Chương 492: Linh Ky Tái Động

Biên Hoang Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lưu Dụ đến bến tàu, đang muốn bước lên chiếc Kỳ Binh hào thì đột nhiên khựng lại, thần sắc trên mặt tỏ vẻ suy nghĩ, dường như đã nghĩ ra điều gì.

Giang Văn Thanh định thúc giục gã thì Đồ Phụng Tam ở bên cạnh vội giơ tay ra dấu cản trở, bởi vì thần tình Lưu Dụ lúc này khiến hắn nhớ lại bộ dạng cái hôm mà Lưu Dụ nghĩ ra kế sách Nhất Tiễn Trầm Ẩn Long.

Bọn họ hai người không nói. Tống Bi Phong, lão Thủ, Lưu Nghị, Thân Vĩnh, Trương Bất Bình cùng các tướng càng không dám quấy nhiễu dòng suy nghĩ của gã.

Sau một hồi lâu, Lưu Dụ dùng giọng điệu như là nói mê: Giả thiết ngươi là Từ Đạo Phúc, thấy huynh đệ bọn ta rầm rộ rút lui khỏi Cối Kê và Thượng Ngu, vượt biển chạy đến Hải Diêm, ngươi sẽ nghĩ gì?

Một trong đám võ tướng hừ nhẹ một tiếng rồi nói: Còn nghĩ như thế nào nữa? Hải chiến thì bọn chúng không phải đối thủ của chúng ta, ngông cuồng đến tấn công tất gặp sự phản kích mạnh mẽ còn sung sức của ta. Hiện tại huynh đệ bọn ta từ Hải Diêm đi, người người đều sĩ khí lên cao, nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ, bảo đảm có thể khiến cho lũ giặc kinh ngạc hết hồn.

Trong đám người ấy phần lớn đều gật đầu đồng ý. Nguyên nhân chính là do Cối Kê và Thượng Ngu vẫn còn nằm trong tay của Chu Tự, mà Chu Tự không giống như Tạ Diễm. Y là một mãnh tướng trứ danh trong Bắc Phủ, kinh nghiệm tác chiến phong phú, sẽ không phạm vào sai lầm như Tạ Diễm.

Đồ Phụng Tam trầm ngâm, nói: Từ Đạo Phúc là thống soái trí dũng song toàn, chỉ cần nhìn y chỉ huy chiến dịch khu vực đê vừa rồi là biết y định mưu rồi mới hành động, tuyệt sẽ không hành sự lỗ mãng. Lưu soái đã nghĩ đến điều gì?

Lưu Dụ đáp: Sự thành bại của việc rút quân có quan hệ đến sinh tử vinh nhục của bọn ta, Từ Đạo Phúc không thể không nắm rõ được tình huống quan trọng như thế. Chỉ cần hắn có thể phá hỏng hành động rút quân của ta, thì coi như hắn đã đánh thắng trận chiến này.

Tống Bi Phong động dung nói: Cho nên Từ Đạo Phúc ắt sẽ dốc hết toàn lực đến phá hoại hành động triệt quân lần này của bọn ta.

Giang Văn Thanh cũng gật đầu: Khẳng định là như thế!

Lưu Dụ nói: Bất cứ hành động quân sự nào cũng cần phải xác định rõ mục tiêu. Mục tiêu của bọn ta chính là đem toàn bộ huynh đệ ở bờ bên kia eo biển rút về Hải Diêm. Còn mục tiêu của địch nhân phải là làm cho bọn ta không cách nào hoàn thành được hành động rút quân, đúng không?

Phần lớn mọi người nghe xong đều đầu óc mù mờ, bởi vì Lưu Dụ chỉ có nhắc lại điều mà mọi người ai cũng biết rõ.

Đồ Phụng Tam lại hiểu ra đầu mối khác, giật mình nói: Đúng! Chỉ dựa vào tấn công quân đội đang triệt thoái, hay là ngăn trở trên mặt biển, cũng đều không đủ để phá hỏng hành động triệt thoái đã được bố trí trật tự và chu đáo. Nhưng chỉ cần Từ Đạo Phúc có thể kìm chân chủ lực của bọn ta ở bên kia eo biển và trên mặt biển là có thể lợi dụng sơ hở mà tiến đánh Hải Diêm. Lúc đó bọn ta sẽ biến thành cục diện bị đánh từ hai phía, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Thân Vĩnh góp lời: Huynh đệ Chúng ta lưu lại thủ Hải Diêm gần vạn người, đủ có thể gắng chống giữ được.

