Chương 498: Sinh Tử Tồn Vong

Biên Hoang Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thành Thọ Dương. Vong Thế trang.

Tạ Đạo Uẩn ngồi một mình trong sảnh nhỏ, thần tình nghiêm trang.

Cái chết của Tạ Diễm cùng hai con trai truyền về sáng nay. Lúc đó Tạ Chung Tú khóc đến ngất đi, chỉ có bà là rất bình tĩnh, xem đi xem lại bức thư do Tạ Hỗn đích thân viết đến ba lần, trong lòng nổi lên cảm giác thẫn thờ chẳng biết làm thế nào.

Tạ Hỗn do đau buồn vì cái chết của phụ thân và huynh trưởng, mà trong phần lớn bức thư đã ra sức liệt kê lỗi lầm của Lưu Dụ. Gã chỉ rõ rằng Lưu Dụ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn đối với cái chết của cha anh mình, cuối cùng là hết sức khuyên bà trở về Kiến Khang, chủ trì công việc của Tạ gia.

Trong lòng Tạ Đạo Uẩn hiện lên dung mạo anh tuấn bất phàm của Tạ Hỗn, một nỗi đau xót đến cùng cực ập vào trong tim.

Tạ Hỗn kế thừa sự phong lưu của Tạ An, gã trưởng thành sớm, thông tuệ, yêu thiên nhiên, giỏi thanh đàm, cũng là cao thủ về thơ văn. Chỉ tiếc là gã cũng như phụ thân của mình, không biết cải biến dũng khí và kiến thức phù hợp với thời thế.

Vào giữa lúc loạn Thiên Sư quân, Tạ gia bọn họ dẫn đầu cuộc tấn công, trong các gia tộc thì tổn thất lớn nhất, không quá hai năm đã có mười người bị giết, là chuyện chưa từng có trong lịch sử gia tộc.

Lẽ nào ngày tàn khắc tận của Tạ gia bọn họ đã đến rồi? Ai có năng lực trùng chấn sự phong lưu của Tạ gia đây?

Tạ Chung Tú tựa như một bóng u linh, thần tình đờ đẫn tiến vào sảnh nhỏ, đến trước mặt bà, cúi đầu khẽ khàng hỏi: “Lưu Dụ có phải loại người như vậy không?”

Tạ Đạo Uẩn đau đớn ngắm gương mặt trắng bệch của nàng, hỏi lại: “Tú Tú có sao không?”

Tạ Chung Tú quật cường đáp: “Tiểu nữ không sao. Trước hết xin cô cô hồi đáp câu hỏi của Tú nhi.”

Tạ Đạo Uẩn trong lòng rung động, cuối cùng hiểu ra nam tử trong lòng Tạ Chung Tú đích thị là Lưu Dụ, bằng không nàng đã chẳng để ý Lưu Dụ có là loại người như thế nào.

Bà buồn bã đáp: “Những điều viết trong thư chỉ là từ ngữ từ một phía của Tạ Hỗn, sao có thể dựa vào đó để phán đoán Lưu Dụ là loại người nào? Đợi sau khi chúng ta quay về Kiến Khang, thì mới rõ hơn đôi chút.”

Tạ Chung Tú giật mình thốt: “Chúng ta thực sự phải quay về Kiến Khang sao?”

Tạ Đạo Uẩn bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã là nữ nhi của Tạ gia, đối với tình hình Tạ gia lúc này phải có trách nhiệm gánh vác. Tú nhi hãy nói cho ta biết, chúng ta còn có lựa chọn nào khác không?”

Tạ Chung Tú ngẩng gương mặt kiều diễm, song mục vương đầy lệ châu, kêu lên một tiếng bi thương, nhào vào lòng Tạ Đạo Uẩn, không ngừng nức nở, khóc không thành tiếng mà nước mắt ròng ròng.

Tạ Đạo Uẩn cũng rơi lệ cùng nàng, vỗ nhẹ nhàng vào lưng nàng dỗ dành: “Hiện tại tịnh không phải lúc khóc than, chúng ta nhất định phải kiên cường trở lại, cùng toàn gia chống chọi nghịch cảnh.”

Sau một hồi, Tạ Chung Tú hỏi: “Lưu Dụ có thật là loại người ti bỉ lợi dụng lúc người khác lâm nguy không?”

