Chương 549: Thử Địa Nhất Biệt

Biên Hoang Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Yến Phi đến bên cạnh Mộ Thanh Lưu đang ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Vẻ mặt Mộ Thanh Lưu dâng đầy sự chán nản, thở dài: Có lẽ nhiều năm sau, cảnh vật trước mắt sẽ chẳng còn gì nữa, nhưng việc liên quan đến sự phong lưu lỗi lạc và xa xỉ của Tạ gia sẽ vẫn được lưu truyền mãi mãi. Trong các nhà giàu ở hẻm Ô Y, có hai đại biểu Vương, Tạ, duy trì và kế tục cho sự cao quý đặc biệt của bọn họ, có ba cột trụ lớn vững vàng như kiềng ba chân. Một vì chế độ môn phiệt, hai vì phương pháp tuyển quan Cửu phẩm công bằng, ba vì tập tục phong lưu đài các thanh đàm huyền học, khiến bọn họ có thể thổi một hơi mới vào nền văn hóa lịch sử bất tận. Ài! Hết cả rồi! Sau Tạ An, Tạ Huyền, không có ai nối nghiệp rồi!

Yến Phi hỏi: Mộ huynh tựa như cảm xúc dâng trào, chẳng biết lúc này tìm đến Yến mỗ, có gì chỉ giáo không?

Mộ Thanh Lưu thong dong đáp: Hiển nhiên sau lần đầu ta đến Tạ gia, tâm tình có chút khác thường, nói ra sợ Yến huynh lại cười. Yến huynh sẽ gặp Hướng Vũ Điền phải không?

Yến Phi gật đầu đáp: Ta vẫn có cơ hội gặp y.

Mộ Thanh Lưu xoay người lại, mỉm cười dò xét Yến Phi, nói: Phiền Yến huynh nói mấy câu với y giùm ta. Nói cho y khi y còn giữ điển tịch thì vẫn là người của Thánh môn, mong y thận trọng tuân thủ quy củ Thánh môn và tìm người kế thừa, ngàn vạn lần không thể để phái hệ của y vì y mà sụp đổ.

Yến Phi sảng khoái đáp: Thì ra Mộ huynh vì chuyện như thế mà đến, ta nhất định sẽ đem những lời này của Mộ huynh chuyển tới y.

Mộ Thanh Lưu nói: Yến huynh đoán sai rồi. Ta chỉ là đột nhiên động tâm nhớ ra, nghĩ rằng Yến huynh là nhân tuyển truyền lời tốt nhất. Lần này đến đây là muốn nói lời tạm biệt đến Yến huynh, đặc biệt muốn bày tỏ sự cảm tạ sâu sắc đối với ân tình của Yến huynh khiến Thánh môn ta thoát được kiếp nạn này.

Yến Phi ngạc nhiên nói: Không thể tưởng được Mộ huynh lại nói nhưng lời khách khí như vậy. Sự thật đây là chuyện đôi bên ta và ngươi cùng có lợi. Ta cũng nên nói lời cảm tạ ngươi.

Mộ Thanh Lưu cười nói: Ta phải nói rằng căn bản đó tịnh không phải là những lời khách khí, nhưng ngươi vừa nói như vậy, ngược lại thật sự đã biến thành khách khí.

Yến Phi sinh ra cảm giác thoải mái.

Chàng vốn vì chuyện của Tạ Chung Tú mà tâm tình ở mức trì trệ nhất, nhưng những lời ca tụng của Mộ Thanh Lưu đã khiến tình tự trầm trọng của chàng được giải khai rất nhiều. Mộ Thanh Lưu khẳng định có chất danh sĩ, bởi vì dòng máu chảy trong cơ thể y đúng là danh sĩ, cho nên người y ngưỡng mộ nhất là Tạ An. Có thể nói Mộ Thanh Lưu là danh sĩ trong Thánh môn.

