Chương 484: Giai Ngẫu Thiên Thành

Biên Hoang Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngoài thành Hải Diêm rầm rộ xây dựng, tại khu bến thuyền phía nam thành thiết lập lầu bắn tên và chiến lũy bằng gỗ, tăng cường sức phòng thủ trong một phạm vi lớn. Do bại quân không ngừng chạy đến Hải Diêm, khiến binh lực luôn luôn gia tăng. Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam quyết định mở rộng phạm vi phòng thủ bao gồm cả khu bến thuyền, lấy ưu thế dựa lưng vào thành, hai bên đều có đào ba đường hào dùng để bắn tên và bẫy chống kỵ binh, chỉ lưu lại một thông đạo hẹp. Địch nhân đến thì dùng cung mạnh tên cứng thủ giữ, có thể vững như tường đồng vách sắt, khỏi phải lo lắng. Vốn đã triển khai trên tường thành hơn một trăm máy bắn đá, một nửa số đó lại bị đẩy ra ngoài thành phía nam, dùng để tăng cường thêm sức phòng ngự của trận địa bờ biển.

Năm chiếc lâu thuyền vận tải lương thực vật tư sau khi lấy xong hàng lập tức rời bến, do bốn chiếc Song Đầu hạm đi hộ tống, bốn chiếc Song Đầu hạm còn lại vẫn đậu tại bến tàu.

Bắc Phủ binh tại Hải Diêm thành ai nấy đều hiểu được trước mắt chính là sinh tử quan đầu, lại thêm trong thành lương thực vật tư đầy đủ, cộng thêm mười phần tin tưởng đối với Lưu Dụ, cho nên chỉ cần là người có thể đi được, đều tham gia vào những nhóm đào công sự phòng ngự khác nhau, mỗi khi thấy dựng xong một tòa tiễn lâu, mọi người đều đồng thanh hoan hô, sỹ khí dâng cao, đoàn kết nhất trí.

Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam ngồi trên soái hạm “Kỳ Binh hào” đi tuần trên mặt biển, thị sát vùng biển Hải Diêm và hình thế bờ biển, để tìm sách lược tác chiến.

Trên đài chỉ huy, Đồ Phụng Tam ngửa mặt nhìn sắc trời, nói: “Mấy ngày hôm nay thời tiết rất không ổn định, tùy lúc sẽ mưa xuống một trận.”

Lưu Dụ gật đầu đồng ý, nói: “Điều này đối với bọn ta có lợi cũng có hại, lợi cho phòng thủ, bất lợi khi bọn ta vượt qua eo biển tiếp ứng cho huynh đệ tại Cối Kê và Thượng Ngu.”

Đồ Phụng Tam cười, nói: “Ta lại nghĩ lợi nhiều hơn hại. Sóng gió khiêu chiến với chiến thuyền, thời tiết càng ác liệt, càng có thể biểu hiện tính năng chiến thuyền và bản lĩnh thủy thủ. Tại hai mặt này, Thiên Sư quân không cách nào sánh được với bọn ta.”

Lưu Dụ đã sớm nhìn sang vùng biển bên eo biển đối diện, trầm giọng nói: “Đội chiến thuyền của địch nhân tuy tốt xấu không đều, nhưng về số lượng lại chiếm ưu thế áp đảo. Bọn ta mỗi lần mất đi một chiến thuyền đều ảnh hưởng đến sức chiến đấu, tình hình tịnh không lạc quan.”

Tiếng lão Thủ từ đằng sau vọng đến, hỏi: “Tiểu Lưu gia có kinh nghiệm hải chiến chưa?”

Lưu Dụ thật thà nói: “Chưa từng thử qua.”

