Chương 282: Huynh đệ tốt của ta

Chích Thủ Già Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đường Cửu Thiên sửa sang lại y phục, rồi quay lại đi về hướng thiện đường nhà mình. Mặc dù ở Đông Đô, hắn là tên thiếu gia mang rất nhiều tiếng xấu nhưng ở thời kì này thông tin không phát triển, những người mới chạy nạn đến Đông Đô nào đâu biết được bản chất của hắn, nên rất nhiều người nhìn hắn với ánh mắt đầy tôn kính. Xưa nay Đường Cửu Thiên vốn đã quen hưởng thụ người khác nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, giờ đây hắn cũng đang rất thỏa mãn với sự tôn kính này.

Hai cô bé còn đang cầm tay nhau nói chuyện, Đương Cửu Thiên bực bội ngáp một cái:” Mới sáng sớm đã bị lôi tới mở thiện đường làm ta muốn một giấc ngủ ngon cũng không được. Các ngươi bận gì thì cứ làm đi, ta đi về nhà ngủ trước.”

Đại Nhi đang muốn giữ hắn lại thì bỗng nhìn thấy mội tên người hầu Đường gia đang chạy như bay tới, vừa mới đến thiện đường hắn đã thở hổn hển kêu lên: “Thiếu gia, tiểu thư. Lão gia dặn phải về nhà ngay lập tức.”

“Trong nhà đã xảy ra chuyện gì à?” Đại Nhi nhíu mày hỏi.

Tên người hầu tiếp tục nói: “Không, có điều Liễu tổng quản bọn họ quay về nhanh quá, có đưa tin nói buổi trưa sẽ về đến nhà. Lão gia gọi các người về chuẩn bị.”

Đường Cửu Thiên thì không sao cả nhưng hai vị thiếu nữ cùng hô lên, ngay sau đó lại che miệng thất thần. Liễu Khinh Dương trở lại tức là có thể Tần Phi cũng trở về. Về nhà, phải lập tức trở về nhà thôi, phải thay trang phục đẹp một tí, mát mẻ hơn tí, phát huy hiệu quả của nước hoa tiến phẩm của Tây Vực nữa, không biết là sẽ ăn cơm tối tại chỗ nào đây?

…..

Các thiếu nữ còn đang thất thần ở đại điện, Đường Ẩn đã đi ra đến đường lớn của Đông Đô. Bộ cẩm bào màu đen không lộ ra vẻ xa hoa mà lại còn làm cho ông ta nhìn qua có vẻ lanh lợi gấp trăm lần, dày vải đạp lên đường đá, gót chân khẽ lướt cuốn theo bụi bay. Nhìn ông ta giống như một học giả trung niên bình thường, đi lại một cách lịch sự nhã nhặn trên đường lớn, nhìn thấy người già và phụ nữ có thai thì né tránh, nhìn thấy quan tuần kiểm binh thì nhường đường.

Trong đám đông, có một người đàn ông mặc áo xanh đang chậm rãi đi bộ. Đường Ẩn lộ ra vẻ mỉm cười hướng về phía hắn mà vẫy tay.

“Thói quen của ngươi vẫn không đổi, từ Tây Vực trở về chắc chắn ngươi sẽ qua con đường này để về nhà.” Đường Ẩn nói đùa: “Nếu như ta là kẻ thù của ngươi thì cứ ngồi ở đây mà mai phục, chắc chắn sẽ thành công.”

“Tất nhiên là không có nhiều người biết ta sẽ đi như thế này.” Liễu Khinh Dương đáp:”Chúng ta lần này trở về hơi vội vàng bởi vì bệ hạ truyền gọi. Tần Phi cùng Dịch Tổng đốc đã đi trước vào trong cung diện kiến thánh thượng rồi.