Mộ Thanh Lưu nói: Có thể cùng Yến huynh tương giao một thời gian, thật là khoái sự trên đời. Tại hẻm Ô Y Tạ phủ cùng Yến huynh nói lời tạm biệt, khiến ta càng thấm thía nỗi buồn của sự chia ly. Tại đây từ biệt, tương lai sợ không có ngày tái kiến. Chúc Yến huynh nhanh chóng thắng lợi, đoạt được mỹ nhân về. Yến huynh bảo trọng.

Nói rồi cáo từ mà đi.

Yến Phi tiễn y ra đến cửa ngoại viện, khi quay lại sảnh chính Tùng Bách đường thì Lưu Dụ đã ở trong sảnh, vẻ mặt trơ ra như gỗ, do Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong hai bên bồi tiếp gã. Thần sắc hai người đều ảm đạm, Yến Phi không cần hỏi cũng biết Tạ Chung Tú đã nhắm mắt xuôi tay.

Yến Phi đến trước mặt Lưu Dụ. Tất cả những gì mà chàng hy vọng trước mắt bỗng dưng chỉ là mộng cảnh không thực, một ảo giác. Nhưng cảm giác chân thật như thế, khổ sở trong lòng như thế hành hạ người ta, ngay cả chàng hiểu bí mật Tiên môn, cũng cảm thấy bị hãm thân trong đó, không thể tự kiềm chế, giống như mãnh thú bị rơi vào bẫy, càng giãy mạnh, thương tổn càng nặng hơn.

Đối với Tạ gia chàng có cảm tình sâu đậm. Chàng hồi tưởng sự phong quang Tạ gia những năm tháng trước khi An công tạ thế, Tạ Chung Tú là thiên chi kiêu nữ của Kiến Khang, có khí chất đặc biệt phong lưu thi tửu của con cháu họ Tạ. Nhớ rõ tình cảnh những lần nàng làm nũng với Tạ Huyền trước đám đông, rồi giờ đây thành vật hy sinh, càng thấy cảm khái vì sự vô tình của vòng xoáy cuộc đời. Nghĩ về những ngày tháng tươi đẹp không thể trở lại, khiến người ta khó có thể chấp nhận sự thật tàn khốc trước mắt.

Lưu Dụ giơ hai tay, nắm chặt lấy tay chàng. Nằm ngoài ý liệu của Yến Phi, gã tỉnh táo trầm tĩnh nói: Yến huynh phải đi thôi!

Yến Phi nắm bàn tay lạnh như băng của gã, cảm thấy nội tâm gã vô cùng đau khổ, nhìn sang Đồ Phụng Tam thấy y khẽ gật đầu, tỏ vẻ hãy nói lời từ biệt với Lưu Dụ.

Yến Phi hỏi: Tôn tiểu thư đã ra đi rồi à?

Lưu Dụ vẫn nắm tay chàng không buông đáp: Chung Tú đã ra đi rồi, ra đi rất thoải mái. Bất quá đối với ta mà nói, nàng tịnh không ra đi, nàng vĩnh viễn ở trong trái tim ta.

Yến Phi vắt óc suy nghĩ vẫn không tìm thấy những lời thích hợp để có thể an ủi gã. Chàng có lẽ là người hiểu rõ Lưu Dụ nhất, cho nên so với những người khác càng không hiểu được làm thế nào để có thể an ủi gã.

Yến Phi đè nén nỗi đau khổ trong lòng xuống, nói: Nếu không có chuyện gì khác, ta và Phụng Tam sẽ lập tức lên đường.

Lưu Dụ gật đầu nói: Ta hiểu. Hãy mang Thiên Thiên và Tiểu Thi trở lại Biên Hoang tập hộ ta. Ài! Ta hy vọng có thể cùng Yến huynh lại sóng vai tác chiến nhường nào, rồi đại phá Mộ Dung Thùy, hồi phục sự tự do cho chủ tỳ Thiên Thiên. Chỉ hận ta đã mất đi tự do, từ nay về sau, ta không cách nào có cuộc sống nay đây mai đó, đi khắp cùng trời cuối đất được nữa. Những thứ đó sẽ là một đoạn hồi ức động lòng người nhất trong cuộc đời của ta.

