Chương 573: Thiên Quân Nhất Phát

Biên Hoang Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liệp Lĩnh. Hoàng hôn.

Không biết làm sao, bắt đầu từ sau buổi trưa, Kỷ Thiên Thiên luôn cảm thấy trong lòng không yên, chẳng lẽ về phía Yến lang đã có chuyện gì xảy ra? Nàng hận không thể làm cho thời gian nhanh chóng qua đi, chỉ có trong đêm khuya lúc con người thanh tĩnh, nàng mới có thể bắt đầu ngưng tụ tâm lực, cùng Yến Phi trao đổi tâm linh.

Sau khi trời tối, sơn trại bắt đầu đốt đèn, Kỷ Thiên Thiên kiên trì chờ đợi, không ngừng đề tỉnh bản thân phải duy trì tâm cảnh thanh tịnh yên tĩnh. Cùng lúc Phong Nương đi vào, thần sắc nghiêm trọng.

Tim Kỷ Thiên Thiên lập tức đập loạn cả lên, mơ hồ cảm thấy có chuyện bất thường.

Phong Nương nói: “Hoàng thượng đã về rồi! Người cho triệu kiến tiểu thư, mời tiểu thư theo ta.”

Tiểu Thi kêu lên một tiếng ‘a’ kinh hãi, nếu muốn đi tìm một người mà nàng sợ hãi nhất trên thế gian này, khẳng định đó là Mộ Dung Thùy.

Kỷ Thiên Thiên biết là muốn chối cũng không được, an ủi Tiểu Thi đôi câu, cố gắng vỗ về trấn an tình cảm của nàng, rồi theo Phong Nương đi ra.

Sau khi bị đưa đến khu sơn trại này, nàng cùng Tiểu Thi luôn luôn bị cấm chỉ không được ra khỏi cửa nửa bước, lần này là lần đầu tiên nàng đặt chân lên trên con đường làm bằng đất và đá với phòng xá san sát hai bên.

Đột nhiên Phong Nương đi chậm lại, Kỷ Thiên Thiên biết là bà ta muốn nói chuyện với mình liền nhanh chóng đi đến bên cạnh.

Bốn bề toàn là Yên binh, người nào cũng bận bịu, toàn là các công việc chuẩn bị cho chiến tranh. Nhìn thấy Kỷ Thiên Thiên, mọi người đều dừng tay, hướng tới nàng chú mục hành lễ. Những ánh mắt đó khiến người ta khó mà chịu đựng, tựa như loài dã thú trông thấy con mồi, bộ dạng kinh người, như muốn nhất tề nhảy xổ vào ăn tươi nuốt sống.

Phong Nương thở dài than: “Ta thật có điểm lo lắng, thần thái của Hoàng thượng rất khác với bình thường, tiểu thư nên có chuẩn bị tâm lý, ngàn vạn lần đừng làm người tức giận.”

Tâm tình Kỷ Thiên Thiên trầm hẳn xuống, thầm kêu không ổn, nếu quả tại một thời khắc nào đó, Mộ Dung Thùy đánh mất tác phong quân tử từ trước đến giờ, phát sinh thú tính, nàng phải làm thế nào để ứng phó đây?

Phong Nương tiếp tục nói: “Sắp sửa xảy ra đại chiến, đặc biệt là vào lúc thắng bại khó lường, người ta thường rơi vào trạng thái kỳ dị bất thường, có thể làm những chuyện mà trong tình huống tâm thái bình thường sẽ không bao giờ làm. Ta sợ là Hoàng thượng đang ở vào tình huống như vậy.”

Kỷ Thiên Thiên trong lòng run lên, chỉ muốn lập tức kêu gọi Yến Phi đến cứu nàng. Nhưng rồi biết là chàng đang ở cách xa hàng trăm dặm, nước xa không cứu được lửa gần, mà cho dù chàng có ở gần đây, cứ gắng gượng xông vào hang hổ cứu nàng như vậy, cũng chỉ là một sự hy sinh vô ích. Cho nên nàng chỉ có thể nhất thân độc lực ứng phó.

Nhưng mà nàng làm thế nào để ứng phó Mộ Dung Thùy đây?

