Chương 294: Đại Hiển Thần Thông

Biên Hoang Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Yến Phi ngồi trên đống bao lương, đỉnh đầu gần như đụng vào nóc nhà. Bồi bạn cùng chàng còn có thêm mười sáu bình gốm cao chừng nửa xích, buộc bằng dây gân bò, chỉ cần dùng tay giật tung ra, sau khi mồi lửa là có thể ném về phía địch nhân.

Chàng đã di chuyển hàng trăm bao lương xếp đầy khoảng trống cạnh cửa ra vào rồi mở được cửa địa thất, cuối cùng cũng tìm thấy được bốn hòm Đạo Nhật Phong, liền mở hòm lấy đồ rồi leo lên đống bao lương này bày sẵn trận thế chờ đợi địch nhân đại giá quang lâm. Mới đây nhóm tuần tra đã cố mở cửa nhưng phát giác không có cách nào vào được bèn ngay lập tức triển khai thiên la địa võng lục soát xung quanh. Hiện tại kho lương đã nằm trong vòng vây trùng trùng của địch nhân, đã vậy địch nhân còn không ngừng tăng cường thêm.

Dù vậy lúc này tinh thần Yến Phi vẫn nhẹ nhõm bởi chàng đã thử phương pháp do Cơ Biệt truyền thụ, đốt một ít Đạo Nhật Phong, ngay lập tức luồng khói đen tỏa ra dày đặc bao trùm địa thất ngưng tụ lại mà không phát tán. Bằng công lực của mình mà khi Yến Phi hít phải khói đen này cũng cảm thấy choáng váng, trong não bộ nóng như bị đốt cháy, quả thật khiến người ta phát cuồng, đúng là một vũ khí vô cùng lợi hại, hèn chi Diêu Hưng coi trọng thứ độc vật này đến thế.

Mười sáu bình gốm chứa đầy Đạo Nhật Phong. Mười bình đã bị tháo bỏ lớp bạc niêm phong ở ngoài, trên đó xuất hiện một lỗ nhỏ chừng ba thốn để dễ đốt lửa. Chàng không có một miếng sắt mồi lửa nào, đành dùng miếng gỗ lấy ra từ hòm chứa đem ra mồi lửa, may là cũng có hiệu quả như nhau. Yến Phi quấn sáu bình còn lại với nhau bằng gân bò đeo phía sau lưng. Dĩ nhiên là không thể để bình nào lại cho địch nhân.

“Yến Phi!”

Yến Phi cười to: “Sau lần hội ngộ trước, Tông Chính Lương huynh vẫn khỏe chứ hả? Yến mỗ đi qua đây đột nhiên nhớ ra đã để quên mấy món đồ, chính vì thế quay lại để lấy, mong Tông huynh lượng thứ!”

Nói xong song chưởng đẩy về phía trước, Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp toàn lực thi triển.

Oành!

Kho lương không chịu nổi một kích của Yến Phi liền lủng một lỗ lớn chu vi khoảng nửa trượng, mảnh vụn của gỗ bay tung tóe khắp nơi, khí thế thật kinh hồn đoạt phách.

Yến Phi từ trên đống bao lương lộ nửa thân người ra bên ngoài, từ trên cao quan sát tình thế xung quanh kho lương.Bằng nhãn quang sắc bén, Yến Phi nhận thấy hàng trăm nhân ảnh lập lòe dưới ánh sáng của những bó đuốc. Gần xa kho lương đều dày đặc cung thủ. Khoảng trống còn lại là quân lính với thuẫn bài cùng vũ khí ngắn dài đủ cả, hình thành một thế trận bao vây vô cùng nghiêm ngặt đến nước cũng không lọt.

Nếu quả không có vũ khí bí mật Đạo Nhật Phong thì có lẽ trăm Yến Phi cũng không toàn mạng đột vây.

Yến Phi nhanh chóng tìm ra vị trí chỉ huy của địch nhân. Trong vòng cao thủ hộ vệ, Diêu Hưng, Mộ Dung Lân, Tông Chính Lương, Địch Bá Hữu đứng sau trận thế ở phía Nam kho lương, mục quang nhìn Yến Phi như muốn giết chết chàng ngay lập tức.

