Chương 207: Đại sự không ổn

Chích Thủ Già Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lời của Cơ như Tích không làm Tần Phi tức giận. Vị tổng trấn Sát sự thính này lòng dạ thâm sâu, nở một nụ cười quỷ dị về phía Cơ Như Tích.

Nụ cười này lập tức làm cho Thôi Khải Hiếu sởn tóc gáy, hắn vốn là một nhân sĩ tạo phản, dù chưa rơi vào tay của Sát sự thính nhưng đã từng nghe nói rất nhiều chuyện về Sát sự thính. Đó vốn là địa phương khủng bố, một khi đi vào quả thật muốn sống cũng không được. Cơ Như Tích muốn được chết cùng tháng cùng năm…Nếu như Tần Phi không đồng ý, nguyện vọng này chỉ sợ không làm được.

Nam nhân nhiều lúc rất kiên cường, nhưng ở trước mặt nữ nhân, nam nhân bình thường đều bộc lộ ra tình cảm của chính mình.

Thôi Khải Hiếu than thở nói: “Tần tổng trấn, ngươi hỏi đi. Nếu là chuyện bán đứng đạo hữu, Thôi Khải Hiếu ta tuyệt đối không làm, những vấn đề khác có thể trả lời ngươi.”

“Như vậy cũng đủ rồi.” Tần Phi nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thôi Khải Hiếu chậm rãi hỏi rõ:”Ngươi nói Đông Đô có người phái các ngươi theo dõi ta, đó là ai?”

“Không biết!” Thôi Khải Hiếu thành thật nói: “Thủ pháp liên lạc của Ngụy Vũ Tốt tự nhiên là có chỗ độc đáo, ta chỉ biết nhận mệnh lệnh từ bên trên. Còn đó là ai thì bọn họ không chủ động lộ mặt thì quả thật…, là ta không thể nào biết được.”

Tần Phi nhìn thấy sắc mặt của hắn, cảm thấy không giống như là đang nói dối, liền hỏi tiếp: ” Lai lịch của nha đầu Tiểu Ngọc Nhi kia ra sao? Các ngươi đã rơi vào trong tay ta, kể cả sinh tử của Tiểu Ngọc Nhi đều do một câu của ta. Nếu có gì dấu diếm, đối với các ngươi hay là nàng ta, đều không tốt chút nào.”

Cơ Như Tích biến đổi sắc mặt, lúc này nàng hoàn toàn mất hết sự bình tĩnh, thốt ra: “Đừng phương hại đến nàng ta…”

Thời điểm khi Cơ Như Tích còn là kỹ nữ, có một tiểu cô nương chỉ vài tuổi bị người ta bán tống vào kỹ viện. Kỹ viện rất thích mua được những tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy, nếu có nền tảng tốt, có nét trở thành mỹ nhân, ngay từ nhỏ sẽ được dạy cho cầm kỳ thư họa, đức trí thể mỹ phát triển đến khi toàn diện thì…ước chừng lên mười ba tuổi có thể tiếp khách, bắt đầu nổi tiếng, tương lai chính là cây hái ra tiền cho kỹ viện.

Tiểu Ngọc Nhi chính là có bối cảnh như vậy, khi đó Cơ Như Tích đang là hoa khôi, kỹ viện đem nàng cho Cơ Như Tích dạy một chút tài nghệ về hát, đánh đàn,…Về sau, Cơ Như Tích gặp biến cố, Tiểu Ngọc Nhi mới chỉ vài tuổi đương nhiên không cách nào giúp được nàng, nhưng vẫn luôn bên cạnh nàng. Đoạn thời gian nàng an dưỡng chữa độc, Tiểu Ngọc Nhi khoảng bốn năm tuổi. Nó mỗi ngày đều hầu hạ nàng, điều này làm cho Cơ Như Tích rất cảm động.

