Chương 627: Khai Dương Phong Chủ

Vũ Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mộ Hàn cũng là vừa mới trở lại Linh Vũ Thánh Thành. “Giới Tử Môn” chỉ có thể truyền tống một chiều. Nó chỉ có thể làm cho hắn trong chốc lát xuất hiện ở bên ngoài thông đạo lối vào của “Vong Linh Ma Cốc”, chứ cũng không thể giúp hắn trực tiếp phản hồi đến tận điểm cuối. Cuối cùng, Mộ Hàn phải mất mấy ngày mới cơ hồ đi qua suốt cả Thiên Vực Thế Giới, trở lại tông phái.

Sau khi tiến vào điện Võ Công này, Mộ Hàn mới từ những lời đàm luận chung quanh mà biết được cuộc tuyển chọn đệ tử Ngoại Sơn mỗi năm một lần đã kết thúc. Cái loại chọn lựa này đối với Mộ Hàn mà nói đã là râu ria, bởi theo quy củ của Chân Vũ Thánh Sơn, sau khi tu vi đột phá đến cảnh giới Linh Trì, đệ tử Ngoại Sơn có thể trực tiếp trở thành đệ tử Nội Sơn.

Mộ Hàn hiện nay chỉ cần lộ ra tu vi cảnh giới của chính mình, là lập tức có thể thu được một quả lệnh bài đệ tử Nội Sơn chính thức.

Đương nhiên, trước khi trở thành đệ tử Nội Sơn, Mộ Hàn còn phải trước hết giao lại kết quả nhiệm vụ mà Khai Dương Phong Chủ kia tuyên bố. Còn cho dù có thể trở thành đệ tử chân truyền của Khai Dương Phong Chủ hay không, thì hai mươi vạn Công Huân kia cũng không thể lãng phí. Sau khi tiến vào Bắc Đẩu Thất Phong, gần hai mươi bảy vạn Công Huân có thể trợ giúp không ít cho Mộ Hàn.

Chỉ có điều khiến cho Mộ Hàn buồn cười chính là, không ngờ tất cả đệ tử Ngoại Sơn đều muốn chính mình trở thành người chết.

Nhưng mà điều này cũng khó trách, địa phương như “Vong Linh Ma Cốc” kia nguy cơ tứ phía, vô cùng khó khăn nguy hiểm. Thông thường mặc dù là tu sĩ cảnh giới Dương Hồ cũng không dám dễ dàng tiến vào chỗ sâu trong “Vong Linh Ma Cốc”. Mộ Hàn tiến vào địa phương như vậy, rất lâu cũng không từng trở về, tự nhiên rất có thể đã chôn vùi tính mạng.

– La Thành sư đệ, thật không nghĩ tới, ngươi lại còn sống đi ra ‘Vong Linh Ma Cốc’.

Qua một hồi lâu, nữ nhân quần màu lục kia mới phục hồi tinh thần lại, nhưng mà vẫn là mặt mày khó có thể tin nổi

– Đúng rồi, ngươi mới vừa rồi nói là đến giao nộp kết quả nhiệm vụ… Nói như vậy, ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ kia?

Nói đến lời cuối cùng, âm điệu của nữ nhân quần màu lục kia bỗng dưng cất cao hơn rất nhiều, gần như là chói tai.

– Đương nhiên đã hoàn thành.

Mộ Hàn cười cười một tiếng, ý nghĩ khẽ nhúc nhích, cái bầu “Tịnh Linh Bình” kia chứa đầy “U Minh Hồn Thủy” đã dần hiện ra, bay xuống đứng ở trên đài cao. Thấy Mộ Hàn không giống nói dối, nữ nhân quần màu lục kia lại vẫn còn có vẻ hơi nửa tin nửa ngờ, không nhịn được mở nắp bình ra. Nàng cúi người nhìn xuống, xuyên thấu qua cổ bình, một khối chất lỏng đen như mực nhẹ nhàng sóng sánh lập tức đập vào mắt…

– Khí tức của ‘U Minh Hồn Thủy’?

