Chương 150: Tính chính xác của tin tức được truyền đi

Chích Thủ Già Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sau khi bài bạc cả đêm, đám thiếu gia binh tên nào tên nấy mắt đỏ au ngồi ăn điểm tâm, trong đầu chỉ nghĩ đến việc tìm chỗ nào để chui vào ngủ. Bọn họ còn chưa kịp tiến vào mộng đẹp đã bị Tùy Kiệt đá vào mông từng tên một: “Muốn chết thì cứ ngủ đi, trấn đốc đại nhân đã trở lại.”

Vừa nghe Tần Phi trở về, đám thiếu gia binh lập tức tỉnh cả người, tiếng kêu la thảm thiết của Lí Diệu vẫn còn quanh quẩn bên tai nên chẳng ai muốn hứng rủi ro này cả. Đám quan binh uể oải cố gắng tập trung đội ngũ dưới tuyết, nghênh đón Tần Phi trở về.

Từ nhà Đa Tang trở về, trên người Tần Phi chỉ quấn một chiếc áo khoác da dê, thoạt nhìn không khác gì một mục dân trên thảo nguyên. Hắn nghiêm nghị nhìn đám thiếu gia binh một vòng, cao giọng hỏi: “Các ngươi mắt đỏ au, thoạt nhìn thì tinh thần ủ rủ, có phải vì đây là lần đầu tiên tiến vào thảo nguyên, quá hồi hộp và sợ kẻ địch tập kích trong đêm nên không dám ngủ đúng không?”

Hồ Khôn vui vẻ nói: “Trấn đốc đại nhân anh minh thần vũ, ngài nói không sai chút nào, đúng là như vậy.”

Tần Phi mỉm cười: “Nếu mọi người đã vất vả như vậy thì chúng ta nghỉ một ngày, hôm nay các ngươi không cần làm gì cả, làm vài ván bài có được hay không?”

Vừa nghe đến bài bạc, đám thiếu gia binh đã đánh bạc suốt cả đêm lập tức có vẻ mặt như ăn phải… Cho dù bọn họ là ma bài bạc nhưng cả đêm không ngủ trong thời tiết lạnh giá, các ngón tay đã sắp tê cứng rồi. Chơi suốt đêm, giờ còn phải đứng ngoài lều trại run lẩy bẩy như thế này, làm gì có tên nào còn tâm trí tiếp tục đánh bạc?

“Chúng ta đã nhập ngũ thì phải tuân thủ quân kỷ, ban ngày ban mặt há có thể đánh bạc được?” Hà Không đường đường chính chính nói: “Trấn đốc đại nhân, ngài không cần thử thách chúng ta, chúng ta không ngán bất cứ cám dỗ nào.”

Tần Phi chậm rãi lắc đầu, thản nhiên nói: “Ta không lôi kéo các ngươi vào con đường tội lỗi. Lời ta nói chính là mệnh lệnh, hôm nay tên nào không đánh bạc thì tự đi nhận ba mươi quân côn. Ta đích thân ra tay xử phạt.”

Đám thiếu gia binh ngơ ngác nhìn nhau, bị Tần Phi đánh ba mươi côn? Chỉ sợ ba côn đã có người chết rồi. Rơi vào đường cùng, đám thiếu gia binh đành thở dài lấy xúc xắc ra, tụ lại thành nhóm dưới tuyết mà uể oải bắt đầu đánh cược.

Phồn Đóa Nhi cười khanh khách khi thấy cảnh này, nhẹ giọng nói: “Đầu ngươi đúng toàn mưu mô, nếu không thì chẳng trị được bọn họ đâu.”

Tần Phi cười khổ nói: “Ngươi nghĩ những biện pháp thông thường sẽ có tác dụng với bọn họ sao? Ta chỉ cầu bọn họ không gây rắc rối trên thảo nguyên, ngoan ngoãn nghe lời là được. Nếu đã nghiện cờ bạc đến mức vào thảo nguyên còn chơi suốt đêm, không bằng khiến bọn họ mỗi khi nghĩ đến cờ bạc là chạy té khói!”

Dứt lời, Tần Phi đi kiểm tra đám thiếu gia binh đang đổ xúc xắc, đồng thời khiển trách: “Chơi đi, chơi đến khi trời tối như mực cho ta, mặt trời chưa lặn xuống núi thì chưa được phép dừng lại. Không được ăn cơm, không được uống nước, không được đại tiểu tiện, khi nào đánh xong mới được trở về ăn cơm ngủ nghỉ.”

Đám thiếu gia binh chua chát trong lòng, sớm biết có ngày hôm nay thì đêm qua đã không bài bạc rồi. Giờ thì sao, bị Tần Phi chụp được, mới gặp mặt đã đánh phủ đầu, hai tay tung xúc xắc đã cứng đờ, hai mắt chỉ muốn nhắm nghiền lại, thiếu chút nữa không đếm được điểm trên xúc xắc, không thấy rõ bốc được lá bài nào nữa…

“Tần trấn đốc, lần này ngài cùng Lí Hổ Nô đi liên tục bốn ngày, có thu hoạch được gì không?” Phồn Đóa Nhi tò mò hỏi.