Lưu Nghị nói: Nếu như biết được lộ tuyến đội quân đến công thành của chúng, bọn ta còn có thể phục kích giữa đường, giết bọn chúng một cú như nước chảy hoa trôi.

Giang Văn Thanh thêm vào: Điều này không khó đoán. Quân đội địch nhân đến tấn công sẽ là đội quân tinh nhuệ nhất trong Thiên Sư quân. Một bộ phận nhân mã lớn đang do Từ Đạo Phúc tự mình suất lĩnh, bộ phận còn lại chia ra trú đóng ở hai thành Gia Hưng và Ngô Quận. Dọc theo kênh Vận Hà có một lượng lớn chiến thuyền của Thiên Sư quân, có thể sắp xếp nhanh chóng vận chuyển binh lính và khí cụ công thành, theo đường kênh Vận Hà qua biển, rồi lên bờ ở phía tây thành Hải Diêm, lại dùng phương thức nhanh như thiên lôi giáng không kịp bưng tai phát động tấn công dữ dội đối với Hải Diêm. Nhờ có chiến thuyền trợ giúp tấn công, trong nhất thời tuy bọn chúng chưa hạ được Hải Diêm, nhưng muốn đánh chiếm khu vực bến tàu thì lại thừa sức. Hành động triệt quân của bọn ta sẽ tuyên cáo thất bại.

Đồ Phụng Tam tiếp lời: Phân tích thật là hay! Từ Đạo Phúc sẽ tự mình chỉ huy tấn công thành, bên kia eo biển ắt là giao cho đại tướng hàng đầu Trương Mãnh. Nhưng thời điểm mà Từ Đạo Phúc chọn đến xâm phạm có lẽ vào lúc hành động rút quân đang tiến hành đến mức khẩn trương nhất, khiến bọn ta tiến thoái đều không được.

Rút cuộc các tướng đều biến sắc.

Lưu Dụ trở lại bình tĩnh cả người còn như trở nên nhẹ nhàng, đột nhiên hỏi Đồ Phụng Tam: Theo ngươi nhìn thì tiểu Ân chỉ huy công thành như thế nào, y có thiếu sót kinh nghiệm về phương diện này không?

Giang Văn Thanh thay Đồ Phụng Tam đáp: Về phương diện này Lưu soái có thể an tâm. Tiểu Ân trong chiến dịch tiến đánh Hổ Độc lũy, bất luận là chuẩn bị kế hoạch trước đó, cho tới hành quân và lúc chính thức tấn công lũy đều biểu hiện xuất sắc. Ta tự xét mình không hơn được y. Chỗ hiếm có là y đối với các loại công cụ công thành đều có hiểu biết rất sâu sắc. Nếu Lưu soái muốn phái người tiến đánh Gia Hưng, ngoài tiểu Ân khẳng định là không có sự lựa chọn thứ hai rồi.

Ngoại trừ Đồ Phụng Tam, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu một mặt Lưu Dụ thì lo không giữ được Hải Diêm, đột nhiên lại sọ sang chuyện khác, thảo luận việc phái người nào đến đánh chiếm thành trì trong tay Thiên Sư quân, càng không hiểu vì sao mục tiêu công đánh là Gia Hưng mà không phải Ngô Quận.

Đồ Phụng Tam cười ha hả: Lưu soái lại tái hiện uy phong Nhất tiễn trầm Ẩn Long, bất ngờ đưa ra bước ngoặt thắng lợi xuất hiện trước mắt rồi. Nếu bọn ta có thể thừa dịp Thiên Sư quân huy động toàn bộ hang ổ đến mà đột nhiên công hãm Gia Hưng thì đến lượt Từ Đạo Phúc rơi vào thế kém, tiến thoái đều không xong.