Lão Thủ đi đến bên cạnh gã, hít sâu một hơi khí lạnh của gió biển, tin tưởng mười phần nói: “Hải chiến và hà chiến căn bản là hai vấn đề. Tác chiến trên mặt biển, không cần phân chia thuận dòng ngược dòng, cái gì xích sắt ngăn sông, rào gỗ dưới nước, thuyền nối ngăn ngang sông, cầu nổi, tháp nổi, tóm lại cuối cùng toàn bộ đều không thể dùng được. Bàn về hải chiến là phải nói về hướng gió, dòng chảy và thủy triều lên xuống. Trong tình hình những ngày này, bọn ta căn bản không cần sợ địch nhân thuyền nhiều, vì ta có chỗ đậu mà đối phương không có, chỉ một điểm ấy, cũng khiến cho địch nhân không dám đánh lâu. Dưới hình thế như vậy, quyết định thắng bại không phải chỉ thuyền nhiều hơn, mà là nắm được rõ tình thế khu vực khai chiến và tính năng ưu việt của chiến thuyền. Tại chiến trường trên biển rộng lớn vô bờ, sóng to gió lớn, ta có lòng tin chỉ bằng “Kỳ Binh hào” với sự trợ lực của trận địa dọc bờ biển, có thể khiến cho địch nhân khốn khổ không chịu được. Huống chi còn có tám chiếc Song Đầu hạm khả năng chiến đấu lớn mạnh trợ chiến.”

Chỉ nghe giọng nói vang vang hữu lực của lão Thủ, biết ngay lão nắm chắc phần tất thắng đối với hải chiến.

Đồ Phụng Tam vui vẻ nói: “Ta hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của lão Thủ, đây thuộc về sự khác biệt giữa cao thủ và thấp thủ. “Kỳ Binh hào” giống như Yến Phi, chỉ cần địch nhân không cách gì hình thành được thế hợp vây, thử hỏi ai có thể loại bỏ được Yến Phi đây?”

Lão Thủ kiêu ngạo nói: “Đội chiến thuyền Thiên Sư quân sở hữu, ngay tư cách thấp thủ cũng còn chưa xứng, chỉ là một lũ mới tập trung không có kinh nghiệm thủy chiến. Nhưng ta tuyệt sẽ không khinh địch, chỉ cần bọn họ dám đến xâm phạm ta, lão Thủ ta sẽ toàn lực đối phó với bọn chúng.”

Lưu Dụ nghe được cảm thấy nhẹ nhõm, hỏi: “Giả thiết địch nhân dùng chiến thuyền phong tỏa bờ eo biển đối diện, bọn ta có biện pháp gì?”

Lão Thủ vui vẻ đáp: “Một vùng eo biển rộng lớn thế này, thật ra địch nhân không có cách nào phong tỏa, chỉ cần bọn ta mãnh liệt công kích, khẳng định có thể giết cho địch nhân thuyền lật người chìm. Hải chiến dùng chiến thuyền là chính, trong đội thuyền của Thiên Sư quân được gọi là chiến thuyền chỉ là thiểu số, phần lớn những chiếc khác đều do thuyền chở hàng và thuyền đánh cá hợp lại mà thành, lại thiếu kinh nghiệm thủy chiến. Tiểu Lưu gia thật không cần vì thế mà lo lắng.”

Đồ Phụng Tam gật đầu nói: “Ưu điểm duy nhất của địch nhân là số thuyền nhiều hơn bọn ta cả trăm lần, nhưng đó cũng là khuyết điểm lớn nhất của bọn họ, một khi thất lợi sẽ tạo thành một trường rối loạn. Mà bọn ta lại như hổ vào giữa bầy dê, thích nhất là cắn cái đầu, mà con dê đầu đàn ấy sẽ phải gặp tai ương, hoàn toàn không thể nói ngẫu nhiên.”

Tiếp theo trầm giọng nói: “Nếu như ta dự liệu không sai, trong một thời gian ngắn chiến thuyền của Thiên Sư quân tất ồ ạt tấn công. Trước tiên dùng chiến thuyền vận chuyển binh lính và công cụ đánh thành, lên bờ ở hai bên thành, chuẩn bị từ đường bộ tấn công trận địa khu bến thuyền, còn chiến thuyền từ đường biển trực diện công kích bọn ta. Chỉ cần bọn ta có thể tìm ra sách lược phản kích đứng đắn, tất có thể gây tổn thất nặng nề cho địch nhân.”

Lão Thủ nói: “Tiểu nhân có một đề nghị.”

Đối với cách nhìn của cao thủ thủy chiến này, hai người đều không dám không coi trọng.

Lưu Dụ vui vẻ nói: “Thỉnh lão huynh ngươi cứ nói thẳng đừng ngại.”

