Quyển 4 - Chương 249: Cường hãn Vương Đông Nhi

Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngôn Thiếu Triết trầm giọng nói: “Vì để cho mọi người quen thuộc quy chế thi mới và cũng vì kiểm nghiệm thực lực của riêng các ngươi. Kế tiếp, chúng ta quyết định cho hai chiến đội mới và cũ tiến hành một trận đối kháng. Bởi vì chiến đội mới vừa thành lập, trong phối hợp còn cần tiến hành trao đổi cho nên hôm nay chỉ tiến hành lượt trận cá nhân đào thải. do bởi vì hai bên thực lực không đồng đều, chiến đội mới cả mười người đều được dự thi.”

Cá nhân đào thải thi đấu đối kháng? Bên phía Sử Lai Khắc Thất Quái, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.

Mà chiến đội bên kia, bao gồm Vương Thu Nhi, cũng là có mấy phần nóng lòng muốn thử mùi vị.

Hiển nhiên, đối với chiến đội cũ này bọn họ không thể nào phục được.

“Cuộc thi đối kháng sẽ cử hành ở đấu hồn khu. “

Một chiếc thuyền đã sớm chờ ở bên cạnh Hải Thần Đảo. Mọi người rối rít lên thuyền ngồi vào chỗ của mình, hướng đến bên kia ngoại viện đấu hồn khu, địa phương lớn hơn, cũng dễ dàng thi triển năng lực hơn.

Đái Hoa Bân ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú Hoắc Vũ Hạo ở phía đối diện, song đồng tà mâu lộ ra âm tình bất định. Mặc dù hắn đối với năng lực của mình rất tự tin, nhưng mà từng ấy năm nay, hắn chưa bao giờ thắng được Hoắc Vũ Hạo. Nhất là ngày đó, ở trong Hải Thần duyên tương thân đại hội, dù mấy người bọn họ liên thủ cuối cùng cũng vẫn bại bởi Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi. Thậm chí có thể nói là một điểm cơ hội cũng không có. Chuyện này đối với Đái Hoa Bân tất nhiên sinh ra đả kích rất lớn.

Mặc dù hắn cũng cố gắng trấn an bản thân rằng Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi bởi vì thi triển vũ hồn dung hợp kỹ mới thắng, nhưng mà mình và Chu Lộ cũng có thể thi triển vũ hồn dung hợp kỹ, sau khi thi triển vũ hồn dung hợp kỹ là có thể chiến thắng bọn họ sao? Đái Hoa Bân cũng không thể cho mình một cái đáp án chính xác.

Cơ hội lại một lần nữa bày ra ngay trước mặt, lần này bọn họ tiến hành chính là một chọi một cá nhân đào thải đối kháng. Nên sẽ không có vũ hồn dung hợp kỹ xuất hiện. Một chọi một, ta có thể chiến thắng hắn được không?

Hoắc Vũ Hạo ngồi ở đối diện, ánh mắt của hắn cũng không nhìn Đái Hoa Bân, tự nhiên cũng sẽ không chú ý hắn đang suy nghĩ gì, đối mặt với một trong những cừu nhân đã hại chết mẫu thân mình, dù hiện tại Hoắc Vũ Hạo so với trước đây đã tâm bình khí hòa hơn rất nhiều, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn, cái bóng hận thù lập tức từ trong sâu thẳm hiện lên. Hắn thật sợ mình không kiềm chế được, sẽ đánh chết hắn.

Ngũ hoàn Hồn Vương, mẫu thân, người có thấy không? Con đã là Hồn Vương, tương lai không lâu, con sẽ đến trước Bạch Hổ công tước phủ, đòi lại công đạo cho người. Con muốn những người đã từng hãm hại hai mẫu tử chúng ta phải trả giá đắt.

Hoắc Vũ Hạo đang nhập thần suy nghĩ nên ánh mắt tự nhiên có chút ngây ra, mà cái ánh mắt ngây dại đó lại nhìn chăm chú về hướng Vương Thu Nhi ở bên kia.

Vương Đông Nhi ở bên cạnh nhẹ nhàng nhéo hắn một cái, Hoắc Vũ Hạo lúc này mới tỉnh lại.

“Nhìn nhập thần như vậy sao?” Vương Đông Nhi cười mà như không cười nhìn hắn.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: “Không phải, huynh đang suy nghĩ chuyện khác mà “

Vương Đông Nhi gật đầu, nhìn về phía mặt hồ, “Huynh không cần giải thích “

“Huynh…”

Tào Cẩn Hiên cười hắc hắc nói: “Lớp trưởng, sao không giới thiệu cho chúng ta biết một chút về mỹ nhân bên cạnh? Mỹ nhân, ngươi khỏe không? Ta tên là Tào Cẩn Hiên, trước kia cùng lớp trưởng là bạn học cùng lớp.”

Vương Đông Nhi liếc hắn một cái, nói: “Giới thiệu cái gì? Bổn cô nương đổi lại kiểu tóc làm các ngươi không nhận ra à?”

Vừa nói xong, bốn người cùng lớp không khỏi ngây ngẩn cả người, thanh âm này sao quen thuộc quá vậy? Còn có chút mùi vị đặc biệt.

Tào Cẩn Hiên cùng Chu Tư Trần liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó, không hẹn mà cùng thất thanh kinh hô: “Vương Đông?”

Vương Đông Nhi cố nén cười, nói: “Chính là bổn cô nương “

Tào Cẩn Hiên trợn mắt nói: “Ngươi, ngươi là nữ nhân? Còn cùng đội trưởng của ta giống nhau như đúc. Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? Lớp trưởng, ngươi mau nói cho chúng ta biết chuyện này là sao? Các ngươi chơi trò gì vậy?”