Yến Phi đặc biệt chú ý đến thần sắc của Diêu Hưng đang rất kinh dị, hiển nhiên là vì thắc mắc đám Đạo Nhật Phong trong kho đã lọt vào tay Yến Phi hay chưa, hắn không biết có nên thông báo cho Mộ Dung Lân chuyện này hay không. Bất quá dù hắn nghĩ như thế cũng vô pháp cải biến tình huống đang phát sinh hiện nay.

Địch nhân nhân số dù đông nhưng thật sự rất tề chỉnh, tất cả đều giữ nguyên trận thế sẵn sàng xông vào, không hề có tiếng động nào phát ra ngoại trừ tiếng lách tách từ những bó đuốc gây ra, cả không gian xung quanh kho lương sáng rực như ban ngày.

Yến Phi đột nhiên cười lớn: “Yến mỗ thật cảm thấy vinh hạnh vô cùng. Đêm đã khuya mà các vị lao sư khổ chúng bày ra trận thế như thế này để tiếp đón ta, thật là quá đề cao Yến mỗ rồi!”

Mộ Dung Lân lớn tiếng quát: “Yến Phi ngươi chết đến nơi mà còn nói xàm vậy sao? Thức thời thì buông tay chịu trói, ta sẽ chừa cho ngươi con đường sống.”

Yến Phi lấy hỏa tập ra rồi điểm hỏa miếng gỗ nhỏ đã chuẩn bị sẵn. Thầm nghĩ nếu Mộ Dung Lân có thể bắt mình đem đến trước mặt cha hắn là Mộ Dung Thùy, Mộ Dung Thùy khẳng định sẽ vô cùng hoan hỉ.

Yến Phi mỉm cười: “Sao Mộ Dung Thùy có đứa con ngu ngốc như ngươi nhỉ? Nếu cha ngươi có mặt tại đây thì đã không nói những lời thừa thãi như vừa rồi! Không tin ngươi hỏi Hưng thái tử bên cạnh sẽ minh bạch thôi!”

Đầu tiên, khi nghe những lời này của Yến Phi, Mộ Dung Lân nổi đại nộ, nhưng sau đó thì thần sắc hắn lộ vẻ nghi hoặc hướng mục quang về phía Diêu Hưng.

Yến Phi biết thời cơ đã đến bèn cầm lấy một bình gốm đã mở sẵn.

Tông Chính Lương cười lạnh đáp: “Thật không ngờ Yến Phi kiếm khách đại danh đỉnh đỉnh vậy mà phải dùng thủ đoạn ly gián sao? Ủa! Sao mặt thái tử lại biến sắc vậy?”

Diêu Hưng không thèm để ý đến thái độ của Mộ Dung Lân lẫn Tông Chính Lương hét to: “Ngươi đã làm gì trong kho lương?”

Yến Phi vận Thái Dương chân hỏa truyền vào miếng gỗ trong tay, lập tức miếng gỗ bùng cháy, sau đó quẳng miếng gỗ đang cháy vào bình gốm đựng đầy Đạo Nhật Phong, lúc này từ trong bình gốm phát ra âm thanh xì xì chỉ có mình chàng nghe thấy.

Yến Phi cười lớn đáp: “Thái tử bắt đầu nói năng lảm nhảm rồi, ta làm gì trong đó ư? Dĩ nhiên là tốn chút công phu khênh đồ đạc thôi!”

Hiện tại tất cả đều tập trung ánh mắt về phía Yến Phi, thấy từ người chàng khói bắt đầu bốc lên, có điều khói không bay lên cao mà chỉ đến tầm nửa thân người Yến Phi rồi ngưng tụ, khói từ nhạt chuyển sang đậm, tình cảnh vô cùng ngụy dị.

Diêu Hưng trong lòng kêu bất diệu, điên cuồng quát: “Tản ra! trên tay hắn có độc yên đạn!”

