Chương 433: Vong Mệnh Uyên Uơng

Biên Hoang Truyền Thuyết

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuyết hoa lại rơi, sắc trời trở nên âm u.

Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã phục trên một ngọn đồi nhỏ, quan sát một doanh trại của địch nhân xa xa ngoài hai dặm.

Doãn Thanh Nhã kề sát tai Cao Ngạn nói: “Bây giờ nên làm sao đây? Chúng ta có thể vòng qua chúng không?”

Hơn mười doanh trại địch thiết lập trên đồi cao nhìn xuống vùng bình nguyên xa gần, giữ chặt các con đường đi đến Tứ Thủy, bên phải là dãy núi chạy dài ngăn cách Đông Tây.

Cao Ngạn đột nhiên nói: “Nghe gì không?”

Doãn Thanh Nhã dỏng tai lên nghe: “Dường như là tiếng chó sủa.”

Cao Ngạn vui vẻ nói: “Chính là tiếng sủa của chó. Hà! Tiếng sủa của chúng thật vui tai.”

Doãn Thanh Nhã mắng: “Hay cho ngươi còn có tâm tình nói ngược, lần này muốn không đi vòng đường xa cũng không được.”

Cao Ngạn mỉm cười: “Binh quý thần tốc, chúng ta làm phong môi chuyến này càng phải lai vô ảnh khứ vô tung, quan trọng ở chữ ‘Khoái’, nếu không dù đem tin tức trở về chỉ là công toi, tin tức mới nhất biến thành cũ, cho tiền cũng chẳng ai chịu nghe nói chi đến bán với giá cao. Chúng ta trước lúc trời sáng nhất định phải đến được đài quan sát ở Bắc Dĩnh Khẩu, nhìn trọn một ngày, thời gian đối phương đổi gác cũng phải rõ như lòng bàn tay, sau hoàng hôn trở về Biên Hoang tập thì đại công cáo thành. Hừ! Trước giờ ta chưa nghĩ qua làm thám tử có thể phong lưu khoái hoạt như vầy, vừa ôm chiếc eo thon của Nhã nhi vừa xem phe địch điều động thiên quân vạn mã.”

Doãn Thanh Nhã tức mình nói: “Bớt nói lời thừa được không? Lần này làm sao qua ải đây?”

Cao Ngạn chỉ dãy núi chạy dài ở mặt Đông nói: “Hoang nhân bọn ta gọi núi này là dãy ‘Tung Hoành’, Dĩnh Thủy nằm ở phía Đông dãy núi này cách hơn sáu mươi dặm, chỉ cần chúng ta vượt qua núi rồi men theo dãy núi đi lên phía Bắc, trước khi trời sáng có thể đến được đài quan sát. ”

Doãn Thanh nhã lo lắng hỏi: “Trong núi có bí đạo không? Tối như thế lại đổ tuyết, leo núi đi đường quá nguy hiểm!”

Cao Ngạn tỏ vẻ đắc ý nói: “Một trong những bản lĩnh hạng nhất của ta chính là đi đêm, về mặt này lão Yến cũng không sánh bằng ta. Một sở trường khác là biết lợi dụng hình thế địa lý, trong núi đương nhiên không thể có bí đạo nhưng ta lại biết lộ tuyến vượt núi dễ dàng nhất, bảo chứng sẽ không lạc đường, ta trước sau đã leo vượt qua núi này hơn mười lần, có thể nói đi mười lần an toàn đủ mười.”

Doãn Thanh Nhã nói: “Nếu như lạc đường, ta sẽ làm thịt ngươi cái tên tiểu tử rất thích tự tâng bốc mình.”

Cao Ngạn đang muốn đáp lời, đột nhiên lộ ra thần sắc chú ý, tiếp đó sắc mặt hơi biến, xoay đầu nhìn về phía sau.

Doãn Thanh Nhã dõi theo ánh mắt gã, chỉ thấy ở đằng xa tuyết hoa bay bay, bụi tuyết bốc lên còn thấp thoáng có tiếng chó sủa truyền đến.

Cao Ngạn chấn động nói: “Hỏng bét! Chúng ta bị lính đi tuần phát hiện rồi. ”

Doãn Thanh Nhã nói: “Có lẽ chỉ trùng hợp thôi, không phải nhắm vào chúng ta.”

