn gã kiếm thủ gọi ra: “Các ngươi hộ tống Chu Lễ Uyên trở về đại doanh nghỉ ngơi. Khi gặp Phòng đại soái, thì chuyển cáo với hắn là binh mã của Tứ trấn có thể có viện binh, đại quân cần phải cẩn thận.”

“Tuân mệnh!” Bốn gã kiếm thủ nhận lệnh. Chúng không chần chừ, dắt con ngựa đến, nâng Chu Lễ Uyên lên rồi ra đi.

“Trước tiên soát người, sau đó đào một cái hố, đem lão nhân này chôn đi!” Tần Phi ra lệnh.

Nguyên Hâm vừa mới bị phê bình, không dám chậm trễ, tự mình lục soát người của lão nhân kia. Trên người Long lão tam cũng không có nhiều đồ, một ít lương khô cùng bạc vụn, còn lại toàn là y phục. Nhưng khi cởi bỏ y phục của hắn, Nguyên Hâm bỗng nhiên kêu lên: “Kỳ quái, lão nhân này lớn tuổi rồi, sao lại còn mang theo thứ đồ chơi này?”

Tần Phi cúi đầu xem xét, trên cổ Long lão tam có đeo một sợi dây đỏ, trên đó treo một chiếc khóa vàng. Trên khóa vàng có khắc một cây trúc, không có chữ viết.

Tần Phi tiện tay thu lấy khóa vàng nhét trong túi.

Nhóm kiếm thủ cùng nhau đào được một cái hố sâu, Nguyên Hâm nâng thi thể của Long lão tam ném xuống, đồng thời tay áo cuốn một cái lấp bùn đất lại. Trong nháy mắt hố sâu đã bằng phẳng như mặt đất.

Chôn xong, Nguyên Hâm và Tần Phi gần như đồng thời quay đầu lại phía bắc, hai người nhìn nhau. Tần Phi ra lệnh: “Dẫn ngựa, ẩn nấp, có kỵ binh đến.”

Nhóm kiếm thủ vội vàng lên ngựa, tìm chỗ ẩn thân. Chỉ một lát sau, một nhóm nhỏ kỵ binh phi đến, chúng mặc giáp nhẹ, thần thái vội vã. Nghe tiếng vó ngựa, lại nhìn bụi bẩn trên áo giáp thì có thể thấy bọn chúng đã đi trong trong thời gian khá dài.

Tần Phi vỗ tay: “Là sắc phục của Bắc Cương!”

“Giết sao?” Nguyên Hâm thấp giọng hỏi.

“Đương nhiên, bọn chúng sống đủ rồi!”

Đội kỵ binh kia đang toàn tâm phóng đi, không ngờ rằng vận rủi đang sát bên. Chúng đang phi như bay thì đột nhiên bị một đội kiếm thủ xông ra chém giết. Chúng nhiều lắm cũng chỉ có khoảng 50 người,làm sao có thể là đối thủ của kiếm thủ ở Chấp Hành Ty? Mặc dù liều mạng, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi. Bóng kiếm bay tán loạn, móng ngựa hỗn độn. Tần Phi cùng Nguyên Hâm căn bản không có ý ra tay, đứng ở đàng xa nhìn xem nhóm kiếm thủ như thái dưa chặt rau tiêu diệt sạch sẽ đội kỵ binh kia…

Người sống duy nhất bị giải đến chỗ Tân Phi. Đó là một kỵ sĩ mặc quan phục, thần sắc hắn bối rối, ánh mắt láo liên như sợ rằng một khắc sau tính mệnh sẽ mất.

“Đội kỵ binh kia là sao?” Tần Phi quát hỏi.

Kỵ sĩ này không phải là một hán tử kiên cường,thấy cảnh toàn bộ thủ hạ trong nháy mắt bị diệt sát, đã bị dọa vỡ mật. Gã vừa nghe Tần Phi hỏi, lập tức khóc hô: “Xin tha mạng ah… Tiểu nhân còn mẹ già con thơ, cũng chỉ vì nghĩa vụ mà tham gia quân ngũ thôi…”

“Đại nhân hỏi ngươi cái đội kỵ binh kia là sao cơ mà?” Một kiếm thủ giơ tay tát vào mặt gã.

“Đừng đánh vào mặt, đừng đánh vào mặt…” Kỵ sĩ ôm lấy quai hàm sưng đỏ, vội vàng nói: “Tiểu nhân thuộc đệ ngũ trấn Bắc Cương, tiểu đội trưởng thứ mười bảy của Thiết Huyết cận vệ,tên làTiết Quảng.”

“Đệ ngũ trấn?” Tần Phi nhíu mày, truy vấn: “Đại đội nhân mã đã đến chỗ nào rồi?”

“Đệ ngũ trấn đại đội đang ở cách đây hơn trăm dặm, đội chúng ta được trấn tướng đại nhân phái đi liên lạc với Tô trấn tướng của đệ nhị trấn.” Tiết Quảng nơm nớp lo sợ đáp.

” Thế ba trấn binh mã kia bây giờ đang ở đâu?”

Tiết Quảng vẻ mặt như đưa đám nói: “Không biết ạ, bốn trấn binh mã không đi cùng đường, tuy nhiên Yến vương có lệnh là phải hoả tốc đến Hổ Quan. Bây giờ cho dù chưa tới thì chắc cách đó cũng không xa.”

“Ngươi muốn chết hay muốn sống?” Tần Phi mỉm cười hỏi.

Tiết Quảng giống như kẻ chết đuối vớ được cành cây, vội vàng hô: “Chết tử tế không bằng còn sống, tiểu nhân dĩ nhiên muốn sống, muốn sống!”

“Vậy được!” Tần Phi quay đầu phân phó nói: “Đi đem áo giáp của những binh lính kia cởi ra, mặc lên người. Ngựa của chúng ta không cần dùng rồi, dùng ngựa của bọn họ đi.”

Đám kiếm thủ ran dạ rồi chia nhau ra làm việc.

Tần Phi quay mặt lại. Hắn nhìn Tiết Quảng đang lo lắng: “Từ giờ trở đi, ngươi vẫn là đội trưởng. Chúng ta đều là bộ hạ của ngươi. Ngươi đưa chúng ta đi gặp Tô Cẩm! Hiểu chưa?”

Tiết Quảng bàng hoàng, không dám tin. Gã nhìn Tần Phi: “Các ngươi chẳng lẽ muốn đến đệ nhị trấn, giữa thiên quân vạn mã ám sát Tô trấn tướng chăng? Đây không phải là đi tìm chết hay sao?”

“Rất thông minh đấy.” Tần Phi cười nói: “Vậy ngươi có đi hay là không?”

Tiết Quảng cắn răng đáp: “Ta đi!”