Chương 206: Chỉ nguyện cùng chết

Chích Thủ Già Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Nghe thấy những lời này, Tần Phi không thể không cảm thấy kính nể. Ở cái thế giới này, một người nam nhân có thể nói với nữ nhân như vậy chính là tình thâm nghĩa trọng.

Tuy nhiên kính nể là một chuyện, còn đối phó với hai người như thế nào lại là một chuyện khác.

Lúc Tần Phi đang ngẩn ngơ thì một lời nói khác kéo hắn tỉnh lại.

“Theo lý mà nói, ở địa phương La Quang này không thể nào xuất hiện cao thủ quá lợi hại, càng không có khả năng nhằm vào nàng. Phải chăng là liên quan đến Tiểu Ngọc Nhi?” Nam tử kia thì thầm hỏi.

Cơ Như Tích ngỡ ngàng nói: “Thiếp cũng từng nghĩ tới khả năng này.Tuy nhiên…Chàng cũng biết, Thủy đại sư chết đi, đối với chúng ta là một sự đả kích lớn. Dù rằng đại sư không phải là người của chúng ta, nhưng ở ngoài sáng âm thầm trợ giúp chúng ta không ít. An Đông được thảo nguyên hậu thuẫn, nếu không phải có chiếu cố của đại sư thì chúng ta cũng rất khó tồn tại ở An Đông. Đáng tiếc là, qua nhiều năm như vậy, thiếp chỉ có một lần đứng từ xa nhìn qua Thủy đại sư, đại sư phong thái nhẹ nhàng, thần thái phi dương, chính là long phượng trong loại người. Thật không ngờ lại chết sớm như vậy, tên cẩu hoàng đế Sở quốc kia quả thực đáng chết!”

“Từ Đông Đô có lệnh, bọn họ đã đem tình huống phân tích và xác nhận Tần Phi và cái chết của Thủy đại sư không khỏi có liên quan. Đông Đô muốn chúng ta tiếp cận Tần Phi, chúng ta làm gì có bản lãnh mà tiếp cận hắn? Nếu không phải Tiểu Ngọc Nhi xung phong nhận việc thì…, đến tận bây giờ mới có thể an bài nàng ở bên cạnh Tần Phi. Tiểu Ngọc Nhi lén lút sai người mang thư tín trở về nói là Tần Phi đối với nàng ta đã có cảnh giác, hiện nay nàng ta chỉ đi theo Cửu công chúa, căn bản là không có cơ hội giáp mặt với Tần Phi. Hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.”

Nam tử kia nói tiếp: “Gã Tần Phi này rất thận trọng, đối với Tiểu Ngọc Nhi nếu đã có lòng nghi ngờ thì để nàng ta ở tại phân sở An Châu sẽ nguy hiểm vô cùng. Không bằng đưa nàng ta rời khỏi đó, nếu có gì sơ xuất thì…Haizzz! Như đã nói, nguyên nhân có thể là do Tiểu Ngọc Nhi, nên Tần Phi cảnh giác với nàng rồi. Bên cạnh hắn thiếu gì cao thủ, người của Chấp Hành Ty tinh thông ám sát. Hắn tùy tiên phái một người đến chằm chằm chăm sóc nàng thì nàng không có một ngày tốt lành. Nếu cửa ải này không qua được, vậy thì rời khỏi La Quang này đi, nàng theo ta trở về…”

Cơ Như Tích cười lạnh nói: “Trở về sao? Bây giờ ngươi lại không sợ con sư tử ở nhà sao?”

Tần Phi lướt ra từ trong bóng tối giống như một con dạ ưng. Hắn tập khích về phía Cơ Như Tích chưa có phòng bị, năm ngón tay như cái móc, thân pháp thay đổi liên tục, chế trụ cổ họng của nàng lại.

Nam tử kia phản ứng cũng không chậm, không biết từ chỗ nào mà rút ra được một thanh nhuyễn kiếm, khéo léo phóng khoáng đâm một nhát vào ngực Tần Phi.

Tần Phi cười ha hả, hắn vươn ngón trỏ đặt ở trên môi rồi thở dài một tiếng. Nam tử kia vẻ mặt còn đang ngạc nhiên, sau rồi dậm chân thấp giọng nói: “Trên người hắn có Thiên Ti Thiền Y…”

“Không cần phải lớn tiếng như vậy. Nếu có người xông vào, ta không cam đoan có thể sai khiến được tay ta đâu!” Ánh mắt Tần Phi nhìn cổ họng của Cơ Như Tích, da thịt phần cổ của nàng có chút nhão, nhưng lại chẳng có bao nhiêu nếp nhăn. Có thể là do quá sốt ruột, Cơ Như Tích không ngừng nuốt nước bọt, cũng không dám tự ý động đậy.

Nam tử kia ném nhuyễn kiếm trên mặt đất, khẽ bảo: “Nếu Như Tích đã rơi vào trong tay của Tần tổng trấn. Chắc hẳn những lời chúng ta nói vừa rồi, Tần tổng trấn cũng nghe được hết rồi. Chỉ một mình Thôi Khải Hiếu ta làm chuyện đó, muốn giết cứ giết một mình ta thôi.”

Tần Phi lắc đầu, trong tay khẽ phát lực đẩy Cơ Như Tích vào trong phòng. Thôi Khải Hiếu cắn răng bước chân vào theo.

Đóng kín cửa phòng, Tần Phi rút bàn tay ra, để Cơ Như Tích ngồi trên một cái ghế. Hắn khẽ nói: “Đừng lộn xộn, hiện giờ ta không có ý giết người, tuy nhiên nếu các ngươi bức bách ta, vậy thì rất khó nói.”