Lúc này đã có thể mơ hồ nhìn thấy kẻ đến là mấy chục kỵ binh địch, tiếng chó sủa có xu hướng rõ hơn.

Cao Ngạn vừa thò tay vào chiếc túi trong Bách bảo bào móc ra thứ gì đó vừa nói: “Nếu chúng chỉ tình cờ đi qua thì không chạy hết tốc lực như thế, càng không thả ác khuyển dẫn đường, khẳng định chó đã ngửi được mùi của chúng ta rồi.”

Gã lấy từ trong túi ra một bao vải lớn chừng bàn tay, sau khi lột lớp vải thì ra thì thấy một bình sứ đã đục thủng hơn mười lỗ nhỏ, còn có dây buộc ở cổ bình.

Cao Ngạn một tay nhét bao vải vào lại trong túi, tay kia đeo bình lên cổ, kế đó kéo Doãn Thanh Nhã đứng dậy nói: “Chẳng có sóng gió nào ta chưa gặp qua, đây chỉ là trò trẻ con thôi!”

Lời chưa dứt, “Đùng” một tiếng, một mũi hỏa tiễn ở chỗ những kỵ binh đang tới vọt thẳng lên trời, bùng nổ thành pháo hoa đỏ như máu, trong mưa tuyết mù mịt có gì đó quỷ dị rất khó nói.

Doãn Thanh Nhã thoáng ngẩn người nói: “Chúng đang làm gì vậy?”

Cao Ngạn vội nói: “Chúng muốn thông tri cho người của chúng ở doanh trại phái thêm nhân mã đến trợ giúp, đi nào!”

Kéo bàn tay mềm mại của Doãn Thanh Nhã, trượt xuống đồi như cơn gió, chạy hết tốc lực vào dãy Tung Hoành.

Yến Phi ngồi tại Ngoan Đầu chử+ nổi danh nhất bờ Bắc Thái Hồ.

Ngoan Đầu chử là bán đảo ven bờ tiếp với núi hướng Tây ló vào trong hồ, núi non trùng điệp sơn hòan thủy phục. Ở nơi này gần ven hồ cự thạch nằm trên sóng, vỗ vào tung tóe khí thế hùng vĩ; nhìn ra xa là một vùng xanh biếc nước và trời tiếp xúc với nhau mênh mông không thấy bờ. Nhìn thấy vậy Yến Phi cũng cảm thấy lòng rộng mở, phải tán thán trước sự bao la của biển trời.

Phiêu Miễu phong nơi ước hẹn sinh tử giữa Tôn Ân và chàng nằm ở vùng Nam Thái Hồ, bên kia hồ là hòn đảo lớn nhất và đẹp nhất trong hồ, đỉnh cao nhất của dãy Tây Sơn Động Đình, đứng sừng sững giữa đảo, các đỉnh núi khác đều thần phục quỳ mọp ở bốn phương tám hướng, thắng cảnh cực kỳ hùng vỹ.

Theo lời Tống Bi Phong từng bầu bạn với Tạ An du lãm Thái Hồ, Tây Sơn quái thạch lởm chởm, động huyệt nơi nơi, tùy theo khí hậu biến hóa trời lúc trong lúc ám, thu nguyệt vãn yên, tích tuyết hàn mai* đẹp không thể tả xiết.

Yến Phi đang thể hội biến hóa của tiết trời, vào đêm tiết trời bắt đầu xấu đi, trên cao mây đen dày đặc, một cơn mưa lớn có vẻ không tránh khỏi.

Chàng dùng chủy thủ tùy thân đốn hạ cây gỗ làm một bè gỗ thô sơ để đi đến Tây Sơn Động Đình, đây là phương pháp nhanh nhất lại tránh được người khác quấy nhiễu một cách vô nghĩa và bị bức đại khai sát giới như sáng nay.

Hơn nữa chàng còn muốn tâm bình tĩnh lại, suy nghĩ nan đề trong vũ kỹ. Ba đại cao thủ ma môn làm chàng mang nội thương đến giờ chưa khỏi, nhưng cũng khai mở lĩnh ngộ đối với ‘Tiên môn kiếm quyết’ khiến chàng thu được lợi ích không nhỏ.

