Chương 14: Nhân chi sơ, tính bản thiện.

Chích Thủ Già Thiên

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Tính bổn thiện, đối nhân phân sâu cạn

Gặp An Nhiên tiếp án tại Sơn Hà.

Mưa phùn cứ âm thầm rơi. Từng mái nhà, con đường ở Đông Đô thấm đẫm nước mưa. Bóng đêm càng đặc, đèn cung đình cô tịch hắt ra ánh sáng yếu ớt, lộ ra vẻ ảm đạm ở trong mưa gió. Những dây lựa ướt đẫm khẽ lay lay rủ xuống ở trên mái hiên…

Tần Phi rón rén trở lại căn phòng, Vãn Tinh vẫn đang ngủ mê man, nàng ta nằm nghiêng ở trên giường êm, lộ những đường cong lả lướt, những chỗ lồi lõm kinh người.

Tần Phi đi tới trước giường, nhanh tay cởi sạch y phục của Vãn Tinh, cả thân thể bóng loáng trắng noản phô ra hết, hắn tháo hết những đồ trang sức ở trên người của nàng. Khi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên hắn nảy ra trò đùa dai, xoay người lại ôm lấy Vãn Tinh, hôn một cái thật sâu vào cái miệng nhỏ nhắn. Nét môi hồng hồng nhìn động lòng người, nhất thời bị hắn làm phai nhạt đi.

Một lúc sau, Tần Phi buông tay, rón ra rón rén chui ra khỏi cửa sổ, trở lại gian phòng lầu bảy, cô bé kia vẫn còn run rẩy trong phòng.

Để cho cô bé nhỏ một mình đối mặt hai cỗ thi thể một lớn như vậy, Tần Phi cũng cảm giác mình có chút tàn nhẫn, an ủi nàng hai câu, đi tới bên cửa sổ, quay đầu lại nói: “Ta cõng ngươi đi xuống, nhắm mắt lại, đừng nên kêu loạn.”

Cô bé gật đầu lia lịa, cài cổ áo lại, mím chặt miệng, hai tay ôm Tần Phi cổ. Khi mắt mới vừa nhắm lại, đã nghe gió bên tai kêu vù vù. Những giọt mưa nhỏ rơi vào mặt thế mà lại cảm thấy rát rát, thân thể tựa như rơi xuống vực sâu vạn trượng. Nàng nhắm chặt mắt lại, đầu nhỏ ép thật chặt trên lưng Tần Phi. Bỗng nhiên tiếng gió dừng lại, mưa bụi cũng rơi nhè nhẹ, nàng cả gan mở mắtẩ nhìn, thế mà đã ở trên mặt đất.

Thành Tín đã ngoan ngoãn chờ chực ở bên ngoài, thấy Tần Phi cõng một hài tử xuống. Hắn bước tới, vẻ mặt kinh sợ, đánh giá hồi lâu, cau mày, kéo tay áo Tần Phi.

Tần Phi hiểu ý, nói khẽ với cô bé kia: “Ngươi ở đây chờ ta.” Liền để nàng xuống, theo Thành Tín đi qua một bên.

“Hoa Văn Vũ biết không nhiều, đã bị ta giết, trong phòng còn có một vị quan viên nữa, ta cũng giết chết luôn.” Tần Phi lạnh nhạt nói, tựa như bóp chết hai con rệp.

Thành Tín ánh mắt liếc hướng cô bé kia, thấp giọng nói: “còn cô bé này…”

“Nàng ở sẵn trong phòng, nàng là cô gái đàng hoàng bị Hoa Văn Vũ bắt. Nói thật, ta cũng muốn giết nàng diệt khẩu, nhưng không thể xuống tay được.” Tần Phi giải thích: “Có lẽ bởi vì mẹ chúng ta cũng bị người bắt vào thanh lâu, ta cảm thấy nàng thật đáng thương.”

