Chương 625 - 626: Ta Đã Trở Về!

Vũ Vương

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Vèo!

Trong chốc lát, Mộ Hàn đã xuất hiện ở trong không trung Vong Linh Thánh Điện.

Bên ngoài điện phủ vẫn là Vong Linh dày đặc, những đám bóng đen chậm rãi đi lại, thong thả tự đắc, khí tức khổng lồ không ngừng toát ra từ trong thân thể bọn chúng.

Hiện nay, lực lượng của “Cửu Long Lôi Hỏa Tráo” đã kiệt sức, tu vi của Mộ Hàn mặc dù đột phá đến cảnh giới Linh Trì, dẫu có thể vận dụng “Thái Vi Tinh Bàn” này làm cái khiên thì cũng khó lòng kháng cự lâu dài với sự vây công của đông đảo Vong Linh. Nhưng mà, đối với đông đảo Vong Linh phía dưới thì Mộ Hàn lại giống như không có một chút lo lắng nào.

Đảo mắt quét nhanh một lượt, Mộ Hàn liền nhanh như tia chớp bay xuống về phía trước điện. Cơ hồ đồng thời, khí tức đen như mực dày đặc từ trong cơ thể Mộ Hàn tràn ra ngoài, bao bọc lấy hắn giống như một quả cầu tròn cực đại. Loại khí tức đen sì này, đúng là “Mặc Tâm Thần Thủy” đã dung hợp với “U Minh Hồn Thủy”.

Thủy Linh pháp thân mặc dù để lại ở Vong Linh Thánh Điện, nhưng bên trong Tâm Cung của Mộ Hàn với pháp lực trung dung không có thuộc tính thì vẫn cứ lưu lại được một bộ phận “Mặc Tâm Thần Thủy”, chỉ là không hề có được linh tính nữa mà thôi.

– Ti! Ti…

Những Vong Linh này lập tức liền phát hiện ra sự tồn tại của Mộ Hàn, tức thì bắt đầu kêu lên the thé.

Tuy nhiên, không giống với sự hưng phấn khi phát hiện ra nhân loại thì giờ phút này trong tiếng thét chói tai của đám Vong Linh lại lộ ra một sự sợ hãi khó có thể che dấu. Mặc dù là những Vong Linh có tu vi đạt tới Linh Trì Thất Trọng Thiên cũng không phải ngoại lệ. Phảng phất quả cầu tròn đen như mực rơi từ trên cao xuống kia là thiên địch của bọn chúng.

– Vút!

Đến khi Mộ Hàn cách mặt đất còn có mấy chục thước thì, đám Vong Linh trong vòng trăm thước phía dưới lại loạt xoạt một phen rồi toàn bộ tản ra. Mà khi Mộ Hàn rơi xuống thì liền như hùng sư nhảy vào đàn dê, tất cả Vong Linh bên ngoài điện đều trở nên kinh hoảng không thôi. Chúng ra sức chạy trốn mọi nơi. Thỉnh thoảng chui vào trong những không gian bão táp đang gào thét cuốn đi.

Trong chớp mắt, phía trước điện đã trở nên cực kì rộng rãi.

Cảm ứng được tình trạng chung quanh, trong lòng Mộ Hàn cười một tiếng:

– Quả nhiên như thế.

Bởi sau khi luyện hóa “U Minh Hồn Thủy” và Thủy Linh, Mộ Hàn đã mơ hồ có phán đoán. Đám những Vong Linh ngoài điện này rất có thể chính là chất dinh dưỡng cung cấp cho “U Minh Hồn Thủy” không ngừng lớn mạnh. Năm đó vị cường giả Bảo Tiên Thiên Vực kia khi kiến tạo ra “Vong Linh Thánh Điện” thì hẳn là đã có chủ ý dùng chính những Vong Linh này để nuôi nấng “U Minh Hồn Thủy”.

Nhưng mà, “U Minh Hồn Thủy” cũng gắn bó với sự tồn tại của Vong Linh Thánh Điện. Nếu mà “U Minh Hồn Thủy” biến mất, Vong Linh Thánh Điện không được vài năm sẽ bị vết rách không gian nuốt chửng. Đến lúc đó. Cả “Vong Linh Ma Cốc” đều không còn tồn tại, mà những Vong Linh này cũng sẽ chịu cảnh hoàn toàn chôn vùi.