Cơ Như Tích tu luyện mị công vốn không phải là do Thôi Khải Hiếu dạy cho chỉ là cùng hắn có quan hệ. Năm đó ở chỗ của Ngụy Vũ Tốt có một nữ tử tinh thông mị công, đúng lúc gặp gỡ bèn truyền thụ cho Cơ Như Tích. Đáng tiếc nữ tử kia mệnh ngắn, sau đó không lâu trong một lần làm nhiệm vụ gặp phải đại nội thị vệ liền bất hạnh bỏ mình. Cơ Như Tích biết rõ nữ nhân muốn tồn tại trên đời này sẽ rất khó khăn, liền lén lút đem mị công truyền thụ cho Tiểu Ngọc Nhi, hi vọng khi nàng lớn lên ít nhất có thể tự bảo vệ mình.

Hai người này nói là mẹ con cũng đúng, mà nói là thầy trò cũng chẳng sai.

“Nàng ta là một tiểu cô nương chuyện gì cũng không biết, cũng không biết được rõ Ngụy Vũ Tốt và Sở quốc rốt cuộc có quan hệ thế nào. Nàng chỉ là vì muốn giúp ta, mới xung phong nhận việc tiếp cận ngươi. Tần tổng trấn, chúng ta cũng chỉ muốn điều tra quan hệ cuả ngươi, ngươi cũng không phải là một người tàn nhẫn hiếu sát. Cầu xin ngươi giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Tiểu Ngọc Nhi một lần, đưa nàng ta rời khỏi Định Châu.” Cơ Như Tích đau khổ cầu khẩn.

Tần Phi nhíu nhíu mày, sự tình phát triển vượt ra khỏi dự đoán của hắn. Ngụy Vũ Tốt và hắn đều ở tại Đông Đô nghi kỵ, theo dõi lẫn nhau. Điều này cũng không có gì đáng trách nhưng mà phát triển đến tận tỉnh An Đông. Hắn không nổi sát cơ với hai người này và Tiểu Ngọc Nhi, hắn muốn biết chính là Ngụy Bính Dần ở trong chuyện này rốt cuộc đóng vai trò gì.

Cơ Như Tích thấy Tần Phi chần chừ, tưởng rằng hắn vẫn chưa giải tỏa được nghi vấn, khẽ cắn môi đem chuyện tiêng tư nhất nói ra.

Nữ tử kia lúc trước truyền thụ mị công cho Cơ Như Tích đã từng nói qua, môn mị công này uy lực cực lớn, nhất là khi đạt đến cảnh giới cao nhất, tuyệt đối có thể điên đảo chúng sinh. Chỉ là lúc khởi đầu rất gian nan vất vả, nếu không phải là thân xử nữ mà bắt đầu tu hành thì…không có thành tựu gì nhiều, ngược lại còn nguy hại đến bản thân. Giống như Cơ Như Tích hiện tại, biểu hiện ra ngoài rất bình thường, kỳ thật trong cơ thể lại âm khí cực thịnh, nếu nàng chỉ trông vào một người nam nhân như Thôi Khải Hiếu thì…sợ là có đem y hấp thành cái xác khô cũng không cách nào điều hòa được âm dương. Biện pháp duy nhất chính là tìm kiếm càng nhiều nam nhân hoặc là nam nhân có nguyên dương cực kỳ cường đại. Nhưng hiện tại Cơ Như Tích rất kiên định, nàng không chịu tìm nam nhân khác, cũng không muốn làm cho Thôi Khái Hiếu hấp thành cái xác khô…Vậy nên, rất nguy hiểm!”

Mà cho dù một thân xử nữ như Tiểu Ngọc Nhi, khi bắt đầu tu hành cũng sẽ nguy hiểm. Theo từng giai đoạn, nàng cần thu thập nguyên dương, mới có thể chống đỡ được nguyên âm. Tuy nhiên, Tiểu Ngọc Nhi cũng kiên định giống như Cơ Như Tích, nàng luôn khẳng định: “Tổ sư gia nhất định là không phải muốn tạo ra ngàn vạn dâm phụ mới khai sáng ra môn công pháp này. Cho nên, muội không cần phải tìm nam nhân, cũng có thể tiến giai được.”