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: “Nữ giả nam trang!”

Chu Tư Trần chỉ chỉ Hoắc Vũ Hạo, lại chỉ chỉ Vương Đông Nhi, “Nữ giả nam trang? Vậy lúc trước các ngươi ở chung một phòng, chẳng lẽ ngươi đã sớm biết? Trời ạ! Các ngươi tuổi còn nhỏ như vậy, chưa lập gia đình đã ở chung trời à!”

Vương Đông Nhi chợt đứng lên, nụ cười ửng đỏ tức giận nói: “Cái gì mà chưa lập gia đình đã ở chung. Khi đó, ta lấy thân phận nam học viên. Chúng ta, Chúng ta không có ở chung “

Chu Tư Trần cười hắc hắc, nói; “Đúng, đúng, không có ở chung, chỉ là ngủ chung trong một căn phòng thôi. “

Nghe thấy lời này, mọi người bên cạnh cũng không khỏi toát ra nụ cười.

Vương Đông Nhi hai mắt híp lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Tư Trần, có bản lãnh ngươi hãy ra đánh đầu tiên. Không đánh ngươi tơi tả, bổn cô nương sẽ không mang họ Vương!”

Chu Tư Trần cũng không mắc mưu, lập tức nói: “Khi nào ra sân, ta không thể quyết định. Ta phải nghe theo đội trưởng.”

“Ừ, vậy ngươi đánh trận đầu đi” giọng Vương Thu Nhi trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt nhẹ nhàng vang lên.

“Ách…, đội trưởng” Chu Tư Trần vẻ mặt dại ra nhìn hướng Vương Thu Nhi.

Vương Thu Nhi cũng không để ý đến hắn, cũng không biết nàng đang suy nghĩ gì tự nhiên lại muốn giúp Vương Đông Nhi.

Vương Đông Nhi vẻ mặt lập tức trở nên bay bổng, “Rất tốt. Ở trên đấu trường gặp. Đại sư huynh, muội muốn đánh trận đầu.”

Bối Bối mỉm cười vuốt cằm.

Chu Tư Trần vẻ mặt bi thảm tự nhủ: “Sao ta lại quên nàng cùng đội trưởng giống nhau như đúc chứ, các nàng hẳn là tỷ muội, sao ta lại ngu xuẩn như vậy chứ! Tào Cẩn Hiên, đều tại ngươi, cũng là ngươi xui khiến ta nói như vậy. lớp trưởng, oan uổng a!”

Vương Đông Nhi ban đầu cũng là lớp trưởng, nên một tiếng này của hắn cũng không phải gọi Hoắc Vũ Hạo.

Sau khi thuyền tới được ven hồ bên kia. Mọi người rối rít nhảy lên bờ. Dưới sự hướng dẫn của Huyền lão, Ngôn Thiếu Triết cùng Thái Mị Nhi mọi người nhanh chóng đi hướng đấu hồn khu. Chỉ có Chu Tư Trần vẻ mặt uất ức.

Đấu hồn khu sớm đã chuẩn bị sẵn sàng. Bên trong rất an tĩnh, người quan sát trận đấu này, cũng chỉ có Huyền lão ba người mà thôi. Dĩ nhiên, bọn họ cũng kiêm luôn trọng tài.

Huyền lão cùng Thái Mị Nhi đứng ở sân bên cạnh, Ngôn Thiếu Triết hướng hai bên nói: “Các ngươi chia ra nam bắc hai bên, đội trưởng tự an bài thứ tự xuất chiến. Ta làm trọng tài, cho các ngươi thời gian mười phút đồng hồ để chuẩn bị. “

Hai bên phân ra, Sử Lai Khắc Thất Quái bên này tự nhiên không có gì, Bối Bối bắt đầu tiến hành phân thứ tự dựa theo lời nói lúc trước, Vương Đông Nhi là người thứ nhất ra sân.

Nhưng bên kia lại có chút náo nhiệt.

“Ngươi thứ nhất” Vương Thu Nhi chỉ chỉ Chu Tư Trần.

Chu Tư Trần vẻ mặt đau khổ, nói: “Đội trưởng, hiện tại chúng ta đang cùng bọn họ đối kháng đó! Chúng ta muốn thắng bọn họ, hẳn là nên chọn ai đó có năng lực tương khắc với Vương Đông. ta cảm thấy ta không được đâu.”

Vương Thu Nhi nhíu nhíu mày, nói: “Không người nào không được. Nếu đã ở đây sẽ phải làm được. Ngươi ra đánh trận đầu, có vấn đề nữa không?”

Chu Tư Trần bản thân cũng không câu nệ, thấy Vương Thu Nhi nói cứng, cũng không nói gì nữa.

Bất quá, hắn không nói gì, không có nghĩa là người khác không có ý kiến.

Đái Hoa Bân hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi làm đội trưởng, ngay cả ý kiến của chúng ta cũng không hỏi. Sự an bài thứ tự ra sân của ngươi như vậy là muốn đánh thắng sao? Ta thấy, ngươi rõ ràng cùng bọn họ có quan hệ rất tốt, muốn cho chúng ta thua.”

Vương Thu Nhi liếc hắn một cái, không biết tại sao, Đái Hoa Bân trong lòng chợt căng thẳng, phảng phất có càm giác bị một quái thú khủng bố nhìn chăm chú vào mình.

“Ta không biết các ngươi, trận tỷ thí này, chính là để cho mọi người hiểu rõ lẫn nhau, người nào ra sân trước người nào ra sân sau thì có vấn đề gì? Nội viện học viên tỷ thí với nhau, thắng bại quan trọng lắm sao? Cái ta muốn là chúng ta ở toàn bộ đại lục thanh niên cao cấp Hồn Sư tinh anh đại tái đánh bại bọn họ. Ngươi không phục sự chỉ huy của ta, có thể ra khỏi đội.”