“Ừ, thật không ngờ rằng lá gan của tên nhóc Tần Phi này lại lớn như vậy.” Đường Ẩn cười cười: “Lớp trẻ đã hơn lớp già rồi. Hắn là một người nước Sở thế nhưng giờ lại làm trưởng lão Tây Bắc Tuyết Nguyên. Nếu đổi lại là lúc thường thì đây chính là tội phản quốc, làm liên lụy tam tộc cũng coi như là nhẹ. Có điều, thời thế thay đổi triều đình hiện tại không thể tiếp tục tuyên chiến với Tuyết Nguyên, nếu khai chiến thì không thể điều bảy, tám tinh binh thủ hạ của Phòng Vô Lượng xuống Bắc Cương chiến đấu được. Tần Phi làm cái chức trưởng lão này quả là đúng lúc, hắn hoàn toàn có thể hóa giải được cục diện căng thẳng giữa triều đình với Tuyết Nguyên. Trong tương lai, nếu có một ngày nào đó triều đình chuẩn bị đem quân đánh Tuyết Nguyên, hắn chỉ cần đứng ra nói một tiếng mình không còn làm trưởng lão thì không có chuyện gì hết.”

“Hẳn là bản thân Tần Phi cũng nhận định như thế, Dịch Tổng đốc cũng rất tán thành cách làm của hắn. Hơn nữa, sau này cũng chưa chắc có việc động binh đao, nếu như hắn có thể từ từ đem người dân Tuyết Nguyên đồng hóa thành con dân của Sở quốc thì đúng là không còn việc gì tốt hơn.” Liễu Khinh Dương tiếp lời nói.

Đường Ẩn cười khổ một tiếng và lắc đầu. Hắn nghĩ đến việc của con trai lớn không ra gì của mình, Đường Hiên hiện tại làm việc ngày càng quá đáng làm hắn hết sức thất vọng.

Một khi đã đem con đến chỗ quân Tây Bắc thì tất nhiên hắn sẽ sắp xếp mấy tên tay trong để bí mật báo cáo về Đông Đô toàn bộ hành động của con trai mình. Đường Ẩn lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, nếu ngay cả chút thủ đoạn này cũng không có thì sớm đã bị người khác đè đẹp rồi. Việc Đường Hiên ở trong quân doanh công khai làm loạn đã được ghi chép lại và đưa đến tận tay Đường Ẩn rồi.

Hắn khinh thường và đối xử rất tự cao tự đại với Liễu Khinh Dương, khiến Đường Ẩn gần như khó có thể tin hắn là con trai ruột của mình.

Liễu Khinh Dương là ai chứ? Hắn là thực lực trụ cột không thể thay thế ở Đường gia, ở một mặt nào đó là nhân vật đại biểu cho sự uy phong của Đường gia với người đời. Nhiều khi Liễu Khinh Dương có thể thay mặt Đường Ẩn giải quyết những việc phiền phức mà hắn không tiện ra mặt giải quyết.

Một người như thế mà lại có thể bị Đường Hiên coi như “Người hầu”!

Trong thế lực lớn như Quản gia, ngay cả những kẻ dùng tiền và lễ mà mời đến như Trần Tiểu Cửu thì vẫn phải gọi một cách rất khách khí là ‘Khách khanh’. Ý nghĩa chính là ta mời ngươi đến làm khách, chi phí ăn uống vui chơi ta bao tất, chỉ hi vọng nếu ta gặp rắc rối thì ngươi có thể ra tay giúp ta tháo gỡ.

Bất kể là trong quan trường hay xét về tu vi thì ba chữ Liễu Khinh Dương vẫn hơn hẳn bọn Trần Tiểu Cửu. Lưu Nhâm vốn từng nổi danh cùng hắn cũng đã bị hắn đánh bại, Niệm công công đã bị hắn đánh cho thất bại thảm hại, bọn Trần Tiểu Cửu còn phải tự thẹn không bằng. Chỉ sợ nếu có kẻ nói Trần Tiểu Cửu kém Liễu Khinh Dương không nhiều thì chính Trần Tiểu Cửu sẽ tự tay đi rút lưỡi kẻ đó.