Tạ Đạo Uẩn thở ra một hơi dài, đáp: “Người chết không thể sống lại. Khi người ta chết đi, những người sống vốn không nên để ý đến những điều khiếm khuyết lúc sinh tiền của bọn họ. Nhưng nhân lúc Tú nhi hỏi lại câu này, cô cô cũng muốn thẳng thắn nói cho ngươi biết! Vấn đề không phải do Lưu Dụ, mà là do thúc phụ ngươi. Nếu quả y nhất thiết nghe theo lời An công và phụ thân ngươi, trọng dụng Lưu Dụ, thì Tạ gia bọn ta làm sao mắc phải tình huống thế này? Kể cả nếu Lưu Dụ chính là loại người như vậy, thì thời gian sẽ cho chúng ta rõ chân tướng. Sáng mai chúng ta hãy xuống thuyền quay về Kiến Khang, đó là chuyện mà chúng ta không thể né tránh, cũng là vận mệnh của nhi nữ của Tạ gia.”

Tạ Chung Tú vẫn khóc lóc: “Liệu Tạ gia bọn ta có bị hạ độc chú hay không? Nếu mà cha còn sống vài năm nữa… bọn ta…” Nói đến Tạ Huyền, lại không kìm được sự thương tiếc, khóc không thành tiếng.

Tạ Đạo Uẩn thở dài: “Tú Tú phải chăng vẫn luôn luôn dằn vặt bản thân?”

Thân hình thon thả của Tạ Chung Tú run lên, cố gắng ghìm tiếng khóc, từ trong lòng Tạ Đạo Uẩn ngẩng đầu lên, thất thanh hỏi: “Cô cô vừa hỏi gì thế?”

Tạ Đạo Uẩn âu yếm vuốt nhẹ lên mái tóc óng ả của nàng, dịu dàng nói: “Tú Tú lúc nào cũng canh cánh trong lòng vì cái chết của Vương Đạm Chân, cho rằng bản thân mình cần phải gánh vác trách nhiệm. Nhưng mà Tú Tú cũng biết cho dù trí tuệ như cha con, cũng không có bản lĩnh dự kiến tất cả mọi chuyện tương lai. Chỉ cần chúng ta đưa ra động cơ tốt đẹp, làm những chuyện mà ta cho là nên làm, thì có thể tự vấn là lương tâm không có gì phải hổ thẹn.”

Tạ Chung Tú lại gục đầu vào lòng Tạ Đạo Uẩn, tiếp tục nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào: “Cô cô không cần dỗ dành Tú nhi. Chỉ cần con nghĩ đến việc nếu Đạm Chân thành công cùng Lưu Dụ bỏ nhà trốn đi, Đạm Chân sẽ không bị chết thảm như vậy, thì con lại hối hận nghĩ đến chuyện tự tận.”

Tạ Đạo Uẩn bình tĩnh hỏi: “Người mà Tú Tú ưa thích chính là Lưu Dụ, đúng không?”

Thân hình thon thả của Tạ Chung Tú lại run lên, không nói nên lời.

Trác Cuồng Sinh đến bên cạnh Yến Phi đang ngồi ở đuôi thuyền, nói: “Lần này cơ hội thành công rất lớn, Hoàn Huyền một mặt muốn truy sát bang chúng Lưỡng Hồ bang đào thoát, lại cũng muốn thu thập tình trạng hỗn loạn ở Giang Lăng. Do đó hắn căn bản là vô pháp chiếu cố Lưỡng Hồ, bọn ta khẳng định có thể đến được Lưỡng Hồ trước người của Hoàn Huyền.”

Chỉ trong ba canh giờ thuyền trình nữa là tới Ba Lăng.

Dọc đường bọn họ kiên cường vượt qua ba cửa ải của quân Kinh Châu, lại hai lần cùng thủy sư quân Kinh Châu triển khai cuộc chiến, nhưng đều có thể nhẹ nhàng vượt qua. Từ đó thấy rằng đội thủy sư của Hoàn Huyền vẫn chưa có năng lực khống chế toàn bộ thủy đạo.

Yến Phi hỏi: “Đã thương lượng xong chưa?”