“Ngươi…” Đái Hoa Bân vừa định phát tác, liền bị Chu Lộ kéo lại. Chu Lộ hướng hắn lắc đầu.

Tuổi tác của mọi người so sánh với năm đó đã lớn hơn rất nhiều, với lại không phải tất cả mọi người đều giống như Đái Hoa Bân lỗ mãng như vậy. Đái Hoa Bân lúc đầu một phút lỗ màng, hắn mất cơ hội ở lớp 1-1 học tập, mặc dù ở lớp 1-2 cũng nhận được đãi ngộ rất tốt, nhưng mà so sánh với sự phát triển của Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông thì hơi kém một chút. Chu Lộ hiểu rõ Đái Hoa Bân rất coi trọng lần so tài này nên vào lúc này không thể để cho hắn bởi vì lỗ mãng mà sinh ra biến số gì khác.

Đái Hoa Bân không nói gì nữa, nhưng Vu Phong lại có chút âm dương quái khí nói: “Đội trưởng, ngươi cùng Vương Đông Nhi giống nhau như vậy, các ngươi là tỷ muội sao?”

Vương Thu Nhi ánh mắt run lên, lạnh lùng nói: “Ta chỉ nói một lần nữa thôi. Ta cùng Vương Đông Nhi không có bất kỳ quan hệ huyết thống gì. Ta cùng nàng chỉ là đối thủ, trừ lần đó ra, ngoài ra không có bất kỳ quan hệ khác. Nghe rõ chưa?”

Vu Phong trừng mắt, “Ngươi ăn phải thuốc súng hả? Nói chuyện thật khó nghe!”

Vương Thu Nhi xoay người đối mặt Vu Phong, trong phút chốc một hơi thở cường đại chợt từ trong cơ thể nàng phát ra.

Vu Phong bản thân cũng là Long vũ hồn, nhưng mà trước khí thế mạnh mẽ của Vương Thu Nhi, vũ hồn của nàng tự nhiên bị áp bách phóng thích ra.

Hơi thở nóng bỏng, Long Lân hỏa hồng sắc ( màu lửa đỏ ) bao trùm trên người Vu Phong, nhưng cho dù phóng ra vũ hồn cũng không cách nào làm nội tâm của nàng có nửa phần bình tĩnh.

Khiếp sợ thối lui một bước, Vu Phong nhìn Vương Thu Nhi, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, “Thượng vị áp chế, làm sao có thể như vậy. Vũ hồn của ngươi là gì?” ( cái này ý chỉ con rồng VTN “quý sờ tộc” hơn của VP )

Vương Thu Nhi cũng không thèm để ý nàng, quay đầu nhìn về phía Chu Tư Trần nói: “Ngươi ra sân không cần so đo thắng thua, hết sức phát huy là được.”

“Vâng” Chu Tư Trần đáp ứng một tiếng, xoay người hướng vào sân. Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy, Vương Thu Nhi so với Vương Đông Nhi càng đáng sợ hơn! Đái Hoa Bân cùng Vu Phong hai người mạnh như vậy cũng bị nàng áp chế dễ dàng. Khó trách học viện cho nàng làm đội trưởng, tốt nhất không nên đắc tội nàng ta.

Bước nhanh đi tới giữa sân, bên kia Vương Đông Nhi cũng đã chạy ra.

Chu Tư Trần vẻ mặt đau khổ nói: Lớp trưởng, ngươi phải hạ thủ lưu tình đó! Ngàn vạn lần không nên làm khuôn mặt anh tuấn của ta bị thương nha, mặt ta còn phải dùng để kiếm cơm đó. ( dịch vui chứ câu này nguyên gốc là: hạnh phúc cả đời này của ta chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp trai này thôi đó. )

Vương Đông Nhi bật cười nói: “Không biết vì sao ta cảm thấy mặt ngươi hơi xấu một chút! Không bằng ta để ta giúp ngươi chỉnh lại.”

Đứng ở giữa sân Ngôn Thiểu Triết nói: “Được rồi, bắt đầu đi.” Vừa nói, hắn chậm rãi lui về phía sau.

Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi cùng Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên bọn họ ban đầu mặc dù là học cùng lớp nhưng dù sao có mấy năm không hề cùng nhau tu luyện, mọi người trong lúc này cũng không thể hiểu rõ đối phương, trong trí nhớ cũng chỉ dừng lại ở những năm cùng học chung đó.

Ngôn Thiểu Triết vừa nói bắt đầu, Chu Tư Trần lập tức phóng ra vũ hồn của mình.

Một bảo điển ( cuộn sách ) thật dày phiêu phù giữa không trung. So sánh với lúc ban đầu, bảo điển tản mát ra quang mang rõ ràng cường thịnh hơn rất nhiều, hai vàng, hai tím, bốn cái hồn hoàn quay chung quanh bảo điển. Chu Tư Trần bây giờ đã là tứ hoàn Hồn Tông. Bất quá, hồn lực hiện tại đã là cấp bốn mươi tám, khoảng cách đến Hồn Vương cũng không còn xa nữa. Ở trong lớp 1-1, cũng coi như là xuất sắc.

Nhưng lúc hắn phóng ra bảo điển, Vương Đông Nhi đã động, nàng cũng không phóng ra vũ hồn của mình, mà là dựng thẳng người lên, đánh thẳng tới hướng Chu Tư Trần.