Yến Phi trực giác cảm thấy rốt cuộc Lưu Dụ cũng đón nhận vị trí từng khiến gã cảm thấy do dự và mâu thuẫn. Tiếp nhận sự an bài của ông trời cũng có thể nói là chấp nhận số phận rồi.

Gã muốn giết Hoàn Huyền thì phải chấp nhận sự thật là sẽ phải ngồi lên ngôi bảo tọa đứng đầu phương Nam, không thể né tránh được.

Chính như Yến Phi chàng do nhân duyên xảo hợp, đang bước trên con đường hướng về Tiên môn cũng không thể quay lại được. Lưu Dụ là thân bất do kỷ, từng bước từng bước hướng tới cái ghế Hoàng đế, không có cách nào quay lại.

Yến Phi nói: Làm cho tốt nhé! Ngươi chẳng những là chúa tể phương Nam có ảnh hưởng tới sự thịnh vượng của dân chúng, mà còn nắm giữ hạnh phúc phần đời còn lại của Văn Thanh và Nhậm hậu. Hãy quý trọng những gì ngươi có, như thế mới không khiến các huynh đệ thất vọng.

Đây là những lời mà Yến Phi có thể nghĩ được để an ủi gã.

Lưu Dụ buông tay chàng ra, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: Để ta và Tống đại ca tiễn các ngươi một đoạn, sang đến bờ bên kia Đại Giang, thuận đường uống chút rượu, cầu chúc Yến huynh và Đồ huynh khải hoàn trở về.

Lúc này Hà Vô Kị vội vàng tiến đến báo cáo: Lưu Nghị đã tập trung bá quan văn võ trong Hoàng thành, chỉ đợi thống lĩnh đại nhân đến nói với bọn họ vài câu.

Lưu Dụ ngạc nhiên không nói gì.

Đồ Phụng Tam vỗ vỗ đầu vai gã nói: Để Tống đại ca thay ngươi tiễn chúng ta cũng được!

Lưu Dụ nhìn Yến Phi, lộ ra cảm tình sâu sắc, hỏi: Chúng ta còn có dịp gặp lại không?

Yến Phi trầm ngâm một lát, thản nhiên đáp: Đại khái sẽ không gặp nữa, Lưu huynh bảo trọng!

Dứt lời cùng Đồ Phụng Tam cáo từ ra đi, Tống Bi Phong theo sau bọn họ.

Cho đến khi ba người biến mất ngoài cửa, Lưu Dụ vẫn ngây ngốc nhìn không chớp mắt về phía đại môn trống rỗng.

Hà Vô Kị bên cạnh khẽ gọi gã: Thống lĩnh! Thống lĩnh!

Lưu Dụ chấn động tỉnh lại, hai mắt hồi phục thần thái, trầm giọng: Lập tức triệu Lưu Mục Chi, Vương Hoằng và Lưu Nghị đến đây, ngươi và Vịnh Chi cũng phải tham dự.

Hà Vô Kị thoáng kinh ngạc, rồi lĩnh mệnh đi ra.

Không khí Kiến Khang vào ngày hội cuồng hoan vẫn như quá khứ, bất kể đường cái hay ngỏ nhỏ đầy rẫy người ăn mừng. Trên sông pháo hoa nơi nơi, tiếng pháo nổ đì đẹt vang lên không ngừng.

Bọn họ lên thuyền nhẹ tại bến đò Tạ gia, do Tống Bi Phong chèo thuyền, tiễn Yến Phi và Đồ Phụng Tam sang bờ kia Đại Giang.

