Chương 1013: Đại chiến bộc phát (6)

Vũ Vương

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Vèo! Vèo…

Bảo Tiên Thiên Vực, trong băng nguyên mênh mông, đột nhiên tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, chợt có mấy trăm đạo thân ảnh hiển hiện trên không trung.

– Chư vị, phía trước chính là ‘ Thái Tố Thành Cổ ’.”

Một tiếng cười vang lên, nói chuyện chính là Ly Hỏa Thiên Vực “Huyền Vũ môn” xuất thân “Côn Lôn Tiên Phủ” tu sĩ Đồ Giang, bên cạnh hắn là tu sĩ mới gia nhập.

Hôm nay Đồ Giang xưa đâu bằng nay, tu vị đột phá đến Thần Hải ngũ trọng thiên, đã là một trưởng lão quyền cao chức trọng trong “Côn Lôn Tiên Phủ”.

Mà hôm nay “Côn Lôn Tiên Phủ ” thực lực cũng vượt xa lúc trước.

Từ khi xảy ra thảm kịch trong tiên phủ, Cổ Thương Phong cường lực phổ biến nên Xích Thành Thiên Vực “Chân Vũ Thánh Sơn “, Ly Hỏa Thiên Vực “Huyền Vũ môn “, Thái Bình Thiên Vực “Hoàng Tuyền Dạo “., Tử KimThiên Vực “Thanh Minh Kiếm Phái ” cùng Chân Dương Thiên Vực “Huyễn Thần Tâm Tông ” năm đại phân tông bắt đầu tương dung vào “Côn Lôn Tiên Phủ”. Cho tới bây giờ “Côn Lôn Tiên Phủ” không còn phân chủ tông và phân tông.

Trước kia đi theo Mộ Hàn vào Thái Tố Thành Cổ nên Đồ Giang cùng Lâu Lan Tuyết thực lực đột nhiên tăng mạnh, một bước tiến vào Thần Hải cảnh, dần dần thượng vị. Cho tới bây giờ Cổ Thương Phong cùng đám người Tang Bá dốc lòng tu luyện, sự vụ tông phái trên cơ bản do đám người Đồ Giang xử lý.

Về phần những trưởng lão và đệ tử “Côn Lôn Tiên Phủ” trước đó không ít rời đi.

Với chuyện này Cổ Thương Phong cũng không ngăn cản, mặc kệ rời khỏi hay những tu sĩ lòng mang bất chính đi rồi, lực ngưng tụ của “Côn Lôn Tiên Phủ” tăng mạnh hơn nữa. Hơn nữa đệ tử hàng năm gia nhập “Côn Lôn Tiên Phủ” cũng nhiều hơn, tất cả chuyện này bởi vì trong “Côn Lôn Tiên Phủ” có Võ Tiên tọa trấn!

Trong tiểu Thiên Vực thế giới có rất ít tu sĩ Hư Kiếp, lực hiệu triệu của Võ Tiên có thể nghĩ.

Thậm chí có không ít tu sĩ Thần Hải cảnh đều nhao nhao thoát ly tông phái vốn có của mình, cam nguyện tiến vào “Côn Lôn Tiên Phủ” làm một đệ tử, vì hy vọng có thể được Cổ Thương Phong chỉ điểm. Cho đến ngày nay “Côn Lôn Tiên Phủ” đã là cường thịnh hơn trước kia, thực lực gia tăng vô số lần.

– Trưởng lão, ngươi trước kia cũng từng đi qua ‘ Thái Tố Thành Cổ ’. Thời điểm nó bị phong ấn là dạng gì?

– Trưởng lão, U Ảnh tộc rốt cuộc có bao nhiêu người?

– Nhiều năm không có nhìn thấy người U Ảnh tộc, không biết chúng khi nào quay về…

“…”

Đám đệ tử chung quanh không ngừng trò chuyện, hoặc hỏi thăm Đồ Giang các loại vấn đề. Chỉ chốc lát mọi người đã bay tới không trung Thái Tố Thành Cổ.

Chung quanh băng tuyết khắp nơi. Nhưng không cách nào bao phủ cổ thành.

Trên mặt đất đầy khe rãnh lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng. Có thể nghĩ lúc trước U Ảnh tộc cùng Bảo Tiên Thiên Vực đại chiến kịch liệt thế nào.

– Sau khi hủy diệt Thái Tố Thành Cổ, U Ảnh tộc mặc dù đã lui đi nhưng vách tường không gian đi thông tới U Ảnh tộc vẫn còn, về sau thái thượng trưởng lão lại phong ấn nó. Nhưng mà lối đi kia tụ tập không gian chi lực quá cường đại. Mặc dù là thái thượng trưởng lão cũng khó có thể triệt để phong ấn lại, thường cách một đoạn thời gian phải tới đây gia tăng lực lượng phong ấn. Chư vị, phong ấn đang ở bên cạnh.

