Chương 479: Thịnh Nhạc Chi Chiến

Biên Hoang Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên một ngọn đồi nhỏ cách phía bắc Bình Thành chừng hơn ba mươi dặm, Yến Phi châm ngọn đuốc mà chàng mang theo.

Đuốc được buộc vào một cành cây cắm trên mặt đất tuyết, cao chừng một trượng làm ánh lửa toả rộng. Giữa khu bình nguyên hoang dã tuyết trắng xoá, ánh lửa nổi bật lên tạo ra khung cảnh thê lương mơ hồ quỷ dị không thể tả.

Yến Phi đứng yên lặng bên cạnh ngọn đuốc, trong lòng suy nghĩ nổi lên như sóng triều vì chàng biết chỉ một lát nữa thôi sẽ gặp Mặc Sỹ Minh Dao.

Đây chính là kiểu thắp lửa để kêu gọi Bí nhân, sẽ kinh động tới Mặc Sỹ Minh Dao. Khi nàng biết Yến Phi muốn gặp nàng thì nàng sẽ có phản ứng thế nào?

Mặc Sỹ Minh Dao có cá tính rất mạnh mẽ kiên cường, không chịu khuất phục trước bất kỳ người nào. Thậm chí Yến Phi còn hoài nghi nếu Hướng Vũ Điền không cự tuyệt tình yêu của nàng thì nàng liệu vẫn hoài niệm không dứt, vẫn si tình như thế đối với y không.

Mặc Sỹ Minh Dao sẽ không vì bất kỳ người nào mà thay đổi. Bản thân nàng đã hình thành một cách nhìn riêng biệt và nàng vẫn kiên trì giữ vững. Trong mắt nàng, tuy võ công Yến Phi không tệ, nhưng ít nhất cũng thua nàng hai bậc, là bại tướng dưới tay nàng. Tuy thanh danh Yến Phi nổi như cồn sau khi chém chết Trúc Pháp Khánh, nhưng Mặc Sỹ Minh Dao vẫn cho rằng mình nắm chắc phần thắng Yến Phi. Giờ Yến Phi lại tự dẫn xác đến thì nàng sẽ có thái độ và thủ đoạn thế nào để tiếp đón chàng đây?

Yến Phi rất muốn biết điều đó.

Nếu như Mặc Sỹ Minh Dao động viên toàn bộ nhân thủ có trong tay, toàn lực công kích Yến Phi, quyết tâm giết chàng thì tình huống tưởng chừng phức tạp sẽ biến thành đơn giản, tuy làm chàng đau lòng, nhưng lại là việc mà chàng mong đợi.

Nếu tình hình phát triển đến mức đó thì chàng chỉ còn cách để cho Mặc Sỹ Minh Dao thưởng thức bản lĩnh của chàng, chứng minh cho nàng thấy Yến Phi không còn là Thác Bạt Hán của ngày trước nữa mà Yến Phi của ngày hôm nay không ai có thể làm khó được. Nàng không thể không dùng tới sát thủ cuối cùng của mình là Hướng Vũ Điền. Đây là nguyên nhân chàng phải đi gặp người mà chàng không muốn gặp nhất tối nay. Chàng hy vọng ngừng mọi việc chém giết vô vị.

Ngay lúc đó, một đạo bạch ảnh xuất hiện ở phía xa xôi trên mặt tuyết trắng.

Yến Phi ngửa mặt nhìn trời. Tối nay tuy khí lạnh thấu xương, nhưng bầu trời lại trong trẻo không một gợn mây, ánh sao dày đặc làm người ta nhìn không chán mắt.

Yến Phi hít sâu vào một hơi, biết vào đêm trời sao đẹp đẽ này, chàng sẽ gặp lại người tình cũ từng làm tan nát trái tim chàng.

Chiến sự bùng lên nhanh chóng như lửa cháy. Khu vực bên ngoài tường thành Thịnh Nhạc biến thành một thế giới tràn đầy khủng bố như địa ngục. Hoa tuyết vẫn tiếp tục đổ xuống, mặc cho con người giết chóc lẫn nhau.

Thác Bạt Khuê hiểu rõ bên hắn đã khống chế được toàn bộ chiến trường. Giống như những cuộc chiến tranh trước đây trong quá khứ, không ai có thể đánh bại hắn trên chiến trường. Hắn không biết bản thân mình có phải là thống soái trời sinh hay không, nhưng hắn biết chỉ khi trên chiến trường chém giết tơi bời thì hắn mới có thể bình tĩnh, lạnh lùng như băng tuyết. Hắn không bao giờ bỏ qua những sơ hở của địch nhân, bao giờ cũng phát ra những đòn trí mệnh nhất vào thời cơ thích hợp nhất.