“Ta hiểu mà…”

“Ta biết là ngươi hiểu…”

Hai người bất ngờ đối đáp một câu rất khó hiểu, rồi sau đó liền nhìn nhau cười và không nói thêm gì nữa.

“Còn nhớ nơi đây chứ?” Đường Ẩn chỉ về con phố bán cháo phía trước, nói một cách cảm khái: “Hơn hai mươi năm trước, ta và ngươi chạy nạn vào Đông đô, không người thân thích, chẳng có gì dư giả. Ngươi đã nói nếu đến bước đường cùng sẽ bịt mặt đi cướp của nhà giàu chia cho người nghèo. Sau đó, chúng ta thật sự hết tiền, đành cầm năm đồng tiền cuối cùng đi đến phố bán cháo này, nói rằng ăn no rồi làm một chuyến lớn.”

Liễu Khinh Dương dường như cũng bị chuyện xưa làm cho bùi ngùi, cười nói: “Lúc đó trẻ tuổi ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng. Bây giờ nhớ lại thật sự buồn cười vô cùng.”

Năm đồng tiền kia mua được hai bát cháo, ba cái bánh bao, Đường Ẩn khăng khăng muốn Liễu Khinh Dương ăn nhiều thêm một cái vì người sẽ đi làm đại hiệp tối nay chính là nhưng Liễu Khinh Dương. Nhỡ đâu đại hiệp đói bụng hoa mắt, bay chẳng qua nổi tường mà rớt xuống, vậy thì nói đâu cho hết xấu hổ.

Đường Ẩn nhìn con phố bán cháo náo nhiệt, trong gió lẫn tới mùi cháo thơm lừng, hắn hít một hơi thật sâu: “Ta và ngươi nhường tới nhường lui, thế là một người thiếu niên ngồi bên cạnh thấy phát chán nên gọi ‘chủ quán, cho bọn hắn thêm bánh bao, ăn bao nhiêu cũng được, tính tiền cho ta.’ Ngươi còn nhớ không?”

“Đương nhiên là nhớ rõ, khi đó bệ hạ vẫn chỉ là một hoàng tử nghèo túng, hàng tháng chỉ lĩnh được năm mươi lạng bạc từ trong cung để chi tiêu. Tiền của hắn trả lương cho đứa bé giữ cửa, người chăn ngựa và nha hoàn thì cũng không còn lại bao nhiêu. Thi thoảng đi ăn đêm thì cũng chỉ có thể đến chỗ vừa rẻ vừa ngon như ở đây.” Liễu Khinh Dương cười nói.

“So với hai kẻ bần hàn như chúng ta, hắn quả thực là một phú hào.” Đường Ẩn thản nhiên nói: “Ba người chúng ta ngồi cùng vào với nhau, nói đủ thứ chuyện, bình luận đại thế thiên hạ. Nói đến chỗ cao hứng, hắn liền vỗ bàn một cái và nói – chỉ bao ăn ở, không trả tiền công, hai người các ngươi đi theo ta đi.”

“Giờ nhớ lại mới thấy bệ hạ thật biết cách làm ăn.”

Đường Ẩn hạ giọng nói: “Ta luôn nghĩ, nếu như không phải sau đó xuất hiện Bàng Chân thì với năng lực của ngươi, hiện nay Hầu gia, tổng quản đại nội thị vệ hẳn là ngươi. Mặc dù vậy, sau khi Giang Bắc thống nhất, bệ hạ có mời ngươi đảm nhiệm thống lĩnh Cấm Vệ Quân nhưng ngươi cũng không làm, mà vẫn ở lại Đường gia.”

“Vì ngươi là huynh đệ của ta!”

Đường Ẩn nói ra từng chữ: “Huynh, đệ, tốt, của, ta!”