Chương 836: Tân binh Đường Đông (1)

Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngưu Thiên và Thái Thản đều không gặp hắn, chỉ để đệ tử Hạo Thiên Tông tiễn hắn khỏi Hạo Thiên Bảo.

Hoắc Vũ Hạo đi ra Hạo Thiên Bảo, nhìn vào đại môn đang đóng lại, hít sâu một hơi, âm thầm thề thốt trong lòng, thời điểm lần sau lại đến, bản thân nhất định phải có được thực lực Phong Hào Đấu La. Tốt nhất là có thể mang theo Đông Nhi đồng thời trở về.

Nhón mũi chân, hắn lập tức từ trên Hạo Thiên Phong nhảy xuống, mũi chân không ngừng mượn lực trên vách đá, dùng tốc độ nhanh nhất hướng dưới núi. Sau khi xông vào khu vực mây mù, hồn đạo khí phi hành sau lưng mở ra, thôi động hồn lực, hóa thành một đạo ánh sáng hướng về phương xa mà đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hạo Thiên Bảo.

Ngưu Thiên và Thái Thản đứng trước cửa sổ gian phòng cao nhất, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo rời đi, thần sắc trên mặt hai người không giống nhau.

Sắc mặt Thái Thản có chút buồn bực, hiển nhiên đối với trận chiến trước đó còn có chút canh cánh trong lòng, lẩm bẩm:

– Tiểu tử này cũng thật không dễ sống a! Bất quá, tâm chí của hắn tựa hồ so với trước kia càng kiên nghị hơn.

Ngưu Thiên khắp khuôn mặt là thưởng thức:

– Đúng vậy! Ở vào tuổi của hắn, có thể làm được một bước này đã rất không dễ dàng. Hi vọng hắn có thể mau chóng đạt tới yêu cầu của gia hỏa đó đi. Thật lòng mà nói, ta cũng không đành lòng nhìn đứa nhỏ này bị hành hạ như thế. Đông Nhi, a không, Tiểu Phượng Hoàng của chúng ta, không biết lúc này đang làm gì. Ta thật muốn cầu nguyện bọn hắn có thể gặp nhau.

Thái Thản lên tiếng:

– Gia hỏa đó thật sự quá nhẫn tâm, tra tấn người quả thực là rất có thủ đoạn. Bất quá, đại ca cảm thấy chuyện này muội tử có biết không?

Ngưu Thiên cười hắc hắc, lên tiếng:

– Hắn dám nói cho muội tử mới là lạ. Bất quá, ta cũng có thể lý giải tâm tình của hắn, làm một nam nhân, nữ nhi thương yêu nhất của bản thân muốn bị một tên nam nhân khác cướp đi, tâm tình cũng sẽ không quá tốt.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hoắc Vũ Hạo rời khỏi Hạo Thiên Tông, cũng không đi về hướng học viện Sử Lai Khắc. Lúc này, cảm xúc của hắn đang bành trướng. Không chỉ là bởi vì đạt được tin tốt Đông Nhi khôi phục, đồng thời cũng bởi vì sự tình hắn sắp làm.

Bởi vì nguyên nhân thân thể lúc trước, mỗi một canh giờ phi hành, hắn lập tức hạ xuống nghỉ ngơi một chút. Thời điểm màn đêm buông xuống, tìm một cái khách sạn trong tòa thành nhỏ ở một đêm. Sáng sớm hôm sau lại tiếp tục đi đường.

Lại dùng hai canh giờ thời gian, hắn rốt cục ra khỏi cảnh nội đế quốc Thiên Hồn, tiến vào phạm vi đế quốc Tinh La. Hướng thẳng đến thủ đô của đế quốc Tinh La, Thành Tinh La mà đi.

Thời điểm mặt trời đứng bóng đã thấy được Thành Tinh La, Hoắc Vũ Hạo cũng giảm xuống tốc độ của mình, từ trên trời giáng xuống, rơi đến trên mặt đất.

Thành Tinh La chính là thủ đô, phòng ngự đối không tự nhiên là cực kỳ sâm nghiêm, trong phạm vi khoảng cách thành Tinh La năm mươi cây số, tùy thời có khả năng bởi vì phi hành mà gặp phải phiền phức. Cho nên Hoắc Vũ Hạo sớm hạ xuống, hơn nữa, mục tiêu của hắn cũng không phải muốn đi Thành Tinh La.

Tìm một chỗ người ở thưa thớt yên tĩnh, Hoắc Vũ Hạo bỏ đi hồn đạo khí phi hành, đem đồ vật tương đối bắt mắt trên người mình đều thu vào trữ vật giới chỉ, đồng thời quay lại chiếc nhẫn, khiến mặt nhẫn Ngọc Bích Tinh Quang hướng vào phía trong, cứ như vậy, trừ phi hắn giang hai tay cho người khác thấy, nếu không là không có cách nào nhìn thấy bảo vật lóa mắt này.

Hoắc Vũ Hạo cởi xuống đồng phục học viện Sử Lai Khắc trên người, thay đổi một thân áo vải, sau đó lại lấy ra một loạt bình bình lọ lọ.