Vẻ mặt Cơ Như Tích đáng thương nhìn Tần Phi: “Nó chỉ là một nha đầu thuần chất, cả đời cũng không có hưởng được mấy ngày hạnh phúc, ngay cả cha mẹ là ai cũng không biết, xin tổng trấn đại nhân thương xót, coi như là một ngày làm một việc thiện, buông tha cho nàng ta đi.”

Tần Phi nhịn không được cười rộ lên: “Một người tinh thông mị công có liên quan mật thiết với Ngụy Vũ Tốt, còn dám nhận việc tới tiếp cận tổng trấn Sát sự thính. Có thể nàng ta còn nhỏ tuổi, nhưng ngươi nói nàng ta là một người thuần chất thì chẳng phải là coi khinh bộ não của ta sao.”

“Hai người các ngươi từ nay về sau thu liễm chút ít, tâm tình hôm nay của ta cũng không tệ, bụng cũng hơi đói rồi, tìm đồ ăn đây rồi hẵng nói tiếp.”Tần Phi cũng không nói có tha cho bọn họ hay không. Hắn thản nhiên khoát tay ra sau lưng đi ra khỏi cửa phòng và biến mất vào trong màn đêm tĩnh mịch.

Cơ Như Tích và Thôi Khải Hiếu đưa mắt nhìn nhau, phảng phất cảm thấy như vừa trải qua một cơn ác mộng. May mà sau khi tỉnh dậy hết thảy đều trở về như cũ, trên người cả hai đã thẫm đẫm mồ hôi. Hai người may mắn thoát chết liền cảm thấy quý trọng tính mạng, họ ôm chặt lấy nhau nguyện sống chết không bao giờ rời xa.

Nhưng bọn họ không biết Tần Phi sau khi đi ra khỏi đình viện, liền quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang ôm nhau, cười như không cười thầm nghĩ, lần này Thôi Khải Hiếu trở về chỉ sợ sẽ gây áp lực lên con cọp cái trong nhà nhất định rước bằng được Cơ Như Tích về nhà…

Mà nha đầu Tiểu Ngọc Nhi kia có phải đúng như Cơ Như Tích nói là cả người lẫn vật đều vô hại, Tần Phi trong lòng không khỏi lo lắng. Tuy thế, hắn biết Cơ Như Tích không nói dối. Thủy Tình Không năm đó nghiên cứu sâu rộng, ở trong bút kí của đại sư có đề cập tới mị công. Chính là bởi vỉ môn công pháp này có chỗ thiếu hụt cho nên người tu luyện được cực ít…Ít nhất, đối với nữ nhân mà nói, dù cho công lực đã thần thông mà nhìn thấy nam nhân mà mình đã từng ngủ cùng thì tâm tình chắc hẳn cũng không khá hơn chút nào!

Dựa vào tu vi của Thủy Tình Không, đại sư đối với mị công này có cách nhìn trái chiều, có một điểm chính là Tiểu Ngọc nhi cùng vị đại tông sư này đều giống nhau. Cả hai đều không tin người sáng tạo ra môn công pháp này vì muốn tạo ra vô số dâm phụ. Có lẽ do hậu nhân lý giải sai hàm nghĩa của môn công pháp này cho nên mỗi ngày đều không ngừng hấp thụ nguyên dương. Đến cuối cùng, chính mình biến thành nhà vệ sinh công cộng mà tu vi cũng không đến mức kinh người.

Ngẫm lại Cơ như Tích lúc trước làm kỹ nữ, vốn là hoa khôi, về sau tiếp khách nhiều lần, cũng chỉ luyện đến mức này, nếu là một nữ tử tầm thường mà muốn đạt được như Cơ như Tích, xem ra rất khó khăn.

Đột nhiên Tần Phi biến sắc, trong đầu liền hiện lên một đoạn văn tự trên bút kí của Thủy Tình Không lúc trước.

“Việc lớn hỏng rồi!” Tần Phi liền giang chân chạy như điên!