Chương 690: Thánh Phẩm Đạo Khí? ( nhị )

Vũ Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thông thường mà nói, nếu mà xử trí thích đáng thì lấy song thuộc tính pháp lực luyện chế Đạo Khí sẽ luôn mạnh hơn loại đơn thuộc tính pháp lực Đạo Khí. Đương nhiên, cái này cũng có điều kiện tiên quyết là phải tương đương với cấp độ,phẩm chất Đạo Khí. Mặt khác hai chủng loại pháp lực dùng để luyện chế Đạo Khí nhất định phải là tương sinh, mà không thể tương khắc.

Mộ Hàn vận dụng hai chủng pháp lực thủy, mộc này, tất nhiên phù hợp điều kiện đó.

Điều này cũng khiến cho Mộ Hàn có đầy đủ tin tưởng đối với chính mình Luyện khí lần này. Hắn tin tưởng, sau khi Tử La Hồi Xuân Mộc luyện chế thành công, tất nhiên phải là Đạo Khí siêu phẩm cường đại nhất mà chính mình đã thấy, có một không hai.

– Vút! Vút…

Pháp lực chập chùng lúc mạnh lúc yếu sóng, một trăm khối thân thể sinh ra từ tâm thần múa may hai tay càng không ngừng biến ảo. Mộ Hàn hết sức chăm chú, trong lòng hoàn toàn yên tĩnh như mặt nước hồ thu, không biết thời gian trôi qua thế nào nữa.

Trong nháy mắt, lại là hơn hai mươi ngày trôi qua.

– Vút!

Khi tia nắng ban mai vừa lộ ra, những tiếng rít đinh tai nhức óc đột nhiên bùng phát dữ dội từ trong không trung Thiên Tuyền Phong, rồi trong nháy mắt truyền khắp cả tòa Chân Vũ Thánh Sơn, cũng làm kinh động không ít tu sĩ Bắc Đẩu Thất Phong. Tức thì, liền thấy từng đạo bóng dáng hoặc từ đền, hoặc từ Lâu Các, hoặc từ bên trong hang động mạnh mẽ lao ra, bay thẳng hướng trời cao.

Mọi người đứng lặng im hồi lâu trong không trung, tất cả đều ngước mắt nhìn về phía phương hướng Thiên Tuyền Phong.

– Vút!

– Vút!

Tiếng gào thét trời long đất lở liên tiếp vang lên.

Chỉ chốc lát sau đó, mọi người liền thấy hồ nước xanh ngắt đã trôi nổi trong không trung tại Thiên Tuyền Phong cũng đã xấp xỉ gần một tháng lại bắt đầu khởi động kịch liệt. Phảng phất như đang bị cơn lốc khuấy đảo, từng đạo sóng lớn cao vài trăm thước bay lên trời, giống như ngay cả trời cao đều phải đâm ra một cái lỗ thủng thật lớn.

Uy thế kinh thiên động địa như thế giằng co gần hai khắc canh giờ rồi mới từ từ yếu bớt. tunghoanh.com là 1 lũ trộm truyện khốn nạn

– Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Thế nhưng trong lúc tất cả mọi người ở đây cho là hồ nước kia sắp sửa yên tĩnh trở lại, thì lại là một tràng những tiếng nổ đì đùng chấn động vang dội, ngay cả thiên địa đều giống như phải rung rinh theo.

Ngay sau đó, dưới đáy hồ nước kia thật giống như mọc ra một cái cửa hang động thật lớn, loại khí tức xanh ngắt giống như chất lỏng theo cửa hang động từ trên cao trút xuống, cuồn cuộn không dứt, như nước tháo cống. Mà ở trên sườn núi Thiên Tuyền Phong, phảng phất có một cái miệng to như chậu máu đang không ngừng nuốt chửng những khí tức này.

– Lâm Ngọc Bạch đang củng cố tu vi, sắp sửa phá quan ra!

Thấy dị tượng như thế, mọi người lập tức đều ý thức được hiện tượng kia đại biểu cho cái gì.