Chu Tư Trần phóng ra bảo điển đồng thời cũng nhanh chóng lui về phía sau. Hắn mặc dù coi như là Cường Công Hệ chiến Hồn Sư, nhưng hắn đi theo con đường triệu hoán. Bảo Điển vũ hồn có điểm đặc biệt, lúc thu hoạch Hồn Hoàn có thể đem đã giết chết hồn thú trực tiếp phong ấn trong bảo điển. Mặc dù hồn thú đó chỉ có một loại hồn kỹ, nhưng mà khi hồn thú bị triệu hoán ra ngoài, thuộc tính sẽ không thay đổi. Đây chính là ưu thế của vũ hồn Bảo Điển. Mà loại triệu hoán Cường Công Hệ chiến Hồn Sư như hắn số lượng vô cùng thưa thớt, mà Bảo Điển vũ hồn rõ ràng là một loại nổi bật trong đó.

Vương Đông tốc độ cực nhanh, nhưng Chu Tư Trần cũng không chậm. Năm đó lúc Chu Y bắt bọn họ chạy bộ, bọn họ đều có tham gia. Chu Tư Trần nhanh chóng lui về phía sau, bảo điển trong tay đã phóng ra. Đệ nhất Hồn Hoàn sáng lên.

Một đạo tia sáng màu vàng chợt xuất hiện, từ bảo điển bay xuống trước mặt hắn, một đầu Cự Hùng ngang nhiên chặn đường Vương Đông Nhi lại. Đây chính là đệ nhất hồn kỹ của Chu Tư Trần, triệu hoán Đại Địa Chi Hùng.

Vương Đông Nhi vẫn như cũ hướng về phía trước, sau khi Đại Địa Chi Hùng xuất hiện, hữu chưởng lập tức vung lên, sau đó nặng nề đánh xuống dưới đất.

Chu Tư Trần không đánh về hướng Vương Đông Nhi, hắn biết rõ, Vương Đông Nhi rất linh hoạt hơn nữa Đại Địa Chi Hùng chỉ là hồn kỹ thứ nhất của hắn, căn bản là không thể. Hắn chỉ muốn làm tốc độ của Vương Đông Nhi chậm lại.

Đại Địa Chi Hùng một đôi hùng chưởng đánh xuống mặt đất. Nhất thời một tiếng nổ vang dữ dội, sóng địa chấn mãnh liệt lan tràn đến hướng Vương Đông Nhi.

Ngay lúc song chưởng đánh xuống mặt đất. Vương Đông Nhi cũng nhảy lên cao, bàn về kinh nghiệm chiến đấu, nàng cho dù không bằng Hoắc Vũ Hạo cũng sẽ không kém quá nhiều.

Thân hình ở trên không trung, lấp lánh hai màu lam và kim ( xanh và vàng ), hai cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp ở sau lưng bung ra, mang theo thân thể của nàng ở trên không trung đột nhiên bay xuống, tốc độ xoay mình tăng mạnh. Trực tiếp lướt qua đầu Đại Địa Chi Hùng đánh thẳng tới phía sau Chu Tư Trần.

Chu Tư Trần cũng không nhàn rỗi, lúc Đại Địa Chi Hùng phát động công kích. đồng thời, thứ hai, thứ ba, thứ tư hồn hoàn, ba cái hồn hoàn cũng sáng lên.

Triệu hoán một hoả diễm ma hổ, một rừng gai, một U Minh chi mãng, ba hồn thú cơ hồ là chẳng phân biệt được trước sau phóng thích ra.

Hồn kỹ triệu hoán của Chu Tư Trần cũng một vài vấn đề chính là hồn kỹ chỉ có thể đồng thời phóng ra một lần. Giống như Đại Địa Chi Hùng, nó chỉ có thể đồng thời tồn tại một con, không thể vĩnh viễn tiến hành triệu hoán. Chỉ khi chết đi, mới có thể một lần nữa triệu hoán ra.

Hoả diễm ma hổ gầm một tiếng, một viên hỏa cầu to lớn đã từ trong miệng phóng ra oanh kích Vương Đông Nhi đang trên không trung. Còn Chu Tư Trần biến mất vào trong rừng gai.

Rừng gai này của hắn là một hồn kỹ tương đối lợi hại, Bởi vì do đặc điểm của bản thân hắn là triệu hoán chiến Hồn Sư nên sau khi rừng gai này xuất hiện, sẽ lập tức sinh trưởng, dĩ nhiên, nó sinh trưởng cũng sẽ tiêu hao hồn lực của Chu Tư Trần.

Cứ như vậy một lúc, rừng gai đã lan tràn đến đường kính hơn 20m, cũng là tương đối khổng lồ. Những bụi gai tốc độ sinh trưởng cực nhanh, cao qua đầu người. Những cây gai nhọn hoắc chỉa về hướng Vương Đông Nhi, còn có một số cành gai hướng về phía trước cảnh giác, chỉ cần Vương Đông Nhi có can đảm đến gần lập tức sẽ hướng nàng phát động công kích.

Được rừng gai bảo vệ, Chu Tư Trần như biến mất. Ý tứ của hắn rất rõ ràng. Hắn cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Hồn Đế Vương Đông Nhi, chỉ mong kéo dài thời gian, tiêu hao hồn lực của Vương Đông Nhi. Đây là thi đấu cá nhân đào thải, bên chiến thắng cần phải thi đấu liên tục, mà Hồn Sư thì hồn lực có hạn.

Ngôn Thiếu Triết ở một bên quan sát, gật đầu lia lịa, Chu Tư Trần là một học viên rất sáng suốt. Đem ưu thế của mình hết sức phát huy ra, không sợ hao phí hồn lực, mấu chốt là phải để cho đối thủ cùng mình hao phí hồn lực.

