Chương 329: Tốc Quyết Chi Pháp

Biên Hoang Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lưu Dụ triển khai kỹ thuật phi hành trong rừng rậm hoang dã, tận dụng tất cả kỹ năng, dựa vào khứu giác linh mẫn để truy theo thích khách. Gã đương nhiên có thể theo sát đằng sau đối phương, nhưng như thế rất mạo hiểm, dễ bị đối phương phát giác, sẽ không thể từ trên con người này tìm được sào huyệt bí mật của Tiêu Liệt Vũ. Gã chẳng phải Phương Hồng Sinh, không có cái mũi linh mẫn trời sinh. Tuy rằng có thể bằng mùi vị truy theo mục tiêu, do đối phương công phu khinh thân vô cùng cao minh, trừ phi có thể như chó săn truy đuổi con mồi, nếu không lúc phân biệt được mùi vị thì đối phương đã trốn đi từ sớm.

Đột nhiên Lưu Dụ trong lòng rất vui mừng, gã phát hiện gã có thể làm được dễ dàng. chỉ vì đối phương dùng hương liệu trên người, những nơi đi qua đều để lại mùi thơm nhè nhẹ, nếu gã tăng cường thêm tại khứu giác thì đối phương không thể lẩn trốn.

Đây là một nữ thích khách, vả lại là một nữ tử thích làm đẹp.

Đổi lại là Lưu Dụ trước đây, dù cho có hương thơm có thể truy tầm, cũng có khả năng rất lớn mất dấu mục tiêu, bởi vì khinh công của nữ nhân này cao minh phi thường, dù với hiện tại gã đã có những bước đột phá mãnh liệt, vẫn còn thua sút một chút, qua đấy có thể thấy đối phương cao minh thế nào. Nếu như quả thật nữ nhân này là cao thủ dưới tay Tiêu Liệt Vũ, xác thực bên cạnh Tiêu Liệt Vũ kia nhân tài phong phú, cao thủ như mây. Thảo nào có thể lộng hành một dải duyên hải, không người nào đủ năng lực chế trụ.

Kêu lên một tiếng “Hây!”, Lưu Dụ từ mặt đất trong rừng xiên xiên lao đi, dừng lại trên một cành cổ thụ, lúc này gã đã ở cạnh bìa rừng, cách đó khoảng hơn một ngàn bước là biển rộng bao la, tiếng sóng biển vỗ vào bờ vang lên rào rạt.

Trong tầm mắt gã, hình dáng nữ thích khách cao mảnh khảnh giống bóng lưng Mạn Diệu đang phóng về hướng bờ biển. Lưu Dụ trong lòng kêu khổ, có thể bắt được thị hay không còn là ẩn số, nếu như đuổi theo ra khỏi rừng, khẳng định sẽ khó giấu được hành tung, huống chi nếu đối phương có đồngđảng từ trên thuyền kia lại tiếp ứng, đối phó càng trở nên không dễ dàng.

Nữ thích khách đi đến bờ biển nhảy lên một tảng đá lớn, quay đầu nhìn lại phía sau. Lưu Dụ tụ công lực vào hai mắt, mượn chút ánh trăng để nhìn trộm, thấy nữ nhân ấy dung nhan kiều diễm dễ nhìn. Nữ thích khách nhìn xung quanh một lần, bất ngờ vung tay lên cao, một đốm lửa lao vút lên trời, tại độ cao năm trượng trên đầu thị một đóa hoa lửa màu huyết hồng nổ bung ra.

Lưu Dụ cắn răng quyết định lén phóng về hướng bắc. Giả như gã đoán sai tuyến đường thuyền địch lại tiếp ứng nữ thích khách, khẳng định lần này tốn công vô ích.