Bất chợt một ánh chớp lướt qua trời đêm đen kịt phía bên phải, chiếu sáng Thái Hồ mênh mông, tiếp theo tiếng sấm vang lên chấn động màng nhĩ ong ong, bạo vũ mơ hồ phía xa xa với uy thế che kín cả trời đất, hoành tảo Thái Hồ cuốn tới bóng dáng nhỏ bé của Yến Phi.

Mưa chưa tới cuồng phong đã đến trước, trong ánh chớp không ngừng lóe sáng cây cối sau lưng lắc lư cuồng loạn, trong phút chốc đại vũ rơi ồ ạt lên thân chàng. Trời đất bị đại vũ dung hợp thành một, chàng đã không rõ sấm chớp cái nào trước cái nào sau, tai không còn nghe thanh âm khác của đại tự nhiên, chỉ còn mỗi tiếng mưa gào gió rít và sấm chớp giao thoa ầm ì.

Trời đêm giống như sụp xuống, màn mưa như chớp giật quất xuống tứ bề.

Chàng tưởng tượng trước mắt chỉ là một huyễn tượng nhưng điều đó gây nên cảm nhận không thể nghĩ bàn, cảm giác của Yến Phi thật như một hiện hữu của máu thịt.

Yến Phi chầm chậm đứng dậy, nhấc chiếc bè gỗ bên cạnh lên, bè gỗ đơn giản được chàng dùng sợi mây cột năm thân cây lại, dài không quá sáu thước, tay kia cầm lấy mái chèo chàng từng đao từng đao vót thành, đột nhiên hú dài để phát tiết khí trầm uất trong lòng.

Kế đó chàng ném bè gỗ xuống hồ rồi phóng người lên, đáp xuống bè gỗ nổi bồng bềnh trong sóng to gió rít.

Yến Phi vừa chèo một nhát ở đuôi bè, thủy hoa tung tóe, đẩy bè gỗ đi gần mười trượng, lại một chèo phát ra và chiếc bè giống như tên bắn, phá sóng mà đi trong sấm chớp bạo vũ.

Chàng nghĩ đến Hướng Vũ Điền. Lẽ nào ngoài Tôn Ân và Mộ Dung Thùy thì hắn cũng là kình địch lão thiên gia an bài cho chàng, khiến họ định sẵn là tử địch thế bất lưỡng lập.

Hướng Vũ Điền là người cực đoan biết tự kiềm chế, đối mặt với mỹ nữ mê người phong tư đặc biệt như Mặc Sĩ Minh Dao vẫn có thể không động tâm. Có phải vì lý tưởng của Ma môn hắn nguyện hy sinh mọi thứ khác? Rốt cuộc hắn truy cầu điều gì?

Dù trong Bí nhân, Hướng Vũ Điền cũng là một người thần bí.

Yến Phi khi đó tuy là tình nhân của Mặc Sĩ Minh Dao nhưng cơ hội gặp Hướng Vũ Điền tịnh không nhiều, cũng ít trò chuyện, có một lần nói chuyện tương đối lâu là lần Hương Vũ Điền gặp chàng một mình uống rượu giải sầu chủ động bước đến chào hỏi.

Còn nhớ lần đó hắn và bản thân đàm luận thế giới trong mộng, chia sẻ với mình cách nhìn và tâm đắc đối với mộng của hắn. Hành vi Hướng Vũ Điền tuy thần bí, nói chuyện lại rất thẳng thắn, cũng không che giấu hảo cảm đối với Yến Phi.

Nếu đối địch với một người như thế, trong lòng thật sự khó chịu.

Chiếc bè dưới sự điều khiển của chàng đi trong sóng gió như trên đất bằng, không ngừng tiến sâu vào Thái Hồ.

Chính vào lúc này, chàng tiếp nhận được điều đang mong đợi tha thiết. Triệu hoán tâm linh đến từ Kỷ Thiên Thiên.

Cao Ngạn gỡ bình thông khí nhỏ đeo ở cổ, tiện tay quăng xuống thâm cốc. Để thuận tiện leo núi, họ đã sớm cởi bỏ phi ngoa.

‘Tiểu Bạch Nhạn’ Doãn Thanh Nhã giật mình hỏi: “Sao ngươi ném nó đi?”

Cao Ngạn quàng tay qua ôm lấy eo nàng, thì thầm bên tai: “Nhã nhi mệt không?”