Thôi Khải Hiếu nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đáp: “Tần trấn đốc, ngươi không nên hiểu lầm, ta…”

“Ta không hiểu lầm, lúc trước không biết rõ tên của ngươi. Nghe thấy ngươi tự xưng Thôi Khải Hiếu, ta cảm thấy cái tên này rất quen…” Tần Phi mỉm cười nói: “Ta tới An Đông cũng không phải mỗi ngày đều uống rượu câu cá. Những hồ sơ Thái Tuyết Vô để lại ta đều đã nhìn qua được bảy tám phần. Với lại ta ở Đông Đô có xem qua tư liệu, thân phận của lão nhân gia ngươi được miêu tả quả thực sinh động. Thôi Khải Hiếu là Nhị đương gia hải tặc Đông Hải. Tất nhiên, thân phận hải tặc chỉ là rắm chó. Hai mươi năm trước Thôi Khải Hiếu là Phó tướng phụ trách thủy sư Đông Hải Ngụy Quốc, thuộc hạ ở dưới trướng cũng phải quản đến mấy trăm thuỷ binh và bảy tám chiến thuyền đấy nhỉ.”

Tần Phi chỉ ngón tay về Thôi Khải Hiếu: “Ngươi chính là người của Ngụy Vũ Tốt, Nhị đương gia!”

“Đúng!”Thôi Khải Hiếu dứt khoát gật nhẹ đầu: “Như Tích không phải, nàng là bởi vì ta nên mới bị dính líu.”

“Chà, không cần phải sỉ nhục trí tuệ của ta.” Tần Phi khoát hai tay ra sau lưng thản nhiên đi lại thong thả: “Để ta đoán thử xem, năm đó Cơ Như Tích vốn muốn hoàn lương lấy chồng, không ngờ ý trung nhân của nàng lại muốn trở mặt, lại còn phái người đến diệt khẩu, che dấu chuyện phong lưu của mình năm xưa. Cơ Như Tích mệnh tốt. Lúc này, nàng gặp một vị khách có ân, người này có lẽ là vì mỹ mạo của nàng, với lại con cọp cái trong nhà quá dữ, thành ra đối với Cơ Như Tích vừa thấy đã yêu, mỗi ngày đều quấn quýt si mê.”

“Chính bởi như thế, Cơ Như Tích không bị giết bằng thuốc độc, còn vị khách kia đuổi giết thích khách rất lâu, sau rồi cũng giết được. Nhưng y lại e sợ Cơ Như Tích không tự bảo vệ được mình. Nhỡ sau khi mình trở lại Đông Hải, mà còn có người muốn giết hại Cơ Như Tích. Y liền truyền thụ cho Cơ Như Tích một môn mị công, xảo hợp ở chỗ Cơ Như Tích năm xưa vốn là kỹ nữ, mị công này phải thái dương (kiểu như thái dương bổ âm, ngược lại thái âm bổ dương của nam nhân), chính là thích hợp với nàng. Vài năm sau, Cơ Như Tích có chút thành tựu, liền có thù báo thù, có oán trả oán, giết chết không ít người, từ từ che giấu trở thành chưởng quầy La Quang thành!”

“Vị khách kia cùng với Cơ Như Tích cứ thế dây dưa hơn nhiều năm, về sau còn đem thân phận của mình là người của Ngụy Vũ Tốt nói cho nữ nhân này. Đối với nữ nhân mà nói, một khi đã theo tên nam nhân nào thì cho dù hắn là tên súc sinh thì cũng vẫn đi theo. Huống chi, Cơ Như Tích cảm ơn cứu mệnh nên bất cứ giá nào cũng phải theo hắn, vì hắn mà làm việc.”

“Cứ như vậy, cho đến lúc các ngươi gặp được ta.” Tần Phi nói xong, dừng bước lại. Hắn nghiêm túc nhìn Cơ Như Tích và Thôi Khải Hiếu: “Ta nói rất đúng có phải không?”

“Đại khái thì không khác biệt lắm!” Thôi Khải Hiếu thở dài nói: “Tần tổng trấn quả nhiên không phải dễ trêu vào, chuyện xảy ra nhiều năm như thế, liền lúc này đem sự việc cùa Như Tích làm cho rõ ràng như vậy.”

Việc đã đến nước này, Thôi Khải Hiếu thoải mái đứng lên, y đi đến bên cạnh Cơ Như Tích. Y thò tay giữ chặt tay nàng, mỉm cười nói: “Như ta đã nói, nếu nàng chết, ta cũng không muốn sống. Cái đó… chính là lúc này đây.”

Ta chưa bảo là muốn giết các ngươi.” Tần Phi thản nhiên nói: “Ta có vài nghi vấn chưa có lời giải đáp, các ngươi tốt nhất thành thật trả lời ta.”

Tần Phi chỉ về phía Cơ Như Tích: “Ta không thích việc dùng nữ nhân để uy hiếp người, thế nên ta chỉ nói một lần—-trả lời vấn đề của ta, không được phép chần chừ, nếu không ta lập tức xuống tay giết chết nàng!”

“Cái gì cũng không cần phải hỏi, chính là ta cam tâm tình nguyện chết cùng chàng.” Cơ Như Tích bình tĩnh nói: “Khải Hiếu, hãy nhớ kĩ nhé. Chàng và ta cùng chết cùng tháng cùng năm, không phải là con cọp cái nhà chàng…Ta rất vui!”