Trác Cuồng Sinh ngồi xuống bên cạnh chàng, mệt mỏi vặn người, tự nhiên đáp: “Tình hình đúng như ngươi nói, Lưỡng Hồ bang tịnh không phải là thất bại tan nát. Nước cờ tối lợi hại của Nhiếp Thiên Hoàn là để một nửa chiến thuyền lưu tại Lưỡng Hồ, nếu như Hác Trường Hanh có thể chạy về Lưỡng Hồ. Ài! Thực không thể tưởng được Hác Trường Hanh lại đoản mệnh như vậy.”

Yến Phi gật đầu đồng ý: “Thực tình rất là đáng tiếc, Nhiếp Thiên Hoàn lần này đi sai một nước cờ, bị thất bại trong tay nội gian.”

Trác Cuồng Sinh nói: “Nhưng mà mặc dù Hoàn Huyền và Tiều Tung tính toán mọi đường cũng không bằng trời tính. Nhờ có Tiểu Bạch Nhạn thông minh của bọn ta viết mấy chữ, lập tức làm xoay chuyển toàn bộ cục thế. Ta, Cao tiểu tử và Diêu Mãnh quyết định lưu lại bên cạnh Tiểu Bạch Nhạn, giúp nàng chỉnh đốn lại toàn bộ trận cước của Lưỡng Hồ bang. Chỉ cần có khả năng tránh khỏi sự thừa thắng truy kích của Hoàn Huyền, thì sẽ đến lượt Hoàn Huyền gặp khó khăn.”

Yến Phi lắc đầu: “Hoàn Huyền căn bản không có năng lực tới xâm phạm Lưỡng Hồ, hiện tại hắn tự chiếu cố bản thân còn không xuể. Trước khi Lưu Dụ hồi sư thì hắn nhất định sẽ tiến đánh Kiến Khang, không còn lựa chọn nào nữa.”

Lại hỏi: “Lão Trình không thể lưu lại sao?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Đối với Lưỡng Hồ bang lão Trình trong lòng vẫn luôn ấp ủ một nỗi bất bình, hay là ngươi cố gắng thuyết phục lão.”

Yến Phi nói: “Miễn cưỡng thì còn gì là hứng thú, hãy để lão cùng bọn ta và Lưu tiên sinh đến hội họp cùng với Lưu Dụ đi!”

Trác Cuồng Sinh chấp nhận: “Thì đành phải như vậy thôi.”

Yến Phi hỏi: “Ngươi xem Tiểu Bạch Nhạn có đủ sức hiệu triệu đối với bang chúng Lưỡng Hồ bang không?”

Trác Cuồng Sinh đáp: “Ta thấy về phương diện đó thì không thành vấn đề, Tiểu Bạch Nhạn có năng lực thống soái Lưỡng Hồ bang hay không tịnh không quan trọng, mà quan trọng nhất là nàng trở thành biểu tượng và linh hồn của Lưỡng Hồ bang, để bang chúng có thể đem lòng trung thành và sùng kính đối với Nhiếp Thiên Hoàn và Hác Trường Hanh, chuyển hết sang nàng. Xem thái độ Ngụy Phẩm Lương và những người khác đối với nàng tôn kính tựa thiên thần, thì ngươi sẽ minh bạch những điều ta nói là sự thật.”

Tiếp đó lại nói: “Ngoại việc căm phẫn muốn báo cừu cho Nhiếp Hác hai người, bang chúng Lưỡng Hồ bang còn đoàn kết xung quanh Tiểu Bạch Nhạn. Tiểu Bạch Nhạn quan hệ với Hoang nhân bọn ta, cũng chính là quan hệ với tiểu Dụ, mà phó thác sự kỳ vọng đối với tương lai của bang chúng Lưỡng Hồ bang. Người người đều hiểu là chỉ cần có năng lực trợ giúp Lưu Dụ thống nhất Nam phương, thì mới không bị coi là phản tặc trong mắt triều đình. Đó chính là sự khích lệ rất thực tế. Ài! Hiện tại ta lo nhất là trong số bang chúng Lưỡng Hồ bang vẫn còn gian tế của Ma môn.”