Tống Bi Phong hỏi: Ngô Quận không phải ở gần Hổ Độc lũy hơn ư, vì sao lại bỏ gần tìm xa vậy?

Lão đã nói ra sự thắc mắc trong lòng mọi người.

Lưu Nghị phấn khởi thốt: Ta hiểu rồi! Bởi vì thượng du Ngô Quận là Vô Tích, có quân Kiến Khang nhìn chằm chằm như hổ đói, do đó Thiên Sư quân cần lưu trú trọng binh ở Ngô Quận để bảo vệ tiền tuyến thứ nhất. Còn tính chiến lược của Gia Hưng ở sau Ngô Quận, kéo quân ra sẽ không có vấn đề lớn nào. Ha ha! Đánh chiếm Gia Hưng, Ngô Quận lập tức biến thành một tòa cô thành, sao còn giữ được nữa đây?

Một tướng khác nhíu mày nói: Thế nhưng chúng ta vẫn còn chưa nghĩ ra đối sách ứng phó Thiên Sư quân đến công đánh Hải Diêm.

Lưu Dụ mỉm cười: Đối sách sớm đã được nghĩ thỏa đáng rồi. Đội quân công thành từ đường biển đến thì lúc đó bọn ta chặn đường bọn chúng ở trên biển.

Rồi quay qua Thân Vĩnh dặn dò: Ngươi lập tức phái người thông báo Khoái tướng quân, kêu hắn bí mật hành quân, đồng thời mang theo toàn bộ công cụ công thành vốn định dùng công đánh Hải Diêm, âm thầm tới phụ cận Gia Hưng rồi ẩn giấu quân nơi ấy, sau đó ngươi lại lấy năm ngàn bộ quân, đến đó cùng y hội hợp, chờ đợi mệnh lệnh công thành. Huynh đệ lưu lại để giữ Hổ Độc lũy không cần nhiều, ba trăm người cũng đủ rồi. Chỉ huy công thành là Khoái tướng quân, ngươi là phó của y, hiểu rõ chưa?

Thân Vĩnh lớn tiếng lĩnh mệnh, lập tức đi ngay.

Lưu Dụ chuyển qua Lưu Nghị nói: Trọng trách thủ thành giao cho tông huynh phụ trách. Huynh hãy lựa chọn kỹ càng ba ngàn huynh đệ giỏi về cưỡi ngựa bắn cung lập thành đội tốc chiến phi kỵ, theo dõi sát sao hành động quân công thành bên địch, nếu chúng chạy lên bờ, lập tức đánh mạnh, tuyệt không mềm lòng nới tay.

Lưu Nghi có thể được đảm nhận trọng trách này, cả người trở nên biến đổi hẳn, lớn tiếng đáp ứng.

Lưu Dụ lại nói: Đánh nhau trên biển khác với trên sông, số lượng chiến hạm chiếm nhiều hơn không phải tiêu biểu cho sự chiếm được ưu thế, chiến lược của bọn ta là dùng tinh nhuệ phá tầm thường. Ba mươi sáu chiếc Song Đầu hạm chia ra làm hai đội. Một đội do Văn Thanh chỉ huy, còn đội kia thì giao cho Đồ huynh. Văn Thanh chỉ chuyên phụ trách đối phó chiến hạm bên địch ở Dư Diêu, Đồ huynh thì chú ý đội thuyền tấn công thành của địch nhân. Còn ta ở Kỳ Binh hào’ trông coi toàn bộ cuộc diện.

Chúng nhân lớn ứng tiếng tuân lệnh. Lưu Dụ lên thuyền đi ngay. Hành động quân sự rút quân và phản kích quy mô lớn đã được toàn diện triển khai.

Yến Phi ngủ một giấc tỉnh lại thì trời cũng vừa hừng sáng. Chàng đã quên mất bao lâu rồi chưa có được nằm ngủ một giấc dài thế này, cảm giác cực kỳ khỏe khoắn, cũng cảm nhận được mình vẫn là một người Bình thường nên tâm tình rất tốt, không nhịn được đi lên đầu thuyền.