Đầu Lưu Dụ từ dưới nước thò lên mặt biển, thuyền tiếp ứng nữ thích khách đang theo ven biển phía nam tiến lại. Vừa nhìn thấy trong lòng Lưu Dụ ổn định trở lại, bởi vì xuất hiện là sa thuyền đáy bằng mui cao, hai cột buồm, chỉ thích hợp sử dụng ở những nơi nước nông như trên các dòng sông ở trong nội địa, mà không thích hợp chạy trên biển sóng to gió lớn. Nếu sử dụng trên biển, sẽ chỉ có thể ven bờ mà đi. Nếu đúng như gã suy đoán, thuyền địch sẽ tiến lên phía bắc, gã có thể tìm cơ hội lẩn lên thuyền địch.

Lưu Dụ điều tiết chân khí nội thể, để khi lẻn lên thuyền địch sẽ trong trạng thái tốt nhất. Thuyền này không thấy một chút ánh đèn, đối với gã có lợi vô cùng.

Nữ thích khách tung mình một cái, nhảy thẳng từ bờ lên sa thuyền. Sa thuyền không dừng, vẫn phá sóng nhằm phương hướng gã mà tiến lại.

Lưu Dụ tay xuất ống đồng có thể bắn dây thừng ra, chuẩn bị sẵn sàng.

Một tràng hoan hô reo hò từ trên thuyền truyền lại, hiển thị nữ thích khách tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ, thành ra tặc nhân trên thuyền mới vì thị mà reo hò hoan hô.

Lưu Dụ đến lúc này đã khẳng định nữ thích khách chính là thủ hạ của Tiêu Liệt Vũ, mà Hà Phong ắt hẳn dữ nhiều lành ít. Không hiểu là trong thời điểm tình hình khẩn trương như thế này, tại sao Hà Phong lại không đề phòng, để địch nhân lợi dụng.

Sa thuyền không ngừng đến gần. Lưu Dụ âm thầm lặn xuống dưới nước.

Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi bị Phong Nương đánh thức dậy, vội vàng rửa mặt trải tóc và thay đổi y phục, sau đó ra khỏi trướng, lên ngựa đi theo Phong Nương rời khỏi khu vực đóng quân.

Bầu trời ban đêm đầy những vì sao lấp lánh, tráng lệ vô cùng.

Mộ Dung Thùy thân thiết hướng bọn họ vấn an, sau đó cùng Kỷ Thiên Thiên sánh vai cưỡi ngựa mà đi, Phong Nương và Tiểu Thi theo sát đằng sau. Chỉ có mấy trăm thân binh đi theo, tương tự như u linh binh đoàn trong đêm đen xuất động.

Trong lòng Kỷ Thiên Thiên có chút kỳ quái, dù cho nơi hoang dã tràn ngập không khí phong ba bão táp, muôn phần khẩn trương, nhưng khi nàng nhìn đến Mộ Dung Thùy lại sinh ra cảm giác an toàn. Không biết là vì thần thái của y giống như mọi việc đã được tính trước, hay là vì không nhận thức được thủ đoạn quỷ thần khó đoán của y. Có thể nói Mộ Dung Thùy vẫn là địch nhân của nàng, không phải chỉ chiếm đoạt tư do của hai người chủ tỳ bọn nàng, lại khiến cho nàng và Yến Phi phân cách hai nơi, ôm nỗi sầu khổ tương tư. Bất quá tại trong lúc này, xác thực là nàng hy vọng bên Mộ Dung Thùy thắng lợi, cách nghĩ này làm cho nàng cảm thấy mâu thuẫn và khó chịu.

Nhân mã theo ven rừng hoang dã từ từ tiến về phía tây, không hề có ánh đuốc chiếu sáng, mọi ánh mắt đều nhìn về hướng tiến quân, bỏ lại doanh trại phía sau.

Mộ Dung Thùy vui vẻ nói: “Mộ Dung Vĩnh tự mình lãnh đạo năm vạn đại quân, đêm qua đã ly khai Trưởng Tử, trên đường đi chỉ dừng lại ba thời thần nghỉ ngơi, đến hoàng hôn lại tiếp tục hành trình, sáng mai chắc sẽ đến Đài Bích.