Yến Phi nói: “Nói đến chuyện đó, ta cũng không thể không khen Nhiếp Thiên Hoàn một câu là lão mưu thâm toán. Hiện tại ở Lưỡng Hồ đứng ra chỉ huy là một người có tên là Chu Minh Lượng. Người này tài trí và võ công đều không biết thế nào, nhưng ở Lưỡng Hồ bang là người đức cao vọng trọng. Cứ như lời Phẩm Lương, Chu Minh Lượng và Nhiếp Thiên Hoàn từ nhỏ đã là bằng hữu, về lòng trung thành đối với Nhiếp Thiên Hoàn thì không thể hoài nghi, mà tuyệt đối không phải là người của Ma môn, cũng không phải là người mà Hoàn Huyền có thể mua chuộc được.”

Trác Cuồng Sinh nói: “Như vậy ta có thể yên tâm rồi! Nói thật là cái chết của lão Nhiếp khiến người ta thương tiếc, nhưng cũng giải khai mối oán cừu giữa Hoang nhân bọn ta và Lưỡng Hồ bang. Con bà nó! Ai biết được ‘Tiểu Bạch Nhạn chi luyến’ lại phát triển theo hướng như thế này. Không nên nhìn vào biểu hiện vẫn còn hung dữ của Tiểu Bạch Nhạn đối với Cao tiểu tử. Sự thật Cao tiểu tử cố nhiên là vô pháp ly khai Tiểu Bạch Nhạn, mà Tiểu Bạch Nhạn cũng không thể rời xa Cao tiểu tử một khắc.”

Yến Phi vỗ vỗ vào vai Trác Cuồng Sinh, lộ vẻ cảm động nói: “Ta nghe lời khuyến cáo của lão, đi tìm Đổ tiên nói chuyện, nhân vì Tiểu Bạch Nhạn rất cần một người nắm rõ các bang hội thủy đạo như lão trợ giúp. Ta có lòng tin là sẽ thuyết phục được lão.”

Từ Đạo Phúc đứng tại một điểm cao, thể hình cao lớn khí độ hiên ngang, y phục bay phần phật trước gió, biểu hiện bên ngoài vẫn uy vũ bất phàm, làm người khác tin tưởng mãnh liệt, dường như không một ai có thể đánh bại được y.

Sự thật là trước đó Thiên Sư quân đã phải tiến hành một cuộc triệt thoái thật thảm hại.

Hàng vạn Thiên Sư quân, theo hai bờ Vận Hà chạy về Cối Kê, người người cúi đầu thất vọng, không thể phục hồi khí thế mạnh mẽ như mặt trời giữa ngọ khi đánh bại quân viễn chinh nữa.

Trương Mãnh đứng phía sau Từ Đạo Phúc, thân binh thì phòng thủ ở các điểm cao xung quanh.

Việc Gia Hưng cách sáu mươi dặm trên thượng du Vận Hà bị công hãm, không chỉ làm cho trận cước của bọn họ đại loạn, mà còn ảnh hưởng đến toàn bộ sách lược tấn công phòng thủ.

Trương Mãnh định nói gì đó lại thôi.

Từ Đạo Phúc tựa như nhìn thấy hỏi: “Tướng quân có điều gì muốn nói phải không?”

Trương Mãnh tiến lên một bước, nói: “Phải chăng bọn ta phải bảo toàn Ngô Quận?”

Từ Đạo Phúc hiện ra một nụ cười cay đắng, hỏi lại: “Bọn ta liệu có bảo vệ nổi Ngô Quận không?”

Trương Mãnh đáp: “Bọn ta thực ra là có cơ hội, chỉ cần bọn ta có khả năng thu phục Gia Hưng trong một thời gian ngắn, thì Lưu Dụ sẽ bị rơi vào thế hạ phong, như vậy mối nguy cơ của Ngô Quận tự nhiên sẽ chấm dứt.”

Lại nói: “Hiện tại lúc nào Hoàn Huyền cũng có thể Đông tiến tấn công Kiến Khang, quân Kiến Khang tự lo cho mình còn không xong, chắc là không có sức chi viện cho Bắc Phủ binh. Mà bọn ta lại có sự ủng hộ của toàn thể Nam phương, chỉ cần chấn chỉnh lại trận thế, thì có thể phát động phản công, triệt để tiêu diệt Lưu Dụ.