Lão Thủ vui vẻ nói: “Lưu gia thật không kiêu ngạo, trước đây ta ở Bắc Phủ binh, rất nhiều sự tình coi không được thuận mắt, chỉ dám bực mình mà không dám nói. Còn như muốn nói ý tưởng trong lòng ra, thì dù nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Khà!”

Tiếp theo ánh mắt lão nhìn về chỗ cửa eo biển, nói: “Thiên Sư quân chẳng những thuyền nhiều, mà binh lính cũng nhiều. Chẳng may để cho bọn họ đồng thời từ thủy lục hai đường tấn công bọn ta, sẽ làm cho chúng ta ứng chiến không nổi. Phương pháp hay nhất là không để cho bọn họ có cơ hội lên bờ.”

Đồ Phụng Tam vỗ tay nói: “Nói đúng lắm! Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ sợ có lòng mà không có sức, biến khéo thành vụng.”

Thần thái lão Thủ thể hiện như một chuyên gia xuất sắc, nói: “Bởi vì Hải Diêm có tiểu Lưu gia trợ trận, nhất định Từ Đạo Phúc sẽ thân hành mang đội thuyền đến tấn công. Với ngu kiến của ta, Từ Đạo Phúc là nhân vật trí dũng song toàn, trước tiên dùng đội thuyền khống chế chiến hạm bọn ta, làm cho chúng ta không cách nào phân thân, rồi mới đưa binh lính tác chiến trên đất liền từ dưới nước lên trên bờ. Nếu như bọn ta hãm mình vào chiến thuật như vậy của địch nhân, sẽ rơi vào thế hoàn toàn bị động, rất có khả năng thua trận chiến này. Đương nhiên địch nhân không thể trong vòng một thời gian ngắn đánh được Hải Diêm, nhưng có thể dùng cách phá đi trận địa tại khu bến tàu của bọn ta, cô lập Hải Diêm, cắt đứt giao thông trên biển, như thế bọn ta giống như thua trận này rồi.”

Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đồng thời động dung, không ngờ lão Thủ có thể một lần nói ra thấu đáo như vậy.

Lão Thủ tiếp tục hăng say nói: “Ưu thế bọn ta có là có thể tùy lúc ghé bờ bổ sung, còn địch nhân một lúc nào đó dùng hết tên và đá, sẽ không thể tiếp tục. Cho nên chỉ cần bọn ta chia chín chiếc chiến hạm ra làm hai tổ, phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, lợi dụng vùng biển rộng lớn, dùng phương pháp du đấu đối phó địch nhân, có thể phát huy hết tính linh hoạt của hạm đội bên ta, tiêu hao tên và đá của đối phương. Khi bọn ta từ ngấn nước của thuyền hạm đối phương biết được đội thuyền nào vận chuyển binh lính và dụng cụ, chọn lấy mà đánh, bảo đảm có thể làm cho uy phong đối phương tan rã rất nhanh, khiến Từ Đạo Phúc khó xưng hùng trên mặt biển.”

Lưu Dụ và Đồ Phụng Tam đồng thanh khen hay. Sự tình được quyết định như vậy, chi tiết sẽ do Đồ Phụng Tam với lão Thủ suy nghĩ và trao đổi làm cho tường tận.

Doãn Thanh Nhã thoải mái vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Thiên Hoàn, hỏi: “Sư phó có việc quan trọng nói cho Nhã nhi sao?”

Nhiếp Thiên Hoàn dịu dàng nói: “Ngươi không chịu lại tìm sư phó này, sư phó đành kêu người đi tìm ngươi. Vì sao gần đây toàn ở trong phòng như vậy, không thấy bước ra khỏi biệt viện nửa bước, có phải giận sư phó không? Cho nên mới im lặng phản đối. Trước đây ngươi không phải rất thích chạy ra ngoài sao?”