Sự thật chứng minh, suy đoán của Mộ Hàn quả nhiên chính xác.

Sau khi “Mặc Tâm Thần Thủy” luyện hóa “U Minh Hồn Thủy”, lại từ bên trong Vong Linh Thánh Điện xuất hiện ra thì những Vong Linh tác động liên tục trong thời gian dài ở bên ngoài điện lập tức liền yên tĩnh trở lại. Vong Linh cùng “U Minh Hồn Thủy” có quan hệ cực kỳ mâu thuẫn. Chúng vừa ỷ lại, vừa sợ hãi.

Mà nay, Mộ Hàn luyện hóa “U Minh Hồn Thủy”, “Mặc Tâm Thần Thủy” sẽ có đủ khí tức của “U Minh Hồn Thủy”. Khi Mộ Hàn vận dụng “Mặc Tâm Thần Thủy”, khí tức của “U Minh Hồn Thủy” cũng tự nhiên vì thế mà phát tán ra, gây cho Vong Linh tâm lý sợ hãi. Cũng tức là chúng sẽ sinh ra sự kinh động sợ hãi đối với hắn.

Đương nhiên, nếu như Mộ Hàn ở trước mặt một số Vong Linh mà để bại lộ thân phận, thì tác dụng che dấu của “Mặc Tâm Thần Thủy” rất có thể cũng bị biến mất.

Dù sao những Vong Linh này đều có được trí khôn tương đương.

– Vút!

Không được bao lâu, lại là một đạo bão táp từ trong vết rách không gian phía sau Vong Linh Thánh Điện điên cuồng gào thét mà đến. Mộ Hàn cũng không né tránh. Tùy ý để cho thân hình mình bị cuốn vào trong đó.

Cái này chính là chỗ tốt thứ hai của “U Minh Hồn Thủy”.

“U Minh Hồn Thủy” kia có một đặc tính kỳ diệu, đó chính là có thể chống đỡ lực lượng của không gian bão táp xâm nhập thân thể. “Mặc Tâm Thần Thủy” hấp thu “U Minh Hồn Thủy”, cũng có nghĩa là kế thừa đầy đủ loại đặc tính này của nó.

Cũng giống hệt như lần trước, trong nháy mắt tiến vào không gian bão táp liền có cỗ áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng ập đến mãnh liệt, giống như phải nghiền nát Mộ Hàn. Tuy nhiên, khi bọn chúng còn chưa hề đích thực đụng chạm tới thân thể Mộ Hàn, “Mặc Tâm Thần Thủy” tựa như sóng triều đã bắt đầu dao động kịch liệt, trừ khử tuyệt đại bộ phận áp lực.

Cuối cùng, chỉ có phần nhỏ áp lực phát động công kích đánh sâu đối với Mộ Hàn.

Lấy thực lực hiện nay của Mộ Hàn. Hắn hoàn toàn có thể chấp nhận được, vừa không bị Vong Linh uy hiếp, lại không phải lo lắng bị áp lực ép nát. Vì thế không gian bão táp này đối với Mộ Hàn mà nói chẳng những không phải là uy hiếp, ngược lại là một công cụ thay vì đi bộ với tốc độ cực nhanh. Có không gian bão táp này. Mộ Hàn mất không được bao lâu là đã có thể rời khỏi “Vong Linh Ma Cốc”.

– Vút!

Bão táp xuyên qua không gian hư không, mấy ngàn dặm chỉ thoáng cái đã lướt qua. Mộ Hàn thuận gió cứ thế mà đi về phía trước, cực kì nhanh chóng đi về phía đông. Chỉ tiếc, loại không gian bão táp có lộ tuyến thổi về phía trước rất quỷ dị khó lường, vĩnh viễn đều không có khả năng trước sau chỉ hướng tới một phương hướng nào đó. Bởi vậy chỉ sau khi bay qua hai ba trăm dặm, không gian bão táp sau khi thổi qua một khe núi tối tăm vắng vẻ, liền bắt đầu chuyển sang hướng đông nam.

Cũng may cái này đã không làm khó được Mộ Hàn.