Vương Đông Nhi thân trên không trung, hai cánh sau lưng bung ra, Hồn Hoàn thứ hai sáng lên, màu vàng Quang Đoàn từ trên trời giáng xuống, oanh kích bao trùm diện rộng, chính là Điệp Thần Chi Quang.

Hoả diễm ma hổ hỏa cầu trực tiếp nổ tung, đại lượng bụi gai đột nhiên đâm tới, nhưng bởi vì số lượng khổng lồ, lực công kích không mạnh, bị Điệp Thần Chi Quang ngăn cản một phần ở ngoài, còn lại tất cả cũng bị Vương Đông Nhi dùng hồn lực hộ thể ngăn trở.

Vương Đông Nhi hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thân hình lộn một vòng, không hướng về phía trước phi hành nữa, ngược lại là hướng về phía sau lưng Đại Địa Chi Hùng.

Chỉ thấy thân hình nàng cuốn một cái, mủi chân đạp ngay vai Đại Địa Chi Hùng, cùng lúc đó, hai tay hợp lại, một đoàn quang cầu to lớn hướng phía ngoài bay ra, mục tiêu nhắm thẳng vào hoả diễm ma hổ.

Đại Địa Chi Hùng đang dưới sự khống chế của Chu Tư Trần, mắt thấy Vương Đông Nhi bay tới, tự nhiên không chút do dự song chưởng hướng về phía trước đánh ra.

Nhưng mà Vương Đông Nhi là cường giả cấp Hồn Đế! Thực lực chênh lệch vào lúc này hiện ra.

Chỉ thấy Lam quang mang màu vàng chợt lóe, Vương Đông Nhi đã rơi trên mặt đất. Ở sau lưng Đại Địa Chi Hùng, hai vết thương khổng lồ màu vàng lam chéo nhau từ hai bên bả vai kéo dài đến chân. Dưới quang nhận sắc bén, phòng ngự lực của nó căn bản không đủ tác dụng.

Vương Đông Nhi tốc độ ngay vào lúc này tăng nhanh. Quang đoàn bay về phía hoả diễm ma hổ chợt nổ tung, hóa thành vô số đạo quang nhận đem hoả diễm ma hổ bao phủ ở bên trong. Mặc dù đây chỉ là hồn kỹ thứ ba, nhưng được ủng hộ bởi sáu mươi cấp hồn lực, mỗi một đạo quang nhận ẩn chứa lực lượng phá hoại rất mạnh. Miệng của hoả diễm ma hổ trong nháy mắt bị xé nát bấy.

Bốn triệu hoán hồn kỹ, trong nháy mắt đã bị phá vỡ hai cái.

Vương Đông Nhi lại không nhân cơ hội này bay về hướng rừng gai, cánh của nàng lại biến đổi.

Trên đôi cánh màu lam và kim, kim sắc quang mang đột nhiên tỏa sáng, ngay sau đó, nhiều hoả diễm màu vàng ở trên cánh thiêu đốt, Liệt Hỏa Liệu Nguyên, trong khoảnh khắc lan tràn tới mỗi một góc nhỏ trên cánh. Ngay cả Vương Đông Nhi bản thân cũng nhuộm đẫm một tầng kim quang. Hoả diễm màu vàng rực rỡ đến mức cho dù là ở ban ngày cũng rất chói mắt.

Nhưng trong nháy mắt dừng lại, Vương Đông Nhi động, phóng thẳng đến rừng gai.

Chu Tư Trần không tiếp tục triệu hoán hai đầu triệu hoán thú của mình, giấu mình trong rừng gai. Chu Tư Trần rất rõ ràng, hai con triệu hoán thú đó căn bản không có biện pháp đánh bại Vương Đông Nhi, đã như vậy, hắn phải đem càng nhiều hồn lực lưu lại cho hai hồn kỹ triệu hoán cường đại còn lại.

U Minh chi mãng đã lặng lẽ núp trong rừng gai, mà rừng gai bây giờ cũng bảo trì ở phạm vi đường kính ba mươi thước, không hề mở rộng nữa

Mắt thấy Vương Đông Nhi vọt tới, nhất thời một mảng lớn bụi gai dựng lên, phóng thẳng tới nàng.

Vương Đông Nhi hừ lạnh một tiếng, thân thể mềm mại đột nhiên trở nên mờ đi.

Đường Môn tuyệt học, Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ.

Hoả diễm màu vàng ở cánh kết hợp Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ tựa như ban đầu Quang Chi Nghê Thường một loại vũ đạo động lòng người.

Phần tóc dài màu lam ở sau ót tung bay. Hai bên cánh giống như hai thanh hỏa đao khổng lồ tung hoành bễ nghễ.

Những bụi gai kia chỉ cần vừa gặp phải hoả diễm trên cánh, lập tức bị đẩy lui. Dùng hỏa đao, Vương Đông Nhi giống như cắt đứt cơ mạch xông vào trong rừng gai. Chỉ thấy nơi nàng đi qua, bụi gai bay ngang, hoả diễm màu vàng bắt đầu ở trong rừng gai lan tràn ra. Mạnh mẽ vô cùng.

Chu Tư Trần buồn bực! Đây đúng là cấp bậc thượng vị áp chế mà! Hắn tin tưởng, nếu như mình cũng là lục hoàn Hồn Đế, Vương Đông Nhi nhất quyết không thể nào dễ dàng xông vào rừng gai của mình. Chẳng qua hiện tại rừng gai đối với Vương Đông Nhi vẫn còn quá yếu ớt. Nhất là quang minh hoả diễm trên cánh của nàng, đối với rừng gai trời sinh cường lực khắc chế.