Vẻ mặt Doãn Thanh Nhã hiện thần tình bất phục, lông mày hơi nhíu lại: “Sư phó tránh lầm đồ nhi rồi! Nhã nhi sao dám giận sư phó chứ, đệ tử chỉ là đối với việc ra ngoài chạy nhảy không có hứng thú thôi! Thật kỳ quái, lúc tại Biên Hoang khi đệ tử gặp nguy hiểm, lại đặc biệt nhớ đến sư phó và sinh hoạt ở biệt viện, cho nên sau khi trở về, đệ tử nghĩ phải nghỉ ngơi cho thật tốt. Mà chuyện gì cũng không làm, chính là điều hạnh phúc nhất, rõ ràng chưa? Đến Biên Hoang thiếu chút nữa khiến đệ tử mệt đến chết.”

Những ngày trước đây Nhiếp Thiên Hoàn rất thích nhìn Doãn Thanh Nhã nhõng nhẽo với y, chẳng biết tại sao hôm nay lại có cảm giác đau lòng. Sau khi được Nhậm Thanh Thị nhắc nhở, y hiểu rõ hơn bất kể người nào là y đã phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, đó là việc giết chết Giang Hải Lưu.

Không có sự khống chế của Giang Hải Lưu đối với Hoàn Huyền, giá trị lợi dụng Lưỡng Hồ bang của y với Hoàn Huyền đã bị giảm xuống, mà vấn đề lớn nhất là Đại Giang bang lại được phục hồi lớn mạnh tại Biên Hoang tập, với Nhiếp Thiên Hoàn y biến thành tử địch thế bất lưỡng lập.

Từ khi trở thành đại long đầu Lưỡng Hồ bang, cho tới bây giờ y chưa từng phạm sai lầm lớn. Khi đó đáp ứng cùng Hoàn Huyền kết minh, không phải không nghĩ qua tình huống thỏ tử hồ bi*, mà căn bản không để bọn người sinh ra trong thế gia như Hoàn Huyền ở trong mắt, thành ra đánh giá lầm hắn. Càng không nghĩ đến sự xuất hiện của Tiều Túng, khiến y trận cước đại loạn, biến thành cục diện tiến thoái lưỡng nan trước mắt. Làm sao mới phá bỏ được sự bế tắc đây?

Doãn Thanh Nhã ngạc nhiên hỏi: “Sư phó có tâm sự gì? Vì sao dùng ánh mắt kỳ quái như vậy nhìn Nhã nhi?”

Nhiếp Thiên Hoàn miễn cưỡng thể hiện một chút vui vẻ trên mặt, nói: “Bởi vì ta không nỡ xa Nhã nhi.”

Doãn Thanh Nhã đưa tay nắm lấy cánh tay y, hoảng hốt nói: “Sư phó nói đến việc đi đâu đấy! Nhã nhi sao lại ly khai sư phó chứ? Sư phó muốn nam chinh bắc phạt, Nhã nhi sẽ theo sư phó xuất sinh nhập tử, ở ngay bên cạnh bảo vệ cho sư phó, thành tiểu thân binh trung thành nhất của sư phó. Nhã nhi không phải là Doãn Thanh Nhã của ngày trước nữa, đệ tử từng cùng nhân vật lợi hại nhất giao thủ qua, Yến Phi, Hướng Vũ Điền gì cũng không sợ. Nếu như gặp lại Sở Vô Hạ, khẳng định sẽ đánh cho thị vứt cả áo giáp và khí giới chạy trốn. Đệ tử chẳng phải khoe khoang, không tin thì bước qua đây, thử qua công phu của Nhã nhi.”

Nhiếp Thiên Hoàn trái tim đang bị đông cứng như sắt luyện cũng bị thần thái nhí nhảnh của Doãn Thanh Nhã nung chảy, cười khanh khách nói: “Ngươi không sợ giết người nữa a?”

Doãn Thanh Nhã sợ run cả người, vẫn miễn cưỡng đáp: “Vì sư phó, Nhã nhi chuyện gì cũng không sợ.”

Hai mắt Nhiếp Thiên Hoàn phát ra vẻ yêu mến, nhẹ nhàng tháo bàn tay nàng đang nắm cánh tay y, đưa tay qua xoa đỉnh đầu nàng, hiền từ nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày Nhã nhi phải đi lấy chồng, sau khi lấy chồng rồi sao còn có thể ở lại bên cạnh sư phó nữa đây?”

