Chương 682: Cứu phụ thân! (2)

Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đái Hạo cũng cũng là người quả quyết, có thể trở thành thống soái tam quân, mệnh lệnh của hắn cũng thuộc dạng lôi lệ phong hành. Sau khi cảm nhận được tinh thần lực cường đại của Hoắc Vũ Hạo, hắn dứt khoát đưa ra quyết định, trầm giọng quát:

– Quay đầu, về quân doanh.

Hoắc Vũ Hạo nghe xong lời này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu hồi uy áp lại.

Bất quá, làm hắn có chút buồn bực là đám Long Lân Mã vẫn không đứng lên nổi. Trước mặt khí tức mười vạn năm của Băng Đế, khiến những hồn thú có tu vi chỉ vài chục năm này tối thiểu cũng cần một canh giờ mới hồi phục lại. Bất quá, hiện tại cũng không có thời gian để ý đến chuyện này, vừa rồi hắn cũng là không có cách nào a! Không tạo khí thế cho bản thân thì Bạch Hổ Công Tước sao có thể tin tưởng hắn?

Bạch Hổ Thân Vệ không hổ là quân tinh nhuệ, căn bản không cần cấp trên hạ lệnh, đã nhao nhao vứt bỏ ngựa lại, quay người chạy về phía quân doanh. Trận hình của bọn hắn vẫn như cũ nghiêm chỉnh, đồng thời trong lúc chạy đi còn tận lực hướng hai bên tránh ra, chừa lại một cái thông đạo.

Không có Hoắc Vũ Hạo thả ra uy áp, Bạch Hổ Câu ngược lại trực tiếp khôi phục bình thường, mang theo Bạch Hổ Công Tước phi nước đại về lối cũ.

Đái Hạo không lựa chọn sử dụng phi hành hồn đạo khí lại cực kỳ chính xác, mục tiêu trên không trung quá rõ ràng, cho dù là vạn mét bên ngoài, chỉ cần có hồn đạo khí giám thị thì cũng có thể nhẹ nhõm tỏa định hắn. Ngược lại thì chạy trốn trên mặt đất lại dễ dàng một chút. Dù sao đối thủ cũng không dám tuỳ tiện bay trên không trung. Hệ thống phòng không của Minh Đấu sơn mạch cũng không phải chuyện đùa, hoàn toàn bao trùm cả không trung trong vòng ba ngàn mét. Mà kiện hồn đạo khí giám thị do Hoắc Vũ Hạo phát hiện trước đó ở trên không trung gần năm ngàn mét, lúc này mới không bị hồn đạo khí đối không phát hiện.

Long Lân Mã dưới chân Hoắc Vũ Hạo cũng không di chuyển được, hắn và Vương Đông Nhi đều nhảy xuống lưng ngựa. Mắt thấy Đái Hạo lập tức cưỡi Bạch Hổ Câu đi tới trước mặt hắn.

– Đa tạ tiền bối cảnh báo, nếu có thể đào thoát đại nạn, Đái Hạo nhất định có thâm tạ.

Hoắc Vũ Hạo nhìn vào khuôn mặt cương nghị, không có chút kinh hoảng của Bạch Hổ Công Tước gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy hô hấp của bản thân trở nên có chút dồn dập. Ở thời điểm này, trong lòng hắn cũng không phải là cừu hận, mà là một loại suy nghĩ muốn giúp hắn chạy trốn xuất phát từ nội tâm.

– Chạy nhanh đi. Bằng không sẽ không kịp. Đúng rồi, ngươi có biện pháp gì có thể làm cho hồn đạo khí phòng ngự đối không của quân đội ngươi không công kích chứ? Ít nhất là không công kích chúng ta?

Đái Hạo ghìm chặt Bạch Hổ Câu, trầm giọng nói:

– Có, chỉ cần hiện lên ký hiệu đặc thù của ta là có thể. Loại ký hiệu này chỉ có ta làm được, có phương pháp phân biệt đặc thù.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

– Tốt. Tu vi của ngươi còn cách chín hoàn rất xa sao?