Khi tu sĩ Linh Trì Thất Trọng Thiên bước vào cảnh giới Dương Hồ thì Linh Trì bên trong Tâm Cung liền hóa thành Dương Hồ, sẽ thấy tại trời cao xuất hiện ra cũng cùng dị tượng đồng dạng. Dị tượng kia căn cứ tu sĩ có thực lực cao thấp, mà thời gian duy trì cũng là dài ngắn không đồng nhất. Có một số người chỉ vài ngày là có thể kết thúc, mà số rất ít tu sĩ thậm chí cần mấy tháng.

Tâm Cung của Lâm Ngọc Bạch phản chiếu ra dị tượng trong thời gian liên tục một tháng, đã là phi thường lợi hại.

Rất có khả năng sau khi hắn xuất quan, mọi người nhìn thấy chính là một Lâm Ngọc Bạch cấp bậc Dương Hồ Nhất Trọng Thiên đỉnh cao, thậm chí là tu vi đã đạt tới Dương Hồ Nhị Trọng Thiên.

– Vút!

Tốc độ hồ nước trút xuống càng lúc càng nhanh.

Chưa đến một khắc canh giờ, hồ nước trên trời cao liền giảm bớt đi gần một nửa. Thiên Tuyền Phong bị che phủ đã mấy chục ngày trở nên sáng sủa hơn không ít.

– Nhìn tình thế này, Ngọc Bạch tiểu gia hỏa kia sau khi xuất quan, tất có thể đạt tới đến Dương Hồ Nhị Trọng Thiên không nghi ngờ.

Trên đỉnh Thiên Tuyền Phong, Tần Tụng tràn đầy vui vẻ.

Cơ hồ liền tại khoảnh khắc Tần Tụng nói dứt lời, liền có một cỗ khí tức khủng bố dị thường kích động ra từ chỗ sườn núi Thiên Tuyền Phong, trong nháy mắt đã khuếch tán đến đỉnh núi.

– Quả nhiên như thế!

Tần Tụng híp mắt, vỗ tay mà cười.

Mặc dù cường độ khí tức kia hiện tại mới chỉ có Dương Hồ Nhất Trọng Thiên đỉnh cao, thế nhưng Tần Tụng biết tu vi của Lâm Ngọc Bạch đang tăng lên cũng vẫn chưa dừng lại.

– Hồ nước xanh ngắt đang trôi nổi giữa trời cao ẩn chứa lực lượng dồi dào. Chờ sau khi Lâm Ngọc Bạch hấp thu xong, nhất định một lượt đột phá đến Dương Hồ Nhị Trọng Thiên.

Liền vào lúc Tần Tụng đang tự nói một mình, cỗ khí tức cường đại kia đã lướt qua Thiên Tuyền Phong, như những gợn sóng rung động liên tục lan truyền tản ra về phía xa xa.

Trong vòng thời gian cực kì ngắn ngủi, nó lợi dụng thế cuồng phong quét lá mà liên tiếp lướt qua Bắc Đẩu Thất Phong.

Đông đảo đệ tử Nội Sơn trên trời cao đều dễ dàng cảm ứng được sự tồn tại của khí tức kia, trong lòng không tự chủ được nổi lên một loại cảm giác phải sợ hãi run rẩy hoặc mạnh hoặc yếu. Ngoài ra điều mọi người khiếp sợ chính là, khí tức kia không ngừng chập chùng dập dờn bồng bềnh mà đến lại vẫn còn dâng lên rất nhanh về phía cao cấp hơn.

Lại là gần một khắc canh giờ sau, những tiếng gào rú kích động màng nhĩ của mọi người rốt cục mới biến mất.

Trong thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, trên dưới Thiên Tuyền Phong đã trở lại rộng rãi sáng sủa sau những ngày bị mây bao phủ.

– Ta thành công, ha ha ha ha…

Bỗng dưng, một tràng tiếng cười to đinh tai nhức óc điên cuồng bồng bềnh lan ra từ sườn núi Thiên Tuyền Phong. Trong chớp mắt, một đạo bóng dáng đỏ tươi mang theo mùi máu tươi lộ rõ xông lên trời cao. Tóc tai bù xù, hắn tùy ý cười thoải mái ầm ĩ, tựa hồ phải phun ra ngoài toàn bộ sự tức giận bị đè nén lâu dài tích góp từng tí một.

Người này đúng là Lâm Ngọc Bạch, hắn đã mạnh mẽ quyết tâm bế quan tu luyện trường kì, lần lượt dùng sáu viên Cửu Tử Nhập Dương Đan, cuối cùng chẳng nề nguy hiểm đã đột phá đến cảnh giới Dương Hồ.

