Chương 286: Dạ Hành

Chích Thủ Già Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Lão nhân gia ta đã dành cả đời cho Sát Sự Thính, hiện tại muốn nghỉ ngơi, mấy tên nhóc các ngươi chả lẽ còn muốn buộc ta vào nha môn à? Có chuyện gì khó khăn bản thân không xử lý nổi sao? Mấy ngày tới, triều đình sẽ bổ nhiệm Tần Phi làm tạm quyền Tổng đốc, có việc gì thì tìm nó là được. Hiện giờ, lão nhân gia ta chỉ muốn mỗi một việc là được yên tĩnh để nghe hát, uống rượu, chơi bài. Tất cả xéo ngay cho ta!”

Lần này bày ra một bộ cậy già lên mặt không thèm kể đạo lý nữa, mà lời nói này được Dịch Tiểu Uyển thuật lại, lại có thêm một phong vị khác.

Quân Sơn Thủy và Nguyên Hâm nhìn nhau cười khổ, tuổi của lão đầu tử đã cao lắm rồi, ai cũng biết một ngày nào đó sẽ rời Sát Sự Thính, nhưng không ngờ lão rời bỏ nơi này kiên quyết như thế. Lão rời bỏ dứt khoát không lưu tình chút nào, lão đến rình rang như quân lâm thiên hạ, khi nghỉ thì đơn giản phẩy ống tay áo rời đi bỏ lại những huynh đệ tâm phúc mấy chục năm ở Sát Sự Thính.

Hai người rảo bước dưới ánh trăng đêm đông, hai cái bóng lúc dài lúc ngắn in rõ trên đường.

“Ta chuẩn bị làm một tháng.” Lời nói tựa như kiếm chém của Nguyên Hâm, giọng lạnh như băng sắc bén không có chút tình cảm gì: “Để xem tên Tần Phi ấy có thể làm được những gì. Nếu hắn làm không tốt, lão tử cũng bỏ.”

“Có phải ngươi thấy hắn còn rất trẻ, kinh nghiệm nông cạn, không có uy tín của Lão tổng đốc ngày xưa, sẽ biến Sát Sự Thính thành một nha môn chẳng ra cái gì sao? Sẽ làm mất đi ánh hào quang ngày xưa sao?” Quân Sơn Thủy nhàn nhạt hỏi.

“Ta cảm thấy cho ngươi làm Tổng đốc thì tiền đồ còn tốt hơn gã tiểu tử kia nhiều.” Nguyên Hâm thở dài. Trước khi Tần Phi ngang trời xuất thế, tất cả mọi người đều hiểu khi Tổng đốc từ nhiệm thì chức vị này không thoát ra khỏi bàn tay của y và Quân Sơn Thủy. Quân Sơn Thủy có điểm mạnh ở tư cách và sự từng trải, mười thám tử Sát Sự Thính thì đến tám là do Quân Sơn Thủy dạy dỗ. Mà điểm mạnh của Nguyên Hâm là mạnh mẽ ngoan độc!

Thân là đệ nhất cao thủ Sát Sự Thính dưới chỉ mình Dịch lão đầu, ngày xưa Bàng Chân đã từng đánh giá Nguyên Hâm là: “Rất nhiều người tu vi cao hơn y, kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn y. Nhưng nếu cho Nguyên Hâm và những vị cao thủ cùng tu vi khác đấu với nhau thì ta sẽ đánh cược cho Nguyên Hâm có thể còn sống sót. Bởi vì, y học không phải là võ đạo mà là kỹ nghệ giết người. Không kể dùng biện pháp gì mà chỉ cần giết chết được kẻ địch là thành công.”

Chính vì lý do này mà Dịch lão đầu không lựa chọn Nguyên Hâm làm người nối nghiệp.

“Thành thật mà nói ta đối với vị trí Tổng đốc này cũng đã từng động tâm. Sau này, Lão Tổng đốc tìm ta nói chuyện một hồi, từ đó về sau ta không muốn chuyện này nữa.” Quân Sơn Thủy nhẹ giọng cười bảo.