Đái Hạo thoáng ngẩn người, lên tiếng:

– Nửa năm trước ta đã tăng lên chín hoàn.

Phong Hào Đấu La? Hắn lại là Phong Hào Đấu La rồi hả? Lần này, Hoắc Vũ Hạo cũng là ngẩn người. Nhưng mà, ngay sau đó trong lòng lại trở nên cực kỳ lạnh buốt.

Hắn không biết Đái Hạo là Phong Hào Đấu La, nhưng địch nhân mai phục hắn khẳng định đã biết đến a! Ám sát nhằm vào Hồn Đấu La so với ám sát nhằm vào Phong Hào Đấu La hiển nhiên không phải là một cấp bậc. Nói ngắn gọn là địch nhân sẽ càng thêm cường đại.

Hoắc Vũ Hạo không quản được chuyện này, lập tức từ trong trữ vật hồn đạo khí của bản thân lấy ra một vật đưa cho Đái Hạo, đồng thời lên tiếng:

– Nhanh lên, ngươi vừa chạy vừa mở nó ra. Thứ này dùng như thế này…

– Chút nữa ngươi dùng nó để tự đoạn hậu. Chúng ta cũng sẽ giúp ngươi đoạn hậu. Đi mau.

Đái Hạo tiếp nhận cái hộp lớn do Hoắc Vũ Hạo đưa tới, không chút do dự lập tức thôi động Bạch Hổ Câu xoay người chạy đi. Một bên vừa chạy, một bên vừa đem nó mở ra.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi rơi lại phía sau. Âm thanh của Đái Hoa Bân từ bên cạnh truyền đến:

– Chúng ta cùng một chỗ đoạn hậu.

Nhìn vào Đái Hoa Bân đang dừng lại, Hoắc Vũ Hạo cả giận nói:

– Đoạn hậu cái rắm, chạy mau. Ngay cả hắn đều không làm được gì thì ngươi lưu lại có thể có làm được cái gì?

Hoắc Vũ Hạo dứt lời, một bên chỉ vào Bạch Hổ Công Tước đã nhanh muốn ra khỏi tầm mắt.

Đái Hoa Bân cứng cổ lên tiếng:

– Ngươi có thể lưu lại đoạn hậu, ta làm sao lại không được?

Hoắc Vũ Hạo thật muốn lấy một bàn tay chụp chết hắn, như vậy cũng liền báo được đại thù. Nhưng bây giờ, Đái Hoa Bân lại liên hệ đến việc bản thân và Vương Đông Nhi thông qua quá mức mạo hiểm, nên hắn tuyệt đối không thể chết.

– Đừng nói nhảm, mau cùng một chỗ chạy đi.

Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo đã mở ra Hồn Đạo Thôi Tiến Khí sau lưng, dùng hết tốc lực đuổi theo Bạch Hổ Công Tước. Vương Đông Nhi không phóng thích vũ hồn, nhưng cũng áp sát mặt đất lao đi. Vũ hồn của nàng trong đêm tối quá nổi bật, không đến thời điểm chiến đấu thì sẽ không dễ dàng sử dụng.

Đái Hoa Bân và Chu Lộ lúc này mới đuổi theo hai người họ.

Lúc này trong lòng hắn tự nhiên thả lỏng rất nhiều, lúc này mới ra khỏi quân doanh không bao xa. Với tốc độ của phụ thân, nhiều nhất mười phút đồng hồ liền có thể xông về phạm vi quân doanh.

Nhưng mà cũng ngay lúc này, bầu trời đột nhiên phát sáng lên.

Từng đoàn lục sắc quang mang từ phương tây bay về bên này. Nhìn qua thì lục sắc quang mang hiện thành hình hồ lô, bởi vì cách mặt đất quá xa nên không thấy rõ bọn chúng lớn nhỏ cụ thể, nhưng quang diễm phun ra trong đêm tối lại quá chói mắt. Mục tiêu hướng tới chính là con đường mà Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo phải chạy qua.