Mộ Dung Lân, Tông Chính Lương đều trơ mắt nhìn nhau ngạc nhiên, trong tình huống này đâu phải muốn lui là lui!

Yến Phi thở dài: “Trễ quá rồi!”

Chúng nhân mở to mắt nhìn, chỉ thấy Yến Phi đưa tay lên là luồng khói đen kịt theo sau, chưa kể những tia lửa từ đó bắn ra xung quanh.

Đột nhiên Yến Phi vung tay một cái, quái cầu hóa thành hồng quang bắn về phía Diêu Hưng như lưu tinh, quĩ đạo bay của quái cầu tạo thành một cái đuôi dài màu đen ở phía sau.

Diêu Hưng lật đật thối lui nhưng quái cầu đã đập xuống đất rồi nổ tung, mảnh vỡ bắn đi khắp nơi, khói độc đen kịt nhanh chóng tỏa đi bốn phương tám hướng, ngay lập tức cả không gian rộng lớn phía nam kho lương hoàn toàn bị che phủ bởi làn khói độc kinh khủng.

Tiếng la thất thanh, tiếng ho hục hục vang lên khắp nơi, trận thế mới lập khi nãy bây giờ đã tán loạn, xung quanh mọi người kêu la đau mắt om xòm.

Ở ba phía kia, đội cung thủ không cần đợi lệnh liền xạ tiễn, hàng ngàn mũi tên bắn về nóc nhà nơi Yến Phi đang đứng. Yến Phi không nghĩ uy lực của Đạo Nhật Phong lại khủng khiếp như thế, thầm kêu nguy hiểm liền chui xuống mái khó lương để tránh những mũi tên bay qua, tiện tay đốt thêm một bình gốm khác. Đồng thời Yến Phi triển khai thuật thai tức, khói độc lúc này không chỉ bao phủ toàn bộ nóc kho lương mà còn tràn vào trong nữa. Không gian lúc này dù Yến Phi có nhãn lực kinh người cũng vô pháp nhìn rõ vật gì.

Bình độc khí thứ hai được ném về phía Bắc của kho lương. Khói ở phía Nam đã lan sang hai phía đông, tây, cơ bản thiên la địa võng bao vây Yến Phi đã tiêu tán, địch nhân lúc này chỉ biết ôm đầu bỏ chạy tán loạn, hi vọng có thể thoát khỏi nạn tai trước mắt, nhất thời khiến tình hình trở nên hỗn loạn cực điểm.

Cục diện hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của Yến Phi. Nếu ở chiến trường Đạo Nhật Phong dù uy lực kinh người, tầm ảnh hưởng cũng ở mức giới hạn mà thôi. Nhưng ở nơi phòng ốc dày đặc như thế này thì Đạo Nhật Phong thật sự đã phát huy hết uy lực vốn có của mình.

Từng bình, từng bình Đạo Nhật Phong được ném ra, từ gần cho đến xa, không lâu sau toàn bộ tổng đàn Hung Nô bang đều bị bao phủ bởi màn khói độc, địch nhân lúc này đang cuống cuồng tranh nhau chạy thoát khỏi phạm vi của khói độc.

Sau khi ném được bảy, tám bình Đạo Nhật Phong, mục tiêu của Yến Phi chuyển từ tổng đàn Hung Nô bang sang khu tiểu Kiến Khang hướng về phía bến cảng.

Sau khi xốc lại 6 bình gốm sau lưng cho thật chặt, miệng cắn miếng gỗ đang cháy, Yến Phi hai tay cầm hai bình gốm rồi nhảy ra khỏi mái nhà tìm đường ra phía trước, tranh thủ địch nhân lúc tranh tối tranh sáng Yến Phi nhanh chóng xuyên qua màn khói đen hướng về phía bến cảng.

Phượng Hoàng hồ, nghị đường.

Tống Bi Phong tiếp tục nói: “Yến Phi sau khi từ Dĩnh Thủy tiềm nhập Biên Hoang Tập, ta sợ hắn gặp chuyện nên không dám bỏ đi, thế nên phải ở lại để đợi hắn, có gì còn kịp tiếp ứng.”

