Chương 524: Tiên Quang Duệ Kim

Vũ Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Cái gì? Tư Không Như Ý thất bại!

– Mộ Hàn rõ ràng bắt được Tư Không Như Ý Linh Trì nhất trọng thiên!

– Thật bất khả tư nghị!

-…

Tình hình chiến đấu giữa Mộ Hàn và Tư Không Như Ý lập tức bị từng đạo tâm thần lan tràn tới bắt được, tất cả mọi người vô cùng rung động, quả thực có chút khó mà tin được tất cả mình cảm ứng được. Ngay cả Tiêu Dịch Tiên và Lệ Thu Thủy cũng hoàn toàn không nghĩ tới, Mộ Hàn có thể chiến thắng Tư Không Như Ý.

Bất quá, khiếp sợ lúc ban đầu qua đi, chúng nhân lập tức liền cuồng hỉ khó mà ức chế.

Tư Không Như Ý bị bắt, “Huyết Hồn Trùng” chung quanh cũng khó có thể kháng cự được khí tức của “Phượng Hoàng Tinh Hồn”, nhao nhao chạy trốn tứ phía, cũng khó có thể tạo thành uy hiếp gì cho mọi người nữa.

Quan trọng nhất là, có Tư Không Như Ý nơi tay, mới có thể uy hiếp Tư Không Chiếu mở ra đại môn.

– Tư Không Như Ý, ngươi có lời gì muốn nói?

Mộ Hàn cũng có cách nghĩ như vậy, sau khi bắt lấy Tư Không Như Ý liền lập tức phong tỏa Tâm Cung của nàng, khiến nàng không có bất kỳ sức phản kháng nào.

Tư Không Như Ý kinh hãi qua đi, rất nhanh đã tiếp nhận sự thật mình đã rơi vào tay Mộ Hàn.

Tại Tâm Cung bị phong bế, dưới tình huống khó có thể vận dụng Chân Nguyên, nàng cũng không hề làm ra giãy dụa vô vị, nhưng sau khi nghe được câu kia của Mộ Hàn, khóe môi nàng liền lộ ra một tia đùa cợt vui vẻ:

– Có lời gì muốn nói? Mộ Hàn, ngươi là muốn dùng ta để uy hiếp Chiếu nhi mở ra đại môn ‘ Sâm La Thần Điện ’ sao?

– Không sai!

Mộ Hàn gật gật đầu, tâm thần khổng lồ lập tức bao phủ cả tòa cung điện.

Trước đây, tâm thần Mộ Hàn chủ yếu đều tập trung vào Tư Không Như Ý và Huyết Hồn Trùng ở chung quanh. Cũng không đi tra xét rõ ràng hành tung của Tư Không Chiếu, hiện giờ Tư Không Như Ý và Huyết Hồn Trùng đều đã không thể tạo thành uy hiếp, tìm ra Tư Không Chiếu đang ẩn nấp trong bóng tối mới là đại sự hạng nhất.

Mộ Hàn có một loại cảm giác, Tư Không Chiếu sau khi đóng “Sâm La Thần Điện”, thủy chung chưa từng hiện thân, rất có thể là đang tiến hành chuyện nào đó trọng yếu hơn, thế cho nên ngay cả mẫu thân gặp phải nguy hiểm cuungx chưa từng xuất hiện. Thậm chí không ra tay cứu viện, mà tùy ý để nàng bị mình khống chế.

– Chiếu nhi, Mộ Hàn bắt được ta, muốn ngươi mở ra cửa điện, thả bọn họ đi ra ngoài, ngươi cảm thấy như thế nào?

Tư Không Như Ý cao giọng kêu to, nụ cười trên mặt có chút quỷ dị.

– Điều đó không có khả năng!

Sau nửa ngày qua đi, thanh âm trong trẻo dị thường của Tư Không Chiếu đột nhiên vang lên trong hư không:

– Vì nghiệp lớn của Phi Long Hoàng Triều, bất luận kẻ nào cũng có thể buông tha… Kể cả mẹ của ta!

– Tốt! Tốt! Đây mới là hảo nhi tử của ta!

Tư Không Như Ý cất tiếng cười to. Chẳng những không có nửa điểm tức giận, ngược lại còn hết sức cao hứng.

– Cầm thú! Thật sự là cầm thú! Vì Phi Long Hoàng Triều đã biến mất vài vạn năm, rõ ràng ngay cả tánh mạng của mẫu thân cũng không cần!

– Quả nhiên mẹ nào con nấy!

– Không nghĩ tới Tư Không Như Ý tâm ngoan thủ lạt, nhi tử nàng còn hơn cả nàng!

-…

Lời đối thoại của hai mẹ con Tư Không Như Ý khiến mọi người ngoài bất ngờ ra, tâm cũng theo đó nguội lạnh một nửa, bọn hắn vốn tưởng rằng sau khi Tư Không Như Ý bị Mộ Hàn bắt sẽ có hi vọng thoát thân. Lại hoàn toàn không nghĩ tới Tư Không Chiếu lại hoàn toàn không để tánh mạng mẫu thân Tư Không Như Ý ở trong lòng. Một chút cũng không bị uy hiếp.

Mộ Hàn híp mắt, không lên tiếng. “Tử Hư Thần Cung” cũng đang mãnh liệt rung động, tâm thần dùng tốc độ trước nay chưa từng có lan ra khắp cung điện rộng lớn. Tư Không Chiếu che dấu vô cùng tốt, nhưng Mộ Hàn tin tưởng bằng vào “Tử Hư Thần Cung” của mình, nhất định có thể tìm ra hắn.

Vừa rồi lúc Tư Không Như Ý lên tiếng, Mộ Hàn liền ẩn ẩn có sở cảm ứng, nhưng lại có vẻ phi thường mơ hồ.