Thành Tín bất đắc dĩ thở dài, phản ứng yếu ớt: “Hiện tại, chúng ta đã giết đến mấy người rồi, ngươi giết hai người, cô bé này nhìn thấy tận mắt. Vạn nhất nàng để lộ phong thanh thì sao…”

Tần Phi nhún vai: “Một cô bé gái như vậy, chỉ sợ ngươi cũng chẳng nỡ xuống tay. Thôi thì cứ mang về đã, ngươi âm thầm giám thị nàng, nếu như nàng có ý đồ bất chính, chúng ta sẽ giết để diệt khẩu.”

Hai người thương nghị một lúc, sau đó lặng lẽ dẫn cô bé về Phố chợ. Mưa phùn làm người đi lại trên đường rất thưa thớt. Ở trên đường, có hai nam một nữ đi, mặc dù có chút quái dị, nhưng cũng không có ai chú ý tới.

Về đến nhà, Tần Phi trầm giọng hỏi cô bé kia: “Ngươi tên là gì? Nhà ở nơi đâu?”

Vừa hỏi xong, cô bé đang đứng luống cuống ở cửa đi, vụt khóc thành tiếng, quả nhiên là lê hoa đái vũ [DG: Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.] làm cho người nghe cũng thương tâm mà rơi lệ.

Nàng sụt sùi vừa khóc vừa nói: “Tiểu nữ tên là Sơ Vân, người Thọ châu, nửa năm trước, trong thôn phát sinh ôn dịch, nhiều người bị bệnh mà chết. Thân quyến nhà Vân nhi gần như đều đã bị bệnh mà chết, chỉ còn đường thúc đường thẩm mang theo Vân nhi chạy nạn tới Đông đô. Không thể ngờ, vì ba mươi lượng bạc, bọn họ lại đem cháu mình bán cho thanh lâu. Vân nhi cũng liều chạy trốn nhưng không thoát, ngày nào cũng bị đánh bị đói. Vân nhi chỉ cầu được chết luôn. Nhưng mỗi ngày đều có một bà lão canh chừng, không tự tử được. May là ông trời có mắt, hôm nay gặp được ân nhân cứu giúp…”

Nam nhân sợ nhất là cái gì? Đương nhiên là nước mắt của nữ nhân. Nhất là một thiếu nữ rất thanh tú, lại có vẻ ngây thơ tinh khiết khóc lớn ở trước mặt, ngay cả Tinh Cương bách luyện, nghe tiếng khóc này cũng mềm như bún.

Thành Tín vuốt vuốt ánh mắt ửng đỏ, lấy khăn tay từ trong ngực, đưa cho Sơ Vân ở trước mặt, an ủi: “Đừng khóc, mau lau nước mắt…”

Sơ Vân nhận lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau mắt, bỗng nhiên, một cỗ mùi hôi thối chui vào chóp mũi, tay nàng run lên, tấm khăn vô cùng bẩn lập tức rơi trên mặt đất.

Sơ Vân quá sợ hãi, người ta có hảo ý cứu ngươi đi ra ngoài, vừa đưa cho ngươi khăn tay lau nước mắt, có thể nào lại hiềm khăn tay của ân nhân quá thối? Nàng tự biết đã vô lễ, vội vàng ngồi xuống, muốn nhặt khăn tay lên.

“Đừng nhặt nữa, ngươi dùng cái nầy đi!” Tần Phi đem một cái sạch sẻ khăn tay đưa cho Sơ Vân, trấn an nói: “Cái khăn tay kia khó ngửi chả khác gì mấy chiếc tất thối, ngươi không ngửi được cũng là bình thường, nếu là ngươi có thể lấy để lau mặt, đó mới là quái sự!”

“Ngươi thì sạch sẽ hơn ta bao nhiêu?” Thành Tín tức giận nhặt khăn tay của mình lên, hít hà, chợt cảm thấy ác tâm không ngớt, phẫn nộ nói: “Coi như đã vứt, ngày mai mua một chiếc khác là được.”

Tần Phi không để ý hắn, nói với Sơ Vân: “Gia đình ngươi đã mất hết, sau này ngươi có tính toán gì không?”