Từ khi Yến Phi giúp nàng đả thông kinh mạch trong thành Huỳnh Dương, lại truyền cho nàng đạo pháp vô thượng Bách nhật Trúc cơ, nội công chân khí của nàng không ngừng âm thầm tăng cường mà người ngoài không nhận ra. Minh đao minh thương, nàng đương nhiên chưa phải là đối thủ của Mộ Dung Thùy, nhưng mà nếu đột nhiên tấn công, nói không chừng có thể đánh trọng thương Mộ Dung Thùy đang không hề có ý đề phòng. Nhưng hậu quả như thế nào, nàng lại không thể nào gánh vác được, mối quan hệ giữa nàng và Mộ Dung Thùy sẽ không thể nào vãn hồi được nữa.

Hơn nữa nếu xảy ra điều đó, sẽ làm bộc lộ tình huống thực sự của bản thân, tương lai đối với việc Yến Phi muốn cứu bọn nàng, sẽ tạo ra ảnh hưởng vô cùng bất lợi.

Làm thế nào ứng phó Mộ Dung Thùy, đúng là tổn hao nhiều suy nghĩ.

“Tiểu thư!”

Tiếng gọi của Phong Nương, làm Kỷ Thiên Thiên đang khổ sở chìm trong suy nghĩ tỉnh táo trở lại. Lúc này mới rời khỏi cổng trại, tiến vào khu lều vải ở khu doanh trại phía tây, dưới ánh sáng của một ngọn đuốc khổng lồ, thấy đầy đủ áp lực trầm trọng của cuộc chiến tranh lúc nào cũng có thể xảy ra.

Chiến mã hí vang.

Kỷ Thiên Thiên quay sang nhìn Phong Nương chăm chú, bà ta cũng ưu tư lo lắng nhìn nàng, tình cảm quan tâm tha thiết hơn mọi lời nói.

Nhưng Kỷ Thiên Thiên cũng nhận ra vẻ bất lực của Phong Nương, bà ta đúng là không giúp được gì.

Kỷ Thiên Thiên có cảm giác khiếp đảm như thể bị hãm thân trong hang sói. Nếu quả Mộ Dung Thùy vứt bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bản tính sài lang, sự an toàn của bản thân nàng không còn có gì bảo đảm nữa, mà phương pháp tự cứu duy nhất của nàng, chính là dùng cái chết để bảo toàn trinh tiết.

Vào thời khắc này, nàng không còn một điểm cảm thông đối với Mộ Dung Thùy, chỉ còn lại nỗi thống hận mãnh liệt.

Nhân thế này chẳng phải là huyễn hoặc và ngắn ngủi đó sao? Mà hết thảy mọi chuyện xảy ra trong nhân thế, đều có chung một đặc tính như vậy. Nhưng mà nghĩ thì có thể nghĩ như vậy, nhưng khi sự tình phát sinh đối với bản thân mình, nàng lại vô pháp tiếp nhận, cũng không có cách gì vượt lên trên nhận thức đó, bình tĩnh mà suy xét sự việc.

Một chiếc trướng đặc biệt lớn không giống như những chiếc trướng hình tròn khác, xuất hiện phía trước. Chiếc trướng này cách những chiếc khác đến hơn mười trượng, hơn nữa lại được trang trí đặc biệt, được bảo vệ nghiêm ngặt chứng tỏ chủ nhân của nó phải có thân phận đặc biệt.

Cuối cùng đã đến được soái trướng của Mộ Dung Thùy, mà cũng có thể là nơi nàng kết thúc sinh mệnh. Nếu nàng chết đi, Thi Thi sẽ như thế nào, còn Yến lang thì ra sao đây? Nhất thời trong lòng Kỷ Thiên Thiên mâu thuẫn đến cực điểm.

Phong Nương tựa như đã hạ quyết tâm, ghé sát bên tai nàng hạ giọng nói gấp gáp: “Ta sẽ không bỏ đi đâu. Nếu quả xảy ra chuyện gì, tiểu thư cứ kêu to lên, ta sẽ liều chết xông vào ngăn chặn.”

Kỷ Thiên Thiên cười gượng gạo, trong lòng cảm kích, nhưng lại không biết đáp lời bà ta như thế nào.

Người đứng đầu đám vệ sỹ bảo vệ dùng tiếng Tiên Ti cao giọng hô: “Thiên Thiên tiểu thư đã đến!”

Vệ sỹ vội mở cửa trướng.

Kỷ Thiên Thiên nghiến chặt hàm răng, quay sang Phong Nương với ánh mắt bảo rằng bà ta hãy an tâm, rồi tự mình đi thẳng vào trong trướng.