Doãn Thanh Nhã không biết thế nào mà gương mặt ửng hồng, hớn hở nói: “Nhã nhi đây không lấy chồng được chưa?”

Nhiếp Thiên Hoàn vuốt nhẹ lên má nàng một cái rồi thu tay lại. Đây là động tác của y khi Doãn Thanh Nhã vẫn còn trẻ con rất thích, từ khi nàng lớn rồi, không có làm như thế nữa, thật không ngờ hôm nay nhất thời cảm xúc, lại vuốt gương mặt khả ái của nàng, tựa như quay trở lại thời gian vui vẻ trước đây. Y thở dài nói: “Con nha đầu ngươi, muốn giấu sư phó sao? Như ngươi quyết định cứng đầu đến cùng, sư phó là người đầu tiên không bỏ qua. Nói thật với sư phó, ngươi có yêu thương tiểu tử Cao Ngạn hay không?”

Doãn Thanh Nhã cả gương mặt ửng đỏ đến tận mang tai, cúi đầu hờn dỗi: “Sư phó thật là người xấu, sao có thể hỏi Nhã nhi vấn đề xấu hổ như vậy.”

Nhiếp Thiên Hoàn thản nhiên nói: “Bởi vì ta không còn thời gian nữa.”

Doãn Thanh Nhã thân mình mềm mại run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn y, thất thanh kêu: “Sư phó!”

Nhiếp Thiên Hoàn dường như không biết được nàng đang nhìn y, ánh mắt nhìn ra Động Đình hồ ngoài cửa sổ mưa phùn mờ mịt, nói: “Sau khi ngươi đến Biên Hoang, khiến ta nghĩ đến rất nhiều việc trước đây không nghĩ tới. Cuối cùng Nhã nhi cũng đã lớn rồi, còn vì tình lang rời bỏ ta.”

Doãn Thanh Nhã nghe được chút nữa thì bật khóc, rất giận nói: “Người ta chỉ là ra ngoài khuây khỏa giải sầu thôi, cuối cùng không phải đã trở về sao? Tên tiểu tử Cao Ngạn ấy …. Tiểu tử ấy cũng chẳng phải là tình lang của con, y …. y chỉ là bằng hữu thôi!”

Nhiếp Thiên Hoàn đưa tay khoác vòng qua vai nàng, cười bồi nói: “Sư phó không hề có ý gì trách mắng Nhã nhi. Vấn đề nhân duyên ấy vô cùng kỳ diệu, không phải là sức người có thể kiểm soát được. Thật thà mà nói ta đối với Cao Ngạn cho tới giờ vẫn không có hảo cảm, nhưng từ khi biết được dưới sự bố trí tinh tế của Tiều Nộn Ngọc vẫn không cách nào giết được Cao Ngạn, cách nghĩ mới thay đổi ngược lại. Nói cho cùng, người lấy y không phải là sư phó, sao lại để sư phó bình phẩm y có phải là người chồng tốt hay không. Nhiếp Thiên Hoàn ta chỉ là anh hùng thảo khấu lỗ mãng, không phải thế gia chi chủ, vì vậy đồ nhi chọn chồng tuyệt không cần bàn đến cái gì là môn đăng hộ đối, chỉ cần Nhã nhi vui vẻ là được, với ánh mắt của Nhã nhi khẳng định nhìn chẳng sai đi đâu được.”

Doãn Thanh Nhã ngây ngươi nhìn Nhiếp Thiên Hoàn khó mà tin tưởng, thử thăm dò hỏi: “Ý tứ của sư phó là …..”

Nhiếp Thiên Hoàn ngắt lời nói: “Ý tứ của ta là Nhã nhi yêu ai thì yêu người đó, dù cho người đó là Cao tiểu tử, Nhiếp Thiên Hoàn ta cũng sẽ không phản đối.”

Doãn Thanh Nhã kêu thất thanh: “Điều này thật không thể, sư phó lại động viên đệ tử đi gả cho Cao tiểu tử. Có phải sư phó muốn thử đệ tử không?”

Nhiếp Thiên Hoàn cười khổ nói: “Đây kêu là có lúc này lúc nọ. Nhã nhi con hãy thật thà nói cho ta biết, có phải muốn gả cho y không?”