Dịch dung cải trang vốn chính là một phần trong kế hoạch huấn luyện Cực Hạn Đan Binh của hắn, hiện tại dùng mặc dù có chút không quen, nhưng trình độ vẫn còn.

Chỉ một lát sau, Hoắc Vũ Hạo đã đem bản thân hoá trang thành một thiếu niên nhìn qua hết sức bình thường. Gương mặt tầm thường chất phác, bộ dáng hơn hai mươi tuổi. Thuộc về loại đặt trong đống người rất khó phân biệt ra.

Sau khi dùng tấm gương soi lấy hoá trang của bản thân, Hoắc Vũ Hạo rất là hài lòng nhẹ gật đầu, lúc này mới bước nhanh chân, đi về hướng Thành Tinh La. Nhưng mà, mục đích của hắn, lại cũng không phải Thành Tinh La.

Bởi vì cũng không sử dụng hồn lực, cho nên tốc độ cũng không tính quá nhanh, ước chừng sau nửa canh giờ, một phiến kiến trúc đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Nhìn thấy khu kiến trúc này, Hoắc Vũ Hạo lập tức dừng bước lại, hai tay chậm rãi nắm lại, mím bờ môi thật chặt.

Đây là nơi nào? Đây đã từng là nhà của hắn a! Phủ đệ Bạch Hổ Công Tước. Địa phương hắn thề muốn trở về vì mẫu thân báo thù. Từ khi mẫu thân qua đời, nơi này cũng liền không còn là nhà của hắn, mà là nơi cừu nhân của hắn sinh hoạt.

Trong đầu nhanh chóng hiện ra hình dáng Bạch Hổ Công Tước, Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân. Nội tâm cừu hận nguyên bản đã bị đè nén của Hoắc Vũ Hạo lập tức như là núi lửa phun trào.

– Mẫu thân, con đã trở về. Con mặc dù còn chưa đủ mạnh mẽ, nhưng tương lai không lâu, con nhất định sẽ vì người báo thù rửa hận.

Một lần nữa cất bước, Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng đi về phía phủ đệ Bạch Hổ Công Tước. Hắn đương nhiên sẽ không tiến nhập Bạch Hổ Công Tước Phủ, mà đi về hướng một phiến tiểu sơn cạnh bên. Đây là một trong những khu vực đồi núi không nhiều xung quanh Bạch Hổ Công Tước Phủ.

Đây là địa phương hắn từ nhỏ sinh trưởng, dù đã có rất nhiều năm không trở về, vẫn như cũ hết sức quen thuộc.

Rất nhanh, hắn đã tìm được địa phương mình muốn tìm

Xa xa, một tòa mộ bia cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của hắn, mộ bia cao chừng hơn hai mét, vô cùng rộng lớn, xung quanh dùng đá hoa cương sửa chữa vô cùng tinh mỹ. Mặt trên còn có một ít điêu khắc Thụy Thú cũng dùng đá hoa cương sửa chữa mà thành.

Nhìn vào mộ bia, tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo lập tức ẩm ướt, nhanh chóng xông lên mấy bước, chữ viết trên bia mộ rõ ràng hiện ra trước mắt hắn.

Ái thê Hoắc Vân chi mộ.

Người viết, Đái Hạo.

Đúng vậy, đây chính là phần mộ của mẫu thân Hoắc Vũ Hạo, nhưng lại cùng với phần mộ trước khi hắn rời đi hoàn toàn khác nhau.

Lúc trước, hắn tuổi nhỏ, căn bản không có năng lực đại táng cho mẫu thân. Chỉ có một mộ bia bằng gỗ do hắn tự tay điêu khắc ra, còn có một phôi đất vàng.

Mà lúc này, phần mộ lại được một lần nữa sửa chữa qua, mặc dù vẫn như cũ còn ở địa phương lúc đầu, nhưng nhìn qua cũng đã hoàn toàn khác biệt.

Hắn đã từng tới, còn một lần nữa sửa chữa phần mộ cho mẫu thân. Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo thoáng có chút ngây người, từ từ ngã quỵ trước mộ bia mẫu thân, nội tâm vốn sôi trào cừu hận không tự chủ giảm bớt mấy phần. Nhưng nước mắt nhưng cũng không khống chế được trào ra ngoài, quỳ trước mộ bia mẫu thân, khóc rống nghẹn ngào.

– Mẫu thân, mẫu thân, con trở về, con đến thăm người.

Rời khỏi nhiều năm như vậy, đây cũng là lần thứ nhất Hoắc Vũ Hạo trở về bái tế mẫu thân, trong lòng hắn tràn đầy áy náy.

Những năm gần đây, hắn vì trở nên cường đại, mất ăn mất ngủ, cơ hồ chưa từng nghỉ ngơi. Hắn thậm chí không dám suy nghĩ về mẹ của mình, bởi vì hắn sợ bản thân nhịn không được sẽ kích động đi báo thù.