Đồ Phụng Tam thấy Tống Bi Phong im lặng không nói gì, biết lão vẫn vì cái chết của Tạ Chung Tú mà thương tâm không thôi. Y muốn lão quên đi cho khuây khỏa nên cố ý nói: Chúng ta có lẽ vẫn có cơ hội nhìn thấy tiểu Lưu gia, nhưng cơ hội gặp lại Tống đại ca thực gần như chẳng có.

Yến Phi ngạc nhiên hỏi: Vì sao?

Đồ Phụng Tam đáp: Nhân vì sau chuyện này, đại ca sẽ đến Lĩnh Nam ở ẩn, không màng đến thế sự nữa.

Yến Phi nhìn sang Tống Bi Phong hỏi: Lĩnh Nam là ở đâu?

Quả nhiên Tống Bi Phong giải tỏa được chút buồn phiền, hai mắt lộ ra vẻ xúc động, thoải mái đáp: Đó là một nơi rất xa xôi, bất luận thời tiết hay phong tục thói quen so với Giang Nam đều có sự khác biệt rất lớn. Ài! Cứ nghĩ đến Kiến Khang, ta liền cảm thấy mệt mỏi, nên phải có lúc tách ra để nghỉ ngơi chứ.

Yến Phi nhìn về phía trước, trong lúc chạng vạng mờ mịt, Hoài Nguyệt lâu đại biểu cho Tần Hoài phong nguyệt và Tần Hoài lâu đối nhau qua sông, cảnh vật vẫn như xưa, nhưng lại mang đến cho Yến Phi một ý nghĩa vô cùng khác biệt. Đồ Phụng Tam nói không sai, giả như Kỷ Thiên Thiên đột nhiên cao hứng muốn quay lại Vũ Bình đài để ôn lại những năm tháng trong quá khứ, chàng sẽ có cơ hội cùng Lưu Dụ trùng phùng.

Thiên Thiên à! Rốt cuộc nàng đang ở đâu?

Đối với tương lai không lường trước được, ngay cả chàng nắm giữ bí mật thiên địa vẫn cảm thấy run sợ và bất lực.

Tiếng Đồ Phụng Tam truyền đến bên tai: Ta chưa bao giờ nghĩ rằng Hoài Nguyệt lâu lại thay đổi cả cuộc đời của ta. Bất luận là vây hãm làm thịt Can Quy hay cùng Thục Trang kết mối nhân duyên đều không thể giải thích được và là những việc chưa bao giờ nghĩ tới.

Yến Phi thực sự cảm khái. Đột nhiên, ba người bọn họ cùng ngây ngốc suy nghĩ.

Thuyền nhỏ vượt qua cầu Chu Tước, huynh đệ Bắc Phủ binh canh cầu nhìn thấy ba người, vội vàng lớn tiếng chào hỏi.

Trong tiếng reo hò, thuyền nhẹ từ cửa sông chảy ra Đại Giang.

Vào lúc này, Yến Phi sinh ra cảm ứng.

Trong sảnh chính Tùng Bách đường của Tạ gia, Lưu Dụ hồi phục sắc thái thong dong của một thống soái vô địch, giống như không phát sinh bất cứ chuyện gì, lắng nghe thủ hạ đệ nhất là mưu sĩ Lưu Mục Chi phân tích tình thế trước mắt.

Vương Hoằng, Ngụy Vịnh Chi, Lưu Nghị và Hà Vô Kị chia nhau ngồi ở hai bên.

Lưu Mục Chi tiếp tục nói: Theo tình huống hiện tại, chúng ta đã lấy được dân tâm, dù cao môn Kiến Khang vẫn cảm thấy khó chấp nhận thống lĩnh, nhưng không còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận sự thật.

Lưu Dụ nhíu mày hỏi: Vì sao bọn họ vẫn không chịu chấp nhận ta? Ta đã biểu lộ rõ ràng tấm lòng, tịnh không có ý lật đổ triều Tấn.