Cửa trướng phía sau người nàng buông xuống.

Trong trướng vuông vắn rộng khoảng ba trượng, hai bên tường có treo đèn chiếu sáng làm bằng da dê, làm cho người ta có cảm giác rộng rãi và ưu nhã, trên mặt đất trải một lớp da dê, giẫm chân lên thấy mềm mại và êm ái.

Mộ Dung Thùy ngồi ở vị trí trung tâm, một chân duỗi dài trên mặt đất, chân kia thì co lên, tựa như có một cỗ khí thế hùng hồn của bá chủ thiên hạ. Lúc này ánh mắt hắn sáng ngời, chằm chằm nhìn Kỷ Thiên Thiên, đem tất cả khát vọng trong lòng hắn biểu hiện ra ngoài không một chút giữ gìn.

Kỷ Thiên Thiên đã minh bạch nỗi lo lắng trong lòng Phong Nương. Mộ Dung Thùy đúng là có điểm kỳ quái khác với ngày thường. Nhãn thần hắn hừng hực, biểu hiện hắn đã mất hết kiên nhẫn đối với nàng, đánh mất khả năng tự kiềm chế rồi.

Dường như loại người bá chủ ngạo thị thiên hạ như Mộ Dung Thùy, đã không có khả năng chinh phục con tim của nàng, đành phải thoái lui mà theo đuổi phương án khác, là đoạt được thân thể của nàng. Hắn đã muốn đoạt được bất kỳ điều gì, tuyệt không bao giờ chùn bước. Nhất là vào thời khắc cuộc quyết chiến đang đến gần, tinh thần bị áp chế bấy lâu của hắn như dòng nước cần được phát tiết, làm cho nàng trở thành mục tiêu thích hợp nhất của hắn.

Sự việc lâm đầu, Kỷ Thiên Thiên ngược lại trở nên bình tĩnh, theo lẽ thường hướng về hắn thi lễ vấn an.

Mộ Dung Thùy trầm giọng nói: “Ngồi đi!”

Kỷ Thiên Thiên lặng lẽ ngồi xuống, không biết nên nhìn thẳng vào nhãn thần khiến nàng sợ hãi, hay là lảng tránh ánh mắt của hắn. Bất luận sự lựa chọn nào cũng đều khó mà dự đoán hậu quả hung hay là cát. Bất quá đã nghĩ như vậy, còn có điều gì cần cố kỵ nữa? Nàng thẳng thắng nghênh đón ánh mắt của hắn nhíu mày hỏi: “Trong lúc Hoàng thượng đang bận trăm công ngàn việc lại triệu thiếp đến diện kiến, không biết có chuyện gì vậy?”

Mộ Dung Thùy thở dài một hơi, cười khổ hỏi lại: “Ta muốn gặp nàng không được sao? Cần gì phải có lý do cơ chứ?”

Kỷ Thiên Thiên hơi cảm thấy yên tâm, ít ra Mộ Dung Thùy cũng khẳng khái cho nàng cơ hội nói chuyện, bình tĩnh hỏi: “Hiển nhiên Hoàng thượng đã nắm chắc thắng lợi, vì sao tựa như có bộ dạng tâm sự trùng trùng như vậy?”

Mộ Dung Thùy lãnh đạm nói: “Ta có thể không có tâm sự sao? Trừ phi Thiên Thiên chính miệng bằng lòng gả cho Mộ Dung Thùy ta, thì mọi ưu phiền của ta mới chấm dứt, lại còn lập thệ ngay tại đây là sẽ tuyệt không phụ lại sự coi trọng của Thiên Thiên đối với ta.”

Kỷ Thiên Thiên thầm kêu cứu mạng. Mộ Dung Thùy chờ đến lúc này mới đưa ra cho nàng tối hậu thư, nếu dùng văn không được thì chắc sẽ dùng võ. Rất nhiều khả năng nàng phải tự quyết định giải quyết chuyện của mình. Tỷ như nói với hắn rằng đợi khi chiến sự kết thúc mới nói tiếp chuyện này, hoặc là để nàng ra về suy nghĩ cho thấu đáo. Nhưng dù rằng đây chỉ là kế quyền nghi, nàng cũng không có cách gì nói ra, không chỉ bởi vì nàng không muốn lừa dối Mộ Dung Thùy trong chuyện này, mà nguyên nhân chủ yếu, chính là vì Yến Phi. Nàng chính là không muốn nói ra nửa câu phản bội Yến Phi, dù giả dối cũng không được.

