Chương 329: Hét giá trên trời, trả tiền sát đất.

Chích Thủ Già Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Quách Doanh nhàn nhạt liếc qua thiếu nữ trong góc doanh trướng, trong lòng có chút không tình nguyện lắm: “Tần Phi, việc ngươi có thể bắt được nàng đã vượt quá dự liệu của chúng ta. Thế nhưng chuyện này xử trí thế nào vẫn phải xem ý của ngươi. Ngươi thấy đấy, một thư sinh trói gà không chặt như ta, ngươi chỉ cần một chưởng đã đánh ta thành một bãi bùn. Thế nhưng nàng thì không thể có chuyện được. Nếu như nàng xảy ra điều gì không hay thì nơi đây sẽ phải gánh lấy lửa giận vô tận của Nhung Hoàng của chúng ta.”

“Nhung Hoàng?” Tần Phi hơi nhíu mày.

Quách Doanh khẽ gật đầu: “Đi qua vùng đất của Man tộc, đi tiếp về hướng Bắc sẽ có một mảnh đất hoang tàn vắng vẻ. Rất nhiều người cho rằng đó là vùng đất cằn sỏi đá, cực ít có người dám đi qua mảnh đất ấy. Vì vậy cũng chỉ có cực ít người biết được, nơi ấy có một Nhung tộc vô cùng cường đại sinh sống. Chiến sĩ mang giáp của Nhung tộc là 30 vạn, người người đều dũng mãnh thiện chiến. Một khi gặp phải tình hình chiến đấu khẩn cấp thì hầu hết những nam tử trưởng thành trong nhà đều có chiến giáp cùng vũ khí tổ tiên truyền lại, nói hơi ngoa một chút thì chuyện xây dựng đại quân 70 vạn cũng không phải là không được.”

Tần Phi lạnh lùng cười, nổ hử, ngươi cứ tiếp tục nổ đi.

Quách Doanh sao lại nhìn không ra Tần Phi vốn không tin tưởng hắn chứ? Chần chờ một lát hắn lại tiếp tục nói: “Nàng ấy là Đan Mộc, con gái thứ mười ba của Nhung Hoàng. Từ nhỏ nàng ấy đã được cao nhân dưới trướng Nhung Hoàng nhìn trúng, nguyện ý dốc hết sở học truyền dạy. Nhung Hoàng nhiều con, vẫn vô cùng yêu thương Đan Mộc. Bây giờ Nhung quân rải rác khắp nơi, nếu Đan Mộc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ta dám cam đoan Nhung Hoàng chắc chắn sẽ triệu tập tất cả binh mã đến đây, lấy máu tươi để rửa sách nỗi nhục cho con gái mình.”

Tần Phi đứng dậy, giầy da trọng trọng đạp trên mặt đất rắn chắc trong doanh trướng, mặt đất cũng phát ra âm thanh không chịu nổi. Hắn bước từng bước một về phía Đan Mộc, khi đến gần trước mặt nàng, lúc này mới ngồi xổm xuống, không thèm để ý đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, tay nâng chiếc cằm xinh đẹp tinh tế của nàng lên, cười nói: “Thì ra còn là một công chúa cơ đấy.”

“Lại nói đến lần đầu tiên lúc ngươi bị ta bắt đã lợi dụng ta một lần. Sau đó niệm lực vạn trượng hầm băng lại làm ta khổ sở một lần. Đã rất lâu đã không có ai có thể dồn ta đến mức ấy. Thời điểm lúc ta và ngươi quyết đấu, đánh cược chính là một cái mạng. Càng tới gần người ngươi thì thứ hàn khí bàng bạc không chịu nổi kia càng thêm bức người. Hoặc là ngươi biến ta thành tượng đá, hoặc là ta giết chết ngươi.”

“Không biết là ngươi không may, hay là ta may mắn đây?” Tần Phi thản nhiên nói: “Không phải ngươi đã bị một thương của ta đâm tới cổ họng hay sao?”