Ngoài ra điều làm hắn xúc động chính là, hiện tại hắn đã đạt tới Dương Hồ Nhị Trọng Thiên.

– Lâm sư huynh, chúc mừng chúc mừng!

– Lâm sư huynh thật sự là lợi hại, nhanh như vậy liền đột phá đến cảnh giới Dương Hồ.

– Tiếp theo Thiên Xu Phong, Thiên Tuyền Phong chúng ta là chi nhánh tông phái thứ hai có được đệ tử đứng đầu là cảnh giới Dương Hồ, đè ép được Diêu Quang Phong xuống.

Từng đạo bóng dáng theo sát phía sau Lâm Ngọc Bạch, xông lên trời cao, trôi nổi bên cạnh người hắn. Âm thanh tâng bốc nối nhau liên tiếp, không dứt bên tai.

Lâm Ngọc Bạch đột phá, khiến cho đông đảo đệ tử Thiên Tuyền Phong cũng cảm thấy sĩ khí đại chấn theo.

Đặc biệt sau khi thấy bề ngoài thê thảm kia của Lâm Ngọc Bạch khiến người khác nhìn mà ghê người, những đệ tử Thiên Tuyền Phong này đều đoán được quá trình hắn đột phá nhất định vô cùng gian nan, cho nên trong lòng đối với hắn càng khâm phục hơn. Cửu Tử Nhập Dương Đan kia mặc dù không ít, có điều là trong lịch sử cả Chân Vũ Thánh Sơn, số tu sĩ Linh Trì Thất Trọng Thiên dám dùng loại đan dược này đánh sâu vào cảnh giới Dương Hồ, nhưng lại thành công đột phá có thể nói là cực kì ít ỏi đến đáng thương, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Được ánh nắng ban mai tắm gội mà nhìn về phía tứ phương xa xa, được đệ tử Thiên Tuyền Phong như xúm xít vây quanh mà bảo vệ mình ở chính giữa, trong lòng Lâm Ngọc Bạch thoải mái vô cùng, trong nháy mắt hắn liền vênh mặt dương dương tự đắc.

Sau khi dùng Cửu Tử Nhập Dương Đan, Lâm Ngọc Bạch trải qua vô vàn khó khăn nguy hiểm, vô số lần ngửi được khí tức tử vong. Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn còn cố gắng vượt qua, dẫu có gặp thoáng qua cùng tử vong, nhưng chẳng những không có hồn phi phách tán vào lúc bế quan trong hang động, ngược lại còn một lượt đột phá đến Dương Hồ Nhị Trọng Thiên.

Giai đoạn trải qua này, khiến cho Lâm Ngọc Bạch có loại cảm giác thành tựu không giải thích nổi.

– Đúng rồi, La Thành kia hiện tại thế nào?

Sau một lúc lâu, Lâm Ngọc Bạch mới giống như nhớ ra cái gì, không chút để ý thuận miệng hỏi. Trước khi đột phá, Lâm Ngọc Bạch đã coi La Thành kia vốn đánh bại chính mình tại Đạo Tâm Đàn là đại địch. Mà nay hắn đột phá đến cảnh giới Dương Hồ, La Thành kia tựa như một con kiến lớn mà thôi.

Lâm Ngọc Bạch mặc dù vẫn còn coi trọng La Thành, cũng không lại kiêng kỵ. Đứng ở độ cao không giống, tự nhiên cũng có cảm giác hoàn toàn không giống.

– Tên kia hình như một mực tu luyện, nghe nói có đến mấy tháng không có rời khỏi Chân Vũ Các.

Một người đệ tử Thiên Tuyền Phong cười lạnh nói.

Nghe Lâm Ngọc Bạch nhắc tới cái tên La Thành này, cơ hồ tất cả đệ tử Thiên Tuyền Phong chung quanh đều là nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tức giận bất bình. Cái tên La Thành kia khiến cho Thiên Tuyền Phong sa vào cảnh làm trò cười, khiến cho mọi người mất sạch mặt mũi, hiện nay cơ hồ đã thành kẻ thù chung của Thiên Tuyền Phong từ trên xuống dưới…