Bỗng nhiên hai đầu gối Sơ Vân mềm nhũn, từ từ quỳ gối, giọng run run nói: “Vân nhi không còn đường để đi, lại không có đường kiếm sống. Hôm nay tại nơi đó ân nhân giết hộ hai tên ác đồ. Vân nhi nghĩ, ân nhân nhất định là hiệp khách thay trời hành đạo. Nếu là ân nhân không chê, hãy lưu Vân nhi lại chỗ này, những việc giặt quần áo nấu cơm, quét dọn phòng ốc cứ để Vân nhi. Vân nhi chỉ cầu một ngày hai bữa ăn, có tấm ngói che đầu lúc mưa tuyết. Thế là đã mãn nguyện rồi!”

Tần Phi trầm ngâm.

Sơ Vân nước mắt lưng tròng trộm nhìn Tần Phi, nhìn thấy hắn trầm mặc không nói. Nàng cho là hắn không muốn chứa chấp mình, nhanh chóng nói gấp: “Ân nhân, Vân nhi rất chịu khó, việc nhà cái gì cũng biết làm. Ăn cũng ít… Một ngày một bữa cũng được, chỉ cần một cái bánh bao đã no rồi…”

“Có thể làm ấm giường a…” Thành Tín còn chưa nói hết, đã bị Tần Phi bịt miệng lại.

“Đừng nghe hắn nói bậy.” Tần Phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Kể từ khi mẹ ta qua đời sau, trong nhà vẫn không có nữ nhân hỗ trợ, ngươi cũng thấy đấy, nơi này khác gì đống rác. Nếu là ngươi nguyện ý ở lại, vậy thì ở lại đi. Mặc dù trong tay huynh đệ chúng ta không có mấy đồng tiền, một ngày ba bữa cơm mà không lo được sao!”

“Còn nữa, đừng có gọi là ân nhân này nọ. Chúng ta cũng không phải là hiệp khách. Ta tên là Tần Phi, hắn là huynh đệ của ta tên là Thành Tín, hai ta đều không biết ai lớn hơn ai. Ngươi cứ gọi là Phi ca, Tín ca là được.” Tần Phi chỉ chỉ trong phòng: “Tối nay ngươi nằm ngủ ở đây đi, ta vớiThành Tín ngủ bên ngoài. Sáng mai sắp xếp lại phòng ở.”

Sắp xếp qua loa một chút, trong phòng lại yên lặng, Tần Phi hai tay để dưới gáy, nằm ở trên giường, nghe ngửi thấy mùi hôi chân của Thành Tín, khẽ nói: “Mẹ đã nói, người tính bổn thiện. Lần này, để cho hai huynh đệ chúng ta thử một chút, nếu như nàng thật không đáng tin cậy. Sau này, trừ ngươi ra, ta sẽ không tin bất cứ ai.”

Đáp lại hắn, là tiếng ngáy của Thành Tín.

……

Sắc trời mới vừa sáng, Tần Phi đã ra ngoài mua chút bánh quẩy, sữa đậu nành. Ba người ăn bữa ăn sáng, Tần Phi thu thập đồ đạc, muốn đi Hình Án Xử phân sở phía Nam Thành, trước khi đi giao cho Sơ Vân một số tiền lẻ, để cho nàng tự thu xếp. Hắn liếc mắt đầy ngụ ý cho Thành Tín, rồi đi phân sở phía Nam Thành.

Phân sở phía Nam Thành cách Phố chợ hơn năm dặm, Tần Phi coi như tản bộ, trên đường gặp người quen chào hỏi, chả mấy mà đã đến phân sở phía Nam Thành.

Chổ này so với tuần kiểm Phố chợ sở, quả thực chính là Thiên đường.

Hai bên cửa có hai con sư tử đá đồ sộ hùng vĩ, cửa lớn sáu cánh mở toang, trước cửa có hai gã tuần kiểm, tay cầm yêu đao, mặt hướng đường, thoạt nhìn bộ dạng hết sức uy vũ.

Tần Phi đi tới, đem công văn Mã Trấn sở đưa cho lính gác cửa xem qua, khi bọn hắn chỉ dẫn, hắn hướng Hình Án Xử ở đi tới.

Phân sở phía Nam Thành chiếm diện tích rất lớn, bên trong chia làm rất nhiều viện, mỗi viện có một bộ máy.