Ý niệm khẽ nhúc nhích, Tâm Cung run rẩy dữ dội, “Mặc Tâm Thần Thủy” quấn quanh thân hình Mộ Hàn tức thời lấy tốc độ nhanh hơn và biên độ lớn hơn nữa để bắt đầu chuyển hướng. Sau một khắc, Mộ Hàn đã phảng phất trở thành Vong Linh tự do xuyên qua không gian trong bão táp. Trong chốc lát, bóng dáng của hắn đã đi tới bên rìa bão táp.

– Xoẹt!

“Cửu Long Lôi Vương Đao” kia nhảy ra khỏi mi tâm, tựa như tia chớp bổ ra ngoài. Kình đạo điên cuồng mãnh liệt bùng nổ lan ra, trong nháy mắt đã bổ ra một khe hở ở trong bão táp trước người Mộ Hàn. Cơ hồ không hề chần chờ chút nào. Mộ Hàn đã theo khe hở kia mà lóe ra từ bên trong không gian bão táp.

Đến khi Mộ Hàn rơi ở cách đó hơn trăm mét thì, không gian bão táp đã nhoáng lên mà vượt qua từ phía sau hắn. Còn vết nứt hẹp dài kia cũng đã khép lại trong nháy mắt.

Nhắm đúng phương hướng, Mộ Hàn tiếp tục chạy như bay về hướng đông.

Không được một khắc canh giờ, Mộ Hàn liền bị một đạo không gian bão táp khác thổi về phía đông cuốn đi vào. Ở trong bão táp này có một lượng lớn Vong Linh. Khi vừa phát hiện thấy Mộ Hàn thì tất cả tiếng thét chói tai hoan hô đều biến thành những lời rên rỉ. Những Vong Linh này giống như kiến bò trên chảo nóng, ra sức nhảy nhót ở trong không gian bão táp, cực lực muốn rời xa Mộ Hàn.

Mặc dù Mộ Hàn rất muốn chộp lấy mấy con Vong Linh đi luyện hóa. Nhưng mà nghĩ lại thì hắn vẫn đành ghìm xuống ý nghĩ như vậy. Lần này nếu như Vong Linh chó cùng rứt giậu, đâu phải là một mình hắn có thể chịu nổi.

Không được bao lâu sau, không gian bão táp lại lần nữa thay đổi phương hướng.

Mộ Hàn tiến hành đúng cách, lại tiến vào trong đạo bão táp thứ ba… Sau nhiều lần thay đổi không gian bão táp cưỡi nhờ, Mộ Hàn ở cách lối vào Vong Linh Ma Cốc này, cũng tức là lối ra của hắn đã càng ngày càng gần…

– Vèo! Vèo! Vèo!

Chỉ ngẫu nhiên có thể thấy được những điểm xanh cây cối nhỏ lẻ linh tinh trên dải đất bằng hoang vu, ba vị trưởng lão cảnh giới Dương Hồ của Minh Vương Tông đang lúc chạy như bay. Ở ngay sát bên cạnh bọn họ là những tiếng rít kinh thiên động địa, một đạo bão táp xoắn tít mù đang lấy tốc độ mắt thường có thể nhận ra thổi quét mà đến. Bên trong bão táp, mơ hồ có thể nghe được những tiếng kêu la kinh hoàng của Vong Linh.

Trong nháy mắt sau đó, không gian bão táp kia đã từ vài trăm thước phía sau ba người điên cuồng gào thét mà qua.

Ba người nhẹ nhàng mà thở phào một hơi, rồi dừng bước.

Bọn họ tu luyện công pháp thập phần thích hợp trong hoàn cảnh như vậy. Có thể thông qua lực lượng linh hồn dao động ở chung quanh mà sớm cảm ứng được không gian bão táp sắp đến. Bọn họ có thể ở lại trong thời gian dài tại “Vong Linh Ma Cốc” này, bên cạnh tu vi cường đại của bản thân ra thì pháp môn đặc biệt độc đáo của Minh Vương Tông cũng là công không thể không có.