Từ lúc rời khỏi đến bây giờ đã qua hơn tám năm thời gian. Hơn tám năm, hắn cũng từ hài đồng nhỏ yếu lúc trước, biến thành cường giả Hồn Thánh vũ hồn song sinh hiện tại. Hết thảy đều trở nên khác biệt, hắn rốt cục có dũng khí trở về bái tế mẫu thân.

Tâm nguyện lớn nhất của hắn là có thể vì mẫu thân báo thù, khiến Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo quỳ rạp trước phần mộ mẫu thân sám hối.

Mộ của mẫu thân được xây lại, Đái Hạo vì người một lần nữa xây dựng mộ bia, đồng thời với xưng hô thê tử. Chuyện này một mực là thứ mẫu thân hy vọng có được nhất!

Nhưng mà, nguyên nhân vì sao lúc trước, nhiều năm qua, hắn vẫn luôn không làm như vậy? Một mực không đến thăm mẹ con chúng ta, để người đột tử.

Đối với mẫu thân tưởng niệm, nội tâm bi thương không ngừng tuôn ra, hóa thành nước mắt, vẩy vào trước mộ bia.

Trải qua mấy ngày nay, nội tâm của hắn phải thừa nhận áp lực, đối với Đông Nhi tưởng niệm, đối với Thu Nhi áy náy, phảng phất đều được phát tiết trong tiếng khóc rống này. Nước mắt không cầm được chảy xuôi.

Không biết từ lúc nào, Hoắc Vũ Hạo đã phủ phục trước mộ bia mẫu thân ngủ thiếp đi. Một giấc này, hắn ngủ hết sức an tâm.

Hắn có giấc mơ, mơ tới mẫu thân trở về, Bạch Hổ Công Tước ôm lấy eo mẫu thân, trên mặt mỉm cười ôn hòa, hô hoán tên của hắn. Mà trên mặt mẫu thân thì tràn đầy sắc thái hạnh phúc, rúc vào trong ngực Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo.

Đáng tiếc, chuyện này dù sao chỉ là giấc mộng. Khi Hoắc Vũ Hạo từ trong mộng tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau. Quần áo trên người tràn đầy sương mai, nhưng hắn lại cảm thấy u buồn trong lồng ngực tựa hồ theo trận khóc rống quét sạch sành sanh.

Một lần nữa quỳ rạp xuống mẫu thân trước mộ bia, trịnh trọng dập đầu chín cái.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

– Mẫu thân, người yên tâm. Thù của người, nhi tử thủy chung nhớ kỹ. Con muốn hướng người chứng minh, con của người mạnh hơn hắn. Sự tình hắn có thể làm được, con cũng đều có thể làm được. Một ngày nào đó, con sẽ danh chính ngôn thuận trở về, trở lại Bạch Hổ Công Tước Phủ, đem tất cả bọn hắn đều chà đạp dưới chân, những ai đã tổn thương qua người, con sẽ để cho bọn hắn hoàn lại gấp mười lần, gấp trăm lần. Con muốn để Bạch Hổ Công Tước tự mình nghênh đón người trở về Bạch Hổ Công Tước Phủ, thừa nhận ngài là chính thê của hắn, đồng thời quỳ gối trước linh tiền của người sám hối.

Nói xong lời này, Hoắc Vũ Hạo lấy ra tế phẩm đã sớm chuẩn bị xong, từng cái bày ra trước mộ mẫu thân, lại dập đầu mấy cái, lúc này mới đứng lên, không nỡ lòng tiếp tục nhìn mộ bia mẫu thân. Đưa tay lau nước mắt trên mặt, ánh mắt của hắn một lần nữa trở nên kiên nghị, sải bước hướng về phương xa mà đi.

Lúc này cũng không đi đến Thành Tinh La, mà đi về hướng phương tây tăng tốc bước chân. Sau khi chạy ra khoảng cách nhất định, hắn mới một lần nữa phóng ra phi hành hồn đạo khí của bản thân bay đi.

Một lúc lâu sau, hắn ngừng lại trong một tòa thành thị cỡ trung, dùng ba mươi kim hồn tệ, một lần nữa làm một bộ thủ tục thân phận cho mình. Tùy tiện ăn chút gì đó, mới lần nữa lên đường.

Ngự Minh Thành, tọa lạc ở góc tây bắc đế quốc Tinh La, cách Minh Đấu Sơn Mạch chỉ có không đến một trăm cây số. Cách biên cảnh đế quốc Thiên Hồn cũng chỉ không đến năm trăm cây số mà thôi. Chính là cứ điểm trọng yếu của đế quốc Tinh La chống cự đế quốc Nhật Nguyệt. Là một trong những thành thị tiếp tế trọng yếu nhất cho đại doanh phía trước.

Ở chỗ này, trú đóng binh lực hai cái quân đoàn dự bị.

Nhân số của quân đoàn dự bị so với quân chính quy còn nhiều hơn năm mươi phần trăm, so với quân chính quy cũng phải trải qua thao luyện nghiêm ngặt.

Một khi quân chính quy tiền tuyến có tổn thất, liền cần từ quân dự bị nơi này điều khiển nhân mã, tiến hành bổ sung.