Lúc này họ đã đi sâu vào trong núi, không còn nghe tiếng chó sủa hay thanh âm của truy binh, họ có cảm giác đã thoát khỏi hiểm cảnh.

Trong thâm sơn đọng tuyết, gió thổi tuyết bay như bông xung quanh một vùng tối om, đừng nói tìm đường vì ngay cả thân đang ở nơi nào cũng khó biết rõ nhưng cũng không thấy Cao Ngạn có chút khó khăn nào ở phương diện này.

Doãn Thanh Nhã mặc cho hắn ôm chiếc eo thon nói: “Không mệt! Mau trả lời người ta.”

Cao Ngạn nói: “Vì nó đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Trong bình là sơn thảo dược phấn được ta gọi ‘Mê khuyển tán’,chó ngửi phải nó mũi lập tức mất linh. Nhưng có được cũng có mất, giả như đối phương có cao thủ sở trường truy tung, vẫn có thể dựa vào mùi vị dược phấn truy tìm bọn ta.”

Doãn Thanh Nhã nói: “Sư phụ bảo nếu đối phương xác thực là cao thủ truy tung có thể từ khí tức chúng ta lưu lại mà lần theo dấu vết.”

Cao Ngạn cười: “Nếu như ta dễ dàng bị người theo dấu như thế thì đã sớm mất mạng nào có thể cùng Nhã nhi nói lời âu yếm chàng chàng thiếp thiếp. Hì! Đừng tức giận. Trước tiên là Bách bảo bào của chúng ta có công năng phòng ngừa hơi trong người tiết ra ngoài, trừ phi là mũi thính của chó và thời gian phân cách không lâu, nếu không căn bản không có khả năng bị ngửi thấy, thứ hai bây giờ đang lúc tuyết rơi cũng che đi tất cả mùi vị. Cuối cùng là khi chúng ta đến sườn núi phía Đông thì có thể dựa vào phi ngoa trượt một phát ngàn dặm, cao thủ truy tung gì gì đều bị chúng ta bỏ rơi. Con bà nó, nàng tưởng rằng uy danh thủ tịch phong môi Biên Hoang tập của ta là gạt người lấy về ư?”

“Bùng!”

Thiên không mặt Bắc xa xa bùng nổ một cụm pháo hoa màu bích lục thu hút sự chú ý của họ..

Cao Ngạn nhìn ngẩn ra.

Doãn Thanh Nhã hỏi: “Có gì mà ngạc nhiên đến thế? Địch nhân nhất định đuổi sai hướng rồi.”

Cao Ngạn thần sắc ngưng trọng: “Nàng nhìn lại xem.”

“Bùng!”

Lại một cụm pháo hoa bùng nổ tỏa hỏa quang huyết hồng ở mặt Tây, lần này gần hơn nhiều, cách không đến nửa dặm.

Doãn Thanh Nhã ngạc nhiên hỏi: “Đấy là gì?”

Cao Ngạn thả tay đang ôm nàng ra, bình tĩnh: “Nếu ta đoán không sai địch nhân bên đó dùng một loại thủ pháp phong hỏa** truyền tin, thông báo cho chủ lực phe địch ở Bắc Dĩnh Khẩu biết bọn ta đã xâm nhập phạm vi cảnh giới của bọn họ từ hướng này.”

Doãn Thanh Nhã hỏi: “Pháo hoa lục sắc ban nãy thì đại biểu điều gì?”

Cao Ngạn nói: “Cái đó đại biểu địch nhân ở Bắc Dĩnh Khẩu đã phái ra cao thủ đến trợ giúp nên dùng hỏa tiễn pháo hoa dò hỏi, còn địch nhân đang truy lùng chúng ta phúc đáp vị trí đang ở.”

Doãn Thanh Nhã hung dữ nói: “Chọc giận bổn cô nương, ta sẽ đánh chúng tơi bời hoa lá.”

Cao Ngạn hỏi nàng: “Kẻ đến là Hướng Vũ Điền thì thế nào?”

Doãn Thanh Nhã tức thì ngẹn lời.

Cao Ngạn cười khổ: “Khả năng này cực lớn, vì ngay từ đầu Hướng Vũ Điền đã xem ta là mục tiêu của hắn.”

Doãn Thanh Nhã nói: “Vậy thì làm sao đây?”