Từ sau khi Vong Linh Ma Cốc khôi phục lại sự bình tĩnh, bọn họ liền không còn tiếp tục dò xét nguyên nhân Vong Linh xuất hiện tình trạng khác thường mà bắt đầu củng cố tu vi của bản thân. Nhưng mà, bọn họ mặc dù có thể sớm hơn một bước cảm ứng được sự tồn tại của không gian bão táp, thì cũng không thể tu luyện ở trong không gian bão táp, nhất định phải tùy thời di chuyển vị trí.

– Có người!

Nhưng mà chính lúc bọn họ đang chuẩn bị tìm kiếm một chỗ tu luyện mới thì, ba ông lão đột nhiên kinh ngạc đến kêu lên thành tiếng, trợn mắt cứng lưỡi nhìn chăm chú vào đạo không gian bão táp vừa mới thổi tới kia. Liền trong tích tắc trước đó, lại có một đạo bóng đen phá vỡ bão táp, từ bên trong bắn ra dữ dội, tiện đà không dừng lại chút nào mà phi thẳng về phía trước.

– Có lẽ, kia không phải là nhân loại?

Trong miệng hồ nghi mà thì thầm một tiếng, ba người theo bản năng trao đổi ánh mắt rồi cơ hồ đồng thời hành động, nhằm hướng bóng đen kia mà truy đuổi theo.

Cũng không mất bao lâu thời gian, liền có một đạo không gian bão táp thổi chênh chếch từ bên phải phía trước đến.

Ba người không thể không tự làm lệch phương hướng đi tới, để tránh bị không gian bão táp kia cuốn đi. Tuy nhiên, một màn khiến cho bọn họ kinh ngạc không sao diễn tả nổi nhanh chóng xuất hiện ra. Bóng đen cực đại phía trước kia chẳng những không hề né tránh, ngược lại còn lấy tốc độ nhanh hơn để vọt tới đón không gian bão táp kia.

Bọn họ cũng có hơi kinh ngạc không hiểu ra sao cả, cự ly với bóng đen kia càng lúc càng lớn.

Không được một hồi, có tiếng gió rít kinh thiên động địa và tiếng kêu của đám Vong Linh đã lọt vào trong tai. Khi cơn không gian bão táp cùng đám Vong Linh kia lọt vào trong tầm mắt của ba người, từ thật xa nhìn lại thì họ liền phát hiện bóng đen kia cứ thế lao đầu vào bên trong không gian bão táp. Tiếng thét chói tai của những Vong Linh này lập tức liền trở nên kịch liệt hơn vô số lần.

Chỉ trong thời gian chốc lát, bóng đen kia liền bị bão táp lôi cuốn cứ thế đi xa dần khỏi tầm mắt của ba người.

Có thể tự do ra vào không gian bão táp, cái kia rốt cuộc là vật gì vậy? Vong Linh?

Hẳn không phải là Vong Linh, mà cho dù là Vong Linh cũng không làm được chuyện tùy thời ra vào bão táp? Hơn nữa, sau khi nó tiến vào bão táp, những Vong Linh này tựa hồ đặc biệt sợ hãi…

Chỗ này chẳng lẽ ngoài Vong Linh ra thì còn có sinh linh khác?

Nhìn theo phương hướng biến mất của không gian bão táp về phía xa xa, sự nghi ngờ trong lồng ngực của ba vị trưởng lão Minh Vương Tông càng là liên tục xuất hiện. Mặc dù bọn họ là cường giả Dương Hồ Cảnh như vậy, nhưng khi phát hiện bóng đen kia có thể tùy ý ra vào không gian bão táp thì trong lòng cũng là cực kỳ rung động. Càng không ngừng suy đoán về lai lịch của bóng đen kia.

– Ba gia hỏa kia chỉ sợ đều là tu sĩ cảnh giới Dương Hồ?

Bên trong không gian bão táp, Mộ Hàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Với lực tâm thần hiện nay của Mộ Hàn, tự nhiên không cảm ứng được tu vi cụ thể của ba người kia. Nhưng có thể thông qua cường độ khí tức của bọn họ để phán đoán thêm. Mộ Hàn cũng không nghĩ tới lại sẽ gặp phải ba vị cường giả Dương Hồ Cảnh ở chỗ này. Vào lúc phát hiện bọn họ truy theo hướng chính mình thì hắn vẫn còn bị dọa đến hoảng sợ.

May là, nhanh chóng còn có không gian bão táp khác xuất hiện, chính nó đã cuốn Mộ Hàn đi xa khỏi tầm mắt của bọn họ.