Hình Án Xử bởi vì thường xuất động, cho nên cách đại môn không xa. Tần Phi đi vào Hình Án Xử, hơn mười vị tuần kiểm tinh anh ánh mắt lập tức đều nhìn trên người hắn.

Tần Phi ôm quyền nói: “Chư vị đồng liêu, tuần kiểm Phố chợ sở Tần Phi, từ hôm nay được điều nhiệm đến Hình Án Xử phân sở phía Nam Thành. Kính xin các vị sau này chiếu cố nhiều hơn.”

Nếu là mấy ngày trước, bảo tên Tần Phi, chắc là không ai biết. Nhưng hôm nay hai chữ này, ở Đông đô chính là tiếng tăm lừng lẫy.

Nhận tú cầu của con gái ngự sử đại phu, đánh lộn cùng thế tử của Yến Vương ở Phố chợ, còn làm người ta kinh ngạc là đã chiến thắng đối thủ.

Để cho người cảm thấy sâu không lường được chính là, đả thương thế tử của Yến Vương, Tần Phi lại không bị làm sao, còn được điều nhiệm đến Hình Án Xử phân sở phía Nam Thành.

Lời đồn đại khắp nơi, nói là ngự sử đại phu nhìn con rể tương lai tuấn tú rất vui mừng, liền ra mặt bảo vệ hắn. Lời đồn, càng truyền càng liệt, các loại bản bổn đều có.

Bất kể mọi người suy đoán thế nào, sự thật luôn bày ở trước mắt — hắn cái gì cũng không có.

Một đám tuần kiểm lập tức vây quanh hỏi han ân cần, thân mật mãi không thôi, khiến cho Tần Phi cảm giác có chút không được tự nhiên!

Đang ầm ĩ, bỗng nhiên có người lớn tiếng quát: “Triều đình cho các ngươi bổng lộc, chính là cho các ngươi nhàn thoại việc nhà đấy sao?”

Nhóm Tuần kiểm nhất thời làm giải tán, Tần Phi quay đầu nhìn lại, một vị thân cao đại mã, tuổi gần năm mươi, mặc áo quan viên đi vào Hình Án Xử.

Hắn mặc áo màu đen khảm viền bạc là quan phục Đồng Tri Trấn Sở, đầu tóc đã hoa râm, trên mặt có không ít nếp nhăn, vóc người hơi mập, giở tay nhấc chân cũng rất có khí thế, xem bộ dáng là đã quen với tư thế bề trên.

Tần Phi quan sát với cặp mắt khác hồi trước, ánh mắt của hắn sâu xa, hô hấp vô cùng trì hoãn, hiển nhiên tu vi không thấp.

“Ngươi là…” Người nọ nhìn Tần Phi hỏi.

“Tuần kiểm Phố chợ sở Tần Phi, hôm nay mới vừa điều tới Hình Án Xử.”

“A, là ngươi a…” Người nọ cười cười: “Bổn quan là Đồng Tri Trấn Sở Nam Thành Phương An Nhiên, Hình Án Xử là quản hạt của bổn quan. Vừa lúc, Nam Thành xảy ra một đại án chết vài người, nhiều người đến tra cũng tốt.”

Nghe nói có án tử, mấy tên tuần kiểm ào tới tụ tập. Tần Phi nghe thấy danh tự Phương An Nhiên này, ánh mắt ở trên mặt hắn đánh giá một vòng, nhưng ngay sau đó cúi đầu xuống, nghe hắn nói cái gì đó.

Phương An Nhiên cầm trong tay công văn, hắng giọng nói: “Buổi sáng hôm nay, ở Ngũ Lý Truân, cầu Sơn hà, lúc nửa đêm Trương lão đầu phát hiện trên cầu có một người nằm, hắn cho là người uống rượu say, liền đi tới xem xét. Không ngờ, lại phát hiện một cỗ thi thể. Người này bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén cắt yết hầu, thân phận đã được xác định…”

Phương An Nhiên thở dài: “Là Binh bộ kho vũ khí Ty Khố Hoàng Tứ Lang!”