Kỷ Thiên Thiên “ừ” theo một tiếng, không có trả lời hắn.

Mộ Dung Thùy xin lỗi nói: “Hy vọng chiến dịch huy hoàng này, có thể bù đắp cho nỗi khổ mất ngủ của Thiên Thiên.”

Ánh mắt Kỷ Thiên Thiên đang dõi về nơi màn đen vô tận ở phía trước, thầm nghĩ, chiến tranh càng huy hoàng, thì càng thê thảm, giết chóc càng nhiều. Chỉ hận từ khi lịch sử được ghi lại đến nay, sự đấu tranh giữa người với người trên thế gian chưa từng đình chỉ qua. Từ mấy ngàn năm trở lại cho đến bây giờ không ngừng xảy ra các dạng thức chiến tranh, chẳng qua quy mô khác nhau, hình thức khác nhau và tính chất khác nhau. Nhưng cũng chỉ thông qua chiến tranh nàng với Tiểu Thi mới có cơ hội hồi phục tự do. Đối với chiến tranh nàng phải ghê tởm hay khát vọng đây?

Lưu Dụ từ chỗ bên trái gần đuôi sa thuyền, thò đầu nhìn trộm hoàn cảnh trên boong tàu. Nữ thích khách đã ẩn mình vào trong khoang thuyền, chỉ có năm, sáu đại hán đang giữ tàu. Đây là thói quen hoành hành của cướp biển, lại chưa từng gặp qua đối thủ có thể uy hiếp bọn chúng, hoặc căn bản không tin có người dám một mình đến tìm bọn họ, bởi vậy tính cảnh giác vô cùng thấp. Đề tài mang ra đàm luận ngoại trừ công việc còn lại không ra khỏi hai sự kiện giết người và nữ nhân. Hai chiếc phong đăng nhỏ được treo ở cao trên cột buồm.

Lưu Dụ tự nhủ, dù mình cứ bám ở chỗ đuôi thuyền như vậy, rất có khả năng trước khi đến được sào huyệt tặc nhân nhưng vẫn không bị phát hiện. Đè nhẹ lên cạnh thuyền, Lưu Dụ nhanh chóng nhảy lên trên boong tàu, sau đấy lanh lẹ nhẹ nhàng di chuyển đến phía sau một đôi chum lớn dùng để đựng rượu, vừa khéo thoát khỏi ánh mắt của một tặc nhân quét qua.

Lúc này thân thuyền rung động, thay đổi phương hướng, quay sang phía Đông bắc hướng ra biển mà chạy.

Lưu Dụ theo phương vị sắp đặt trong trí nhớ, suy đoán sào huyệt tặc nhân phải là một hòn đảo cách bờ không xa, bởi vì chiếc sa thuyền đang ngồi không thể ra khơi xa. Đồng thời trong lòng ngạc nhiên, sào huyệt tặc nhân là một hòn đảo ở ngoài khơi không xa, mà làm sao lại tránh được tai mắt của quan phủ bản địa, bang hội và ngư dân ven biển?

Tiếng bước chân lại gần.

Lưu Dụ thò đầu ra nhìn thấy, hai tên hải tặc đang từ đuôi thuyền theo mạn thuyền bên phải đi lại, liền vội vàng thẩm định tình thế. Đợi hai tên hải tặc đến bên phải chum rượi lớn, lúc này mới cúi khom người di chuyển theo mạn trái, nhanh chóng tiến vào khoang thuyền.

Trong khoang thuyền chia làm trên dưới hai tầng, tầng trên là bốn phòng. Âm thanh hai nữ tử nói chuyện truyền ra từ một trong số bốn phòng đó.

Lưu Dụ ghé tai lên cửa căn phòng gần nhất, sau khi khẳng định trong phòng không có người, cẩn thận đẩy cửa vào trong phòng né tránh. Lúc này gã đem hô hấp điều tiết đạt đến gần như không có, chân bước không gây tiếng động. Bởi vì chỉ cần có một chút sơ xuất, cao thủ giống như loại nữ thích khách kia, dù cho không có ý đề phòng, cũng sẽ tự nhiên sinh ra cảm ứng.