Tuy nói cơn bão táp này cũng không phải đi về hướng đông, nhưng mà cũng không lo. Sau khi rời xa ba vị tu sĩ cảnh giới Dương Hồ kia, Mộ Hàn tự nhiên có khả năng thay đổi chọn lấy không gian bão táp khác thích hợp hơn…

Vào lúc sáng sớm, Linh Vũ Thánh Thành.

Thông! Thông! Thông!

Như mọi ngày bình thường. Mỗi ngày sau khi đệ tử Ngoại Sơn mới nhận vào kết thúc công việc, lại là có ba tiếng gõ vang lên từ trong điện Võ Công chấn động ra. Như quả chuông Hồng Chung Đại Lữ, nó vang vọng cả tòa thành trì.

Cùng với thời gian trôi qua. Càng ngày càng nhiều đệ tử Ngoại Sơn từ thành trì các nơi hội tụ mà đến. Họ đến điện Võ Công để giao nhận nhiệm vụ.

Bên trong điện phủ rộng rãi, tiếng người ồn ào, luôn luôn bận rộn.

Trên bia Công Huân ở bên trái Điện phủ, xếp hạng vị trí cao nhất rõ ràng là hai chữ La Thành. Cổ Diệp trước đây xếp hạng đệ nhất, sau khi qua được vòng tuyển chọn mà trở thành đệ tử Thiên Ki Phong, tên của hắn đã biến mất khỏi bia Công Huân trong điện Võ Công. La Thành vốn xếp hạng đệ nhị tự động thăng lên vị trí cao nhất.

Mặc dù cơ hồ tất cả mọi người cảm giác La Thành đã bỏ mình. Chính là chỉ cần một ngày không xác nhận, tên của hắn sẽ thủy chung ở lại trên bia Công Huân.

Số lượng sáu vạn năm nghìn Công Huân, ở trên bia Công Huân có thể nói là dẫn đầu với khoảng cách khá xa. Hiện nay người thứ nhì có được Công Huân cũng mới chỉ là hai vạn rưỡi. So sánh với La Thành thì ít hơn hẳn bốn vạn. Một vài con chữ bắt mắt như thế, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ gợi ra cho không ít đệ tử Ngoại Sơn cảm khái, thương tiếc, thậm chí là đôi kẻ còn nhìn có chút hả hê.

Trong lúc tất cả mọi người ở đây hoặc sôi nổi bàn luận ồn ào đối với bia Công Huân, hoặc nhìn bia Nhiệm Vụ mà chỉ trỏ thì một người nam nhân trẻ tuổi mặc áo đen đột nhiên lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trong điện, như thể u linh mà xuyên qua không gian giữa đám người. Đạo thân ảnh kia tốc độ mặc dù nhanh, nhưng lại cơ hồ không có bất cứ cảm giác tồn tại nào, cũng không có khiến cho bất cứ người nào chú ý.

Trong nháy mắt, nam nhân trẻ tuổi kia đã đi tới một chỗ ven rìa bên trong điện phủ.

– Liễu Thúy Yên lại không có mặt?

Tự nói thầm một tiếng hầu như không thể nghe thấy, nam nhân trẻ tuổi kia hình như có hơi kinh ngạc, chợt chớp mắt, liền tìm được một chỗ chỗ trống ở trước đài thật dài.

Ở phía sau đài cao kia, ngồi ở bên cạnh cột Công Huân chính là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi mặc quần xanh. Thân hình thon thả, mặt mũi xinh xắn đẹp đẽ, trên má trái có vài nốt tàn nhang nho nhỏ. Khí tức mơ hồ tản ra từ trong cơ thể đã biểu hiện tu vi Vạn Lưu Lục Trọng Thiên của nàng không bỏ sót chút nào. Chỉ là giờ phút này hình như nàng hơi buồn bã ỉu xìu.

– Tiếp nhận nhiệm vụ hay giao nộp nhiệm vụ?

Giống như nhận thấy được có người đã đi tới, nữ nhân quần màu lục cũng không buồn ngẩng đầu một phen, lười biếng mà đưa cánh tay nhỏ bé trắng nõn ra ngoài, dáng vẻ thật như đang không yên lòng.