Cặp mày rậm của Nguyên Hâm nhướng lên: “Tổng đốc nói gì vậy?”

“Người hỏi ta nếu bệ hạ muốn loại bỏ Sát Sự Thính, ta sẽ làm như thế nào?” Quân Sơn Thủy lắc đầu cười khổ: “Ta thành thật bảo, quân mệnh không thể trái, vậy thì đành phải bỏ thôi.”

“Sau đó thì sao?” Nguyên Hâm chìm vào suy tư, nếu chính mình là Tổng đốc thì chẳng lẽ lại phải giương cờ tạo phản? Tám chín phần mười cũng đành như Quân Sơn Thủy, nhịn đau nghe theo thánh ý, loại bỏ thôi.

Quân Sơn Thủy thở một hơi thật dài. Hắn nhìn hơi thở hoá thành sương trắng trong không trung dần dần trở thành nhạt, phiêu tán. Một lúc sau hắn lại nhỏ nhẹ nói tiếp: “Lão Tổng đốc nói, thúi lắm, Sát Sự Thính là địa bàn (DG: nguyên văn: nhất mẫu tam phần địa *) của lão tử đấy, kẻ nào muốn bỏ, lão tử cùng hắn liều mạng. Là Tổng đốc nếu như không có lý tưởng cùng sống cùng chết với Sát Sự Thính, thì còn làm cái rắm.”

Nguyên Hâm hít một luồng lương khí, không khí giá băng chui vào cổ họng rồi xuống phổi. Đây là lời nói cuồng vọng, cực kỳ đại nghịch bất đạo, đâm thật sâu vào tâm can của y. Trong chốc lát, y đột nhiên hiểu ra, khó trách Dịch lão đầu chọn Tần Phi làm người nối nghiệp. Tên tiểu tử này là loại người không thoả hiệp với bề trên, gặp phải chuyện này, nhất định là cứ kháng lệnh rồi nói sau.

“Cứ lẳng lặng mà nhìn kỳ biến đi, Ban Đại Nội Mật Thám mới được thành lập. Nó chính là muốn tiếm quyền Sát Sự Thính. Tần Phi tuổi còn trẻ nên chưa hẳn có thể ứng phó được, chúng ta những người lâu năm ở Sát Sự Thính, hiện tại không thể loạn, có lực xuất lực, qua được cửa ải này rồi nói sau.” Quân Sơn Thủy trầm giọng nói.

Nguyên Hâm trầm mặc một lát, ừ một tiếng.

Trong đêm đông, người đi ngoài đường thưa thớt, tiếng mõ từ xa văng vẳng đổ lại. Nếu có quan binh tuần tra đêm đi qua, nhìn thấy có hai vị nam tử mặc thường phục khí độ bất phàm thì cũng sẽ không đến nỗi ngu ngốc mà nghi ngờ. Hai người đi trên con đường đá, sắp đến cổng thành phía Tấy rồi, đột nhiên hai người không hẹn mà cùng dừng lại.

Giao lộ phía xa xa, có bóng một thiếu nữ áo trắng đang cảnh giác né tránh quan binh tuần tra ban đêm. Nàng ta nhìn quanh nhưng lại không quan sát phía sau của mình, sau đó lấy ra một gói nhỏ, giở từng tờ tiền vàng ra ném lên không trung. Tờ giấy màu vàng lượn trên không giống như bướm vàng bay dập dìu. Nàng ta lấy một cái bình nhỏ ra, gõ đá lửa vào nhau rồi châm vào tờ tiền giấy. Ngọn lửa bùng lên, cô nàng lặng lẽ nhìn ngọn lửa bập bùng, rơi lệ.

Quân Sơn Thủy cất bước tiến đến, chỉ trong chốc lát đã đến bên cạnh thiếu nữ, hắn nghiêm giọng bảo: “Bái tế sao? Đốt xong thì đi đi, ở đây thêm một khắc nữa nhỡ có tuần kiểm đi tuần thì chúng sẽ bắt ngươi lại, phán ngươi có tội trái lệnh cấm đi lại ban đêm.”