Nghĩ lại, trên mặt Mộ Hàn đột nhiên lộ ra một nụ cười cổ quái, bỗng dưng duỗi ra ngón trỏ và ngón giữa, có chút lỗ mãng nâng lây căm dưới của Tư Không Như Ý:

– Tư Không Chiếu, nếu ngươi đã không muốn mẹ của mình, vậy ta xin thu nhận vậy. Mẹ của ngươi tuy rằng tuổi có chút lớn, nhưng tư sắc so với vị hôn thê của ngươi cũng không kém cỏi chút nào, nữ nhân thành thục như vậy không thu vào hậu cung của ta thì không khỏi là thật là đáng tiếc!

Nói xong lời cuối cùng, Mộ Hàn cười càng thêm tùy ý:

– Tư Không Chiếu, ngươi yên tâm đi. Ta sẽ hảo hảo sủng ái nàng… Đúng rồi, còn có vị hôn thê của ngươi nữa.

– Mộ Hàn, ngươi thật vô sỉ!

Tư Không Như Ý xấu hổ và giận dữ, gương mặt kiều mị trướng lên đỏ bừng, hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Hàn lại nói vậy. Bất quá trong lòng Tư Không Như Ý lại rất rõ, mục đích Mộ Hàn nói như vậy chính là vì muốn chọc giận con của mình, khiến hắn chủ động hiển lộ tung tích.

Ngay lập tức sau đó, Tư Không Như Ý liền cưỡng chế cơn giận trong lòng, hét lớn:

– Chiếu nhi, không nên…

– Làm càn!

Lời phía sau của nàng còn chưa nói ra miệng, một tiếng gầm lên đã chấn động hư không, Tư Không Chiếu tựa hồ rốt cục cũng không đè nén được giận dữ trong lòng nữa, trong lời lộ ra sát cơ:

– Mộ Hàn, ngươi triệt để chọc giận ta rồi, ngươi phải chết…

Lời này của hắn tựa như Lôi Âm cuồn cuộn, khiến trời rung đất chuyển.

– Thì ra ngươi nấp ở đó.

Mộ Hàn ầm ĩ cười to, thu Tư Không Như Ý vào Tâm Cung, mà thân hình lại đột nhiên chuyển về sau, ý niệm khẽ nhúc nhích, liền thúc dục “Mặc Tâm Thần Thủy” t đến cực hạn, “Vu minh phù ba g đao” nhất thời như hóa thành một mảnh mặc hắc hải ba cực lớn, như bài sơn đảo hải gào thét về trước. Bóng đen to lớn như thiểm điện xẹt qua hư không, khiến cho điện đường thoát cái ảm đạm hơn vài phần.

Qua trong giây lát, “Vu minh phù ba đao” đã đến trung tâm “Sâm La Thần Điện”.

Xoạt!

Đao khí vô cùng sắc bén tựa như thác nước màu đen từ trên cao trút xuống, trong chốc lát, lực đạo chồng chất bao phủ không gian phạm vi vài trăm mét.

– Ngươi rõ ràng có thể tìm được ta?

Tiếng kinh hô của Tư Không Chiếu bỗng nhiên vang lên, tựa hồ đối với việc mình bị bạo lộ cảm thấy phi thường không thể tưởng tượng nổi. Mà ngay khi lời này vang lên, vô số đạo tia sáng trắng sáng chói đột nhiên hiển lộ ra trong hư không, rất nhanh tung hoành đan vào, trong khoảnh khắc liền ngưng tụ thành viên tráo màu trắng rừng rực cao hai ba mươi mét.

Oanh!

Đao khí phô thiên cái địa ập xuống, vang lên tiếng oanh minh đinh tai nhức óc, nhưng viên tráo màu trắng phía dưới chẳng những không sụp đổ, ngược lại còn bạo tán ra tia sáng trắng càng thêm sáng lạn, tựa như một vòng mặt trời rực rỡ, không ngừng khu trừ lấy hắc ám phủ khắp Thiên Địa.

– Ồ?

Ngoài mấy chục dặm, Mộ Hàn tâm thần đại động, nháy mắt khi viên tráo kia xuất hiện, “Diệu Long Chân Hỏa”, “Huyền Thanh Linh Mộc” “Mặc Tâm Thần Thủy”, “Vô Gian Hậu Thổ” trong “Tử Hư Thần Cung” của hắn cơ hồ đồng thời dậy sóng.

– Mộ Hàn, cho dù tìm được ta thì đã sao? Ta dùng ‘ Tiên Quang Duệ Kim ’ hộ thể, ngược lại muốn xem ngươi làm gì được ta! Đợi ta giải quyết xong chuyện trên tay, liền muốn ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!

Trong điện đường, trong viên tráo màu trắng, Tư Không Chiếu ngồi xếp bằng, hai tay như hồ điệp xuyên hoa phi tốc bay múa, từng đạo tia sáng trắng theo chỉ đầu kích xạ mà ra. Ở trước người hắc, một đại môn hư vô mịt mờ tia sáng trắng như ẩn như hiện, bởi vì những tia sáng trắng kia dung nhập vào mà không ngừng rung động lên.

– Tiên Quang Duệ Kim?

Thanh âm Mộ Hàn lập tức vang lên, lại lộ ra một tia vội vàng:

– Tư Không Chiếu, nếu như cảm giác của ta không sai, cái này hẳn là một loại cực hạn lực lượng kim thuộc tính?

Đang khi nói chuyện, “Vu minh phù ba đao” đã dừng lại trên không viên tráo, mà thân ảnh của hắn cũng đồng thời chạy như bay vào nội điện.