Lưu Dụ, Mộ Dung Chiến, Đồ Phụng Tam, Trác Cuồng Sinh, Giang Văn Thanh đều cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Trác Cuồng Sinh cất giọng hân thưởng: “Quả xứng là đệ nhất cao thủ của Biên Hoang Tập, trong tình huống như vậy có thể tiềm nhập Biên Hoang Tập đến mức quỷ thần không hay thì quả là giỏi!”

Giang Văn Thanh tiếp lời: “Hiện tại ở phương Nam này, công phu dưới nước phải nói cao cường nhất là Nhiếp Thiên Hoàn, ngang hàng với Long Vương Lữ Quang ở Bắc phương, bất quá cả hai người này đều chưa thể không cần trồi lên mặt nước hoán khí, còn bơi liền một mạch như Yến Phi thì thật không thể tin được.”

Tống Bi Phong gật đầu tán thành: “Ngày trước Đại thiếu gia cứu hắn về hẻm Ô Y, hắn từng tuyệt khẩu nín thở suốt một trăm ngày mà không chết. So ra thì nín thở một dặm đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.”

Mô Dung Chiến nói: “Võ công Yến Phi ngày càng tiến bộ không ngừng, nếu không có bản lĩnh siêu phàm nhập thánh như thế thì làm sao có thể giết được cao thủ Hán tộc Trúc Pháp Khánh, người được xem là có võ công tương đương Mộ Dung Thùy, chưa kể là thủ hòa với Nam phương đệ nhất nhân, Tôn Ân nữa chứ. Yến Phi là niềm tự hào của hoang nhân, ta thật vô cùng bội phục hắn.”

Lưu Dụ tiếp: “Nghe những lời Tống lão ca, tựa hồ còn gì ở phía sau nữa thì phải.”

Tống Bi Phong gật đầu đáp: “Ta luôn cảm thấy không an tâm, Yến Phi dù cao minh nhưng nhỡ một khi bị địch nhân phát hiện, rất có thể phải một người chống vạn người. Dù có thêm ta cũng chẳng ăn thua gì nhưng ít ra cũng có thể giúp hắn khi cần kíp, chính vì thế ta tiếp tục ở lại Dĩnh Thủy mà không ly khai.”

Trác Cuồng Sinh đưa ngón tay lên tán thưởng: “Hảo hán tử, hoàn toàn không để tâm đến sống chết!”

Tống Bi Phong nói tiếp: “Đừng khen ta! Ta chỉ làm theo con tim mình mách bảo, đó là những gì ta học từ An Công mà ra cả.”

Đồ Phụng Tam vô cùng hứng thú nói: “Thật sự đã xảy ra chuyện gì?”

Tống Bi Phong hít vào một hơi rồi đáp: “Ta đợi hơn nửa canh giờ, đột nhiên thấy tiểu Kiến Khang vang lên tiếng la thất thanh, chiến mã hí vang trời. Khi đó ta nghĩ chắc Yến Phi ngộ nạn, rồi lại thấy ở đó bốc lên khói đen mù mịt, khói nhanh chóng tản ra khắp bến cảng, địch nhân la hét bỏ chạy, tình huống thật hỗn loạn.”

Mọi người nghe xong đều chết lặng, không ai nghĩ tình hình có thể phát sinh đến như vậy.

Trác Cuồng Sinh thở một hơi dài: “Phải Đạo Nhật Phong không?”

Đồ Phụng Tam minh bạch vấn đề liền đáp: “Đúng, tiểu Phi đã tìm ra Đạo Nhật Phong rồi.”

Tống Bi Phong tiếp: “Ta cũng nghĩ như thế, ta còn nghĩ Yến Phi sẽ nhờ khói độc đó để đào thoát ra Dĩnh Thủy nên cố nán lại nhưng tới khi trời sáng chẳng thấy hắn đâu, lại lo địch nhân phát hiện nên nhanh chóng quay về báo cáo cho các vị.”