Doãn Thanh Nhã trận cước đại loạn, má phấn ửng hồng, không gật đầu cũng không lắc đầu, trong lòng rối bời, nhỏ nhẹ: “Đệ tử không biết được, lúc ở chung với tiểu tử ấy xác thực kích thích vui vẻ, nhưng cưới hắn là vấn đề khác mà! Bảo Nhã nhi nói thế nào đây?”

Nhiếp Thiên Hoàn ngây người nhìn nàng, sau một lát, ôn nhu nói: “Ta không phải muốn con quyết định ngay lập tức, tốt nhất hãy sống cùng với y một đoạn thời gian. Có câu nói đường dài mới biết sức ngựa, sống lâu mới hiểu lòng người, với sự băng tuyết thông minh của Nhã nhi, cuối cùng sẽ một ngày có được sự chọn lựa sáng suốt.”

Doãn Thanh Nhã ngạc nhiên: “Sống cùng với y một đoạn thời gian? Sư phó muốn mời tiểu tử ấy đến Lưỡng Hồ sao?”

Nhiếp Thiên Hoàn điềm đạm: “Chính xác là ngược lại, ta muốn ngươi đến Biên Hoang tập thăm y.”

Doãn Thanh Nhã nhất thời nói không ra lời.

Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Chuyện này tất phải giữ cơ mật, chỉ nên để cho Hác đại ca của con biết được thôi. Khi ta xua quân Giang Đô, con lập tức ngồi thuyền đi đến Biên Hoang.”

Doãn Thanh Nhã đôi môi run run, sau một lúc rất lâu mới buồn bã nói: “Sư phó có chuyện gì giấu Nhã nhi không? Trong tình hình như thế này, Nhã nhi tuyệt sẽ không rời khỏi sư phó, nửa bước cũng không nỡ.”

Nhiếp Thiên Hoàn cười khà khà nói: “Nha đầu ngốc nghếch, sư phó tung hoành thiên hạ, ai người có thể hại được ta? Nếu ta cần con vì ta lo lắng, ta còn hữu dụng trên giang hồ hỗn loạn này sao? Ta lần này kêu con đến Biên Hoang tập, trước hết là vì nghĩ cho hạnh phúc chung thân của Nhã nhi, ngoài ra là ta muốn Nhã nhi thay ta chuyển lời tới Hoang nhân một tin rất quan trọng, cho nên con không đi là không được.”

Doãn Thanh Nhã rưng rưng muốn khóc, nói: “Sư phó đệ tử không giấu người, đệ tử hiểu được người đang gặp phiền phức, nếu không sẽ không phản bội lương tâm mình muốn gả đệ tử cho Cao tiểu tử, lại tìm chút lý do không phải lý do lừa người ta đi Biên Hoang tập.”

Nhiếp Thiên Hoàn mỉm cười nói: “Con quá coi thường sư phó rồi. Hôm qua ta nhận được tin tức, đúng như Nhã nhi sở liệu, Hoang nhân dùng hành động sét đánh không kịp bưng tai, đại phá Yên quân đồn trú tại phía bắc Dĩnh Khẩu, giết chết Tông Chánh Lương và Hồ Bái. Chỉ từ điểm đó, có thể thấy Nhã nhi nhìn con người Cao Ngạn đó rất chuẩn xác. Người có bản lĩnh hơn so với Cao Ngạn có lẽ rất nhiều, nhưng người có hồng phúc tề thiên giống như y khẳng định hầu như là không có. Ta đối với y thật đã thay đổi cách nhìn. Những lời này sư phó nói ra từ trong phế phủ, không có một lời nào là giả dối.”

Doãn Thanh Nhã hưng phấn vỗ tay, thốt: “Thật sự thắng rồi!” Vụt chốc lại cau mày lo lắng, hỏi: “Sư phó lại gặp chuyện gì ưu phiền thế?”

Nhiếp Thiên Hoàn ung dung: “Muốn tranh bá thiên hạ, đương nhiên khi cơ hội chưa chín muồi sẽ không dễ dàng vậy đâu, có cầu tất có mất. Muốn ta khuất thân ở Lưỡng Hồ, làm long đầu lão đại của một bang hội địa phương, Nhiếp Thiên Hoàn ta thật không cam tâm. Bất luận kết quả thế nào, chỉ cần tận lực làm thử, ta mới vui vẻ cam chịu, chỉ có như vậy, nhân sinh mới có ý nghĩa.”

