Chương 700: Đông Nhi, không nên chết! (1)

Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đúng lúc này, lại có thêm hai tia kim quang sáng lên. Hoắc Vũ Hạo vội vàng nhìn chăm chú vào nó.

– A!

Hai tiếng thét cơ hồ đồng thời vang lên, bọn hắn tựa hồ trực tiếp từ không trung rơi xuống, nện vào mặt đất. Hai người cũng đang ôm nhau, chỉ bất quá sau khi rơi xuống đất, lập tức biến thành hồ lô lăn tròn, nhìn qua quả thực là có chút chật vật.

Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại thất vọng, bởi vì hai người vừa trở về cũng không phải là đối tượng hắn đang chờ đợi. Không phải Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi, mà là Ninh Thiên cùng Vu Phong.

Ninh Thiên và Vu Phong đều kịch liệt thở hổn hển, một hồi sau mới bớt đau, khi bọn hắn thấy những người xung quanh dùng ánh mắt chăm chú nhìn lại, hai người không khỏi đồng thời reo hò lên tiếng.

– Không chết!

– Chúng ta không chết.

Vừa hoan hô, hai người lại không khỏi ôm nhau thật chặt, xem ra cả hai đều cực kỳ vui sướng.

Tám người, trong toàn bộ mười ba người đã có tám người trở về. Năm người còn lại thì sao?

Trong lúc Hoắc Vũ Hạo đang lan man suy nghĩ, lại có ba đạo kim quang lần lượt sáng lên. Thân ảnh hiện ra đầu tiên chính là Bối Bối, dáng vẻ của Bối Bối giống như có chút ngây người, ánh mắt ngưng kết, tựa hồ tại cố gắng nhớ lại thứ gì.

Khiến Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc chính là, đại sư tỷ luôn luôn quan tâm hắn nhất, khi nhìn đến hắn, trong mắt lại toát ra mấy phần nghi hoặc, trong ánh mắt còn có cảm giác xa lạ, giống như cho tới bây giờ cũng không nhận ra hắn.

Hai bóng người khác đồng thời xuất hiện cùng với Bối Bối, vẫn như cũ không phải là Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi, mà là Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu.

Bộ dáng xuất hiện của bọn hắn cũng có chút quái dị, Tiêu Tiêu lại trực tiếp ngồi trên bờ vai rộng lớn của Hòa Thái Đầu, hai cẳng chân thon dài đu đưa, trên gương mặt xinh đẹp cười nói tự nhiên, tay trái ôm cổ Hòa Thái Đầu, gương mặt hiện vẻ ngọt ngào.

Bọn hắn đều trở về, tất cả mọi người không có việc gì. Nhưng mà, Đông Nhi, Đông Nhi của ta thì sao? Còn có Thu Nhi nữa?

Hoắc Vũ Hạo không khỏi siết chặt nắm đấm, hắn rốt cục có chút nóng nảy. Đông Nhi và Thu Nhi vì cái gì vẫn chưa về? Các nàng đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Không, sẽ không. Các nàng nhất định sẽ không xảy ra vấn đề. Các nàng đều rất ưu tú, bất luận cục diện gì thì các nàng đều hẳn có thể đủ sức ứng đối mới đúng a!

Tâm tình của Hoắc Vũ Hạo không tự chủ mà quan tâm quá hóa loạn. Ngay lúc này, một vệt ánh sáng ảnh đột nhiên sáng lên, nhưng mà, lần này không có ai trở về, mà là một màn sáng kỳ dị xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Màn sáng từ hư ảo trở nên rõ ràng, một tòa Băng Phong Tuyệt Địa dần hiện ra.

– Đông Nhi, Thu Nhi!

Hoắc Vũ Hạo liếc mắt liền thấy được Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi ngồi trên đỉnh Băng Phong Tuyệt Địa.

Những người khác ngoại trừ Chu Lộ còn đang hôn mê đều bị màn sáng đột nhiên xuất hiện hấp dẫn ánh mắt.

Bối Bối lúc này cũng đã từ trạng thái đờ đẫn tỉnh táo lại, vội vàng đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, ngồi xổm xuống, ôm bờ vai của hắn.

– Tiểu sư đệ, không cần lo lắng, các nàng không có việc gì.

Hoắc Vũ Hạo không mở miệng, tinh thần của hắn mặc dù cứng cỏi, nhưng mà người hắn yêu nhất có thể xảy ra chuyện, hắn lại có thể nào bình tĩnh? Đây chính là quan tâm quá hóa loạn a!

Âm thanh từ màn sáng truyền đến. Thời điểm Hoắc Vũ Hạo nghe được thanh âm bình thản nói Đông Nhi và Thu Nhi cũng chỉ có một người có thể sống sót, quả đấm của hắn lập tức siết chặt hơn, nếu như không phải Bối Bối đang ôm bờ vai của hắn thật chặt, chắc chắn hắn đã liều lĩnh xông lên.