Đồ Giang nói “Thái thượng trưởng lão” tự nhiên chính là Cổ Thương Phong, lúc vừa dứt lời hắn đã bay lên.

Trước mặt hắn là một tấm bia đá. Trên bia đáng sáng ngời, đạo văn tràn ngập.

Chung quanh tấm bia đá này có xây một cung điện..

Đồ Giang cũng đáp xuống, mấy trăm người trong cung điện đi ra, khom người thi lễ.

– Bái kiến Đồ trưởng lão.

Cơ hồ mỗi người đều tươi cười rạng rỡ.

– Rất tốt, các ngươi rất nhanh có thể quay về ‘ Côn Lôn Tiên Phủ ’.

Đồ Giang thoả mãn gật đầu, quay người nhìn qua mấy trăm đệ tử mới, cười nói:

– Chư vị, kế tiếp các ngươi sẽ ngây ngốc ở đây nửa năm. Nửa năm này các ngươi sáng sớm phải dùng ‘ Lục Diệp Tiên Tinh ’ rót lực lượng vào phong ấn, không được lười biếng!

– Vâng!

Những đệ tử mới đáp.

– Hồi phủ!

Đồ Giang lúc này mang theo đám người cũ rời đi, một tiếng nổ rung trời từ trong lòng đất vang lên. Chỉ một thoáng mặt đất rung động kịch liệt, mỗi người đứng không vững, mà bia đá cũng rung động lắc lư mạnh, hào quang trong bia đá xuyên thấu ra ngoài lúc sáng lúc tối.

Biến cố bất thình lình chẳng những làm cho Đồ Giang ngơ ngẩn, đám đệ tử Dương Hồ Cảnh chung quanh cũng kinh nghi bất định.

Oanh!

Tiếng nổ lại vang lên, chợt âm thanh “Răng rắc” thâm thúy vang lên, tấm bia đá này xuất hiện vết rạn.

– Không tốt!

Đồ Giang nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt đại biến rống to lên.

– Phong ấn đã bị công kích, đích thị là U Ảnh tộc trở về!

– Cái gì? U Ảnh tộc?

– Lực lượng công kích phong ấn phi thường cường đại, thông đạo đoán chừng sẽ nhanh chóng bị đả thông.

– Không xong! Chúng ta nguy hiểm…

“…”

Mấy ngàn đệ tử mới hai ba năm trước đột phá lên Dương Hồ Cảnh, chưa bao giờ thấy qua U Ảnh tộc nên thất kinh.

– Rút lui! Mau bỏ đi!

Đồ Giang không chút do dự hét lên.

Nghe được hắn hét lên dám người chung quanh như tỉnh mộng, nhao nhao dùng tốc độ nhanh nhất dốc sức liều mạng bay về “Côn Lôn Tiên Phủ”.

Đồ Giang theo phía sau mọi người, hắn phi thường rõ ràng nếu U Ảnh tộc quay về, đám người bọn họ lưu lại đây không khác châu chấu đá xe, trong khoảng khắc sẽ tan thành mây khói, chỉ có đốc toàn bộ thực lực của Thiên Vực mới có thể ngăn cản thế công của U Ảnh tộc.

Cho nên trong khi lẫn trốn, Đồ Giang cũng lập tức thông qua “Linh Tê Châu” đem tin tức truyền về “Côn Lôn Tiên Phủ”.

Ân?

Lúc Lâu Lan Tuyết nghe tin tức của Đồ Giang thì trong một tòa cung điện củ “Côn Lôn Tiên Phủ” Côn Lôn Sơn, Cổ Thương Phong đang tu luyện mở to mắt, hai mắt toát ra một tia chấn kinh.

– U Ảnh tộc… Trở về, hơn nữa trùng kích phong ấn chính là Võ Tiên…

Vèo! Lời còn chưa dứt thân ảnh của Cổ Thương Phong biến mất trong cung điện.

Oanh!

Bỗng dưng tiếng nổ mạnh kinh thiên vang vọng, tấm bia đá lại rung lên lần nữa, trong khoảng khắc đã hóa thành bột mịn, một cửa động tối đen hiện r, hơn nữa bắt đầu khuếch trương cực nhanh, thời gian qua một đã mở rộng vài trăm mét.

Hô! Hô…

Từng đạo thân ảnh từ trong động lao ra ngoài, trong nháy mắt ngàn vạn U Ảnh tộc đã xuất hiện ở phế tích Thái Tố Thành Cổ…