Lưu Dụ đột nhiên nhảy lên đi thẳng ra ngoài nghị đường, một lát sau thì quay trở lại. Thấy mục quang mọi người nhìn mình với vẻ nghi vấn liền cười đáp: “Ta nói thủ hạ đi kiếm Hô Lôi đương gia.”

Đồ Phụng Tam vỗ đùi: “Đúng! Lưu gia quả thật chu đáo.”

Mộ Dung Chiến vẫn chưa hiểu chuyện gì bèn hỏi: “Tại sao đột nhiên lại đi kiếm Hô Lôi Phương?”

Giang Văn Thanh giải thích: “Bởi Lưu gia phát hiện ra Yến Phi chỉ dàn cảnh trong cuộc trốn chạy của mình mà thôi, mục đích để đánh lừa địch nhân. Sự thực thì hắn đang nấp dưới địa đạo ở Thái Hoa cư. Để đề phòng nội gian biết tin tức Yến Phi chưa trở về nên Lưu gia mới đi kiếm Hồ Lôi Phương để qua đó tìm cách mê hoặc nội gian, thậm chí lập tức xử quyết hắn.”

Lưu Dụ gật đầu hân thưởng, luận về trí kế thì Giang Văn Thanh không hề thua kém Đồ Phụng Tam, mỗi người đều có sở trường riêng nhưng Giang Văn Thanh sau khi Giang Hải Lưu chết thảm, Đại Giang bang sụp đổ làm cho lòng tin bị dao động nhưng hiện tại nàng đã hồi phục lại rồi.

Trác Cuồng Sinh nhíu mày: “Độc hương đã sử dụng hết vậy sao còn mạo hiểm ở lại Biên Hoang Tập làm gì?”

Đồ Phụng Tam liền đáp: “Dĩ nhiên là không phải vậy! Có thể khẳng định Đạo Nhật Phong không đặt ở Thái Hoa cư, mà là ở trong tiểu Kiến Khang, có khả năng nó được đặt trong mật thất tổng đàn Hung Nô bang. Ta không biết tiểu Phi làm cách nào tìm ra nhưng ta chắc hắn đã thủ đắc được Đạo Nhật Phong, dùng vật này dẫn dụ địch nhân, đến khi bị vây khốn dùng chính Đạo Nhật Phong đối phó địch nhân. Sau khi chứng kiến uy lực của Đạo Nhật Phong, mới chừa lại một số Đạo Nhật Phong rồi tìm cách ẩn thân ở bí đạo đợi chúng ta cùng hắn nội ứng ngoại hợp.”

Trác Cuồng Sinh nói: “Có đảm lược như hắn, thế gian liệu được mấy người!”

Lưu Dụ hỏi Tống Bi Phong: “Sau bao lâu thì Đạo Nhật Phong mới tiêu tán hết?”

Tống Bi Phong đáp: “Nói ra ngươi không tin. Khói đen đó ngưng tụ trong một canh giờ, sau đó mới từ từ tiêu tán. Theo ta quan sát, những kẻ hít phải khói đen đó phải nằm dài ra đất nghỉ ngơi, phải dùng nước rửa mắt, nếu chúng ta tận dụng tình huống này tấn công thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Đồ Phụng Tam đập bàn: “Nếu vậy lần này chúng ta đại thắng rồi, chỉ cần chúng ta có thể tấn công Đông Đại Nhai, tiến chiếm Thịnh Phong Hải Vị, rồi hội họp với Yến Phi, sau đó từ Thái Hoa Cư đánh vào Cổ Chung Lâu tại trung tâm Dạ Oa Tử. Lúc ấy địch nhân có mạnh hơn chúng ta gấp ba lần cũng mau chóng sụp đổ thôi.”

Mộ Dung Chiến nói: “Đây dĩ nhiên không phải là chuyện dễ dàng, hiện nay địch nhân ngoài tập bày binh bố trận là để chúng ta khó khăn khi tấn công ồ ạt đó.”