Chỉ có thể tiêu hao. Chu Tư Trần vừa bổ sung bụi gai của mình, vừa không ngừng thay đổi vị trí, không để cho Vương Đông Nhi tìm được hắn. Cùng lúc đó, U Minh chi mãng cũng bắt đầu lặng lẽ tìm cơ hội tiếp cận Vương Đông Nhi.

Quang minh chi hỏa này của Vương Đông Nhi tác dụng hỗ trợ như hai cái râu vàng, tinh thần lực của nàng cũng khuếch tán ra, tìm kiếm vị trí của Chu Tư Trần. Bất quá, Chu Tư Trần quả thật giảo hoạt, rừng gai tiêu hao mau chóng, nhưng hắn bổ sung cũng rất nhanh.

Vương Đông Nhi trong lòng thầm gật đầu, dưới tình huống mình không muốn sử dụng hồn kỹ cao hơn mà muốn giải quyết Chu Tư Trần thì cần phải kéo dài thời gian, cho đến khi hồn lực đối phương tiêu hao hết mới được! Tiêu hao tựu tiêu hao, ta sợ ngươi không kéo dài được thôi.

Bất chợt, một đạo hư ảo quang ảnh từ phía sau bên phải Vương Đông Nhi chợt xuất hiện, quang ảnh kia hình dáng hơi mờ, nhưng tương đối to lớn. Một chốc đã quấn trên người Vương Đông Nhi, ngay cả đao cánh cũng quấn chặt. Mặc dù bị quang minh chi hỏa đốt cháy vẫn kiên trì chế trụ, chỉ muốn cho Chu Tư Trần tranh thủ đầy đủ thời gian.

Thành công! Chu Tư Trần mừng rỡ trong lòng, lập tức không chút do dự khống chế rừng gai toàn diện nhào tới. Nếu như Vương Đông Nhi khinh thường mình, mình có thể thắng được trận này thì có thể nói là nở mày nở mặt.

Đáng tiếc chính là nguyện vọng mặc dù tốt đẹp, nhưng thường không cách nào chân chính thực hiện được.

Lúc Chu Tư Trần khống chế rừng gai phóng tới, muốn hoàn toàn áp chế Vương Đông Nhi, bức bách nàng nhận thua thì một cổ hồn lực mạnh mẽ vô cùng chợt dữ dội lên.

Một đạo đường kính ba thước kim sắc quang mang bó buộc chợt vọt lên U Minh chi mãng. Dưới kim sắc quang bó buộc tinh lọc, rừng gai chung quanh cũng hóa thành bụi bay.

Trên người Vương Đông Nhi, thứ tư, thứ năm hai cái Hồn Hoàn sáng lên. Lục mang tinh trận bộc phát trong nháy mắt, lục mang tinh trên người Vương Đông Nhi lần nữa xuất hiện biến hóa, chỉ thấy tay phải nàng chỉ chỉ, lục mang tinh trận trên mặt đất bay lên, dài đến trăm mét, kim sắc quang trụ khổng lồ quét ngang ra, Dưới uy lực khủng khiếp rừng gai trên mặt đất trong nháy mắt hóa thành bụi bay. Ngay cả Chu Tư Trần cũng bị bao quát trong đó, kim quang chiếu rọi ép hắn đứng thẳng lên.

Bị Quang nguyên tố trói buộc, hắn không cách nhúc nhích được. Hai tay giơ lên cao, tỏ vẻ mình nhận thua.

Hồn kỹ thứ năm của Vương Đông Nhi, Lục Mang Tinh Khống này chưa phải là trạng thái hoàn mỹ. Chẳng qua mượn sức từ lục mang tinh trận mà thôi. Nếu như một kích kia là do tự bản thân nàng trực tiếp thi triển, uy lực sẽ không giống với lúc nãy. Dĩ nhiên, Phương pháp thi triển này tiết kiệm được hồn lực hơn.

Kim quang biến mất, Chu Tư Trần vẻ mặt đau khổ đứng trên mặt đất, quang minh chi hỏa xâm nhập làm hồn lực của hắn kịch liệt tiêu hao, Vương Đông Nhi nếu thu tay chậm thêm một chút, sợ rằng quần áo của hắn cũng cháy rụi.

Ngôn Thiếu Triết mặt mỉm cười nói: “Tư Trần biểu hiện không sai. đi đi, người tiếp theo “

Chu Tư Trần trong lòng vui mừng, có thể được Ngôn viện trưởng lưu lại ấn tượng tốt hiển nhiên cũng là một kết quả không tồi. Vội vàng hướng Ngôn Thiểu Triết khom mình hành lễ, sau đó hướng Vương Đông Nhi ra ngón tay cái, lúc này mới quay đầu trở về bên phe mình.

Vương Thu Nhi nhìn thoáng qua đồng đội bên cạnh mình, tay phải một ngón tay chỉ ra, nói: “Ngươi lên đi.” Những người khác nhìn bộ dáng của nàng, căn bản là tiện tay chỉ ra. Người thứ hai bị nàng phái đi ra, rõ ràng chính là Lam thị tỷ tỷ, Lam Tố Tố.

Lam Tố Tố, Lam Lạc Lạc tất cả đều là Hồn Tông. Các nàng cũng là Khống Chế Hệ chiến Hồn Sư, tự thân vũ hồn là đầu tóc nhưng hai tỷ muội này sở dĩ có thể làm đội viên thay thế bổ sung, quan trọng nhất là vũ hồn dung hợp kỹ của hai người họ. Một chọi một chiến đấu, các nàng sao có thể là đối thủ của Vương Đông Nhi?