Sau khi đóng cửa, Lưu Dụ dựa vào cửa đứng yên lặng. Trong phòng chỉ có trang bị đơn giản, giữa phòng đặt một cái giường ngủ, ở chỗ sát cửa sổ là một cái bàn và hai cái ghế, góc bên cạnh cửa sếp một cái hòm lớn. Lưu Dụ đang muốn vận công để nghe cuộc nói chuyện ở bên kia tường, chân khí trong nội thể đã sớm theo ý nghĩ tự nhiên vận chuyển, nghe được không sót một chữ.

Thanh âm một nữ nhân giọng khàn chói tai: “Tiểu thư lần này mang đến cho Tiêu gia khẳng định là lễ vật tốt nhất. Điều kỳ diệu là Tiêu gia còn nghĩ Tiểu thư phải cần một đoạn thời gian để tranh thủ sự tín nhiệm của Hà Phong, đâu nghĩ được Tiểu thư đã lập đại công cho người rồi.”

Tiếng cười mềm mại nổi lên: “Nam nhân ai không háo sắc, Tiểu ngư tiên Phương Linh ta đem vài thủ đoạn tiêu hồn ra đùa bỡn, đã câu dẫn hồn phách Hà Phong rồi. Oh! Vẫn chưa tới sao? Thật muốn coi lão đại kinh ngạc như thế nào khi nhìn thấy thủ cấp của Hà Phong.”

Lưu Dụ thầm than trong lòng, lại là mỹ nhân kế. Đồng thời cũng hiểu được, nữ nhân này là người Tiêu Liệt Vũ sủng ái, chỉ không biết Tiêu Liệt Vũ đối với thị say mê đến mức độ nào. Bất quá thấy thanh âm thị dễ nghe, phối hợp với thân hình diễm lệ rung động, gồm cả võ công cao cường, tức có thể khẳng định là vưu vật làm cho người ta say mê. Phương Linh khiến cho gã tưởng nhớ đến Nhậm Thanh Thị, võ công nữ nhân này đương nhiên không phải cùng hạng với Nhâm Thanh Thị, nhưng cũng thua sút chẳng bao nhiêu. Thật không ngờ trong đám cướp biển cũng có nữ cao thủ cao minh như thế, từ đấy có thể đoán Tiêu Liệt Vũ lợi hại thế nào.

Nữ tử có lẽ là thị tỳ nói: “Cúc Nương chẳng phải nói để Tiểu thư người vui vẻ. Từ sau khi Tiểu thư đến, cả con người Tiêu gia như đổi khác. Ta đã hầu hạ Tiêu gia nhiều năm, chưa từng thấy người đối với nữ nhân nào giống như đối với Tiểu thư, khẳng định người đối với Tiểu thư đã động chân tình. Tiểu thư thật có thể làm cho nam nhân say mê chết đi được, ngay ta nhìn thấy cũng động lòng.

Phương Linh cười mắng: “Ngươi dám miệng lưỡi với ta? Cẩn thận ta cáo tội ngươi với lão đại.”

Thân thuyền đột nhiên rung động, nghiêng phải nghiêng trái trên mặt biển.

Lưu Dụ di chuyển đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài. Phía trước ẩn hiện một dãy đen đen, nổi lên trên mặt biển, quả nhiên là một cô đảo.

Thanh âm Cúc nương truyền vào trong tai: “Sắp đến rồi! Đã gặp dòng chảy của Bá Vương Đảo rồi.”

Lưu Dụ trong lòng đại hỉ biết đã tìm được sào huyệt của tặc nhân. Binh khí Tiêu Liệt Vũ thường dùng là Bá Vương Côn, đảo này mang tên Bá Vương, không cần nói cũng hiểu là căn cứ bí mật của bọn hải đạo Tiêu Liệt Vũ. Nơi đây thảo nào có thể giữ được bí mật, hiển nhiên có quan hệ đến dòng chảy quanh Bá Vương Đảo.