Cao Ngạn cười: “Nếu là Hướng Vũ Điền đích thân đuổi tới, là chúng ta còn được thần linh ban phúc, vì chỉ cần chúng ta luôn bỏ rơi hắn ở phía sau thì sẽ càng lợi cho dự tính của ta. Được rồi Nhã nhi lại đây! Thời điểm vui vẻ nhất đã đến!

Gã tiếp tục dẫn Doãn Thanh Nhã leo lên phía trên.

Chiến thuyền mới được mệnh danh ‘Kỳ binh’ thừa phong phá lãng đội mưa đi, không chút sợ sệt sóng lớn trong biển cả, bên trái thấp thoáng nhìn thấy đất liền.

Lưu Dụ đứng ở đầu thuyền, mặc cho nước mưa rơi lên người.

Gã cảm thấy đau đớn như tim bị dao đâm. Sau khi bị Tạ Chung Tú cự tuyệt, gã hơi có cảm giác ủ rủ mất đi mọi hy vọng, nhưng vẫn đang gượng chống đỡ vì gã không thể ngã xuống.

Từ khi cỗ ‘Kỳ binh’ từ Đại giang tiến vào biển cả, trong lòng dâng trào hận ý đối với Tạ Chung Tú mà bản thân gã không hiểu cũng không khống chế nổi. Sau đó mới tỉnh ngộ rằng gã thật sự đã yêu Tạ Chung Tú. Không yêu thì hận đó đến từ đâu? Đã không có ý đối với ta, vì sao lại muốn nhào vào lòng ta?

Lần đầu tiên gặp Tạ Chung Tú là Vong Quan Hiên tại Tạ gia, Đạm Chân khi đó cũng do Tạ Chung Tú đưa lối dẫn đường để nàng có thể gặp Tạ Huyền người nàng sùng bái nhất. Gã dạo đó quả có chút cảm giác tự thẹn kém người trước mặt họ, có thể nhìn được họ đã khó, nói chi đến phát sinh luyến ái.

Bọn họ vì sao có thể làm rung động trái tim gã? Lưu Dụ tự đánh giá không phải là người không biết tự chủ, ở mặt này gã còn hơn cả người thường là khác. Nói cho cùng chính là loại cảm giác không xứng và tự ti, loại tư vị kích thích đả phá cấm đoán của xã hội, và được họ ưu ái khiến gã cảm thấy hết sức trân quý với cảm giác mê người.

Ngăn cách giữa hàn môn và cao môn, có phải là chỉ ý của lão thiên gia không? Bản thân gã vì xúc phạm chỉ ý nên phải chịu sự trừng phạt vô tình tàn khốc nhất, đã làm Đạm Chân chịu nhục mà chết cũng khiến Tạ Chung Tú làm gã tổn thương sâu sắc.

Đối với Tạ Chung Tú gã đã thất vọng triệt để, nàng rốt cuộc đang nghĩ gì? Như ý lang quân trong trái tim nàng là vị công tử nào của cao môn Kiến Khang?

Tống Bi Phong đến bên cạnh, mở dù che mưa cho gã.

Lưu Dụ nói: “Để làm gì chứ?”

Tống Bi Phong thu lại dù hỏi: “Ngươi có tâm sự gì vậy?”

Lưu Dụ cười khổ: “Có ai không có tâm sự? Cứ như vầy ở trên biển cả mặc cho gió thổi mưa tạt, cảm giác há chẳng phải thống khoái sao.”

Mục quang nhìn về xa xa bên trái, nghĩ ngợi rồi nói: “Bên kia biển cả là nơi nào, thật khiến người ta hiếu kỳ.”

Tống Bi Phong biết gã cố ý đổi sang chuyện khác hỏi: “Trong lòng ngươi có phải đang thống hận Lưu Lao Chi không?”

Lưu Dụ thầm nghĩ, cảm giác bản thân đối với Lưu Lao Chi sớm có chút tê dại, ‘thống hận’ hai chữ cũng không đủ hình dung quan hệ giữa hai người, có một ngày gã sẽ buộc tên tiểu nhân phản phúc hối hận sâu sắc về tất cả hành vi hắn đã làm.