Quả nhiên, hai tỷ muội trước sau ra sân, liền bị Vương Đông Nhi đánh bại.

3-0, Sử Lai Khắc Thất Quái đã lập hat-trick, đạt được ba điểm. ^^! ( dịch bậy rùi. Nguyên gốc: thắng 3 trận liền. )

“Ngươi lên đi.” Vương Thu Nhi chỉ hướng người thứ tư là Tà Huyễn Nguyệt.

So sánh với Lam thị tỷ muội, Tà Huyễn Nguyệt lực chiến đấu cá nhân mạnh hơn nhiều. Dù sao, bàn về tu vi, lúc mới vừa vào học, hắn và Đái Hoa Bân, Ninh Thiên, mới là những người mạnh nhất. Lúc ấy Hoắc Vũ Hạo cũng chưa có biểu hiện xuất sắc.

Tà Huyễn Nguyệt quả nhiên không giống với những người lúc trước. Mặc dù cuối cùng vẫn là bại trận, nhưng đã tiêu hao một mảng lớn hồn lực của Vương Đông Nhi.

“Đông Nhi, xuống đi. Trận này chúng ta nhận thua. Đổi người.” Bối Bối nói với Vương Đông Nhi.

Vương Thu Nhi lần thứ năm là phái Ninh Thiên lên đài.

Thắng liên tiếp bốn trận, Vương Đông Nhi đã hoàn thành nhiệm vụ tương đối xuất sắc.

“Thái Đầu” Bối Bối hướng Hòa Thái Đầu nói.

Hòa Thái Đầu thản nhiên ra sân. Cái đầu trọc lóc đặc biệt nổi bật, huống chi lúc trước ở trong Hải Thần duyên tương thân đại hội, hắn đã để lại cho mọi người ấn tượng khó phai. Khi đó Ninh Thiên cũng là người tham gia tương thân đại hội. Mặc dù cuối cùng thất bại…

Ninh Thiên là Phụ Trợ Hệ chiến Hồn Sư, nhưng nàng cũng tuyệt đối là một cô nương thông minh, Vương Thu Nhi bởi vì không biết năng lực của nàng mà chọn nàng, vũ hồn không thể chiến đấu, nhưng còn có thể sử dụng hồn đạo khí. Thất Bảo Lưu Ly tông ở phương diện ứng dụng hồn đạo khí, bởi vì bản thân tông môn vũ hồn có tính đặc thù nên đã sớm đi trước những tông môn hàng đầu khác.

Đáng tiếc chính là, Bối Bối rất lanh lợi, ban đầu khi ở trong Hải Thần duyên tương thân đại hội đã thấy được Ninh Thiên sử dụng qua hồn đạo khí. Hơn nữa đối với Thất Bảo Lưu Ly Tháp của nàng hiểu rõ. Trực tiếp phái ra một vị am hiểu nhất. Hồn Đạo Sư.

“Ngươi nhận thua đi” Hòa Thái Đầu không chút khách khí nói.

Ninh Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Còn chưa đánh qua, làm sao biết ta nhất định sẽ thua?” Vừa nói, sau lưng nàng một đôi cánh mở ra, tia sáng phụt lên, mang theo thân thể mềm mại của nàng từ trên mặt đất bay lên. Phi hành hồn đạo khí.

Không chỉ có như thế, Ninh Thiên cũng bắt đầu vũ trang đầy đủ.

Một món hồn đạo pháo bị nàng khiêng lên bả vai, trên người cũng có nhiều chỗ xuất hiện khôi giáp do hồn đạo khí biến ảo mà thành. Hồn lực ngưng tụ, một pháo hướng Hòa Thái Đầu bắn tới.

Hòa Thái Đầu sắc mặt nhìn qua có chút bất đắc dĩ. Tay phải vừa nhấc, chỉ thấy một đạo bạch quang hiện lên, đạn pháo mà Ninh Thiên bắn ra nổ tung trên không trung.

Ngay sau đó, Ninh Thiên con ngươi bắt đầu co rút lại.

Hòa Thái Đầu lúc này giống như người máy biến hình ( transformer ^^ ). Trong tiếng kim khí leng keng, từ trên người hắn xuất hiện một cây pháo thô to, người như cây cắm chặt rễ, toàn bộ khóa hướng Ninh Thiên trên không trung. lúc này Ninh Thiên đang bay trên trời càng giống là một mục tiêu… ( của môn bắn dĩa ^^)

Trong Sử Lai Khắc Thất Quái, nói về cá nhân thực lực, người nào là mạnh nhất?

Cái vấn đề này nếu để cho Hoắc Vũ Hạo trả lời, hắn nhất định sẽ nói tùy tình huống, nếu hai bên khoảng cách lớn hơn hai trăm thước, như vậy, thực lực mạnh nhất, tất nhiên là Nhị sư huynh.

Hòa Thái Đầu phương hướng nghiên cứu chủ yếu chính là hồn đạo pháo đài chiến giáp cùng bộ định trang hồn đạo pháo. Hắn theo đuổi chính là lực phá hoại cường đại nhất. Dưới tình huống tu vi chưa đạt tới thất hoàn Hồn Thánh, có vũ hồn chân thân, thân là Hồn Đạo Sư, Hòa Thái Đầu không thể nghi ngờ là chiếm ưu thế.

Dĩ nhiên, ưu thế của hắn chủ yếu thể hiện tại tầm xa, môt khi bị đồng cấp Hồn Sư đến gần, như vậy, ưu thế của hắn không còn gì cả. Đơn giản mà nói, nếu như là Bối Bối đối mặt Hòa Thái Đầu, hai người vừa bắt đầu chiến đấu cách xa nhau hơn hai trăm thước, như vậy, khả năng chiến thắng của Hòa Thái Đầu sẽ lớn hơn nhiều nhưng nếu như khoảng cách hai là một trăm mét, thắng bại sẽ khó đoán được, nếu là năm mươi thước, như vậy, xác suất Bối Bối thắng sẽ lớn hơn.