Vương Hoằng thở dài: Bởi vì bọn họ cho rằng biểu hiện của thống lĩnh chỉ là một thủ đoạn. Một khi tiêu diệt xong Hoàn Huyền, thì thống lĩnh sẽ lộ ra bộ mặt thật.

Hà Vô Kị tức giận hỏi: Phải chăng chúng ta không có sự ủng hộ của bọn họ thì không thể làm nên trò trống gì?

Lưu Nghị nói: Việc này cần phải nhìn từ hai khía cạnh mà nói. Nếu không có sự ủng hộ của cao môn Kiến Khang, thì cả việc quản lý chính trị cũng hỏng mất, Nam phương sẽ trở nên chia năm xẻ bảy. Có thể suy ra là đại bộ phận người sẽ theo về với Hoàn Huyền. Ở một phương diện khác, xã hội cũng sẽ xuất hiện sự thay đổi đột ngột khiến chúng ta lạc mất phương hướng. Để đối phó với Hoàn Huyền, chúng ta phải bảo trì sự ổn định của Kiến Khang trước.

Vương Hoằng cười khổ: Tình huống đối lập của cao môn và hàn môn, tịnh không phải là chuyện vừa mới xảy ra, mà là đã tích tụ trải qua mấy trăm năm. Bọn họ hoài nghi thống lĩnh cũng là chuyện bình thường.

Lưu Dụ gật đầu nói: Nói cho cùng, đúng là chuyện xuất thân của ta khiến bọn họ không tin tưởng ta.

Tiếp theo quay sang hỏi Lưu Mục Chi: Tiên sinh có biện pháp gì giải quyết không?

Lưu Mục Chi vuốt râu mỉm cười đáp: Chuyện chính trị phải dùng thủ đoạn chính trị giải quyết. Đầu tiên chúng ta phải khiến cao môn Kiến Khang hiểu được chúng ta tôn trọng bọn họ. Loại chuyện này không thể chỉ nói suông là xong, mà cần có hành động thực tế để dẹp an định kiến trong lòng bọn họ.

Ngụy Vịnh Chi hỏi: Chúng ta để cho văn võ bá quan người người đều được phục hồi chức cũ, có được không?

Lưu Mục Chi tự tin đáp: Nhân sự mới tự nhiên sẽ có tác phong mới. Nếu tất cả như cũ, sẽ khiến cao môn Kiến Khang xem thường chúng ta, cho rằng thống lĩnh chỉ là một người thô hào không hiểu chính sự. Huống chi trong cao môn cũng không thiếu người ủng hộ chúng ta, giống như Vương công tử đó.

Lưu Nghị nghe vậy trong lòng bội phục, hỏi: Tiên sinh có kế hay gì không?

Lưu Mục Chi mỉm cười đáp: Trước tiên thống lĩnh đại nhân tuyệt không thể giống như Hoàn Huyền đem tất cả các vị trí quan trọng khoác lên người mình, thậm chí nhường các chức cao nhất. Chỉ cần nắm chắc binh quyền trong tay, tất cả các việc khác đều không cần lo lắng.

Hà Vô Kị vỗ đùi thốt: Kế hay!

Vương Hoằng lo lắng trùng trùng nói: Nhưng bây giờ chuyện cao môn Kiến Khang sợ hãi nhất là thống lĩnh sẽ tính sổ bọn họ.

Lưu Nghị hiểu rõ tình huống của cao môn Kiến Khang gật đầu đồng ý. Ngụy Vịnh Chi nghe xong thấy mù mờ, khó hiểu hỏi: Có chuyện gì mà tính sổ?

Vương Hoằng đáp: Khi Hoàn Huyền tại vị, không ít người theo về phía hắn, đại bộ phận bọn họ đã bị ảnh hưởng của Lý Thục Trang. Đến khi Lý Thục Trang đột nhiên bỏ đi, bọn họ ở vào tình thế cưỡi hổ khó xuống nên hối hận những lỗi lầm trong quá khứ.