Thời tiết ngày hôm nay khá đẹp, mây dầu vẫn còn rải rác nhiều nơi, nhưng đằng sau những đám mây có thể trông thấy bầu trời trong xanh quang đãng. Gió sông hiu hiu thổi đến, Yến Phi càng nhận thức sâu sắc hơn bất cứ người nào về lạc thú của Sự sống.

Lúc này Trác Cuồng Sinh đi đến đằng sau chàng cười nói: Sẽ đi qua Phượng Hoàng hồ nhanh thôi! Sau khi trải qua bao nhiêu biến đổi, chiến hạm có thể trên Dĩnh Thủy thả sức mà chạy, quả thật có được không dễ.

Yến Phi hỏi: Tiểu tử đó tình trạng ra sao rồi?

Trác Cuồng Sinh đáp: Cao tiểu tử yên tĩnh khác thường, cứ núp trong phòng không nói tiếng nào, ta bảo Diêu Mãnh đi coi hắn cẩn thận. Tiểu tử này cái gì cũng tốt, nhưng hễ có chuyện liên quan đến Tiểu Bạch Nhạn là bị phát điên ngay.

Yến Phi trầm ngâm không nói.

Trác Cuồng Sinh ngạc nhiên: Ngươi dường như có chút tâm sự, đúng không nào?

Yến Phi nói: Ta vì Cao tiểu tử lo lắng cho Tiểu Bạch Nhạn. Hãy nói cho ta biết, nếu ngươi là Hoàn Huyền, thì sẽ chọn đối phó với Nhiếp Thiên Hoàn trước khi tấn công Kiến Khang, hay là sau khi đánh xong?

Trác Cuồng Sinh đáp: Điều này thật sự rất khó nói. Hoàn Huyền đã muốn dựa vào Nhiếp Thiên Hoàn, lại sợ thế lực Nhiếp Thiên Hoàn lớn lên khó khống chế. Bất luận là trước hay sau khi công đánh Kiến Khang đều có hậu quả khó lường.

Yến Phi lại nói: Vấn đề sinh ra từ chỗ Ma môn. Chỉ nhìn Trần công công có thể tiềm phục trong Tư Mã Vương phủ mấy chục năm, Lý Thục Trang thì trở thành Thanh Đàm Nữ Vương quan hệ rộng rãi ở Kiến Khang, Tiều Túng biến thành danh môn vọng tộc của Ba Thục, có thể thấy rằng Ma môn từ sau khi Tấn thất dời xuống phía nam, liền toàn lực sắp đặt để chờ đợi cục diện ngày hôm nay. Hiện tại cơ hội ngàn năm có một cho bọn chúng cuối cùng đã xuất hiện, chúng tuyệt đối không chấp nhận để người khác phá hỏng, vì vậy Nhiếp thiên Hoàn trở thành mục tiêu bị chĩa mũi nhọn vào.

Trác Cuồng Sinh nói: Lão Nhiếp không những là bá chủ một phương, mà còn là người đa mưu túc trí, sẽ không dễ dàng bị lật đổ như thế. Ở trên Đại Giang, e rằng không có kẻ nào có thể làm gì được y, cùng lắm thì y cũng có thể chạy trốn về Lưỡng Hồ.

Yến Phi thở dài: Ta thật sự không có lạc quan giống như ngươi. Đây gọi là kẻ có chủ tâm mưu tính ám hại kẻ không có lòng. Dẫu Nhiếp Thiên Hoàn là nhân vật lợi hại hàng đầu, nhưng lại giống y như bọn ta đến bây giờ vẫn không biết được sự tồn tại của Ma môn. Mà Ma môn thì tuyệt không bỏ qua bất kỳ thế lực nào có khả năng ảnh hưởng đến thành bại của chúng. Do đó bọn chúng phải sớm có sắp đặt để đối phó với Nhiếp Thiên Hoàn, sớm nắm được nhược điểm của Nhiếp Thiên Hoàn.

Trác Cuồng Sinh cười khổ: Nghe ngươi nói xong lòng ta cũng phát lạnh. Đúng! Chỉ coi Ma môn trước sau đối phó với tiểu Dụ và ngươi là biết ngay Ma môn nắm rất chuẩn xác hoàn cảnh, âm mưu quỷ kế lại nhiều vô kể, chỉ cần đạt được mục đích, hành sự không từ một thủ đoạn nào.