– Giao trả kết quả nhiệm vụ.

Âm thanh trong trẻo vang lên, một khối lệnh bài đưa tới.

Nữ nhân quần màu lục sau khi tiếp nhận lệnh bài, nhìn cũng không nhìn liền cứ thế mà ấn nó vào cột Công Huân. Đạo Văn trên đỉnh cột biến ảo cực kì nhanh chóng. Một lát sau, một hàng chữ liền xuất hiện ra. Nữ nhân quần màu lục lúc này mới quay đầu liếc mắt nhìn, tùy ý thì thầm:

– La Thành, sáu vạn năm nghìn Công Huân, tiếp nhận chính là…

Nàng không phát giác ra chút nào, cứ máy móc cứ như thể mà tiếp tục đọc. Thế nhưng những đệ tử Ngoại Sơn ở chung quanh đó cũng là như bị sét đánh, ngây người ra tại chỗ, những ánh mắt nhìn về phía nam nhân áo đen ở trước đài.

– Cái gì?

Nứ nhân quần màu lục kia rốt cục nhận thấy được tình trạng khác thường ở chung quanh, kinh ngạc ngước mắt nhìn một chút khắp bốn phía, rồi bắt đầu hồ nghi than thở

– Làm thế nào mà ai nấy đều cùng một dạng như thể ăn nhầm thuốc vậy?

– La Thành! Hắn là La Thành!

– La Thành sư đệ, ngươi lại vẫn chưa chết?

– La Thành đã trở về!

Nghe được tiếng chất vấn của nữ nhân quần màu lục, những đệ tử Ngoại Sơn chung quanh này như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng.Ai nấy đều liền như được ăn xuân dược, tiếng kêu kinh ngạc đua nhau vang lên.

– La Thành? Ngươi chính là La Thành?

Nữ nhân quần màu lục kia rốt cục ý thức được điều gì, nàng hét lên một tiếng mãnh liệt, rồi nhảy dựng lên như lò xo. Hai con mắt khó có thể tin nhìn chằm chằm nam nhân áo đen trước mắt kia chỉ chốc lát, ánh mắt lại lần nữa chuyển sang hướng cột Công Huân, vội vàng thì thầm

– La Thành, sáu vạn năm nghìn Công Huân… Ngươi thật là La Thành!

Vẻ mặt nàng đứng như người đang không thể tưởng tượng nổi, giống như thấy gì đó rất quái đản.

La Thành đã sớm bị kết luận đã chết ở trong Vong Linh Ma Cốc, hiện nay lại còn sống xuất hiện ở điện Võ Công!

Tin tức này liền giống như một quả tạc đạn đáng kể đột nhiên nổ tung, điên cuồng khuếch tán lan đi về khắp tứ phía. Chỉ trong khoảnh khắc liền đã truyền khắp cả tòa điện Võ Công. Chỉ một thoáng, đủ loại tiếng kêu giật mình vang lên liên tiếp, giống như có thể chọc thủng được màng nhĩ mọi người. Ai nấy đều rung động, đúng là nhìn trừng trừng bên trong điện này đến rơi mất một con ngươi.

Ngay lập tức sau đó, những đệ tử Ngoại Sơn phản ứng trước hết liền bắt đầu đua nhau phát đi tin tức về đủ các nơi.

Hồi đó La Thành chữa trị Đạo Khí siêu phẩm trong điện Võ Công nên vô số người đều đã từng thấy tận mắt nhìn thấy hắn. Lúc này mọi người ra sức chen chúc tiến lên, muốn nhìn rõ thiệt giả.

– Không sai, ta chính là La Thành, ta đã trở về!

Mà vào lúc tiếng huyên náo của mọi người ồ lên, khi mà ai nấy đều ngươi đẩy ta chen cật lực thì ở trước đài cao, trên mặt nam nhân trẻ tuổi kia lại nổi lên một nụ cười vui vẻ. Hắn nhẹ nhàng nói, mà quanh người lại giống như đang xoắn lấy một cỗ kình đạo vô hình. Mặc cho người chung quanh ào tới như sóng triều điên cuồng bắt đầu khởi động, nhưng lại thủy chung không người nào có thể tới gần hắn trong vòng một thước.