Nếu thời gian quay lại khoảnh khắc lúc ấy quả nhiên là một điểm hàn mang tới trước, sau đó thương xuất như rồng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đan Mộc tràn đầy vẻ phẫn nộ, chỉ là nàng ta đã bị Tần Phi trói chặt, một thân tu vi không có cách nào khai triển được, mà ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng chỉ là hi vọng xa vời. Nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay của Tần Phi như có như không nhẹ nhàng vuốt ve trên cằm của nàng. Loại phẫn nộ này thật khó nói nên lời, mặc dù là bị Tần Phi bắt cũng chỉ là vì hi sinh cho thắng lợi của quân đội Nhung tộc, một cái chộp vào ngực lúc nãy của hắn cũng coi như là vì nước hi sinh rồi… =)))

Thế nhưng còn bây giờ? Bị Tần Phi bắt được lần thứ hai, hắn rõ ràng dám thò tay ra sờ. Chỗ này cũng giống như ngực, làm gì đã có nam nhân nào sờ qua? Nếu có thể chạy thoát được, Đan Mộc hạ quyết tâm, nhất định sẽ phải túm được Tần Phi sau đó thiến hắn hàng trăm lần, phải dùng cách Lăng Trì, băm cái cục thịt thối tha kia của hắn tới nát bét thì thôi… >”<

Tần Phi đương nhiên không biết ý niệm tà ác đó trong lòng Đan Mộc, chỉ hào hứng thở dài cảm thán: “Nữ nhân lớn lên ở vùng cực bắc lại có làn da đẹp như vậy, quả là hiếm có. Có lẽ mấy chuyện như thiên kim tiểu thư nhà giàu mỗi ngày dùng bột trên châu với sữa bò rửa mặt cũng không phải xạo…”

Quách Doanh thấy Tần Phi căn bản không coi Đan Mộc như nữ nhân, trong lòng hốt hoảng vội bước nhanh tới, cười lấy lòng: “Địa vi của công chúa Đan Mộc trong lòng Nhung Hoàng rất không tầm thường, vẫn cung kính một chút thì hơn.”

Tần Phi nhịn không được cười phá lên: “Cung kính? Ả làm bộ bị ta bắt được, vào thành một cái là dùng niệm lực giết người, khi đó sao ả không cung kính? Lần thứ hai ả bị ta bắt được, giờ đã mềm nhũn như cọng bún, sao còn bắt ta cung kính với ả nữa?”

Tần Phi lạnh lùng quét Quách Doanh một cái: “Nếu không phải ngươi chủ động rút quân năm dặm, lại chủ động mời ta ra đàm thương lượng thì thứ bây giờ ngươi được gặp sẽ là thi thể của Đan Mộc đó.”

Quách Doanh thốt không nên lời. Cục diện ngày hôm nay đã vượt ra khỏi dự tính của hắn. Vốn hắn không hi vọng Đan Mộc chủ động trà trộn vào thành. Phải biết là, nếu để công chúa đích thân đi phá thành, phá được là chuyện đương nhiên. Còn nếu công chúa có mệnh hệ gì thì tội mất đầu chắc chắn sẽ ập xuống đầu hắn ngay. Nếu chỉ mất một cái đầu thì cũng có thể chấp nhận được. Nhưng nếu Nhung Hoàng tính khí thất thường kia xúc động nhất thời thấy toàn bộ người Quách gia đều không vừa mắt muốn chém tận giết tuyệt thì người Quách gia còn có thể trốn đi chỗ nào nữa?

” Tốt xấu gì thì ta và ngươi cũng coi như đồng hương.” Tần Phi thả cái bậc thang cho Quách Doanh có cơ hội xuống nước: “Đan Mộc này là ta bắt được. Nếu như ngươi muốn nàng sống sót thì ra giá đi, tất cả mọi chuyện đều có thể từ từ thương lượng.”

Quách Doanh không chút do dự, lập tức nói: “Toàn quân rút lui về, tuyệt đối không lại tiến công nữa.”