Rồi dường như nhớ ra điều gì: Hoàn Huyền bản tính đa nghi, ngươi nói coi nếu giả sử bọn ta lấy việc Tiều Túng, Trần công công và Lý Thục Trang là môn đồ của Ma môn truyền bá rộng rãi, sẽ tạo thành hiệu ứng thế nào? Tác dụng của tin đồn thì không nên coi thường, Nhất Tiễn Trầm Ẩn Long của tiểu Dụ là thí dụ thực tế nhất.

Yến Phi gật đầu nói: Có lẽ sẽ có chút tác dụng. Có điều trong thời đại loạn lạc tin đồn bay khắp nơi như vầy, điều này hoàn toàn vô căn cứ, còn đối với dân chúng tin đồn ấy không có quan hệ trực tiếp, không hề giống như chuyện xuất hiện chân mệnh thiên tử gây nên chấn động.

Trác Cuồng sinh hỏi: Còn sau khi Hoàn Huyền lên ngôi đế thì làm sao?

Yến Phi lại gật đầu: Vào thời điểm tung ra tin đồn khác nhau, có thể đạt được hiệu quả khác nhau. Hiện tại điều quan trọng nhất đối với bọn ta là cần hiểu rõ thực lực của Ma môn, mới có thể biết người biết ta.

Nói đến đây, trong lòng chàng không tự chủ được sinh ra cảm giác khổ tâm. Mặc Di Minh thân phụ của chàng chính là người trong Ma môn, mà chính người con này đang muốn toàn lực đối phó với Ma môn. Món nợ không rõ ràng này không biết nên tính toán như thế nào.

Vị trí của Yến Phi chàng càng kỳ quái. Một mặt trợ giúp Lưu Dụ ở Nam phương khai triển cuộc chiến tranh bá, một mặt khác lại dốc sức cho hành động vĩ đại thống nhất Bắc phương của Thác Bạt Khuê. Nhưng nói cho cùng cũng là vì bản thân chàng, vì tương lai Biên Hoang tập, và chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên mà chiến đấu.

Đây là hoàn cảnh phức tạp thế nào. Nếu như nói vẫn chưa đủ hỗn tạp, còn có mục tiêu cuối cùng của chàng, tịnh không phải ở thế gian con người binh hoang mã loạn này, mà là ở nơi động thiên phúc địa mù mịt hư ảo khó lường ấy.

Từ sau lần đầu tiên chết mà sống lại, chàng luôn luôn sống trong thế giới kỳ ảo tựa như thật, lại tương tự như hãm thân vào một cơn mê dài khó lòng thoát khỏi để hồi tỉnh lại. Không biết sau khi tỉnh mộng sẽ có chuyện gì phát sinh, cũng có chút sợ sệt tình cảnh sau khi tỉnh lại từ cơn mê.

Chàng khám phá ra nhân thế chỉ là một tập thể mà tất cả những người tham dự đều quên mình sống trong ảo tưởng, họ trầm mình vào trong đó, say mê hỷ nộ ái ố, sinh ly tử biệt của thế gian.

Nhưng lần thứ hai sau khi từ trong sự chết sống trở lại, tư tưởng của chàng bắt đầu có thay đổi, nên cảm nhận được tất cả mọi thứ trong nhân thế biến thành chân thật không gì so sánh được. Cảm giác chân thật này tựa như đến từ tình yêu của chàng đối với Kỷ Thiên Thiên đã trải qua khảo nghiệm của sinh và tử, lại giống như sự lưu luyến của chàng đối với Sinh mệnh, khiến cho chàng quay về lại nhân gian bắt đầu cảm thụ từ đầu lần nữa tất cả những sự kỳ diệu.

So với trước đây, chàng càng chú ý đến sinh mệnh của mình, càng hiểu rõ hơn bất kỳ người nào tất cả những điều quý giá ở trước mắt.

Chết hai lần mà sống lại, khiến Âm thần và Dương thần của chàng dung hòa với nhau kết hợp thành một. Âm thần của chàng không phải là Âm thần trước đây nữa, hoàn toàn biến thành một thứ gì đó mà chàng không diễn tả được, đơn giản là một loại cảm giác không có cách nào hình dung.