Khai Dương Phong cao ngất và dốc đứng. Trong tòa điện phủ đẹp đẽ tinh xảo như ẩn như hiện ở giữa đám mây trên đỉnh kia, bỗng nhiên một âm thanh hơi có chút mừng vui bất ngờ vang lên ở trong điện.

Người nói chính là một ông lão áo bào trắng da dẻ hồng hào, tiên phong đạo cốt.

Lão là Khai Dương Phong Phong Chủ Dịch Chân Nhân!

– Không nghĩ tới tiểu gia hỏa kia lại thật sự thành công tiến vào Vong Linh Thánh Điện, mang về được ‘U Minh Hồn Thủy’. Hảo! Hảo! Hảo!

– Ái chà. Tu vi của hắn đã đột phá đến Linh Trì Nhất Trọng Thiên rồi sao?

– Gọi gọi hô hô…

– Đây chính là ‘U Minh Hồn Thủy’?

Trong điện Võ Công, nữ nhân quần màu lục kia khe khẽ lên tiếng.

Mọi người chung quanh chính là lặng ngắt như tờ. Vốn bọn họ còn tưởng rằng “La Thành” vẻn vẹn còn sống trở lại Linh Vũ Thánh Thành mà thôi, lại không nghĩ rằng hắn đã thật sự hoàn thành nhiệm vụ mà Khai Dương Phong Chủ tuyên bố.

– Không phải là hắn tùy tiện kiếm thứ gì đó, để giả mạo “U Minh Hồn Thủy” chứ?

Mọi người kinh ngạc nghi hoặc vạn phần. Nhưng mà ý nghĩ như vậy chỉ là chợt lóe liền bị đè ép xuống, “Tịnh Linh Bình” này cuối cùng là phải nhất loạt giao trả lại cho Khai Dương Phong Chủ kèm theo “Giới Tử Môn” kia. Nếu như “U Minh Hồn Thủy” thật sự là đồ giả. Khai Dương Phong Chủ lập tức có thể nhận ra được.

– Nếu lừa gạt nhiệm vụ quan trọng như vậy…. vận mệnh “La Thành” kia nhất định sẽ phi thường bi thảm.

– Hắn tuyệt đối không thể mang tánh mạng và tiền đồ của mình để nói giỡn.

– Từ đó có thể thấy được, “U Minh Hồn Thủy” kia tuyệt đối là thật sự!

Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người không nhịn được nổi lên dấm chua, trong ánh mắt tràn đầy không che dấu chút nào sự hâm mộ và ghen ghét. Phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, có thể làm cho bất cứ đệ tử Ngoại Sơn nào đều hơi bị điên cuồng. Hai mươi vạn Công Huân không nói đến, mấu chốt là còn có thể trở thành đệ tử chân truyền của Khai Dương Phong Chủ.

Cơ hội như vậy. Ngàn năm một thuở.

– Còn có ‘Giới Tử Môn’ này, lúc đó tiếp nhận nhiệm vụ thì bổ sung thêm, hiện tại cũng cùng trả lại.

Mộ Hàn mỉm cười. Hắn triệu hoán “Giới Tử Môn” từ bên trong Tâm Cung ra, rồi đặt ở ngay bên cạnh Tịnh Linh Bình

– Vị sư tỷ này, nếu mà xác nhận không có lầm thì làm phiền lấy hai mươi vạn Công Huân cho ta nữa.

– Hảo, ta đây liền cho thêm ngươi.

Nữ nhân quần màu lục kia chợt bừng tỉnh, ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Mộ Hàn, ngón tay thon thả liền bắt đầu phác họa rất nhanh trên “Cột Công Huân”. Lập tức ngay sau đó, số lượng Công Huân phía sau cái tên “La Thành” này liền biến thành hai mươi sáu vạn năm nghìn. Ngay sau đó, mấy chữ số trên bia Công Huân cũng đã đồng bộ biến hóa.

Mặc dù đã biết là sẽ xuất hiện kết quả như vậy, nhưng khi chính mắt nhìn thấy vài chữ số trên bia Công Huân thay đổi, mọi người vẫn không nhịn được trông thấy mà thèm quen mắt.