– Tỉnh táo, Vũ Hạo. Nhất định phải tỉnh táo. Trước tiên tiếp tục quan sát. Địa phương quỷ quái này cho chúng ta thấy chuyện này nhất định là có mục đích.

Hoắc Vũ Hạo dùng sức hít sâu một hơi, hắn biết đại sư huynh nói đúng, ở thời điểm này, kích động không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Âm thanh của Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi truyền đến không sót một lời, nghe các nàng nói chuyện với nhau, sắc mặt của mỗi người ở đây đều trở nên có chút quái dị.

Mặc dù rất nhiều người đều biết Vương Thu Nhi và Hoắc Vũ Hạo hẳn là có chút không minh bạch, nhưng cũng không nghĩ tới tình cảm của nàng đối với Hoắc Vũ Hạo vậy mà đến trình độ như vậy. Thậm chí ngay cả Vương Đông Nhi tựa hồ cũng có chút công nhận nàng.

Trong quang ảnh hiện lên hai nữ nói chuyện với nhau. . .

– Yêu là ích kỷ, là chiếm hữu. Sinh mệnh trước kia của hắn đã vì ngươi mà chết, mà sinh mệnh hiện tại của hắn là ta dùng tâm huyết hái xuống Tương Tư Đoạn Trường Hồng, hắn nên thuộc về ta, phải là của ta. Ta yêu hắn, ta thật sự yêu hắn.

– Thu Nhi, cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi để cho Vũ Hạo sống sót. Nếu như không có ngươi, hắn đã vì ta mà chết. Ta có thể cảm nhận được tình yêu của ngươi đối với hắn, ngươi yêu hắn, một tình yêu chân thật. Nhưng mà, trong tim ta, cũng đồng dạng chảy xuôi huyết dịch nóng bỏng của hắn.

– Ngươi nói đúng, hoặc là nói Càn Khôn Vấn Tình Cốc làm cũng rất đúng. Giữa chúng ta, vốn hẳn là chỉ có một người có thể cùng với hắn ở một chỗ. Bất luận ai thua ai thắng, ta tin tưởng, bất luận là ngươi hay là ta, vẫn sẽ vẫn như cũ đối xử tốt với hắn, thật lòng yêu hắn. Thu Nhi, ta chỉ có một cái yêu cầu, nếu như ngươi thắng, nếu như ngươi có thể thì hãy biến thành bộ dáng của ta tiếp tục yêu hắn đi. Ta không muốn hắn vì cái chết của ta mà thương tâm, ngươi có thể làm được không?

– Biến hóa của ta, chính là chung cực biến thân, chỉ có thể dùng một lần, huống chi, ngươi chính là ngươi, ta chính là ta. Ngươi là Vương Đông Nhi, ta là Vương Thu Nhi. Ta muốn người hắn yêu chính là ta.

– Vậy thì, nếu như ta chết rồi. Ngươi đừng nói cho hắn tại sao ta chết, chỉ để hắn nghĩ ta mất tích là được. Như thế thì trong lòng hắn ít nhất còn có một phần ký thác. Mà trong cuộc sống tương lai, ngươi yêu hắn thật tốt, để tình yêu của hắn dần chuyển dời trên người ngươi.

– Ngươi nói những lời nhảm nhí này làm gì? Muốn động dao động quyết tâm của ta sao? Ngươi nằm mơ đi!

Nghe các nàng đối thoại, tất cả mọi người ngây dại. Dáng vẻ của Vương Thu Nhi lại là biến hóa phỏng theo Vương Đông Nhi? Vậy nàng là ai? Cái gì là chung cực biến hóa? Nàng lại có thể biến hóa hình người? Thậm chí ngay cả Huyền lão tu vi tiếp cận Cực Hạn Đấu La đều không thể phát hiện biến hóa này? Chuyện này, cuối cùng là sao?

Sự chú ý của Hoắc Vũ Hạo và tất cả mọi người không giống nhau, khi hắn nghe được Vương Đông Nhi nói “Ta chỉ có một yêu cầu. nếu như ngươi thắng, nếu như ngươi có thể thì hãy biến thành bộ dáng của ta tiếp tục yêu hắn đi. Ta không muốn hắn vì cái chết của ta mà thương tâm, ngươi có thể làm được không?” nghe được câu nói này, con mắt của hắn lập tức liền đỏ lên.

– Đông Nhi!

Hắn cao giọng kêu to, nhưng mà căn bản không cách nào truyền vào bên trong quang ảnh.

Huyết quang bắn ra, Hoàng Kim Long Thương của Vương Thu Nhi đâm vào cánh tay của Vương Đông Nhi, Vương Đông Nhi lại thờ ơ lạnh nhạt.