Chàng hiểu được Kim Đan đại pháp của mình đã đến cảnh giới đại thành, ít nhất trong sách cổ của Đạo gia cũng đã miêu tả cảnh giới Xuất dương thần bí mật không thể suy đoán được này.

Nghĩ đến đây, ý niệm lại chuyển qua An Ngọc Tình và Tôn Ân. Thuần Âm chi khí của An Ngọc Tình tu luyện chính là Âm thần, cũng giống với Âm thần hiện tại của Yến Phi. Tôn Ân đã luyện thành Dương thần, có thể miễn cưỡng dựa vào Hoàng Thiên đại pháp của bản thân đạt đến mức thiên nhân giao cảm để luyện ra Hoàng Thiên Vô Cực vô cùng uy lực.

Bản thân chàng cũng bằng ngang với An Ngọc Tình và Tôn Ân hợp cả hai làm một. Từ góc nhìn này mà nhận xét, bởi vì Tôn Ân chỉ có sẵn một thứ, bất luận Hoàng Thiên đại pháp của y có lợi hại đến thế nào đi nữa cũng sẽ tự mình không biết làm sao cho xong, càng không có cách gì chiếm cứ Âm thần của chàng. Thế nhưng chàng cũng không có biện pháp đối phó Tôn Ân, vậy tình huống thật sự sẽ như thế này sao?

Yến Phi bắt đầu có chút minh bạch tại sao Đạo gia có phép Binh Giải. Bất luận là đạo công cao minh cỡ nào, nhưng Dương thần thủy chung đã sống nhờ thân xác huyết nhục phàm tục thì có thể bị tổn thương và hư hỏng. Nếu như sử dụng vũ khí sắc bén hủy hoại nhục thể yếu ớt, thì có thể tái diễn tình cảnh trước khi Mặc Sỹ Minh Dao độc ác đánh chàng bảy chưởng. Dương thần bởi vì mất chỗ ở mà được giải phóng. Điều này chính là ý nghĩa thực sự của Binh Giải. Nhưng bất kể là Binh giải, Thủy giải, Hỏa giải”, hay Lôi giải thực ra đều có tình trạng giống như nhau thôi.

Trở lại vấn đề. Ngày nào chàng và Tôn Ân còn là con người, thì vẫn còn có tính chất có thể bị Giải. Do đó sự quyết tâm tử chiến đến cùng của chàng và Tôn Ân quả thật xứng với cái cách gọi Nhất quyết tử chiến, tuyệt không phải là chuyện đùa. Nhưng làm thế nào mới có thể phá hủy cái thân xác thối tha của Tôn Ân đây? Phương pháp duy nhất là cùng lúc luyện thành Chí Dương Vô Cực và Chí Âm Vô Cực, đồng thời hấp thụ hai thứ lực lượng nguyên thủy nhất tồn tại trong trời đất mới có khả năng hủy diệt nhục thể của Tôn Ân. Nhưng nếu như quả thật có chiêu số này, chắc chắn có thể xuyên qua hư không mở được tiên môn, hậu quả càng không dám tưởng tượng.

Đúng như An Ngọc Tình đã nói, điều đó vượt quá giới hạn của bất cứ người luyện võ nào, lại tận dụng được toàn bộ tiềm năng, không những dư sức khai mở tiên môn lần nữa mà Yến Phi chàng cùng hai mỹ nhân phá không bay vào cõi tiên, thế là mọi việc đều xong xuôi thuận lợi.

Ai chà! Con bà nó! Vấn đề này giải quyết làm sao đây?

Nghĩ đến vướng mắc này, Yến Phi trở nên nhức đầu.

Thanh âm của Trác Cuồng Sinh vang lên trong màng nhĩ của chàng: Vì sao ngươi không nói gì, thần tình lại biến đổi cổ quái như thế, không phải nghĩ đến việc rất đáng sợ chứ?

Yến Phi đón ánh mắt soi mói của Trác Cuồng Sinh, cười khổ nói: Không cần lo, ta chỉ là muốn sắp xếp lại những vấn đề khác nhau.