Chiến sỹ Thiết Phất bộ đến xâm phạm gồm một vạn năm ngàn người, chia thành hai đường. Quân chủ lực gồm một vạn người, chia thành ba đội tấn công mạnh mẽ chính diện Thịnh Nhạc. Một đội xông thẳng vào trong thành, hai đội còn lại chia ra đánh khu doanh trại hai bên. Đội năm ngàn người còn lại thì quấy rối hậu phương Thịnh Nhạc, đánh thành từ mặt bắc.

Do tường và cổng thành của Thịnh Nhạc chưa được sửa chữa nên nhiều chỗ hở rộng, kỵ binh địch đánh thẳng vào không trở ngại. Đồng thời, chúng lại đốt đuốc lên rồi ném vào các khu doanh trại, phòng ốc làm lửa bùng lên khắp nơi. Nhưng không hề nghe thấy bất kỳ tiếng kêu la hoảng sợ nào, cũng không thấy người nào chạy ra khỏi khu doanh trại hoặc phòng ốc.

Khi quân địch biết là bị trúng kế thì tất cả đã quá muộn.

Tiếng tù và ra lệnh phản kích nổi lên, trên tường thành các chiến sỹ Thác Bạt tộc xuất hiện. Hàng ngàn mũi tên bắn như mưa vào đội hình quân địch làm bọn chúng người đổ ngựa ngã, bỏ chạy như chuột, trận cước đại loạn.

Các chiến sỹ mai phục ở khu vực phòng xá đổ ra. Cứ hai mươi người thành một tổ, hai trăm tổ với bốn ngàn người, người nào cũng đi bộ, tay cầm mâu nhọn, tổ chức luồn lách trong các hang cùng ngõ hẻm, lợi dụng địa hình thành trì quen thuộc, dùng trường mâu để chuyên tấn công địch nhân trên lưng ngựa, nhưng không nhằm giết chiến mã. Lập tức quân địch bị bức phải dồn về con đường chính nối liền hai mặt nam – bắc giữa thành, chỉ còn số lớn chiến mã đã mất chủ kinh hãi chạy loạn.

Hai ngàn kỵ binh mai phục trong rừng tuyết phía sau thành lúc này âm thầm tiến vào từ cửa bắc, đánh cho địch nhân bỏ chạy tứ tán, chiến đấu rời rạc. Chúng lại không thể chạy tới những ngõ ngang do Thác Bạt tộc khống chế nên chỉ còn cách chạy theo con đường còn bỏ ngỏ về cửa nam thành.

Cung tiễn thủ trên đầu tường thành lợi dụng từ trên cao không hề lưu tình bắn xuống địch nhân đốt phá doanh trại hai bên. Doanh trại bắt lửa bốc cháy tạo thành biển lửa sáng rực, phản chiếu mặt đất tuyết càng làm mục tiêu địch nhân hiện rõ, không tránh nổi cung tên đoạt mệnh.

Thác Bạt Khuê đứng ở lầu tường thành mặt nam, lạnh lùng theo dõi toàn bộ chiến trường, mặt không hề lộ chút tình cảm.

Sau khi giết chết số lượng lớn hàng binh của Mộ Dung Bảo, hắn đã trở nên trơ lỳ đối với việc giết người, không hề có một chút tình cảm nào nữa. Ít nhất thì khi thân mình ở trên chiến trường đánh giết tàn khốc, quyết định thắng bại phụ thuộc vào một ý niệm của hắn như thế này.

Một toán kỵ sĩ theo cửa nam chạy ra bên ngoài. Nhân số chỉ vài trăm người nhưng Thác Bạt Khuê đã nhìn thấy Hách Liên Bột Bột ở giữa đám người đó. Chạy sát bên cạnh hắn là Ba Cáp Mã Tư.

Thác Bạt Khuê chờ đợi cơ hội này đã lâu, bèn lập tức giương cây đại cung trong tay, lắp tên rồi kéo căng vòng như vành trăng tròn. Hơn năm mươi thuộc hạ xung quanh cũng đồng thời giương cung đáp tiễn.

“Bắn tên!”

Một lệnh phát ra, tên rào rào bắn ra như châu chấu, như quỷ đòi mạng đuổi theo địch nhân đang bỏ chạy.

