Chương 183: Gió thổi, nước sông Dịch lạnh ghê.

Chích Thủ Già Thiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ khi Tần Phi đến làm việc ở phân sở An Châu, cuộc sống quan quân Sát Sự Thính khổ sở hơn rất nhiều. Trước kia đại đa số thời gian đều là nhàn rỗi, mà khi Tần Phi tới bắt mọi người làm rất nhiều việc. Chuyện khác không nói, riêng chuyện quang một mẻ lưới tóm hơn một trăm tên lưu manh Hòa Hưng Long cũng đã làm cho quan quân Sát Sự Thính bận tíu tít rồi.

Tần Phi khơi lại rất nhiều vụ án yêu cầu bọn họ nhất định phải xử lý thỏa đáng. Với Hòa Hưng Long, những tội không quá nghiêm trọng có thể kéo dài, từ từ xem xét nhưng hễ là có liên quan tới những kiện cáo án mạng (cũng như) những kẻ tay dính máu người thì phải truy bắt tất cả về quy án.

Quan quân Sát Sự Thính đã quen với việc nhàn rỗi cả ngày, thực lòng không muốn nghe mệnh lệnh Tần Phi, nhưng đã có vết xe đổ ngay trước mắt, Phong Đốc sát về nhà dưỡng lão, Mai Phàm chỉ nói mấy câu rốt cuộc bị tước chức vụ, một chút cơ hội cũng không nữa. Đám quan quân Sát Sự Thính còn lại vẫn còn muốn giữ được cái bát sắt trong tay, ai dám không ra sức ở trước mặt Tần Phi đây?

Một ngày bận rộn đã xong, Đốc sát Giang Chính Long lưng đau râm ran lảo đảo đi tới chỗ hắn thích nhất ‘phòng tắm Lâm Hải’. Giang Chính Long tuổi không quá lớn, hiện mới ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, có thâm niên tại phân sở An Châu, từng làm thuộc hạ một vài vị có quyền lực ở Sát Sự Thính, gã biết ăn nói, biết nhìn mặt mà nói chuyện nên rất nhiều thượng cấp đều rất hài lòng với gã. Nhưng bởi vì năng lực có hạn cho nên dù muốn đề bạt gã lại thật sự không thể, nhưng bù lại ba phần đất ruộng tại An Châu này trong tay gã làm cho vai trò Giang Chính Long đã nặng lại càng thêm nặng.

Ngâm trong nước ấm một hồi lâu, tắm rửa sạch sẽ, Giang Chính Long trùm khăn tắm trở lại phòng chung, nơi đây đã có một nữ nhân trẻ tuổi dáng vóc đầy đặn chờ sẵn trong phòng. Nàng thuần thục dìu Giang Chính Long nằm xuống giường, bỏ khăn tắm ra, một đôi bàn tay nhỏ bé bắt đầu di chuyển trên thân hình Giang Chính Long, làm gã thả lỏng cơ thể.

Cơ thể mỏi nhừ được nữ tử mát xa dần dần giãn ra, cái mỏi mệt từ trong người Giang Chính Long làm hai mắt cũng bắt đầu không nghe sai sử nhắm lại. Không biết qua bao lâu, gã cảm thụ không thấy lực đạo mát xa, gã kinh ngạc mở to mắt, lại ngạc nhiên phát hiện, trong phòng có thêm mấy gã nam nhân, toàn là người quen biết cũ với gã.

“Tống Phán quan như thế nào đến nơi đây rồi?” Giang Chính Long kinh ngạc hỏi.

Tống Loan nằm ở trên một cái giường khác, hai tay đan sau gáy nhìn trần nhà trắng bóng thản nhiên nói: “Giang Đốc sát, những ngày an nhàn của ngươi đã chấm dứt. Tần Phi nói, sẽ đưa Khổng Chương giao cho Giam Tra Tư ở Đông Đô. Những năm vừa qua, Giang Đốc sát cầm không ít đồ của Khổng Chương hiếu kính. Ngươi cũng biết quy củ của Sát Sự Thính rồi đấy. Nếu như là quan lại thông thường tham ô chỉ bị phế chức thành dân thường thì quan lại của Sát Sự Thính mà tham ô nhất định phải chém đầu. Giang Đốc sát vẫn còn lòng dạ tắm rửa, ta thật bội phục đó!”

Giang Chính Long gục đầu vào chiếc gối, thanh âm buồn bực đáp: “Tần Phi không dễ chọc, thực lực của hắn mạnh mẽ sau lưng còn nhiều thế lực giúp đỡ. Một trong Tam công của triều đình là Đường Ẩn rất coi trọng hắn; Dịch Tổng đốc muốn bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp; bên cạnh hắn còn có công chúa nữa… Đây mới là cái làm cho người ta đau đầu nhất. Một nữ nhân tay trói gà không chặt lại là con ruột của Bệ Hạ. Đám chúng ta đều đồng lòng muốn đấu cùng Tần Phi một trận, nhưng Phong Đốc sát và Mai Đốc sát đã bị thua thiệt nhiều, tất cả mọi người không phải người ngu, bây giờ mà gây khó dễ với Tần Phi thì chẳng phải là chính mình tự tìm phiền phức.”