Kỷ Thiên Thiên cúi đầu đáp: “Hoàng thượng đã biết rõ câu trả lời của thiếp, ngay từ ngày đầu tiên Hoàng thượng bắt chủ tì bọn ta từ Biên Hoang tập mang đi, Hoàng thượng cũng đã biết rồi.”

Mộ Dung Thùy hiện ra thần sắc thất vọng không cách gì che giấu, tiếp đó hai mắt ánh lên tia nhìn dữ dằn, trầm giọng nói: “Ta sẽ làm cho Thiên Thiên phải suy nghĩ lại.”

Kỷ Thiên Thiên ngầm thở dài một hơi, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn lại Mộ Dung Thùy. Nàng tịnh không chuẩn bị kêu cứu, vì làm vậy chỉ hại chết Phong Nương. Ngoại trừ Yến Phi nàng tuyệt không bao giờ để cho bất kỳ nam nhân nào chạm đến thân thể nàng, mặc dù đó chính là giấc mộng huyễn hoặc của rất nhiều người. Sau khi hạ quyết tâm, nàng không hề có một chút ý nghĩ sợ sệt nữa, đáp: “Sao lại phải khổ như vậy? Hoàng thượng chỉ có thể chạm đến xác của ta thôi.”

Hai mắt Mộ Dung Thùy lộ ra tia hung dữ, quát lớn: “Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy?”

Kỷ Thiên Thiên biết rằng hắn thẹn quá hóa giận, sắp sửa tấn công, chính là đang chuẩn bị vận công đoạn mạch tự tận, cửa trướng bất chợt mở ra, Phong Nương tựa như một làn khói xanh bay vào, hét lớn: “Hoàng thượng!”

Mộ Dung Thùy vụt đứng lên lao vọt về phía Kỷ Thiên Thiên, hình dạng vô cùng tức giận quát: “Phong Nương!”

Phong Nương thần tình nghiêm nghị, đứng chặn giữa hai người, quân canh bên ngoài trướng đồng loạt lao vào, nhất thời trong trướng ngập trong không khí kiếm bạt cung giương.

Gương mặt Mộ Dung Thùy trở nên tái xanh, hiển nhiên đang trong cơn thịnh nộ, quắc mắt nhìn Phong Nương chằm chằm.

Kỷ Thiên Thiên thở dài: “Ta không có chuyện gì, trước hết Phong Nương hãy về đi!”

Phong Nương tựa như không nghe thấy những lời nàng vừa nói, quay sang Mộ Dung Thùy nói: “Hoàng thượng muôn ngàn lần nên tự trọng, không nên làm những chuyện sẽ khiến ngài hối hận suốt đời.”

Hai mắt Mộ Dung Thùy tràn ngập sát cơ.

Vừa lúc đó, bên ngoài trướng có người hô to báo lên: “Liêu Tây vương Mộ Dung Nông có chuyện vô cùng khẩn cấp cần bẩm báo Phụ hoàng.”

Mộ Dung Thùy không vui nói: “Có chuyện gì mà khẩn cấp, chờ sau hãy nói.”

Ngay lúc đó Mộ Dung Nông xuất hiện nơi cửa trướng, quỳ xuống thưa: “Xin thứ cho hài nhi vô lễ, Thác Bạt Khuê đã dốc toàn bộ lực lượng, đến Nguyệt Khâu ở Nhật Xuất Nguyên bày trận lập trại, tựa như là đã biết rằng chúng ta giấu quân ở Liệp Lĩnh, xin Phụ hoàng định đoạt.”

Sắc mặt Mộ Dung Thùy đại biến, thốt lên thất thanh: “Cái gì?”

Mộ Dung Nông lại phủ phục xuống lần nữa.

Kỷ Thiên Thiên cảm thấy nội tâm Mộ Dung Thùy đang rất hốt hoảng, đó thuần túy chỉ là trực giác. Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện loại tình cảm như thế này từ trên người Mộ Dung Thùy.

Mộ Dung Thùy hoảng sợ rồi, hoặc có lẽ đây là lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác hoảng sợ. Những người ở đây không ai minh bạch tâm sự của hắn như Kỷ Thiên Thiên, lòng tin tất thắng vào cuộc chiến của Mộ Dung Thùy đã bị dao động dữ dội, kế dùng kỳ binh của hắn đã không còn là kế nữa, ngược lại làm liên lụy đến hắn. Mộ Dung Thùy đã đánh mất sự chủ động, rơi vào thế hạ phong.