Trác Cuồng Sinh ánh mắt nhìn về phía Dĩnh Thủy ở đằng trước, vì cảm xúc mà nói: Không phải là ta trách móc ngươi. Lúc nào tiểu tử ngươi cũng có vẻ thần bí, dường như đầy ắp tâm sự. Trước đây ta không lấy làm lạ, nhưng hiện tại trước sau đã giải quyết xong hai kẻ khó đối phó là Hướng Vũ Điền và Mặc Sỹ Minh Dao mà ngươi vẫn còn bộ dạng này, khiến người khác nghĩ hoài không ra. Có tâm sự gì, cứ nói trắng ra đi! Để ta vì người huynh đệ này mà chia xẻ âu lo.

Yến Phi bực mình nói: Ta còn tưởng ngươi đã thay đổi tính nết, không ép ta nói này nói kia, giờ mới biết quanh đi quẩn lại cũng trở về chuyện lịch sử Hoang nhân của ngươi.

Trác Cuồng Sinh kêu oan: Ta quả thật là chỉ có lòng hảo tâm, chứ không phải muốn thăm dò bí mật của ngươi. Hãy nói cho ta biết! Ngươi mới vừa nghĩ điều gì? Chắc chắn không phải là việc liên quan đến lão Nhiếp.

Yến Phi đáp: Ta nghĩ giả sử sau này tiểu Dụ thật sự có thể thống trị Nam phương, tiểu Khuê thì độc bá Bắc phương, Biên Hoang tập ắt ở ngay giữa thế lực của hai người, sẽ có kết quả thế nào? Tình cảnh này rất có khả năng xảy ra, ta tuyệt không phải là nói chuyện giật gân để dọa người.

Trác Cuồng Sinh than: Tuy ta không tin chuyện ngươi nghĩ mới vừa rồi là việc này, nhưng đề tài của ngươi lại gợi ra hứng thú rất lớn đối với ta, cũng là việc quan trọng mà ta cứ suy nghĩ suýt chút nữa đã vỡ óc ra. Hãy nói ta biết, ngươi cho rằng nếu như tình huống phát sinh quả thật như thế, thì đối với Biên Hoang tập sẽ có ảnh hưởng gì?

Những lời Yến Phi mới vừa nói, chỉ là né tránh mà thuận miệng nói ra, nhân vì hiểu được đây là vấn đề rất quan tâm của Trác Cuồng Sinh với niềm say mê Biên Hoang. Chính chàng thật sự cũng chưa nghĩ kỹ câu trả lời cho điều đó.

Lắc đầu nói: Làm sao mà ta biết được? Còn cách nhìn của ngươi thì thế nào?

Trác Cuồng Sinh kiêu ngạo nói: Để ta nói cho ngươi biết nghe! Đó sẽ là lúc đến ngày tàn của Biên Hoang tập.

Yến Phi giật mình kinh ngạc: Không phải nghiêm trọng vậy chứ?

Trác Cuồng Sinh đáp: Ta một chút cũng không có nói quá, mà Thiên thư của ta cũng kết thúc tác phẩm vào ngày đó, bởi vì tiếp theo lại không có chuyện hay gì để viết.

Yến Phi lộ ra vẻ trầm tư suy nghĩ.

Trác Cuồng Sinh lại tiếp: Ngươi nghĩ coi! Sở dĩ Biên Hoang tập có khả năng tồn tại, hoàn toàn nhờ thế lực các phương tụ tập hết ở nơi đấy, vì vậy mà thu được cân bằng lợi ích. Thế nhưng khi thiên hạ trở thành thuộc về hai nhà một nam, một bắc, thì Biên Hoang tập sẽ chỉ còn lại sự xung đột mà không có lợi ích chung, rất nhanh chóng diễn lại tình cảnh năm đó khi Phù Kiên xua quân nam hạ. Sự hưng thịnh của Biên Hoang tập toàn là dựa vào mậu dịch với hai bên nam và bắc, nhưng khi đến lúc nam, bắc đối kháng với nhau thì làm gì có giao dịch đây?

Yến Phi ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Vào lúc này, một chiếc Xích Long thuyền xuất hiện đằng trước, hướng thẳng về phía họ chạy đến.