Từ Đạo Phúc lạnh nhạt hỏi: “Theo như tính toán của ngươi, nếu bọn ta toàn lực phản công Gia Hưng, phải mất bao nhiêu thời gian mới có khả năng thu phục thành trấn này?”

Trương Mãnh đáp: “Đại bộ phận vũ khí công thành của bọn ta đều bị đánh chìm xuống đáy sông trong chiến dịch tấn công Hải Diêm. May là bọn ta có nhân lực sung túc, lại không phải lo thiếu thốn vật liệu, chỉ cần thời gian một tháng, thì có thể hoàn thành công tác chuẩn bị công thành.”

Từ Đạo Phúc nói: “Nói như vậy tức là bọn ta cần ít nhất một tháng, mới có thể phát động cuộc chiến tấn công thành Gia Hưng.”

Trương Mãnh nói: “Muốn bảo tồn Ngô Quận, chỉ có biện pháp ‘vây Ngụy cứu Triệu’. Bọn ta đem Gia Hưng vây khốn trùng trùng, nếu quả Lưu Dụ đến cứu, bọn ta có thể phục kích Bắc Phủ binh giữa đường. Hiện tại Gia Hưng đã trở thành mấu chốt cho thành bại trong cuộc chiến này, là địa phương Lưu Dụ bắt buộc phải cứu, như vậy quyền chủ động vẫn ở trong tay bọn ta.”

Từ Đạo Phúc nói: “Kế sách của ngươi cao minh phi thường, chỉ có một điểm sơ hở, đó là không tính đến đến uy hiếp của thủy sư Bắc Phủ binh trong đó. Hiện tại trong cuộc thủy chiến, thủy sư Bắc Phủ binh đã chiếm hết thượng phong. Nếu quả để cho bọn chúng theo cửa biển xâm nhập Vận Hà, bọn ta sẽ chỉ có cục diện bị đánh tan. Ài! Luận tố chất binh sỹ, huấn luyện và trang bị, bọn ta đích xác không bằng địch nhân. Trước đây sở dĩ có thể dắt mũi địch nhân đưa đi, ngoại trừ có chiến lược chính xác, còn bởi vì chủ soái Tạ Diễm của đối phương đã không có năng lực lại tự cao tự đại. Hiện tại đối thủ của bọn ta lại không phải là Tạ Diễm, mà là Lưu Dụ một hóa thân của Tạ Huyền của Bắc Phủ binh, tình thế đương nhiên có sự khác biệt. Nếu quả bọn ta vẫn sử dụng một phương pháp không khác gì so với trước đây, thì sẽ thua nhanh chóng và thảm hại.”

Trương Mãnh chỉ biết cứng họng không nói được gì.

Đúng là Tạ Diễm không thể so được với Lưu Dụ.

Mỗi lần Lưu Dụ đi một bước, ưu thế của Thiên Sư quân lại tương ứng giảm đi một ít. Trước là công hãm lũy Hỗ Độc, khiến Thiên Sư quân loạn trận cước, tiếp đó vượt eo biển Lâm Hải vận bố trí trận địa, giúp cho quân thủ thành Cối Kê, Thượng Ngu hai thành an nhiên rút về Hải Diêm. Mà nước cờ thu lấy Gia Hưng, còn đẩy Thiên Sư quân vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Về cách dụng binh, Lưu Dụ tuyệt không dưới Tạ Huyền.

Từ Đạo Phúc nói: “May mà Lưu Dụ vẫn còn có một nhược điểm, chỉ cần bọn ta đem nhược điểm của gã khuếch đại hơn nữa, thì có thể khiến gã toàn quân bị diệt.”

Trương Mãnh mừng quá, hỏi: “Nhược điểm của Lưu Dụ là ở chỗ nào vậy?”

Từ Đạo Phúc chăm chú nhìn một đoàn mười chiến thuyền Thiên Sư quân đang vượt qua Vận Hà, chậm rãi đáp: “Nếu chỉ xem tình huống khu vực Giang Nam, tịnh không dễ dàng phát giác nhược điểm của gã. Nhưng nếu để ý đến toàn cục, chỗ mạnh chỗ yếu của gã sẽ bộc lộ.”

Trương Mãnh biểu lộ thần sắc tỉnh ngộ.