Mộ Dung Thùy nhanh chóng hồi phục trở lại, thần sắc lạnh lùng sắc bén bao trùm lên gương mặt, bình tĩnh nói: “Phong Nương hãy mời Thiên Thiên tiểu thư trở về.”

Phong Nương có đôi chút do dự, tiếp đó quay sang Kỷ Thiên Thiên nói: “Tiểu thư! Bọn ta về thôi!”

Yến Phi và Hướng Vũ Điền ngồi bên bờ một dòng suối nhỏ. Hướng Vũ Điền phủ phục thân mình thò đầu xuống dòng nước, uống mấy hơi thật thống khoái.

Bằng vào công lực hai người, vốn không cần phải nghỉ ngơi giữa đường, chỉ vì trong cuộc chém giết với địch nhân ngày hôm qua đã bị tổn hao quá nhiều nguyên khí, cho nên sau khi gấp gáp chạy một trăm dặm đường, bọn họ cũng cảm thấy chịu không nổi.

Trong rừng sương mù dày đặc, trời đêm mịt mù, ánh trăng như ẩn như hiện.

Hướng Vũ Điền từ trong nước ngẩng đầu lên, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm, nói: “Huynh nhất định phải thuyết phục huynh đệ của huynh. Ta vẫn cho rằng khiêu chiến Mộ Dung Thùy để quyết định chủ tì Thiên Thiên thuộc về ai, là kế duy nhất có thể thành công.”

Yến Phi thở dài: “Ta rất hiểu Thác Bạt Khuê. Đối với hắn mà nói, bất cứ tình nghĩa huynh đệ, về mức độ quan trọng thì còn xa mới sánh bằng chuyện lập quốc xưng hùng. Từ nhỏ tính tình của hắn đã là như vậy, không ai có thể ảnh hưởng đến hắn trên phương diện đó.”

Hướng Vũ Điền hỏi: “Ngay lúc Mộ Dung Thùy biết được Thác Bạt Khuê tiến binh đến Nhật Xuất Nguyên, hắn sẽ có suy nghĩ gì?”

Yến Phi đáp: “Hắn sẽ cho rằng đại kế dùng kỳ binh đột kích đã tan thành mây khói, do bọn ta đã sớm biết hắn giấu quân ở Liệp Lĩnh, cũng có nhiều khả năng là biết Long Thành quân đoàn mai phục trong Vụ Hương, mà hắn chỉ còn một lựa chọn duy nhất là cùng bọn ta chính diện giao phong.”

Hướng Vũ Điền có vẻ suy nghĩ: “Mộ Dung Thùy vẫn còn một cơ hội chuyển bại thành thắng, đó là nhân lúc trận cước của Thác Bạt Khuê còn chưa ổn định, dùng ưu thế về binh lực hủy diệt Thác Bạt Khuê, khiến Thác Bạt Khuê và bọn ta không có cơ hội phối hợp.”

Yến Phi nói: “Thác Bạt Khuê đã dám tiến quân đến Nhật Xuất Nguyên, ắt đã sớm đoán rằng Mộ Dung Thùy sẽ có nước cờ này, nên có lòng tin là ứng phó được.”

Hướng Vũ Điền gật đầu đồng ý: “Về lý là như vậy!”

Nói rồi ngồi lui lại phía sau, cười hỏi: “Nước suối trong và ngọt phi thường, huynh không uống mấy ngụm hả?”

Yến Phi di chuyển đến bờ suối, cúi xuống dùng hai tay vốc nước lên uống liền mấy ngụm, nói: “Huynh nói rất đúng! Trước khi Long Thành quân đoàn bại trận ở chạy về đến Liệp Lĩnh, Mộ Dung Thùy sẽ nhằm vào quân đội của tiểu Khuê ở Nhật Xuất Nguyên phát động công kích, nhân vì lúc đó quân tâm vẫn chỉ bị ảnh hưởng chút ít.”

Hướng Vũ Điền hỏi: “Huynh đệ của huynh liệu có chống chọi được không? Trên chiến trường Mộ Dung Thùy chưa hề thua bao giờ.”

Yến Phi đáp: “Sự thật là tiểu Khuê từ lúc xuất đạo đến nay, cũng chưa hề bị thất bại, mà thường là dùng ít thắng nhiều. Hắn sẽ lợi dụng địa thế của Nguyệt Khâu, khiến cho Mộ Dung Thùy không thể sính cường.”