“Nếu Tần Phi không khó đối phó, ta đã không tới tìm ngươi.” Tống Loan ung dung nói: “Ta dùng thân phận Phán quan cùng Tào Tri châu đi gặp Tần Phi yêu cầu cùng được tham dự nhưng Tần Phi không đồng ý. Ngươi thử nghĩ cẩn thận xem, Sát Sự Thính có cái quy củ gì có thể có sơ hở để chúng ta đưa phạm nhân ra ngoài không?”

Giang Chính Long đầu cũng không giơ lên đáp: “Không có, Sát Sự Thính đối với quy củ của triều đình hoàn toàn không đếm xỉa. Chỉ cần Tần Phi không nghĩ thả người, cho dù là Tổng Đốc An Đông đòi người, hắn cũng không thả.”

“Giang Đốc sát hình như cảm thấy không liên quan tới mình hay sao, phải biết rằng chuyện này đối với quan viên An Châu đều là một sợi thừng treo lơ lửng trên đầu, Khổng Chương mà đến Giam Tra Ty, tất cả mọi người đều cùng chết.” Trong giọng nói của Tống Loan có phần uy hiếp.

Giang Chính Long lầm bầm nói: “Tống Phán quan biết rõ hẳn phải chết, nhất định sẽ nghĩ biện pháp. Ta là người đần độn, chỉ có thể xuất lực, kiếm đâu ra kế sách đây? Lại nói, ta đã an bài đầu bếp truyền tin cho Khổng Chương còn những việc khác ta thật sự không thể giúp.”

“Hả, chính là chỗ này.” Tống Loan thanh âm vụt trở nên lãnh khốc: “Ngươi có thế sắp xếp đầu bếp đưa tin cho Khổng Chương, chắc hản có thể xếp đặt cho đầu bếp hạ độc trong thức ăn. Khổng Chương chết, mọi người đều an toàn.”

Giang Chính Long xoay người ngồi dậy, phủ thêm khăn tắm, cười lạnh nói: “Hạ độc? Ngươi cho rằng Tần Phi là người ngu? Khổng Chương chết, đầu bếp không thoát khỏi tội lẽ tất nhiên sẽ bán đứng ta. Trừ phi, ta diệt khẩu tên đầu bếp sau đó. Người chết quá nhiều càng dễ dàng lộ ra chân tướng. Lại nói, Khổng Chương cũng không phải đèn đã cạn dầu, tu vi của gã cũng không thấp, muốn tùy tùy tiện tiện ra đường mua một cân thuốc diệt chuột đầu độc gã thì không khỏi quá xem thường người. Những chất độc hàng đầu không phải dễ tìm đâu. Không có sách lược vẹn toàn thì không nên loạn động.”

“Tào đại nhân đã bỏ ra số tiền lớn tìm kiếm cao thủ, phải giải quyết cho gọn Khổng Chương.” Tống Loan lạnh lùng nói: “Nếu có cơ hội, đem Tần Phi giải quyết cùng luôn thì đúng là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”

Nói đến vấn đề này, Giang Chính Long cũng nghiêm túc lên: “Tần Phi cũng khó đối phó, nghe nói đã là Tiên Thiên đỉnh phong cao thủ, với tuổi của hắn, tu vi như thế có thể nói thần kỳ. Chỉ có Bàng Chân năm xưa mới có thể so sánh được, Tào đại nhân nếu muốn động thủ, cần phải giết chết hắn. Hắn không chết, chúng ta đều cùng một con đường chết.”

Tống Loan gật đầu nói: “Đó là tự nhiên, đã tìm tối thiểu phải tìm một vị cao thủ cấp Tông Sư.”

Dừng một chút, Tống Loan nói tiếp: “Người nhà Khổng Chương chúng ta đã phái người tiếp xúc, trước mắt thì tâm tình bọn chúng đều ổn định. Nếu như Khổng Chương chết sẽ lựa chọn một người đời sau trong Khổng gia mà chúng ta dễ dàng khống chế để kế thừa Hòa Hưng Long. Tình huống hiện tại không phải quá xấu, chúng ta còn có cơ hội, cho nên, hôm nay ta tới tìm ngươi, ngoại trừ bảo ngươi tiếp tục khống chế đầu bếp giữ liên lạc giữa Khổng Chương với bên ngoài, còn có một việc.”

Giang Chính Long mở trừng hai mắt, suy tư chốc lát nói: “Không phải là ngươi muốn ta đi thăm bọn người Phong lão và Mai Phàm…”

“Ừ, hiện tại chính là thời điểm phải đoàn kết hết thảy lực lượng, Phong lão và Mai Phàm đã là công khai trở mặt với Tần Phi, tạm thời, người của chúng ta tiếp xúc với hai người đó rất bất tiện. Ngươi cùng bọn họ là đồng liêu có gặp mặt nhau thì cũng là sự thường. Theo ta tính toán, Tần Phi mới đến đây không lâu mà đắc tội với hơn nửa quan viên An Châu, nhiều địch nhân ở trước mặt như vậy, hắn cho rằng ở An Châu hắn có thể một tay che trời sao? Thật đáng cười!”

Giang Chính Long đáp: “Ta tìm cơ hội đi gặp đám Phong lão để xem bọn họ muốn xuất ra bao nhiêu lực.”

“Phải làm hết sức. Hôm nay là thời khắc sinh tử tồn vong của chúng ta. Nếu Tần Phi không chết thì chúng ta chỉ có một đường chết! Nhớ lấy, nhớ lấy!” Ngữ khí của Tống Loan rất có phong vị “phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn” [DG: Gió sông Dịch thổi lạnh ghê]…