Phương Linh ở bên kia tường cảm thán: “Lão đại của chúng ta là người khác thường nhất, những người khác sẽ bị dòng chảy làm cho úy kỵ, người lại lấy dòng chảy làm yểm hộ tốt nhất. Mặc cho thủy sư thuyền của quan phủ to lớn thế nào, nếu như không thông thuộc đặc tính dòng chảy của nước, cũng khó tránh được thuyền lật người chết.”

Lưu Dụ trong lòng chợt động, thò đầu nhìn ra ngoài lần nữa, Sa thuyền đang không ngừng thay đổi phương hướng, tựa như muốn vòng qua một mé khác của hải đảo. Gã ngước mắt dõi lên bầu trời đêm, tìm vị trí sao Bắc đẩu thất tinh, vội vàng ghi nhớ phương vị, góc độ của Sa thuyền đang di chuyển.

Cúc nương phụ họa: “Tiêu gia là người có đại chí mà! Người coi Tiểu thư như châu báu, chẳng những vì Tiểu thư mỹ lệ khả ái, còn vì Tiểu thư có thể trở thành cánh tay giúp đỡ người đắc lực.”

Phương Linh tiếp tục: “Hiện tại thiên hạ đại loạn, đúng là cơ hội tốt cho những người có chí lớn thừa thế nổi lên. Thiên Sư Quân công hãm Cối Kê, còn giết chết tên hồ đồ Vương Ngưng Chi. Triều đình tự lo cho mình còn không xong, rút cuộc cơ hội của chúng ta cũng tới rồi.”

Lưu Dụ thình lình nghe được tin tức xấu, tâm thần chấn động, trong đầu nhất thời trống rỗng, gần như mất đi khả năng suy nghĩ. Đối với Vương Ngưng Chi gã tuyệt chẳng có một chút cảm tình, nhưng lại không thể không lo lắng cho mẹ con Tạ Đạo Uẩn đã cùng Tống Bi Phong đi đến Cối Kê.

Mất một khoảng thời gian gã không nghe được tiếng nói chuyện bên kia bức tường.

Tôn Ân gặp thất lợi tại Biên Hoang Tập, từng yên tĩnh một thời gian, rút cuộc bây giờ lại phát động. Thiên Sư Quân của Tôn Ân đúng là nỗi lo lớn nhất của Nam Triều, cũng là vấn đề Tạ An coi trọng, làm người ta liên tưởng đến loạn Trương Giác thời nhà Hán. So sánh với Trương thiên sư Trương Giác, Tôn Ân bất luận tài trí võ công thậm chí đều tốt hơn. Hơn nữa tình thế hiện tại càng có lợi đối với Thiên Sư Quân.

Tư Mã Đạo Tử tuyệt sẽ không cùng Lưu Lao Chi chân thành hợp tác, hẳn sẽ lợi dụng Tạ Diễm kéo Lưu Lao Chi cùng Bắc Phủ Binh sa lầy vào cuộc chiến này, làm suy yếu quân lực Bắc Phủ Binh. Nếu Bắc Phủ Binh thất bại, Lưu Dụ gã cũng coi như kết thúc. Chỉ hận gã lại bị đày đi Diêm Thành chịu chết, chỉ giữ mạng đã không dễ dàng, còn thế nào vì Bắc Phủ Binh ra sức được?

Kế hoạch tối ưu của Tôn Ân không phải là mau chóng Bắc tiến, y sẽ toàn lực củng cố những địa bàn chiếm được. Sau đó nghỉ ngơi, dĩ dật đãi lao đợi Tạ Diễm và Lưu Lao Chi dẫn Bắc Phủ Binh đường xa đến chinh phạt. Sau khi đánh tan Bắc Phủ Binh, sẽ xua quân Bắc tiến, công đánh Kiến Khang và Quảng Lăng. Vì Giang Nam là địa phương có nghề đóng thuyền rất phát triển, Tôn Ân có thể thiết lập một đội chiến thuyền to lớn hùng mạnh. Theo đông ngạn là có thể đến thẳng bất kỳ thành thị nào ven duyên hải và hai bên bờ Đại Giang. Chỉ cần nhanh chóng chiếm cứ những trọng trấn xung quanh Kiến Khang, cô lập Kiến Khang, thì việc chiếm được Kiến Khang sẽ chỉ là vấn đề trong nay mai.