Đột nhiên có người xuất hiện, dọa cô nàng kia sợ hãi nhảy dựng. Nàng ta không ngừng gật đầu đồng ý, tay chân luống cuống vứt tiền giấy vào trong đống lửa.

Nguyên Hâm đi tới, y quan sát xung quanh. Đây là khu nhà giàu ở Đông đô, xung quanh đây toàn là những kiểu người không giàu thì cũng sang. Bạch y nữ tử này nhìn qua cũng chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt đậm son phấn, hai đầu lông mày không che dấu được phong thái phong tình vạn chủng. Nguyên Hâm đã từng gặp qua vô số người đương nhiên thấy rõ thiếu nữ tử này không phải tiểu thư đại gia, cũng không phải là bích ngọc tiểu gia mà tám chín phần mười là kỹ nữ.

“Nếu như ngươi thật sự bệnh chết, hãy báo mộng cho ta, ta không sợ.” Thiếu nữ kia thì thầm cầu khẩn, số tiền giấy còn lại trong tay cũng vứt luôn vào chậu lửa

.”Xem ra ngươi đối với cái người đã chết kia rất có cảm tình, chẳng lẽ là tình lang của ngươi?” Nguyên Hâm không e ngại vấn đề mình nói ra có thể gây đau lòng cho thiếu nữ trước mặt.

Thiếu nữ kia lắc đầu: “Là một tỷ muội của tiểu nữ thôi. Hai người tiểu nữ cùng bị bán cho nhạc phường ở Đông đô, về sau mỗi người được người khác mua. Bình thường, nửa tháng chúng ta gặp mặt nhau một lần, cùng đi dạo chơi phố, mua một ít son phấn, đi bái Phật cầu nguyện. Hôm nay, ta đến tìm thì người ta bảo là nàng đã chết vì bệnh rồi, sợ là bệnh dịch nên không dám để thi thể lại mà đốt đi mất rồi. Ta thương số bạn ta khổ nên lén đến đây bái tế một lần, lại vì sợ bên người nàng không có tiền nên đốt cho một ít.”

Quân Sơn Thủy chỉ tay sang hướng đông nam: “Tỷ muội của ngươi không phải là người ở đây chứ?”

Nàng kia gật nhẹ nhưng ngay sau đó liền che miệng nói: “Không phải là ở đây… Làm sao lão gia lại biết được?”

Ở Đông Đô này, chuyện có thể giấu diếm được Sát Sự Thính không nhiều, Quân Sơn Thủy đương nhiên biết rõ cạnh đây có một chỗ tiêu tiền bí mật. Ở đó có nữ nhân, có món ăn ngon, kỳ trân dị bảo, đều là những thứ cao cấp nhất Đông đô. Ông trùm giấu mặt chính là một vị quan tam phẩm, đương nhiên một mình hắn cũng không chống đỡ nổi một chuyện lớn như thế mà còn có mấy vị quan viên khác góp vốn cùng..

.”Nàng kia tám chín phần mười không phải là bệnh chết.” Quân Sơn Thủy thản nhiên nói.

Cái động tiêu tiền kia vốn là “Nói chuyện với quan lớn, vãng lai không nghèo hèn ” (DG: nguyên văn:”Đàm tiếu hữu cao quan, vãng lai vô bần tiện”) không chỉ là bởi vì cấp bậc cao, mà quan trọng nhất là rất an toàn. Các cô nương ở đây mỗi tháng đều có đại phu cấp ngự y định kỳ kiểm tra thân thể. Nếu ai hơi có vấn đề sẽ không cho phép tiếp khách, phải điều trị tốt rồi mới có thể gặp lại khách. Coi như là kiểm tra với mật độ khá dày, ai muốn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử thật là khó khăn vô cùng. Hơn nữa, ở chỗ đó mà người ta nói có bệnh dịch thì đúng là quá làm trò cười.