Từ Đạo Phúc nói: “Hoàn Huyền trước sau thu thập Nhiếp Thiên Hoàn và Dương Toàn Kỳ, biến thượng du Đại Giang thành thế độc bá, đại chiến cùng quân Kiến Khang sắp sửa xảy ra. Mà thượng du Kiến Khang đã bị quân Kinh Châu phong tỏa, lương thảo vật tư từ mặt Tây vô pháp chuyển về, tình thế sẽ nhanh chóng trở nên căng thẳng. Căn cứ vào tin tức truyền về, nhiều địa phương đã xuất hiện tình huống thiếu đói.”

Trương Mãnh gật đầu: “Vấn đề của Lưu Dụ, là vẫn vô pháp giành được sự ủng hộ từ Kiến Khang. Mặc dù đã đoạt được lương thảo hàng hóa của bọn ta ở lũy Hỗ Độc, nhưng muốn chi trì quân đội với lực lượng binh sỹ lên tới ba vạn, sợ rằng cũng chỉ có thể duy trì trong khoảng thời gian hai đến ba tháng. Chỉ cần bọn ta có năng lực phòng thủ trong ba tháng, Lưu quân sẽ không đánh mà tan.”

Từ Đạo Phúc vui vẻ nói: “Ngoại trừ điều này, ta không tin rằng Lưu Dụ lại không nóng ruột với tình hình Kiến Khang. Nếu để Hoàn Huyền đoạt lấy Kiến Khang, những thành trì phụ cận rồi cũng dần dần rơi vào tay Hoàn Huyền, rồi lại đánh bật gốc rễ của Lưu Lao Chi tại Quảng Lăng, liệu Lưu Dụ có đủ lực lượng đến phản công Hoàn Huyền không? Bởi vậy một khi Lưu Dụ biến thành nhanh chóng cầu thắng, thì bọn ta cũng có cơ hội thừa thế phản công.”

Trương Mãnh cung kính hỏi: “Như vậy bọn ta phải chăng sẽ vứt bỏ Ngô Quận?”

Từ Đạo Phúc vẫn còn chưa kịp hồi đáp, thì một đạo nhân ảnh xuất hiện nơi sườn núi, lướt nhanh đến, không những thân binh thủ vệ không ngăn cản, lại còn kính cẩn thi lễ. Nguyên lai người đến là Lư Tuần.

Từ Đạo Phúc nói: “Trương tướng quân lập tức mang lệnh bài của ta đến Ngô Quận, đưa toàn quân đồn trú trong thành rút đến thành Nghĩa Hưng bên kia Thái Hồ, mọi chuyện giao cho ngươi tùy tình hình mà xử lý.”

Trương Mãnh nhận lệnh đi khỏi.

Lư Tuần đi đến bên cạnh Từ Đạo Phúc, thần sắc ngưng trọng hỏi: “Tình huống thực sự nghiêm trọng đến vậy ư?”

Đối diện với Lư Tuần, Từ Đạo Phúc không phải giấu diếm thần sắc ưu tư nữa, thở dài: “Nếu Thiên Sư không bằng lòng xuất sơn, bọn ta có nhiều khả năng thua đau trong trận chiến này.”

Lư Tuần kịch chấn hỏi: “Không phải là nghiêm trọng đến vậy chứ?”

Từ Đạo Phúc chán nản: “Ta đã đánh giá Lưu Dụ rất cao, không ngờ vẫn còn thấp. Gần như cùng một lúc gã đoạt được quyền khống chế Hải Diêm và lũy Hỗ Độc. Thẳng thắn mà nói đó đúng là một nước cờ cao minh phi thường, làm cho kế hoạch vốn là hoàn mỹ không thể thất bại của bọn ta biến thành bùn đất. Cũng bởi một nước cờ khinh suất, mà cả ván cờ đã bị thất bại.”

Lư Tuần nhíu mày hỏi: “Nếu luận về thực lực, bọn ta vẫn còn hơn gã nhiều, Đạo Phúc sao lại nhanh chóng đánh mất lòng tin như vậy?”