Thiên Sư Quân của Tôn Ân dung nạp nhân tài tinh anh của Nam phương thế gia bản địa, chẳng phải là bọn người ô hợp. Chẳng hạn như Từ Đạo Phúc, hiển nhiên nhà quân sự hàng đầu, hắn có thể dẫn Thiên Sư Quân từ Biên Hoang toàn quân rút lui, đủ để biểu hiện ra kinh nghiệm và bản lĩnh bản thân hắn.

Khởi nghĩa của Thiên Sư Quân, đại biểu cho thế tộc cường hào bản địa Giang Nam, tâm tình rất bất mãn đối với các Đại tộc dời từ phương Bắc đến, có khả năng bạo phát rất lớn như dòng nước lũ mạnh mẽ tràn vào. Thậm chí dù cho Tư Mã Đạo Tử, Lưu Lao Chi và Hoàn Huyền bắt tay hợp tác, có thể áp chế được cuộc bạo loạn này hay không vẫn còn là ẩn số. Hà huống Nam phương lại đang trong thời điểm tứ phân ngũ liệt.

Sa thuyền rung động kịch liệt, khiến Lưu Dụ giật mình tỉnh lại, trở về hiện thực ở trong căn phòng.

Đột nhiên gã cảm thấy cuộc đấu tranh sinh tử với Tiêu Liệt Vũ thật không đáng đề cập đến, hoàn toàn không có ý nghĩa. Đương nhiên gã không phải vì Tiêu Liệt Vũ biến thành dễ dàng đối phó, mà là đối với vấn đề Tiêu Liệt Vũ đã mất đi tính nhẫn nại và chu toàn. Chỉ hy vọng có thể đánh nhanh thắng nhanh, giải quyết xong Tiêu Liệt Vũ, sau đó nhanh chóng quay trở lại Quảng Lăng. Dẫu có chết, gã cũng muốn sát cánh cùng huynh đệ trong Bắc Phủ Binh. Chỉ có điều không thể mang tiếng là đào binh.

Gã lại nhìn ra ngoài lần nữa, Sa thuyền phải mất một đoạn thời gian mới có thể đi vòng sang mặt đông của cô đảo.

Lưu Dụ cũng biết rằng, không phải có thể nói đi là đi. Chiếu theo nội quy quân đội, tuy rằng phá tan Đại hải minh của Tiêu Liệt Vũ rồi, cũng phải ở lại Diêm Thành, trước hết đem tình hình báo lên trên, rồi đợi chỉ thị ở trên xuống. Nếu như Lưu Lao Chi muốn giữ gã ở lại Diêm Thành, gã cũng không có biện pháp.

May mắn còn có thể hướng Tạ Diễm tìm sự trợ giúp. Chỉ cần sai người thông tri Tôn Vô Chung, y sẽ có biện pháp báo cho Tạ Diễm. Bất luận Tạ Diễm cao ngạo tự thị như thế nào, trong thời điểm cần dùng người này, sẽ không bỏ qua cơ hội sử dụng gã. Nói không chừng, Tạ Diễm từ việc biết rõ quan hệ giữa gã cùng Tạ An và Tạ Huyền, tín nhiệm đối với gã còn cao hơn Lưu Lao Chi và những tướng lĩnh khác trong Bắc Phủ Binh. Lưu Lao Chi tuy là người thuộc hệ phái Tạ Huyền, nhưng Hà Khiêm vì y mà chết, Vương Cung cũng lại bị y sát hại, Tạ Diễm không tín nhiệm Lưu Lao Chi là chuyện tất nhiên.