Tần Phi mỉm cười lắc đầu: “Những lời này cầm đi lừa trẻ con chơi đi. Đợi ta trả nữ nhân này về cho người, ngươi chẳng lẽ sẽ không xốc lại binh mã Nhung tộc, phát động tiến công lần nữa hả? Lần sau muốn bắt được con tin bự cỡ này độ khó sẽ cao hơn rất nhiều. Các ngươi nếu không điều động thiên quân vạn mã thì cũng phải phát đến trên dưới một trăm cao thủ tới bảo vệ ả. Giá ngươi đề nghị giả quá, ta không chơi.”

Mấy giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Quách Doanh, hắn nhìn ra được, tên Tần Phi này không ăn cứng chẳng ăn mềm. Mỹ nữ đã không thể lay động được hán, vậy mấy thứ vàng bạc châu báu, mỹ nhân chắc chắn cũng không được. Nếu muốn hai quân đình chiến thì phải cần Nhung Hoàng ra lệnh mới được. Nhưng Nhung Hoàng mất bao nhiêu công sức, dẫn đại quân hành quân qua cả những vùng đất chết mới đánh cho Man tộc kêu cha gọi mẹ dễ dàng, đã tiến tới cả Bắc Cương rồi, nếu như may mắn một chút không biết chừng sẽ chiếm được một nửa giang sơn.

Lúc này mà bảo Nhung Hoàng lui binh thì chẳng bằng tự đem đầu mình ra chặt luôn cho nhanh.

“Vậy ngươi muốn gì?” Quách Doanh định thần lại, cố gắng đưa mình về trạng thái thanh tỉnh nhất. Người biết võ công dùng tính mạng đi đặt cược. Còn lúc đám phán thì những văn nhân mặc khách tài tử này không phải là không dùng mạng để cược chắc? Từ xưa đến nay nhưng vụ mắng chết người, giận điên người cũng không phải ít gặp. Nếu như có thể nói, thì Quách Doanh đã hận không thể xốc lên ống tay áo, lộ ra nửa cánh tay chẳng có mấy cơ bắp mà bày ra tư thế đấu tranh tới cùng.

Tần Phi chỉ ngón tay vào nha đầu kia: “Ta muốn nàng ta.”

“Nàng ư?” Quách Doanh chợt cảm thấy cuống họng đã nói không nên lời.

Tần Phi nhẹ gật đầu: “Ta đã nói rồi, con tin như nàng ta thật sự rất khó tìm. Ta vất vất vả vả mới tóm được một người tất nhiên là không muốn trao đổi giá rẻ với các ngươi, mà ta cũng chẳng phải lái buôn. Cô gái này ở trong tay ta, ít nhất cũng phải một khoảng thời gian nữa, ta mới biết được nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu chỗ đáng giá. Với lại ta thấy Quách Doanh ngươi trước mặt Nhung Hoàng cũng chẳng phải kẻ nhất ngôn cửu đỉnh gì. Chờ ta xem xét Đan Mộc kĩ càng rồi có lẽ ta sẽ trực tiếp đi tìm Nhung Hoàng nói chuyện.”

Vẻ mặt thản nhiên của Tần Phi kia làm cho Quách Doanh tức ói máu.

Tội danh khác không nói, chỉ cần một tội là để Đan Mộc bị bắt cóc thôi cũng đã đủ cho Quách Doanh bị phanh thây xé xác rồi.

Hơn nữa, nam nhân này còn muốn tạm giữ Đan Mộc một thời gian ngắn… Quách Doanh tốt xấu gì cũng coi như là một nam nhân bình thường. Hắn có thể nhìn ta được, bất kể là dùng ánh mắt của người Nhung tộc, hay thẩm mỹ của Tần Phi thậm chỉ cả những người Man tộc kia đều sẽ cảm thấy Đan Mộc thật sự là một thiếu nữ có dung mạo dáng người lẫn khí chất cực kì xuất sắc. Nếu để nàng ở cùng một chỗ với Tần Phi suốt mấy tháng thì cho dù có thể còn sống về với Nhung Hoàng thì chỉ e lúc về trong bụng đã có thêm đứa nhỏ rồi nha…