Lưu Mục Chi vui vẻ nói: Để giải quyết việc đó, chúng ta sẽ dùng kế nhất tiễn xạ song điêu, đem người Hoàn Huyền trọng dụng nhất, đề bạt vào vị trí như vừa rồi ta đề xuất. Như thế sự lăn tăn của cao môn Kiến Khang sẽ tan thành mây khói.

Ánh mắt chuyển sang phía Lưu Dụ, đợi quyết định của gã.

Lưu Dụ hỏi Vương Hoằng: Người đó là ai?

Vương Hoằng tinh thần chấn động mạnh đáp: Người này khẳng định là đường huynh Vương Mật của ta, từ sau khi thống lĩnh vào thành, hắn chỉ ở trong nhà, sợ thống lĩnh đưa ra xử trảm để thị chúng.

Lưu Dụ lại hỏi Lưu Mục Chi: Nên để hắn vào vị trí nào?

Trong lòng Lưu Mục Chi kích động một trận, chuyện lão khát vọng, giấc mộng của lão rốt cuộc cũng được thực hiện. Đó là có cơ hội gặp được minh quân để có thể thể hiện được hết tài năng và ước vọng ấp ủ trong đầu. Lão không chút do dự đem kế hoạch tuyệt diệu mà lão nghĩ ra, cung kính đáp: Chúng ta mượn danh Hoàng thượng, bổ nhiệm Vương Mật làm thị trung, kiêm tư đồ và Dương Châu thứ sử, lại cho hắn vào triều cùng chúng quan thương nghị để quyết định bổ nhiệm những người khác. Như thế sẽ quét sạch sự nghi kỵ trong lòng cao môn Kiến Khang.

Vương Hoằng mừng rỡ nói: Lần này đường huynh thật là đổi họa ra phúc, tất sẽ tận tụy vì thống lĩnh. Nói về quan vị, hắn muốn có quyền lực lớn hơn so với An công trước kia.

Lưu Nghị nói: Nhưng chúng ta trước hết phải ra chỉ thị bổ nhiệm cho đường huynh của ngươi, mới không có trục trặc.

Vương Hoằng nói: Phương diện này tuyệt không có vấn đề gì, mời thống lĩnh đại nhân ra chỉ thị.

Lưu Dụ buông thõng tay nói: Ta có thể có ý kiến gì? Phương diện này người mà ngươi nên hỏi là Lưu tiên sinh chứ không phải Lưu thống lĩnh.

Mọi người không nhịn được cười phá lên, không khí bắt đầu trở nên thoải mái. Với mưu kế của Lưu Mục Chi, chuyện khó giải quyết nhất đã được vượt qua dễ dàng.

Lưu Mục Chi từ trong ngực áo lấy ra một tập giấy, vội vàng cung kính hai tay đưa cho Lưu Dụ nói: Đây là bản khởi thảo về việc bổ nhiệm nhân sự ta viết khi ở Giang Thừa, mời thống lĩnh đại nhân xem qua.

Lưu Dụ tập trung nhìn lão, giơ tay đón lấy rồi chăm chú xem xét.

Vương Hoằng ngạc nhiên hỏi: Chẳng lẽ Lưu tiên sinh khi ở Giang Thừa đã có thể sớm đoán được tình huống hôm nay?

Bọn Hà Vô Kị đều lộ xuất thần sắc lưu tâm chăm chú lắng nghe.

Lưu Mục Chi khiêm tốn đáp: Khi đó khí thế quân ta như vầng thái dương, lại được minh soái mãnh tướng chỉ huy, đại cục đã định, cho nên ta có thể đoán ra đại khái.

Những lời này đồng thời khiến ba người Hà Vô Kị, Lưu Nghị và Ngụy Vịnh Chi lập tức tăng hảo cảm với lão lên rất nhiều lần.