Yến Phi từng đưa ra kế sách dựa dẫm Tạ Diễm, bất quá tình hình hiện tại có chút biến đổi, chỉ cần gã có thể hoàn thành nhiệm vụ giết chết Tiêu Liệt Vũ. Trở về là có thể đi thảo phạt Thiên Sư quân, đương nhiên đó là vấn đề sau này.

Nghĩ đến đây, nhiệt huyết trong lòng trào dâng. Làm sao mới có thể giết chết được Tiêu Liệt Vũ đây? Cứ hành động như thích khách thâm nhập hổ huyệt sao? Dù cho Tiêu Liệt Vũ không xứng với danh tiếng, bị gã dễ dàng giết chết, khẳng định gã cũng không còn mạng rời khỏi cô đảo. Đối đầu với bọn hải tặc hung hãn, tịnh không phải là chuyện chơi. Huống chi chỉ nhìn thân thủ Phương Linh, đã biết Bá Vương côn của Tiêu Liệt Vũ không dưới Hậu bối đao của gã.

Một tòa cô đảo có rộng lớn bao nhiêu đâu, gã không bị phát giác đã là kỳ tích. Huống chi phải tiềm nhập vào nơi Tiêu Liệt Vũ để thực hiện hành động thích sát. Nghĩ tới đó trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.

Lưu Dụ đi đến bên cạnh cửa, âm thầm vận công điều tức, đạt đến trạng thái tốt nhất, đồng thời đem kế hoạch trong đầu sắp xếp lại. Thành công hay thất bại là phải coi vào sự sủng ái của Tiêu Liệt Vũ đối với Phương Linh, có phải giống như Cúc Nương mới thuật qua.

Từ từ đẩy cửa phòng mở ra. Lưu Dụ đi vào hành lang không một bóng người, di chuyển đến trước cửa căn phòng mà Phương Linh và Cúc Nương đang ở trong. Thanh âm nói chuyện trong phòng vẫn đang tiếp tục, có thể thấy rõ Phương Linh và Cúc Nương đang lúc tâm trạng cao hứng, trong trạng thái không hề đề phòng có người bên cạnh.

Lưu Dụ từ từ rút Hậu bối đao, nhắm hai mắt lại, tâm sáng như gương, suy đoán tình cảnh bên trong phòng ở trong đầu. Khả năng Phương Linh đang nửa nằm nửa ngồi ở đầu giường, mà Cúc Nương chắc ngồi ở mép giường. Bố trí trong phòng nên phải giống như phòng bên cạnh. Gã không thể chấp nhận thất bại, nếu vuột mất cơ hội này, gã vĩnh viễn mất đi cơ hội tốt giết chết Tiêu Liệt Vũ.

Ý tại đao phong. Quả đúng như gã sở liệu, chân khí trong nội thể lưu chuyển tự nhiên, tập trung vào nơi mũi đao. So với trước kia khác nhau chính là nặng nhẹ do ý. Đao khí đã có thể phá nát phế phủ người ta, cũng có thể chỉ là chế trụ huyệt đạo đối phương.

Dẫu công lực và đao pháp gã đều đã tinh tiến rất lớn, nhưng trong tình trạng quyết đấu công bằng, muốn giết chết loại cao thủ như Phương Linh, cũng phải qua gian khổ huyết chiến họa may mới đạt được. Muốn bắt sống ả thì tuyệt không có khả năng, hiện tại đương nhiên lại là chuyện khác. Cao thủ tương tranh, thắng bại chỉ cách một sợi tơ. Huống chi hiện tại gã hoàn toàn nắm quyền chủ động, tập trung sức lực, xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị.

“Bình!”

Cửa gỗ vỡ tan thành từng mảnh.

Hai nữ nhân ở trên giường sợ hãi nhìn ra, thì chỉ thấy ánh đao đầy trời, cũng không biết chiêu nào là thật, chiêu nào là hư.