Hướng Vũ Điền nói: “Nếu quả huynh đệ của huynh có khả năng vượt qua chiến dịch này, tuy nói binh lực Mộ Dung Thùy nhiều hơn gấp bội nhân số của liên quân bọn ta, nhưng chỉ cần bọn ta phòng thủ chắc chắn ở Nguyệt Khâu, lương thực lại sung túc hơn Mộ Dung Thùy, tình thế mà bọn ta chờ đợi rồi sẽ xuất hiện. Ta vẫn cho rằng ép Mộ Dung Thùy quyết một trận để phân định thắng phụ là phương kế duy nhất có thể thành công.”

Yến Phi nói: “Mộ Dung Thùy dụng binh như thần, nếu hắn biết rằng không có cách gì công hãm Nguyệt Khâu, thì sẽ chuyển toàn lực đối phó với Hoang nhân bọn ta. Hắn sẽ không nhanh chóng đồng ý dễ dàng như vậy đâu, chỉ có lúc hắn thúc thủ vô sách, mới có thể chấp nhận khiêu chiến.”

Lại cười gượng: “Giả như bộ đội của bọn ta có thể tránh khỏi sự công kích của Mộ Dung Thùy, đến được Nguyệt Khâu, tình thế như huynh nói sẽ xuất hiện. Mộ Dung Thùy do đường vận lương quá dài, thiếu hụt lương thảo sẽ dẫn tới tâm lý muốn thoái lui, lúc đó tiểu Khuê đã ở vào thế bất bại. Ngươi cho rằng tiểu Khuê vẫn đồng ý để ta mạo hiểm ư? Ta biết rất rõ con người hắn.”

Hướng Vũ Điền gợi ý: “Huynh hãy biểu diễn kỳ chiêu Tiểu tam hợp cho tiểu Khuê của huynh xem, để hắn biết rằng huynh hoàn toàn có thể thắng Mộ Dung Thùy.”

Yến Phi nói: “Tiểu Khuê tịnh không phải là kẻ ngốc. Hắn biết rõ là ta tuyệt không thể hạ thủ giết chết Mộ Dung Thùy, chiêu số Tiểu tam hợp căn bản không phải lúc nào cũng có tác dụng. Nếu có cố kị, mối nguy hiểm bị thất bại của ta còn cao hơn. Huynh nghĩ mà xem! Nếu như ta không một lòng muốn giết Mộ Dung Thùy, đối với tiểu Khuê thì có gì tốt đây? Hắn sẽ chẳng bao giờ để ta mạo hiểm như vậy.”

Hướng Vũ Điền nói: “Đề nghị đó của ta, huynh phải thử xem như thế nào, cho nên ta mới nói huynh nhất định phải thuyết phục huynh đệ của huynh.”

Yến Phi cười khổ: “Xem tình huống thế nào rồi hãy nói!”

Ánh mắt Hướng Vũ Điền hướng về chàng, lấp lánh sáng ngời, mỉm cười: “Hiện tại tình thế dần dần rõ ràng. Chỉ cần hai đội quân của bọn ta có thể hội họp, rồi lại có thể dựa vào địa thế hiểm trở mà cố thủ, Mộ Dung Thùy chẳng những đánh mất toàn bộ ưu thế, mà còn bị hãm vào cục diện khốn khổ tiến thoái lưỡng nan. Mà sự thật là Mộ Dung Thùy tuy chẳng làm gì được bọn ta, nhưng bọn ta cũng chẳng làm gì được hắn. Chiến dịch Tham Hợp pha tuyệt không bao giờ tái diễn, so với Mộ Dung Thùy thì Mộ Dung Bảo chẳng bao giờ sánh được. Khi Yên quân rút lui về Liệp Lĩnh, thì cuộc chiến này cũng đến lúc kết thúc. Dưới tình thế như vậy, lão ca huynh ngược lại trở thành nhân vật mấu chốt làm thay đổi cục diện. Nhận thức của ta đối với Thác Bạt Khuê đương nhiên không thể sâu sắc như huynh, nhưng ta có thể nhận biết tính cách lợi hại của hắn. Huynh đệ của huynh tuyệt không phải là một kẻ tầm thường, nói không chừng hắn khẳng khái mạo hiểm cược một ván. Bỏ qua cơ hội này, về sau hươu chết về tay ai, thực khó mà đoán được.”