Đồ Phụng Tam cười lạnh: “Tường cao bảo hộ đại thành còn bị người ta công hạ, hà huống Biên Hoang tập không có bức tường nào. Sương mù dày đặc cộng với hỏa khí từ xa phóng tới, ta tin địch nhân không thể không thối lui về thủ ở Dạ Oa Tử. Lúc ấy quyền chủ động thuộc về chúng ta. Trong sương mù, bên nào chuẩn bị đầy đủ bên đó có thể chiếm tiện nghi nhưng địch nhân sẽ gặp khó khăn do phòng tuyến quá dài. Hừm! Ta không thể cho bọn chúng có cơ hội xoay chuyển tình thế đâu.”

Mộ Dung Chiến hân hoan: “Chỉ cần Đồ Huynh đả phá được một vị trí hiểm yếu, ta có thể dẫn quân tiến vào chiếm lĩnh mục tiêu.”

Lưu Dụ trầm giọng: “Sự tình không đơn giản như chúng ta nghĩ, Diêu Hưng là tên rất giỏi phòng thủ. Quan trọng là hắn biết rõ tình hình chúng ta thông qua tên nội gian, và từ đó sắp đặt sẵn các phương án ứng phó, giả như hắn bố phòng nghiêm ngặt ở Dạ Oa Tử, sau đó dùng quân tinh nhuệ cơ động chặn đánh các huynh đệ khi vào Tập khiến ta vào thì dễ mà ra thì khó. Nếu chúng ta để thất bại khó tránh sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, quả là binh bại như núi đổ.”

Đồ Phụng Tam nói: “Chúng ta có thể dựa vào hai lợi thế, đó là Yến Phi nội ứng ngoại hợp và đám sương mù dày đặc hiện nay, do vậy nếu tận dụng hết tài năng của mọi người và những thứ chúng ta có, ta bảo đảm chúng ta có thể giành chiến thắng đẹp mắt. Hiện tại chúng ta không cần thủ tiêu Lữ Minh vội, cứ dùng hắn làm con cờ để gạt Diêu Hưng, buộc hắn phải có những tính toán sai lầm.”

Giang Văn Thanh nói: “Hiện tại đã tìm được Đạo Nhật Phong, Diêu Hưng dĩ nhiên không biết Tống đại ca may mắn biết được. Hắn đoán Lữ Minh bị vạch trần thân phận rồi và bị nghiêm hình tra khảo nên buộc phải tiết lộ bí mật.”

Đồ Phụng Tam tiếp lời: “Chính vì vậy mà Lưu gia mới tìm Hồ Lôi đương gia gấp bởi Lữ Minh bây giờ hắn không còn giá trị lợi dụng. Nhưng nhờ vậy chúng ta đã đạt được mục đích khiến Diêu Hưng cho rằng chúng ta chuẩn bị tấn công toàn diện Biên Hoang Tập nên dùng kế dĩ dật đãi lao thủ thế chờ đợi, không như lo sợ của chúng ta rằng hắn sẽ xuất tập nghênh chiến. Hiện tại cho dù Diêu Hưng muốn cải biến chủ ý thì cũng quá trễ, làm như vậy e sẽ làm rối lòng quân.”

Trách Cuồng Sinh cười nói: “Lòng quân không rối mới là lạ. Yến Phi đệ nhất nhân của chúng ta đã khiến chúng người ngiêng, ngựa ngã, rối tung cả lên, sĩ khí có thể nói là bị đả kích nghiêm trọng.”

Rồi cảm thán nói tiếp: “Quyển Thiên Thư của ta chắc chắn ngày càng vĩ đại, từ xưa đến giờ có cuộc chiến nào như thế này không?”

Tống Bi Phong hỏi chúng nhân: “Khi nào chúng ta khởi hành?”

Mục quang mọi người đổ dồn về phía Lưu Dụ, hắn là chủ soái, đương nhiên là người có quyết định cuối cùng. Lưu Dụ hướng ánh mắt về phía Đồ Phụng Tam.