Quả nhiên đến rồi!

Hoắc Vũ Hạo cảm thán một tiếng. Đối thủ có hồn đạo khí giám thị ở trên không, cái này giống như là trên trời cao mọc ra một con mắt a!

Có thể sử dụng hồn đạo khí giám thị ở khoảng cách năm ngàn mét trên không, kỹ thuật bậc này cũng chỉ có đế quốc Nhật Nguyệt mới có. Ít nhất thì hiện tại tam quốc của Đấu La Đại Lục, không có quốc gia nào có thể đạt tới. Coi như là hệ thống phòng không cũng rất ít cái có thể công kích hơn ba ngàn mét.

Đối với chuyện này, Hoắc Vũ Hạo cũng không có biện pháp. Hắn chỉ là một tên hồn đạo sư giữa cấp sáu và cấp bảy, cũng chỉ là một tên hồn sư cấp bậc Hồn Vương mà thôi. Trừ phi chính hắn bay lên không trung năm ngàn mét, đi trực tiếp giải quyết hồn đạo khí giám thị này, nếu không cũng không có biện pháp nào cả. Mặc dù biết rõ bị giám thị, nhưng cũng không có năng lực đem nó phá hủy. Đây chính là do thực lực không đủ.

Hoắc Vũ Hạo tự nhận là mình làm đã không tệ, trong thời gian ngắn như vậy có thể ngăn trở Bạch Hổ Công Tước tiến về trước. Nhưng hiển nhiên, địch nhân cũng chuẩn bị vô cùng sung túc. Ngay khi phát hiện không đúng thì lập tức bắt đầu công kích từ xa. Hiện tại sắp được thấy phòng ngự của đế quốc Tinh La có thể đưa đến bao nhiêu tác dụng.

Tại bất luận quân sự trọng địa của bất kỳ quốc gia nào, bầu trời luôn luôn là cấm khu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi lúc trước từng vì đó mà gặp phải phiền phức ở đế quốc Thiên Hồn. Mà ở Minh Đấu sơn mạch, cấm khu bầu trời hiển nhiên càng thêm sâm nghiêm.

Sau khi toàn bộ mười ánh sáng màu lục có hình hồ lô xuất hiện, từng mảng lớn chùm sáng màu đỏ lập tức bắt đầu chen chúc ra từ các dãy núi xung quanh, hướng về phía lục quang tên bầu trời mà nghênh đón. Đây đều Hồn Đạo Pháo đất đối không.

Không khó để chế tác loại Hồn Đạo Pháo này, mấu chốt là nó có thể tích lớn, đối với kim loại hiếm tiêu hao cũng lớn, tiêu hao hồn lực khi sử dụng cũng đồng dạng to lớn.

Mắt thấy tốc độ phản ứng của đế quốc Tinh La coi như không tệ, Hoắc Vũ Hạo cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, mảng lớn chùm sáng màu đỏ lập tức chặn đánh toàn bộ ánh sáng lục sắc hồ lô. Ngay tại thời điểm song phương sắp va chạm, đột nhiên, ánh sáng lục sắc hồ lô vậy mà tách ra. Bộ dáng nửa quả hồ lo phía trên tách ra khỏi phần dưới, đột nhiên gia tốc vọt tới trước. Khi chùm sáng màu đỏ bay đến nơi, chỉ thấy ánh sáng lục sắc phía sau dừng lại một chút trên không trung.

Biến hóa trên bầu trời nhanh bực nào, nếu như không phải Hoắc Vũ Hạo sử dụng Linh Mâu, cộng thêm Tử Cực Ma Đồng thì tuyệt đối thấy không rõ.

Chỉ nghe từng đợt âm thanh đinh tai nhức óc vang lên trong không trung, kéo ra từng tia sáng chiếu rọi cả không trung.