Tiếng la thảm do người trúng tên liên tục vang lên. Hơn mười người ngã ngựa phơi thây trên đất tuyết. Những kỵ binh còn lại và hơn mười con ngựa vô chủ tiếp tục phóng như bay.

“Bùng!”

Sau khi thủ hạ châm ngòi cây pháo bông, Thác Bạt Khuê ném thẳng lên cao. Trong trời đêm tuyết trắng nở bùng lên một bông hoa lửa màu hồng quỷ dị.

Hắn biết Ba Cáp Mã Tư lần này chết chắc rồi vì người đang đợi y ở phía trước là Sở Vô Hạ võ công cao cường không dưới y. Nếu Sở Vô Hạ vẫn chưa đủ thì còn có hai trăm quân tinh nhuệ được tuyển chọn từ trong đám thân binh của hắn sẽ đồng thời xuất thủ.

Một mũi tên vừa rồi hắn đã bỏ qua Hách Liên Bột Bột mà nhằm Ba Cáp Mã Tư. Cao thủ người Ba Tư này cũng không tệ, tránh khỏi chỗ yếu hại sau lưng, chỉ để tên cắm vào vai phải.

Thác Bạt Khuê biết rõ uy lực của mũi tên đã vận đầy chân khí đó, không những đã phế đi tay phải của hắn mà còn tổn thương đến nội tạng. Không có Ba Cáp Mã Tư, Hách Liên Bột Bột ngoài việc quấy rối đại kế của Diêu Trường thì y không thể làm gì hơn.

Yến Phi phi thân vùn vụt trên đất tuyết, bám theo một nữ cao thủ Bí tộc có thân hình cao lớn chạy về phía đông bắc. Một lúc sau, khi tới khu núi non thì người trước người sau xuyên rừng vượt núi. Bỗng không gian trước mắt trở nên rộng rãi, thì ra đã đến một sơn cốc nhỏ.

Từ phía bên kia cốc văng vẳng vọng lại tiếng thác đổ, một con suối nhỏ uốn lượn chảy qua chỗ họ ra ngoài cốc. Núi non bốn phía ngăn hết gió tây bắc nên tuy vẫn thấy tuyết trắng xoá nhưng đã cảm thấy có chút ấm áp hơn.

Nữ cao thủ Bí tộc dùng Bí ngữ nói: “Tộc chủ bảo ngươi ở đây chờ, ngàn vạn lần không nên bỏ đi. Ngươi chắc đã biết tính khí của Tộc chủ rồi đó.”

Yến Phi gật đầu đáp ứng. Vị nữ cao thủ Bí tộc toàn thân mặc bạch bào chỉ để hở đôi mắt đó mau chóng rời khỏi cốc. Trong cốc chỉ còn lại một mình chàng.

Yến Phi ngấm ngầm thở dài, đi đến bên bờ suối tìm một tảng đá lớn bằng phẳng phủi sạch tuyết đọng rồi ngồi xuống. Dẫn chàng đến chỗ này khẳng định không phải là hảo ý. Chỉ cần Mặc Sỹ Minh Dao cử người giữ chặt cửa cốc, lại sai người chiếm những nơi cao trên đỉnh núi bốn phía, dùng cung cứng tên mạnh thì cao thủ hạng nhất cũng sẽ rơi vào tuyệt lộ, có cánh cũng khó bay thoát.

Nhưng đương nhiên việc đó không làm khó chàng được vì hình thế ở đây đối với chàng chỉ có lợi không hại, chàng hoàn toàn có thể lợi dụng hình thế làm Bí nhân không thể tạo thành thế bao vây.

Suy nghĩ của chàng tuyệt không phải là không có đạo lý. Vì sự tình quá đột ngột nên nhất thời, Mặc Sỹ Minh Dao không thể triệu tập đủ cao thủ. Vì thế nàng ta mới kéo dài thời gian, trước tiên sai người dẫn dắt chàng đi tới đây để nàng có đủ thời gian chuẩn bị.

Yến Phi lại thở dài, bỏ hết tạp niệm ra khỏi đầu, tiến vào cảnh giới vô nhân vô ngã.

“Tướng phòng thủ Ngô Quận Vương Khang tham kiến tiểu Lưu gia.”

Lưu Dụ ngồi ở chủ vị trong đại đường phủ Thái Thú, đưa mắt nhìn vị tướng vẻ mặt mệt mỏi tiều tuỵ đang quỳ phục trước mặt, trong lòng gã dâng lên cảm giác vô cùng cổ quái.