Ôn dịch tuy rất lợi hại nhưng không phải là bệnh không trị được, chỉ có điều bệnh lây rất nhanh. Nếu không đủ đại phu và thuốc thang thì bệnh sẽ lan ra diện rộng làm nhiều dân nghèo chết, chính vì thế mới khiến cho ai cũng cảm thấy vô cùng khủng bố. Nhưng tại cái động tiêu tiền này, dù đúng là có một cô nương mắc bệnh dịch thì đại phu sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai chữa trị khỏi ngay. Phải biết rằng, mỗi một cô nương đều làm lão bản phải tốn kém rất nhiều, sao có thể để các nàng tự nhiên chết cho được

“Nàng ấy cũng có thể coi là một trong vài người đứng đầu bảng, cũng đã làm nhiều năm, không đến mức phạm vào quy củ…” Nghe Quân Sơn Thủy giải thích xong, nàng kia cắn cắn bờ môi cố lấy dũng khí nói ra: “Tiểu nữ tử tên là Vãn Tinh, ở Ôn Nhu Hương.”

“A, Ôn Nhu Hương!” Nguyên Hâm biết rõ đó là địa bàn của Thành Tín. Tính kỹ ra thì Tần Phi cũng có thể coi là nửa lão bản của Ôn Nhu Hương.

Quân Sơn Thủy cũng không thèm để ý đến chuyện sinh tử của một kỹ nữ, hắn chỉ thuận tiện hỏi thăm rồi bỏ đi mà không hào hứng dây dưa với Vãn Tinh tiếp nữa. Hắn lấy ống tay áo phất một cái dập tắt chậu lửa rồi bảo: “Tuần kiểm sắp tới, nếu như ngươi không muốn đến trụ sở tuần kiểm qua đêm thì mau đi về đi.”

Làm hắn bất ngờ là Vãn Tinh đứng dậy, trên vẻ mặt xinh đẹp tràn đầy ý quật cường: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, sẽ không để nàng ấy chết một cách không minh bạch như vậy. Đã có chuyện băn khoăn, ta cứ đến hỏi bọn chúng.”

Nguyên Hâm cười lạnh một tiếng, trong tiếng cười thể hiện rõ sự khinh thường.

Nữ nhân chết trong động tiêu tiền mà coi là một chuyện sao? Một người kỹ nữ lại muốn tra hỏi chân tướng, chọc giận đối phương, chẳng qua là chết thêm một mạng nữa thôi.

“Ngươi muốn đi tìm chết thì cứ đi đi.” Nguyên Hâm cất bước đi thẳng về phía trước.

Quân Sơn Thủy khẽ lắc đầu bước theo Nguyên Hâm.

Đi một lúc hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Vãn Tinh quả thật không đi về Ôn Nhu Hương mà đi về phía động tiêu tiền.

“Ta đang nghĩ, Ban Đại Nội Mật Thám không phải muốn thành lập sao?” Quân Sơn Thủy thản nhiên nói: “Không bằng, ta cho bọn chúng vài chuyện vui đi.”

Nguyên Hâm nhìn nhìn bóng lưng cô gái kia, lại quay sang nhìn lướt nụ cười quỷ dị của Quân Sơn Thủy, đột nhiên y đã minh bạch cái gì bèn thấp giọng nói: “Như vậy… Không tốt lắm đâu…”

“Ngừng, nếu là muốn tới chia sẻ quyền lực với chúng ta thì cũng nên thử xem bọn chúng có bao nhiêu cân lượng. Hoàng tử của bệ hạ nhiều như thế, chả lẽ chỉ nghe là Tứ Hoàng Tử thì đã bị doạ cho chạy mất. Ta đã cân nhắc, chuyện này có thể nháo lớn.” Quân Sơn Thủy giảo hoạt cười cười.

Nguyên Hâm nhướng mắt: “Về sau ai dám trước mặt ta bảo lão Quân là người thành thật, ta sẽ mắng chết hắn.”

——–

*Tục truyền, đời Thanh, để khuyến khích nông nghiệp, mỗi năm đều dành ra một khu đất rộng ba công (“nhất mẫu tam phân địa”) để hoàng đế và hoàng hậu tự thân cày cấy. Về sau, khái niệm “nhất mẫu tam phân địa” được dùng để chỉ phạm vi thế lực của mỗi cá nhân.