Lưu Dụ vui vẻ đưa ra quyển thượng về việc bổ nhiệm nói: Lưu Nghị đảm đương chức Thanh Châu thứ sử, Hà Vô Kị làm Lang Nha quận nội sử, Ngụy Vịnh Chi giữ chức Dự Châu thứ sử. Ba vị có ý kiến gì khác không?

Ba người đồng thời phấn khởi, bởi vì ba chức vị đều có thể đứng đầu một địa phương, nắm toàn bộ quân sự chính trị. Họ vội vàng cùng nói lời tạ ơn.

Lưu Dụ thầm nghĩ chỉ chưa gọi ba người là khanh gia, nhưng quyền lực trong tay lão tử so với làm Hoàng đế không có gì phân biệt.

Ài! Gã không đừng được lại nhớ đến Tạ Chung Tú, vội vàng áp chế tình tự chua chát xuống.

Lúc này tịnh không phải là thời khắc để bi thương, chiến sự vẫn đang âm ỉ chỉ chờ cơ hội lại bừng lên mãnh liệt. Một khi đã ổn định xong Kiến Khang, đại kế đuổi giết Hoàn Huyền sẽ được triển khai toàn diện.

Lưu Dụ nói: Có việc này thực khiến ta không hiểu lắm, Lưu tiên sinh viết tên ta trên Dương Châu thứ sử, nhưng lại dùng mực đỏ phê ‘từ chối’, rốt cuộc là có ý gì?

Vương Hoằng cũng ngạc nhiên hỏi: Lưu tiên sinh không phải mới vừa nói do đường huynh của ta lĩnh chức Dương Châu thứ sử sao?

Lưu Mục Chi giải thích: Đây là một cách để biểu thị rõ ràng thống lĩnh tịnh không có dã tâm nắm giữ quyền to. Trước tiên do người khác đề xuất, sau đó do thống lĩnh xin lỗi từ chối. Hiện tại người có thể được chọn thay cho thống lĩnh phi lệnh đường huynh Vương Mật không xong.

Lưu Dụ tán dương than: Thủ đoạn như thế thì ta nghĩ nát óc cũng không ra được. Bất quá chức quan của ta lại vẫn không khác biệt mấy, đầu tiên là ‘sử trì tiết*’, sau đó làm đô đốc quân sự tám châu Dương, Từ, Duyện, Dự, Thanh, Kí, U và Bái kiêm Từ Châu thứ sử, tựa hồ vẫn biểu hiện dã tâm của ta.

Vương Hoằng cười nói: Chỉ là danh tiếng và thực tế tương xứng thôi! Thống lĩnh làm đô đốc quân sự tám châu là chuyện đương nhiên. Bởi vì thống lĩnh đúng là thống soái cao nhất, ai dám nói nửa câu?

Lưu Mục Chi nói: Sau khi ổn định triều chính, thì sẽ do Vương Mật và quần thần thương thảo, tuyển ra người đức cao vọng trọng, đến Thọ Dương đưa Hoàng thượng trở lại Kiến Khang. Như thế ở Kiến Khang sẽ không ai hoài nghi thống lĩnh có ý đồ nổi loạn.

Lưu Dụ thở dài: Khâm phục! Tất cả cứ theo biện pháp của Lưu tiên sinh mà làm.

Vương Hoằng hưng phấn nhảy dựng lên, nói: Bây giờ ta lập tức đi tìm đường huynh, lại phái người khua chiêng gõ trống dùng kiệu to tám người khiêng đưa hắn vào trong cung. Trên đường sẽ giải thích cho hắn thế nào là nghĩa khí giang hồ, thống lĩnh tuyệt không phải như Hoàn Huyền đem quân về triều có ý soán ngôi, là loại ti bỉ phản phúc khó mà nương tựa.

Chú thích:

* Từ thời Ngụy Tấn, chưởng quản quân sự chính trị của địa phương thường có thêm hiệu “sử trì tiết”, ý là có quyền được giết quan lại cấp dưới.