Quách Doanh gắng gượng ho khan một tiếng, đầu óc sáng sủa thêm chút, trầm giọng nói: “Các ngươi thường nói cái gì mà hét giá trên trời, trả tiền sát đất. Cái giá này của ngươi cao quá rồi. Dưới trướng Nhung Hoàng cao thủ nhiều như mây, công chúa Đan Mộc mặc dù là thiên tư thông minh nhưng cũng không phải người lợi hại nhất dưới tay Nhung Hoàng. Những cao thủ khó đối phó kia mà tới đây thì ngươi căn bản không phải là đối thủ của họ.”

“Hơn nữa, Nhung Hoàng sát phạt quyết đoán, không muốn bị người bức bách. Nếu ngươi hi vọng dùng công chúa Đan Mộc đến áp chế Nhung Hoàng chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng thôi. Một khi Nhung Hoàng đã đưa ra quyết định thì không biết sẽ có bao nhiêu người vì công chúa mà tình nguyện dấn thân biển lửa đâu.”

Không đợi Quách Doanh nói xong, Tần Phi liền cười nói: “Bao nhiêu ngươi xông pha khói lửa thì ta không có hứng thú biết, nhưng ta có thể nhìn ra, kẻ rơi đầu đầu tiên chắc chắn sẽ là ngươi.”

“Ta là ngươi không thích cò kè mặc cả, cũng không thích giống như đám con buôn phố chợ cãi cọ ồn ào. Đại quân của các ngươi áp sát, binh lực của ta ở đây không đủ. Cô gái này nằm trong tay ta, tốt xấu gì cũng là tiền đặt cọc để mọi người có thể tiếp tục thương lượng. Mặc dù Nhung Hoàng nhà ngươi lắm vợ nhiều con, nhưng ta và ngươi đều rất rõ ràng, những đứa con có thể nổi tiếng quá ít. Nói không chừng còn nuôi được mấy đồng chí phá gia chi tử. Một đứa con gái như công chúa Đan Mộc này…” Tần Phi cúi đầu xuống, lại cẩn thận đánh giá nàng ta một phen rồi nói tiếp: “Nếu đổi làm con gái của ta thì ta cũng không nỡ để nàng xảy ra chuyện không may đâu.”

Sắc mặt của Quách Doanh lạnh đi: “Vậy là không còn cách nào nói chuyện nữa à?”

“Đừng nói tuyệt tình như thế.” Tần Phi khoát khoát tay: “Ngươi trở về nói cho Nhung Hoàng, ta tạm thời giữ con gái của ông ta ở đây làm khách. Nếu như hắn có thể hiểu rõ chuyện tất cả đều có thể dĩ hòa vi quý thì không lâu nữa hắn còn còn thể gặp lại Đan Mộc.”

“Nhung Hoàng chắc chắn sẽ không tha thứ cho những lời này của ngươi.” Quách Doanh nghiêm nghị quát.

Tần Phi đạm mạc nói: “Ta cũng không phải người bừa bãi đi nói chuyện với cả chó mèo. Nhung Hoàng nếu không chấp nhận thì việc này sẽ dễ làm hơn đấy. Đại quân lúc khai chiến thì phải tế cờ, nhân vật như công chúa Đan Mộc đây vừa khéo đem ra tế cờ là hay nhất. Ta giết con gái của Nhung Hoàng, ông ta đương nhiên là muốn giết ta để báo thù rồi.”

Dừng một chút, Tần Phi cười nói: “Cho tới giờ, kẻ muốn giết ta cũng không phải là thiếu, cao thủ cũng đầy. Chỉ có điều ta vẫn sống sót được như thường. Giữa hai nước chỉ đơn giản là binh đấu với binh, tướng đấu với tướng mà thôi. Nhưng nếu Nhung Hoàng muốn tìm người tới giết ta thì tốt nhất là hãy tìm cao thủ chân chính ấy, đừng kiếm một tên như ngươi không cẩn thận lại đưa mạng dâng vào trong tay ta.”