Chặn đường thành công?

Trong đầu những tên Bạch Hổ Thân Vệ ở phía dưới vừa hiện lên suy nghĩ này, nhưng sau đó lập tức tan vỡ. Từng đoàn lục quang biến thành hình mũi khoan như thiểm điện từ trên trời rơi xuống, mục tiêu chính là phương hướng của Bạch Hổ Công Tước.

Không tốt!

Hoắc Vũ Hạo trong lòng thầm kêu một tiếng, hắn hiện tại đã không lo được mất, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng lập tức mở ra đến cực hạn, bay thẳng vào đầu Bạch Hổ Công Tước.

Mà lúc này bởi vì tinh thần của Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo cũng chú ý biến hóa trên không trung, bất ngờ không đề phòng, lập tức bị tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo thành công xâm nhập.

Không đợi hắn khiếp sợ mà dùng tinh thần lực của bản thân chống cự, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng đã mang cho hắn một sự chấn kinh thần kỳ.

Tất cả trên lục quang trên bầu trời đều bị số liệu hóa, thời gian rơi xuống cần bao lâu, điểm rơi là vị trí nào, từng đợt thông tin xuất hiện ở trong đầu hắn.

Bạch Hổ Công Tước lão luyện đến thế nào, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy thân hình cao lớn của hắn bỗng nhiên bành trướng mấy phần, một đầu tóc ngắn đã biến thành bộ dáng trắng đen xen kẽ, trên da thịt hiện lên hổ văn. Hai vàng, hai tím, năm đen, chín cái hồn hoàn cứ thế bay lên, hóa thành từng vòng ánh sáng chói mắt. Trong đó, hồn hoàn thứ tư bắt đầu lóe sáng, từng khỏa quang đoàn hình đầu hổ trắng loáng như ngọc nhanh chóng thành hình trên đỉnh đầu hắn. Ngay sau đó, từng đạo quang đoàn kéo theo một đuôi lửa màu trắng lóa mắt nghênh đón từng đạo lục quang trên không trung.

Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm…

Tiếng oanh minh kịch liệt liên tiếp vang lên, chiếu sáng toàn bộ đường núi.

Bạch Hổ Công Tước vừa đem Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ bắn ngược lên, hơn nữa chặn đường cực kỳ tinh chuẩn, làm người ta nhìn vào mà than thở. Phải biết, tốc độ lục quang rơi xuống gia tốc nhanh như điện quang hỏa thạch, trong thời gian ngắn như vậy, nếu như không có Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo trợ giúp, Bạch Hổ Công Tước cũng không thể hoàn toàn chặn được.

Ngay lúc tất cả mọi người nghĩ nguy cơ đã tạm thời giải trừ, Bạch Hổ Công Tước có thể tiếp tục trở về quân doanh. Bỗng nhiên, phía trước Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo ước chừng ba trăm mét, đột nhiên lóe lên ánh sáng màu nâu nhạt.

Thời điểm ánh sáng màu nâu nhạt mới xuất hiện chỉ có đường kính chừng mười thước, nhưng sau đó lập tức lan tràn ra, bao trùm đường kính trăm mét, đem sơn đạo cùng vách núi xung quanh đều bao trùm lại.

Đây là……

Đồng tử của Hoắc Vũ Hạo kịch liệt co rút, thứ có thể giấu diếm được Tinh Thần Tham Trắc của hắn, trực tiếp ảnh hưởng đến sơn đạo, đây không phải là hồn kỹ của hồn sư, mà vẫn như cũ là hồn đạo khí, hơn nữa, là kiện hồn đạo khí mạnh nhất mà hắn từng gặp phải trong chiến đấu! Bởi vì, để có thể giấu diếm được Tinh Thần Tham Trắc, đồng thời hiệu quả ẩn hình, thì kiện hồn đạo khí nay ít nhất cũng là cấp tám.