Doãn Thanh Nhã dâng lên cảm giác bất tường, run run: “Sư phó!”

Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Ta duy nhất cảm thấy lo lắng chỉ có Nhã nhi. Biên Hoang tập nhìn tựa như nguy hiểm, nhưng sự thật lại là thiên đường duy nhất trong thế giới loạn lạc hiện nay, là địa phương an toàn nhất. Trừ phi Mộ Dung Thùy có thể đánh thắng Thác Bạt Khuê, nếu không, ai đến Biên Hoang tập gây chuyện đều phải bỏ chạy giữa chừng.”

Cuối cùng Doãn Thanh Nhã cũng rơi lệ, dựa vào lòng y, khóc nấc lên: “Sư phó nói gì cũng vô dụng, Nhã nhi sẽ không rời khỏi sư phó.”

Nhiếp Thiên Hoàn lạnh lùng khác thường, vỗ nhẹ lên bờ vai nàng: “Nhã nhi không phải khóc! Mau ngồi lên! Ta có việc trọng yếu muốn nói với con, sư phó muốn con giúp một việc rất cấp bách.”

Doãn Thanh Nhã miễn cưỡng ngồi lên, thần sắc thê lương.

Nhiếp Thiên Hoàn lấy tay áo thấm nước mắt cho nàng, hời hợt nói: “Nhã nhi! Con giúp ta đi nói với Hoang nhân, chỉ cần một ngày Nhã nhi còn ở Biên Hoang tập, ta tuyệt sẽ không động đến nửa cọng tóc của Thọ Dương.”

Doãn Thanh Nhã giật mình: “Sư phó!”

Nhiếp Thiên Hoàn vui vẻ nói: “Xem ra sư phó nghe lời con nhiều hơn, con nói với ta không cần đi gây sự với Hoang nhân, ta mới không gây sự với Hoang nhân, con phải cao hứng mới đúng chứ.”

Doãn Thanh Nhã thất thanh hỏi: “Thế Nhã nhi không phải ở lại Biên Hoang tập làm con tin sao?”

Nhiếp Thiên Hoàn cười, nói: “Không cần phải nói nghiêm trọng thế được không? Ai dám bắt con đi làm con tin, Cao tiểu tử của con là người đầu tiên không bỏ qua.”

Doãn Thanh Nhã trợn tròn mắt nói: “Lúc nào thì đệ tử có thể trở về nhà? Người ta thật sẽ lo lắng cho sư phó lắm!”

Nhiếp Thiên Hoàn nói: “Biên Hoang tập là địa phương tin tức nhạy bén nhất thiên hạ, hảo bằng hữu Cao tiểu tử của con lại là Biên Hoang tập thủ tịch phong mai, khi con nhận được tin tức ta cùng Hác đại ca trở về Lưỡng Hồ, còn đoạn tuyệt với Hoàn Huyền thì Nhã nhi cũng có thể trở về nhà.”

Doãn Thanh Nhã biến sắc hỏi: “Hoàn Huyền muốn đối phó với sư phó sao?”

Nhiếp Thiên Hoàn ánh mắt lại nhìn ra Động Đình hồ, thở một hơi thật dài, nói: “Việc tương lai ai có thể dự liệu được? Sau khi Nhã nhi đến Biên Hoang tập, tất phải quên hết mọi việc ngoài Biên Hoang tập, bao gồm cả ta và Hác đại ca của con trong đó. Bắt đầu từ khoảng khắc con đặt chân lên Biên Hoang tập, mọi đấu tranh, giết chóc và hận thù sẽ không còn một chút quan hệ nào với con nữa. Cùng người con yêu thích gặp nhau vui vẻ! Đấy mới là Nhã nhi hiếu thuận và báo đáp tốt nhất đối với sư phó.”

Chú thích:

*Thỏ tử hồ bi: Con thỏ chết rồi, hồ ly cảm thấy đau thương. Như vì sự tử vong của người đồng loại mà cảm thấy bi thương.