Cái chức Thái Thú này của mình là do lừa gạt mà được, nhưng ai nấy đều không nói gì, tự nhiên chấp nhận, có thể thấy trong lòng các binh tướng Bắc Phủ binh mình quả thật chiếm một vị trí đặc biệt kỳ dị.

Nửa canh giờ trước, Vương Khang dẫn tàn quân bại trận chạy tới Hải Diêm. Lúc đó toàn thân hắn nhuộm máu, thân thể bị nhiều vết thương. Sau khi được điều trị liền đến đại đường gặp gã. Những binh tướng khác đều được tiếp đón chu đáo, nghỉ ngơi trong các khu dân cư trong thành.

Lưu Dụ vội tiến lên đỡ hắn đứng dậy, nói: “Là huynh đệ một nhà cả, không cần đa lễ.”

Lưu Nghị ngồi bên cũng nói: “Tiểu Lưu gia có tác phong như Huyền soái, sợ nhất là lễ số vô vị đó.”

Nghe Lưu Nghị nói thế, lập tức Lưu Dụ biết Tạ Diễm chắc có rất nhiều quy củ, lễ tiết nên dù Vương Khang thân đầy thương tích cũng không dám không đủ lễ số.

Sau khi ngồi xuống, Vương Khang than thở: “Tiểu Lưu gia được triều đình phái đến chủ trì đại cục thật là tốt quá.”

Lưu Dụ thầm cảm thấy hổ thẹn, xí xoá: “Vương tướng quân làm sao lại chạy tới Hải Diêm này?”

Lưu Nghị nghe thấy gã hỏi thế liền nhíu mày, thầm nghĩ không đến Hải Diêm thì đi đâu?

Vương Khang đáp: “Nếu thuộc hạ biết tiểu Lưu gia chủ trì mọi việc ở Hải Diêm thì thuộc hạ sẽ dẫn quân về Hải Diêm. Nhưng thuộc hạ lại không biết nên sau khi thành bị phá liền cố gắng đến Vô Tích, bị Thiên Sư quân phong toả hết đường đi nên chỉ còn cách chạy về Hải Diêm.”

Lưu Dụ vỗ đùi nói: “Hay cho cái tên Từ Đạo Phúc. Kế đó quả nhiên là ác độc.”

Lưu Nghị và Vương Khang không hiểu, đưa mắt nhìn gã.

Lưu Dụ thầm nghĩ nếu người nghe là Đồ Phụng Tam thì khẳng định hắn sẽ hiểu ngay ý mình. Gã ung dung nói: “Từ Đạo Phúc cố ý bức bách các huynh đệ chạy ra từ hai thành Ngô Quận và Gia Hưng phải chạy về Hải Diêm. Một mặt nhằm làm cho nhân tâm ở Hải Diêm hoảng loạn, mặt khác muốn tăng thêm gánh nặng về lương thảo vật tư của bọn ta. Đó là kế một đá hai chim.”

Vương Khang ngập ngừng lo lắng: “Nếu vậy…… Hà! Nếu như vậy thì bọn ta chẳng phải là đã liên luỵ đến tiểu Lưu gia rồi sao?”

Lưu Dụ nói lời chân thật từ tận đáy lòng: “May là ngược lại. Ta phải vô cùng cảm kích Từ Đạo Phúc về việc đó mới đúng. Về mặt lương thảo vật tư, hoàn toàn không có vấn đề gì. Hai chiếc thuyền chở đầy lương đang từ Kiến Khang đến, tối nay sẽ tới Hải Diêm. Hừ! Từ Đạo Phúc lần này muốn làm khéo hóa vụng rồi.”

Vẻ mặt Vương Khang giãn hẳn ra.

Lưu Dụ nhìn Lưu Nghị nói: “Tối nay sẽ có rất nhiều huynh đệ từ Ngô Quận và Gia Hưng đến đây, xin Tông huynh tiếp đãi họ cho tốt.”

Lưu Nghị gật đầu đáp ứng, tiếp thụ mệnh lệnh Lưu Dụ giao cho hắn.

Lưu Dụ nhìn Vương Khang nói: “Lần này Ngô Quận bị mất, tội đó tuyệt không phải do Vương tướng quân. Vương tướng quân cứ nghỉ ngơi cho tốt, không nên suy nghĩ lung tung.”

Hai người đi rồi, Lưu Dụ thầm nghĩ chẳng lẽ mình là chân mệnh thiên tử thật sao. Nếu không thì sao Từ Đạo Phúc lại làm việc tốt như thế cho mình?