Hoắc Vũ Hạo thống khổ nhắm hai mắt lại. Vào giờ phút này, hắn vậy mà không dám nhìn nữa.

Đông Nhi là người yêu của hắn, là người hắn yêu nhất. Nhưng mà, Thu Nhi thì sao? Thu Nhi vừa mới nói, là nàng đã trao cho hắn sinh mệnh hiện tại, nếu như không phải nàng, hắn sớm đã chết ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Hắn nên hận Thu Nhi động thủ với Đông Nhi sao? Hắn không có cách nào hận, lúc này, hắn chẳng qua cảm thấy tất cả sai lầm đều ở bản thân. Là hắn không xử lý tốt mối quan hệ giữa Thu Nhi và Đông Nhi, mới có thể tạo thành bi kịch trước mắt.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bất luận là ai trong các nàng bị thương tổn, đều là điều mình không nguyện ý nhìn thấy a!

Tiếng nổ kịch liệt không ngừng truyền đến, móng tay của Hoắc Vũ Hạo cũng đã đâm thật sâu vào lòng bàn tay của mình, vào giờ phút này, hắn tâm loạn như ma.

– Vũ Hạo, mau nhìn.

Bối Bối lay động kịch liệt khiến Hoắc Vũ Hạo một lần nữa mở hai mắt ra. Hắn hoảng hốt nhìn thấy, trên bầu trời Băng Phong Tuyệt Địa hiện lên một màn sáng khác. Trong màn sáng là bóng dáng của bản thân, còn có lam kim sắc thân ảnh.

Chuyện này, chuyện này không phải là bộ dáng vừa rồi bản thân và hắn động thủ lần cuối sao?

Thu Nhi, Đông Nhi thì sao? Các nàng đã dừng tay, hơn nữa tựa hồ bị một cỗ lực lượng áp chế trên Băng Phong Tuyệt Địa. Ánh mắt của các nàng hiện lên vẻ lo lắng, nhất định là vì ta.

Bên trong quang ảnh, lam kim sắc thân ảnh đang từng bước một đi về phía thân thể bản thân đang ngã trên mặt đất, trong tay hắn nhiều ra một thanh Tam Xoa Kích tỏa ra kim quang chói mắt.

– Không nên!

Trong quang ảnh, Vương Thu Nhi và Vương Đông Nhi trăm miệng một lời hô lên. Trong mắt các nàng gần như đồng thời hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Đúng lúc này, quang ảnh dừng lại, thanh âm bình thản rốt cục lại một lần nữa xuất hiện.

– Các ngươi do dự quyết đấu, đã như vậy, liền để các ngươi đổi một loại phương thức khác tiến hành lựa chọn. Hoắc Vũ Hạo hiện tại đã cận kề cái chết, các ngươi ai nguyện ý vì hắn mà chết, thì hắn có thể sống sót. Nhưng mà, các ngươi nhớ kỹ, nếu như ai vì hắn mà chết, vậy hắn liền rất có thể sẽ cùng một người khác ở chung một chỗ. Nói cách khác, bất kỳ người nào chết đều có thể cứu sống hắn, nhưng cũng tương đương với thành toàn tình địch ở cùng hắn. Các ngươi chỉ có ba giây thời gian quyết định.

Nhìn đến đây, Hoắc Vũ Hạo nhịn không được gào thét:

– Chết tiệt! Không thể như thế, không thể như thế. Ta chết, để cho ta chết!

Hắn liều mạng giãy dụa từ trong tay Bối Bối tránh ra, cố gắng bò về phía quang ảnh. Nhưng ngay lúc này, quang ảnh lại đột nhiên tán loạn, hóa thành từng điểm ánh sáng, tiêu tán trên không trung, chỉ còn lại một chùm sáng thô to từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên mặt đất cách hắn không xa.

Hoắc Vũ Hạo trừng lớn con mắt, muốn nhìn rõ ràng bên trong quang ảnh. Rốt cục, hắn thấy được bên trong quang ảnh hiện lên hai bóng người.

Đúng vậy, là hai bóng người!

Nhưng mà, các nàng lại không phải đang đứng song song. Mà là trong tay một người lại đang ôm lấy người còn lại. Người có mái tóc dài bồng bềnh xõa sau lưng chính là Vương Thu Nhi, mà người trầm tĩnh nằm ngang trên tay nàng, còn không phải là Vương Đông Nhi sao?

Hoắc Vũ Hạo ngốc trệ, tại thời khắc này, ánh mắt của hắn đã hoàn toàn cứng lại. Hắn trừng lớn con mắt, không dám tin tưởng nhìn vào một màn trước mắt. Ngay sau đó, hai tay của hắn lập tức liều mạng chèo chống thân thể của bản thân, dùng cánh tay bò đến dưới chân Vương Thu Nhi.

– Đông Nhi, Đông Nhi. Đông Nhi! Ngươi sao vậy? Đông Nhi!