Đồ Phụng Tam hiểu ý nói: “Tối thiểu cần phải có một ngày để chúng ta chuẩn bị đầy đủ nhưng có thể phải phái một nhóm bộ đội tiên phong khiến đối phương cảm thấy áp lực thật sự không dám tùy ý thay đổi chiến lược.”

Lưu Dụ gật đầu đáp: “Hảo chủ ý! Ngày mai Mộ Dung đương gia hãy dẫn năm ngàn quân tiên phong trực chỉ Biên Hoang Tập, Diêu Mãnh là phó tướng, Cao Ngạn phụ trách tình báo liên lạc cho nhóm tiên phong. Nên nhớ tránh chính diện giao phong với quân địch, thực hiện chiến thuật tác chiến đánh du kích, mục tiêu chiến lược chính là buộc đối thủ không thể không quay về cố thủ Biên Hoang Tập.”

Mộ Dung Chiến vui mừng nhận lệnh, giọng tràn đầy tự tin: “Nếu ở địa phương khác thì ta không dám đại ngôn, chứ ở Biên Hoang ta đã quá quen thuộc, chắc chắc Mộ Dung Chiến ta không phụ sự ủy thác của mọi người.”

Đồ Phung Tam mỉm cười đáp: “Mục tiêu của Mộ Dung huynh chính là trấn Hoang Cương, đây là nởi dễ thủ khó công, tại đó thiết lập quân doanh cộng với uy lực hỏa khí của Cơ Biệt đủ để trấn nhiếp địch nhân khống chế tình hình.”

Mộ Dung Chiến nói: “Tất cả thi hành theo kế hoạch, ta sẽ giữ bình tĩnh, không vì tham công mà mạo hiểm.”

Lưu Dụ hỏi Đồ Phụng Tam: “Để mê hoặc địch nhân, buộc chúng phân tán binh lực, chúng ta cũng cần hành động ở Đông ngạn Dĩnh Thủy. Chuyện này Đồ huynh thấy thế nào?”

Đồ Phụng Tam đáp: “Chúng ta thật sự có thể dùng tổng số một vạn hai ngàn quân đánh trận, chính vì thế chỉ có thể phái một nhóm bộ đội năm trăm người phụ trách chuyện này, bất quá với sự hỗ trợ của hỏa khí, phòng tuyến của đối phương lại yếu ớt nên có thể tự tin thắng lợi. Ta đề nghị nhóm này do Âm Kỳ chỉ huy, hắn đặc biệt xuất sắc với loại chiến thuật này, nhất là kinh nghiệm tích lũy được từ những cuộc chiến với Lưỡng Hồ bang, hắn là nhân tuyển thích hợp, không có người thứ hai đâu!”

Ngừng một hồi rồi tiếp tục: “Nhóm bộ đội khác, ba ngàn người gồm toàn kỵ binh bắt đầu khởi hành vào giờ ngọ do Thác Bạt Nghi chỉ huy. Đầu tiên là chi viện cho nhóm bộ đội tiên phong của Mộ Dung Huynh, sau khi Mộ Dung Huynh ổn định trận cước có thể vượt qua Biên Hoang Tập để đến thượng du Dĩnh Thủy, cắt đứt liên hệ thủy lục phía bắc với Biên Hoang Tập.”

Mọi người đều không có ý kiến nào sau lời Đồ Phụng Tam bởi ai cũng biết hai cánh quân của Mộ Dung Chiến và Thác Bạc Nghi là những chiến sĩ người Hồ, họ đều là những kỵ sĩ thiện chiến, đối với nhiệm vụ như vậy, hai cánh quân này là thích hợp nhất.

Lưu Dụ tiếp lời: “Số ba ngàn năm trăm chiến sĩ còn lại cùng với năm ngàn thợ thuyền, y sĩ, và khuân vác sẽ hợp thành một tổ bộ đội chi viện. Tổng cộng là tám ngàn năm trăm người sẽ xuất phát vào sáng ngày kia. Đại kế phản công Biên Hoan Tập toàn diện triển khai!”

Chúng nhân tất cả đều dạ ran!

Lúc này Hồ Lôi Phương cũng vừa đến