Lúc này Ninh Thiên trên sân, mặc dù bản thân nàng am hiểu phụ trợ, nhưng hiện tại nàng toàn sử dụng phương thức chiến đấu của Hồn Đạo Sư. Đối mặt một học viên có thể nói là Hồn Đạo Sư đệ nhất nhân của Sử Lai Khắc học viện, Hòa Thái Đầu, nàng làm sao có thể có nửa phần cơ hội đây?

Hòa Thái Đầu chỉ cần phóng ra một lớp dày đặc công kích đã bị Ngôn Thiểu Triết viện trưởng chặn lại. Ninh Thiên, bại.

Ở bên này, trừ Vương Thu Nhi ra, lúc này những người khác sắc mặt cũng là tương đối khó coi.

Tranh tài từ lúc bắt đầu đến bây giờ, bọn họ mặc dù chiếm ưu thế về nhân số, nhưng cũng đã thua năm trận, mà đối phương chỉ có một mình Vương Đông Nhi không thể chiến đấu mà thôi. Nhìn thấy hồn đạo khí mạnh mẽ của Hòa Thái Đầu mọi người không khỏi biến sắc.

Bên Vương Thu Nhi, còn thừa lại chính là nàng cùng với Đái Hoa Bân, Chu Lộ, Vu Phong cùng Tào Cẩn Hiên năm người.

Vương Thu Nhi quay đầu nhìn thoáng qua đồng đội bên cạnh, trong lòng thầm than một tiếng, chênh lệch thực lực đúng là không nhỏ! Bên phía Hoắc Vũ Hạo, thân thể cùng lực chiến đấu đều vô cùng mạnh. Trận tỷ thí này muốn chiến thắng rất khó khăn. Tuy vậy, tuyệt không thể để cho sĩ khí hoàn toàn bị diệt, nhất định phải phấn chấn một chút tinh thần mới được.

Nghĩ tới đây, Vương Thu Nhi nhàn nhạt nói: “Trận tiếp theo, ta lên.”

Vừa nói, nàng đã bước nhanh hướng vào trong sân.

Thấy Vương Thu Nhi một mình đi ra ngoài, Đái Hoa Bân hơi sửng sờ, hắn đoán, Vương Thu Nhi tùy ý an bài, chỉ sợ là muốn mình canh giữ ở cửa cuối cùng, không nghĩ rằng lúc này nàng sẽ ra trận.

Vương Thu Nhi vừa đi vào, Hòa Thái Đầu nhất thời trở nên ngưng trọng. Hắn tận mắt thấy Vương Thu Nhi như thế nào chiến thắng Quý Tuyệt Trần. Tuy nói trận thắng đó là do vũ khí mà Quý Tuyệt Trần sử dụng, nhưng đã đủ thể hiện ra Vương Thu Nhi cường hãn thực lực.

Đêm hôm đó lúc ăn cơm, mọi người còn rối rít hỏi thăm năng lực của Vương Thu Nhi, Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông Nhi đơn giản nói lại một lần. Lúc này nàng đi ra, Hòa Thái Đầu tự nhiên cũng phải đề cao cảnh giác.

Ngôn Thiếu Triết thấy Vương Thu Nhi ra sân, trong lòng âm thầm gật đầu, cô nương này cũng không phải loại hữu dũng vô mưu, lựa chọn vào lúc này ra sân mà không phải cuối cùng, chẳng phải là muốn nâng lên sĩ khí sao.

Vương Thu Nhi nhìn Hòa Thái Đầu, sau đó hướng Ngôn Thiểu Triết gật đầu, ý bảo mình đã chuẩn bị xong.

Ngôn Thiếu Triết cao giọng nói: “Bắt đầu!”

Vì để công bằng tranh tài, thân là Hồn Đạo Sư, sau khi trận đấu kết thúc Hòa Thái Đầu đã đem hồn đạo khí của mình toàn bộ thu về. Trận đấu mới muốn sử dụng hồn đạo khí cần phải phóng ra lại.

Ngay khi Ngôn Thiểu Triết nói bắt đầu, Vương Thu Nhi đã động, kim quang chói mắt từ trên người nàng chợt bộc phát ra, chỉ thấy chân trái nàng dùng sức bước một bước, mặt đất giống như là bị một đầu Cự Long giẫm đạp, phát ra một tiếng nổ làm người ta giật mình, trong phạm vi đường kính năm thước, mặt đất theo đó sụp đổ, vết nứt lan tràn ra hơn 10m.

Chỉ cần mượn lực bước một bước, thân thể Vương Thu Nhi giống như một đạo kim sắc nhanh như chớp lao ra, tốc độ cực nhanh, khiến cho mọi người cảm giác mình như hoa mắt.

Chu Tư Trần cùng Tào Cẩn Hiên lúc này cũng há to miệng, ánh mắt của bọn họ không hướng theo thân ảnh của Vương Thu Nhi, mà là rơi vào chỗ đất bị nàng giẫm đạp qua.

Chu Tư Trần lẩm bẩm nói: “Này, đây mà là người sao? Lực lượng phải cường hãn như thế nào mới có thể làm được như vậy! Thật là đáng sợ “

Tào Cẩn Hiên thanh âm thậm chí có chút run rẩy, “Đúng vậy! Thật là đáng sợ, lúc nàng phát lực, thậm chí ngay cả vũ hồn cũng không có phóng thích ra!”