Từ Đạo Phúc đáp: “Ta tịnh không mất lòng tin, mà là do biết rõ tình thế địch ta. Bọn ta vốn chiếm ưu thế trên ba phương diện, đầu tiên là về nhân số thì chiếm hết tiện nghi, nhưng hiện tại phương diện đó đã chẳng còn do đối kháng với Bắc Phủ binh sĩ khí rất cao. Từ khi Tạ Huyền sáng lập Bắc Phủ binh, về mặt thủy chiến thì Bắc Phủ binh vẫn là một đạo quân tinh nhuệ nhất của Nam phương, bất luận huấn luyện, trang bị và kinh nghiệm của quân sĩ đều hơn xa Thiên Sư quân bọn ta. Huống chi hiện tại kẻ chỉ huy là Lưu Dụ với tài dùng binh không dưới Tạ Huyền, dù bọn ta người đông hơn chúng vẫn không làm gì được.”

Lư Tuần nhất thời nói không nên lời.

Từ Đạo Phúc tiếp tục nói: “Thứ hai là quyền khống chế thủy đạo và mặt biển của bọn ta, đã lọt vào tay Lưu Dụ. Trong trận thủy chiến, bọn ta thật không phải là đối thủ của thủy sư Lưu quân với Song Đầu hạm của Đại Giang bang làm nòng cốt. Thủy đạo Giang Nam ngang dọc chằng chịt, ai có khả năng xưng bá thủy đạo, người đó có năng lực thao túng thế chủ động.”

Lư Tuần cười khổ: “Còn điểm cuối cùng?”

Từ Đạo Phúc thở dài: “Cuối cùng là ưu thế trên bộ. Sở dĩ bọn ta bị hãm trong cục diện trước mắt, là do đối phương từ Biên Hoang chuyển đến giống ngựa Hồ rất tốt, lập thành một đội kỵ binh ba ngàn người. Mà kỵ binh chính là khâu yếu nhất của bọn ta, sau các trận chiến liên miên, chỉ còn lại dưới một ngàn kỵ binh, căn bản vô pháp dùng kỵ binh ứng chiến kỵ binh. Trong tình huống như vậy, hai ngàn kỵ binh Bắc Phủ binh là đủ khiến cho Hải Diêm, lũy Hồ Độc, Gia Hưng và Ngô Quận ứng phó lẫn nhau. Trước có thể thủ sau có thể công, chỉ cần Lưu Dụ ổn định trận cước, là Cối Kê nguy rồi. Nếu Cối Kê có gì không ổn, thì các thành trì khác cũng không giữ nổi.”

Lư Tuần hừ lạnh: “Chi bằng bọn ta dứt khoát đem đại quân lui về Ông Châu, mặc cho toàn bộ thành trì rơi vào tay Lưu Dụ, để xem gã làm thế nào quản lý cục diện hỗn loạn đó?”

Từ Đạo Phúc đáp: “Sư huynh cho rằng có thể tái diễn tình huống năm đó với Vương Ngưng Chi, mà Lưu Dụ là một Vương Ngưng Chi khác phải không? Gã xuất thân từ dân gian, hiểu rõ dân tình, biết rõ điều nhân dân mong cầu chính là hòa bình và an cư lạc nghiệp. Thêm vào đó là cái ‘Nhất tiễn trầm Ẩn Long’ của Lưu Dụ cũng khiến phải lo lắng. Không những hiện nay gã trở thành anh hùng của Bắc Phủ binh, mà còn trở thành vị cứu tinh để dân chúng Nam phương chắp tay ngưỡng vọng. Sức hiệu triệu đối với dân chúng thật khó mà tính được. Cho nên bọn ta không thể để cho gã có được cơ hội như vậy.”

Gương mặt Lư Tuần hiện vẻ lúng túng nói: “Ài! Ta thật không thể nào hiểu nổi Thiên Sư, người tựa như đã biến thành một người khác. Đối với Thiên Sư đạo do một tay người lập ra dường như không còn một chút hứng thú gì nữa.”

Từ Đạo Phúc trầm giọng nói: “Quyền quyết định đương nhiên ở trong tay Thiên Sư, sư huynh chỉ cần tìm cách để người nắm được tình huống của bọn ta là đang ở thời điểm sinh tử tồn vong là được rồi.”

Lư Tuần lộ vẻ kiên quyết, gật đầu đáp ứng: “Ta sẽ lập tức trở về Ông Châu gặp Thiên Sư, sau khi quay lại sẽ nói tiếp.”

Lư Tuần lại thở dài một hơi, nhanh chóng bỏ đi.