Yến Phi gượng cười không nói.

Hướng Vũ Điền tiếp: “Ta không hề nói lung tung, mà là muốn tâm ý huynh phải kiên định, sợ nhất là huynh không dám đưa ra đề nghị này với hắn, thì ngay cả cơ hội duy nhất cũng trượt mất. Ài! Ta còn nghĩ đến một hậu quả đáng sợ khác.”

Yến Phi trong lòng rung động, giục: “Nói đi!”

Hướng Vũ Điền nói: “Lần này nếu Mộ Dung Thùy bị tổn quân mất tướng mà rút, khẳng định là hận Hoang nhân các người đến tận xương tủy. Thẹn quá hóa giận, hắn chắc sẽ không khách khí với chủ tì Thiên Thiên nữa để làm thương tổn tâm lý Hoang nhân các người, lúc đó bọn ta có hối hận cũng không kịp. Hơn nữa Kỷ Thiên Thiên đã trở thành tượng trưng cho vinh nhục của Hoang nhân, binh tướng thủ hạ của Mộ Dung Thùy sẽ đem hết nỗi oán trách cùng cừu hận trong lòng bọn chúng trút cả lên người nàng. Đến lúc đó Mộ Dung Thùy mà không giết Kỷ Thiên Thiên, thì sẽ vô pháp chấm dứt nỗi oán khí trong nội bộ quân đội. Dẫu rằng Mộ Dung Thùy muôn ngàn lần không có ý như vậy, nhưng nếu hắn muốn các chiến sĩ tiếp tục vì hắn mà bán mạng, vì hắn chinh phạt Thác Bạt Khuê, thì chỉ có một lựa chọn, chính là xử quyết chủ tì Kỷ Thiên Thiên.”

Yến Phi chán nản không nói, một hồi sau mới hỏi: “Làm sao Mộ Dung Thùy tự nguyện cùng ta quyết đấu?”

Hướng Vũ Điền đáp: “Trước tiên, là hắn không cho rằng huynh có thể chắc chắn thắng. Tiếp đó, hắn cũng đoán rằng huynh không dám giết hắn, khiến hắn hoàn toàn có thể phóng tay mà đánh. Huynh thì lại có cố kị, cho nên hắn tính rằng phần thắng thuộc về hắn nhiều hơn. Cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất, vì đó là cơ hội duy nhất để hắn xoay chuyển cục diện. Như vậy anh hùng vô địch thiên hạ như Mộ Dung Thùy nếu không có lựa chọn nào khác, tuyệt sẽ không bỏ qua.”

Yến Phi thở dài: “Trong tình huống như vậy, ta làm thế nào mà đánh bại hắn?”

Hướng Vũ Điền đáp: “Cho dù huynh không sử dụng kì chiêu Tiểu tam hợp, bằng vào sự hợp nhất âm dương nhị thần của huynh, vẫn hoàn toàn có khả năng đả bại hắn. Còn cụ thể thế nào phải do huynh lúc lâm trận quyết định, ta có mười phần tin tưởng là huynh sẽ có một trận thắng đẹp mắt.”

Yến Phi hỏi: “Mộ Dung Thùy nguyện ý đánh cược nhưng không chịu nhận thua thì làm thế nào?”

Hướng Vũ Điền cười khổ: “Lúc đó ta cùng huynh sẽ đều biến thành điên cuồng, toàn bộ Hoang nhân cũng biến thành điên cuồng, xông vào quân Yên thấy người là giết, Mộ Dung Thùy sẽ không bao giờ ngu xuẩn như vậy.”

Yến Phi hít sâu một hơi nói: “Ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với tiểu Khuê.”

Hướng Vũ Điền nói: “Không cần phải tìm cơ hội, mà ngay sau khi đến Nguyệt Khâu thì lập tức tìm tiểu Khuê của huynh, đem sự tình nói ra. Nắm rõ được tâm ý của hắn, bọn ta mới có thể theo mục tiêu đó mà điều chỉnh chiến lược. Nếu quả Thác Bạt Khuê kiên quyết cự tuyệt, bọn ta sẽ tìm biện pháp khác.”

Yến Phi vươn người đứng dậy, nói: “Hiểu rồi! Tiếp tục lên đường thôi!”

Chú thích:

* Đây là thành ngữ nên ý nghĩa khác với việc dịch nghĩa đen của cụm từ.