Tần Phi gật đầu: “Chúng ta thăm dò được vài manh mối từ dân du mục, ở khu vực này có khoảng hai đội Ma tộc, mỗi nhóm chừng hai trăm người hoạt động, thỉnh thoảng bọn chúng lại đột nhập vào Bắc Cương để cướp bóc một phen, người dân vùng biên giới đã nếm phải rất nhiều đau khổ từ bọn chúng. Có nhiều người bị bắt đi làm nô lệ, có nữ nhân bị bắt đi để bọn chúng hưởng thụ… Mục tiêu của chúng ta chính là bọn chúng, có điều dân du mục cũng không biết chính xác địa điểm bọn chúng dừng chân, chỉ biết là cách đây không xa, ban đêm chúng ta cần phái vài chiến sĩ có thân thủ tốt phân công nhau đi dò xét, sau khi phát hiện tung tích sẽ lập tức tiêu diệt bọn chúng, nhanh chóng trở về Bắc Cương.”

Phồn Đóa Nhi cười nói: “Vậy là hay nhất.”

xxx

Trên một sườn núi cách đó không xa, Thành Luật Quy khoác áo lông da dê trắng cùng một tên Bách phu trưởng khác là Xa Lục Quyến đang cẩn thận quan sát động tĩnh của quân sĩ Lang Nha.

Thành Luật Quy cười lạnh: “Ngươi xem, đám Bắc Cương quê mùa này đang muốn dụ chúng ta xuất chiến, thủ đoạn của bọn chúng thật thấp kém. Trước kia còn biết dùng một vài kẻ già nua yếu ớt đến lừa chúng ta, giờ còn dùng cả chiêu đánh bạc ngay dưới mắt chúng ta. Hừ, bọn chúng nghĩ nếu làm như vậy thì chúng ta sẽ chủ động tấn công sao? Ta không ngốc như vậy đâu, nếu làm vậy chúng ta sẽ rơi vào một vòng vây khổng lồ, ít nhất sẽ có hai ngàn quan mã Bắc Cương được vũ trang hạng nặng chờ đón chúng ta. Sau đó đầu của chúng ta sẽ trở thành bảo bối để đám thiên tướng đó thăng quan tiến chức.”

Xa Lục Quyến gật đầu khen: “Nhãn lực của lão ca quả là vô cùng lợi hại, mới đêm qua nhận được tin tức mà giờ đã biết đó chỉ là kế dụ địch. Bọn họ giả trang cũng hơi quá đáng, không ngờ lại đánh bạc giữa ban ngày ban mặt… Có điều, xung quanh đều là thảo nguyên mênh mông, chúng dấu phục binh ở nơi nào?”

Thành Luật Quy nhỏm dậy, cẩn thận quan sát phía xa một lúc, nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra nếu Bắc Cương quân muốn mai phục thì sẽ mai phục ở đâu, cân nhắc nửa ngày rồi trầm ngâm: “Hẳn là một nơi bí mật.”

Xa Lục Quyến càng thêm bội phục, câu này chứa đầy triết lý, tuyệt đối là chính xác. Hơn nữa nếu địch nhân đã muốn mai phục bọn họ, nhất định sẽ ẩn nấp ở một nơi không thể tưởng tượng được, nếu bị mình nghĩ ra thì hắn đã chẳng là một Bách phu trưởng mà đã thăng chức lên làm Thiên phu trưởng rồi.

“Lão ca, ngươi nói chúng ta nên làm gì?” Xa Lục Quyến trầm giọng hỏi.

Thành Luật Quy nghiêm trang: “Thoạt nhìn thì đối phương chỉ có hơn trăm người, nhưng thật ra ít nhất cũng sẽ có hai nghìn người mai phục, chúng ta không thể đánh bừa, tốt nhất là bẩm báo với Thiên phu trưởng đại nhân để ngài định đoạt.”

“Được, vậy làm theo lời lão ca.”

Vạn phu trưởng Loan Hồn Nhân cẩn thận nghe tên thuộc hạ mang tin tức do Hạ Lộc Hội phái đến bẩm báo: “Vạn phu trưởng đại nhân, thuộc hạ của Hạ Lộc Hội đại nhân phát hiện có một nhóm Bắc Cương quân trên thảo nguyên, bọn chúng muốn dụ quân ta tiến công để nuốt gọn hai trăm nhân mã của chúng ta. Phục quân của bọn họ có khoảng năm nghìn người, xin Vạn phu trưởng đại nhân quyết định thượng sách để tiêu diệt kẻ thù.”

Loan Hồn Nhân quỳ sát dưới chân Thác Bạc Hoằng, đầu tiên là kinh sợ mà hôn lên chiếc hài nhọn của Thác Bạc Hoằng, sau đó nằm rạp trên mặt đất, cầu nguyện sự phù hộ vĩnh viễn của thiên thần cho Thác Bạt Hoằng bệ hạ cùng Ma tộc, tiếp đó mới bẩm báo ý đồ của mình: “Khả hãn, Bắc Cương quân tiến vào thảo nguyên khiêu khích, bọn họ dùng phương pháp dụ địch xâm nhập, phái một đội quân nhỏ đi trước nhưng thật ra lại có không dưới một vạn minh mã mai phục. Khả hãn anh minh, trí tuệ của người bao la như trời cao, xin người ban cho chúng thần biện pháp để tiêu diệt đám Bắc Cương quê mùa mà gian ác kia.”

Thác Bạt Hoằng cầm lấy chén rượu vàng, hừ lạnh một tiếng: “Không ngờ tên họ Sở của Bắc Cương kia lại dám giở trò đó trước mặt ta. Truyền lệnh, tập hợp ba vạn quân mã, ta đích thân đi lấy đầu đám nhà quê này về làm bồn cầu!”