– Chậc chậc, hai mươi sáu vạn năm nghìn. Ta ngây người suốt mười năm ở Linh Vũ Thánh Thành này, cũng không có được nhiều Công Huân như vậy. Thật sự là người so sánh người, thì giận điên người.”

– Nhiều Công Huân như vậy mà mang tới Bắc Đẩu Thất Phong, nhất định có thể đủ đổi lấy không ít đan dược quí báu.

– Phỏng đoán La Thành sư đệ sẽ nhanh chóng trở thành đệ tử Khai Dương Phong, sau này muốn tìm hắn nhờ chữa trị Đạo Khí có thể bị khó khăn!

– Xì xào xì xào…

Tiếng thì thào bàn tán càng không ngừng lượn lờ bên tai, Mộ Hàn chỉ là lạnh nhạt cười một tiếng, nhận lấy lệnh bài từ trong tay nữ nhân quần màu lục kia. Nhưng mà đúng vào lúc Mộ Hàn chuẩn bị rời khỏi điện Võ Công thì lại đột nhiên phát hiện có ba đạo khí tức rất lớn đang cực kì nhanh chóng tới gần về hướng bên này. Trong đó một đạo khí tức cường độ ít nhất đạt tới Linh Trì Thất Trọng Thiên đỉnh cao, còn hai đạo khác thì hơi yếu một chút. Nhưng mà cũng có thể có trình độ Linh Trì Thất Trọng Thiên.

Trong nháy mắt quá sau đó, liền có ba bóng người đột ngột xuất hiện ở cửa điện Võ Công.

Đi ở giữa chính là một nam nhân cường tráng vóc người khôi ngô, áng chừng ba mươi tuổi. Dung mạo thô kệch, đầy mặt râu ria xồm xoàm, một đôi mắt tựa như chuông đồng sáng ngời như vì sao. Mặc dù chỉ là lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng đều có thể làm cho người ta cảm giác được cỗ lực lượng trong cơ thể hắn có tính bùng nổ ra sao. Xem ra đúng là uy phong lẫm liệt, dáng tựa thiên thần.

Đứng ở phía bên phải cũng là một người nam nhân, mặc một bộ áo lam, thân hình cũng khá cao lớn.Nhưng so sánh với võ giả kia thì cũng là thanh tú hơn rất nhiều. Còn bên trái là một nữ nhân áo đỏ, xinh tươi như hoa, mặt mày quyến rũ, vóc người yểu điệu đầy đặn, bốc lửa dị thường. Trông tựa như một đóa hoa hồng ngạo nghễ nở rộ.

– Tiêu Cố?

– Thu Hàn Mặc!

– Ân Vận!

Ba người kia cũng không hề che dấu khí tức của bản thân, nên cơ hồ vào khoảnh khắc lúc bọn họ xuất hiện ở cửa đại điện, tất cả mọi người trong điện Võ Công liền bị ba cỗ khí tức cường đại làm kinh động. Vô số ánh mắt nhất tề xoẹt xoẹt quay sang nhìn. Trong chớp mắt, tiếng kêu giật mình liền liên tiếp không ngừng quanh quẩn lan ra ở trên không trung.

Mọi người bỗng nhiên liền nhận ra bọn họ được ngay, đều là vô cùng kinh ngạc.

Mộ Hàn cũng là có hơi bất ngờ. Tên tuổi của ba người này, hắn từng nghe Đường Hoan nói qua. Nghe nói là ba tên đệ tử Nội Sơn lợi hại nhất của Khai Dương Phong ở Chân Vũ Thánh Sơn. Võ giả có thân hình khôi ngô vạm vỡ nhất kia hẳn là chính là Tiêu Cố, đệ tử đứng đầu Khai Dương Phong ; còn nam nhân áo lam kia là Thu Hàn Mặc, nữ nhân chính là Ân Vận.

Trong lúc nghĩ lại đó, Mộ Hàn liền hiểu được, bọn họ đến đây chính là có liên quan đến việc đồng ý tiếp nhận kết quả nhiệm vụ mà mình vừa mới giao nộp lên.