Gã đáp lời: “Đối với đệ, Lưu Lao Chi chỉ là một địch nhân giống như Hoàn Huyền hoặc Tôn Ân, đệ sẽ dùng tất cả biện pháp đả kích hắn cho đến khi hắn bại trận. Giữa đệ và hắn không còn tình nghĩa gì để nói, giả như Tạ gia có gì bất trắc, ta nhất định buộc hắn huyết trái huyết hoàn.”

Tống Bi Phong muốn nói gì đó lại thôi.

Lưu Dụ ngạc nhiên: “Tống đại ca muốn nói điều gì? Xin cứ nói thẳng đừng ngại.”

Tống Bi Phong nói: “Tôn tiểu thư có thể sẽ theo Đại tiểu thư rời khỏi Kiến Khang.”

Lưu Dụ nghe đến ba chữ ‘tôn tiểu thư’ trong tim chợt đau nhói, dâng trào tư vị khó chịu nổi nói: “Họ muốn đến nơi nào?”

Tống Bi Phong nói: “Đại tiểu thư vẫn chưa quyết định, mới chỉ có suy nghĩ này thôi. Nàng quả thật nên ra ngoài tĩnh dưỡng cho khuây khỏa, Kiến Khang là nơi thị phi sóng gió, lại làm nàng nhìn vật nhớ người càng thêm uất kết khó giải. Ta tán thành cách nghĩ của Đại tiểu thư.”

Lưu Dụ không nhịn được hỏi: “Tôn tiểu thư vì sao phải theo Đại tiểu thư cùng rời đi.”

Tống Bi Phong nói: “Điểm này ta không rõ, là Đại tiểu thư nói ta hay. Có lẽ tôn tiểu thư muốn tránh Tư Mã Nguyên Hiển hay là cảm thấy Kiến Khang không còn đáng để nàng lưu luyến.”

Lưu Dụ ngầm than, Tạ gia thật sự đã suy tàn, chỉ còn lại cái thứ tiểu tử không biết trời cao đất dày như Tạ Hỗn chống đỡ đại cục. Nghĩ đến phong quang năm đó lúc Tạ An, Tạ Huyền còn tại thế quả khiến người ta cảm thán.

Nghe được tin này gã càng cảm thấy mất mát, song nói không ra nguyên nhân. Từ sau đêm Tạ Chung Tú ‘cự ái’***, gã tốt nhất là nên quên nàng triệt để, không tiếp tục để nàng ảnh hưởng đến tâm tình của bản thân, chỉ hận biết rõ như thế nhưng vẫn làm không được.

Tống Bi Phong khuyên: “Đi vào thôi! Người không phải làm bằng sắt, cứ tiếp tục như vầy rất dễ cảm lạnh.”

Lưu Dụ đặt tay lên đầu vai hắn rồi đi vào trong khoang tàu, cười gượng nói: “Tống đại ca có lệnh, đệ sao dám không tuân? Kỹ thuật lái thuyền của lão Thủ thế nào? Sóng gió biển cả cũng không quật ngã được hắn.”

Tống Bi Phong cười: “Kỹ thuật điều khiển thuyền của lão Thủ trong Bắc Phủ binh nhận đệ nhị thì không có ai dám xưng đệ nhất. Lưu Lao Chi thật hết sức ngu xuẩn, kiên quyết đá lão Thủ qua bên bọn ta.”

Lưu Dụ than: “Lưu Lao Chi nếu là người thông minh sẽ không làm đến mức như hôm nay bốn mặt thọ địch. Chúng ta cần nhớ kỹ điểm này, dù hắn là người tầm nhìn hạn hẹp nói không chừng hắn thật quay lại bên Hoàn Huyền, chuyện này không thể không đề phòng. ”

Lão Thủ đích thân mở cửa khoang tàu đón họ tiến vào.

Khi cửa sau lưng đóng lại, Lưu Dụ hạ lời thề, đây là lần cuối cùng gã nhớ đến Tạ Chung Tú, từ lúc này trở đi gã sẽ dồn toàn bộ tinh thần vào cuộc chiến với Thiên Sư quân cho đến khi phân thắng bại.

Chú thích:

+Ngoan Đầu chử: bãi Đầu Rùa

*tích tuyết hàn mai: trăng Thu khói chiều, tuyết đóng hàn mai

**phong hỏa: Đốt lửa làm hiệu

***cự ái: từ chối tình yêu