Chương 807: Thuyết phục Thần Thú (1)

Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đế Thiên nhìn vào ánh mắt khẩn thiết của Hoắc Vũ Hạo, chậm rãi nhẹ gật đầu, Long trảo đang nắm Hoắc Vũ Hạo thả lỏng mấy phần, đồng thời cũng thu liễm uy áp nhằm vào hắn.

Toàn thân Hoắc Vũ Hạo buông lỏng một cái, mặc dù có mở đầu tốt, nhưng tâm tình hắn ngược lại nửa điểm cũng không dám buông lỏng. Hắn biết rõ, chỉ cần hơi bất cẩn một chút, vị Thần Thú này vẫn như cũ tùy thời đều có thể bộc phát.

Phía dưới cũng hoàn toàn yên tĩnh, Huyền lão, Mục lão, các cường giả của Sử Lai Khắc, đều khẩn trương nhìn chăm chú giữa không trung. Đế Thiên đột nhiên trầm mặc làm bọn hắn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng ít ra hắn còn không giết chết Hoắc Vũ Hạo, cũng không có làm thêm gì khác.

Bản Thể Đấu La Độc Bất Tử đã bò dậy, sắc mặt của lão rất khó coi. Lão cũng không nghĩ tới, Thần Thú thế mà lại cường đại đến trình độ như vậy. Toàn lực bạo phát làm bản thân lão đều có chút cảm giác không thể ngăn cản.

Các lão sư của học viện Sử Lai Khắc đang nhanh chóng kêu gọi học viên, quân vệ thành minh tưởng, nghỉ ngơi. Ai cũng không biết tiếp sau đó sẽ như thế nào, nhưng mỗi một phần hồn lực khôi phục, Sử Lai Khắc lập tức nhiều hơn một phần hi vọng.

Một đạo bạch quang từ trong Vận Mệnh Nhãn trên trán Hoắc Vũ Hạo sáng lên, ngay sau đó, một thân ảnh thanh tú lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn.

Đạo thân ảnh này là một thiếu nữ nhìn qua mười bốn, mười lăm tuổi, một thân váy dài màu trắng không nhiễm trần thế, trong đôi mắt màu lam đậm giống như tinh linh lóe ra vô tận hàn ý. Nhưng ở trong hai tròng mắt của nàng, lại thiếu đi một phần linh động.

– Đây là. . .

Cho dù Thần Thú có kiến thức rộng rãi, bỗng nhiên nhìn thấy Tuyết Nữ xuất hiện, cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ. Dù sao, nàng chính là từ trong mắt của Hoắc Vũ Hạo thả ra a! Hơn nữa với kiến thức của hắn tự nhiên nhìn ra được, đây cũng không phải là hồn kỹ gì cả.

Vũ hồn trên thân mình Hoắc Vũ Hạo cũng đã biến đổi, một đỏ, bốn cam, tổng cộng năm vòng hồn hoàn từ từ bay lên.

Nhìn vào màu sắc hồn hoàn không giống bình thường, lại nhìn vào Tuyết Nữ trước mặt, trong tròng mắt màu vàng của Đế Thiên cũng không nhịn được toát ra một tia mờ mịt.

– Ta là một tên hồn sư không giống bình thường. Ta có được vũ hồn song sinh, đây là vũ hồn thứ hai của ta, vũ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt.

Kỳ thật hiện tại Hoắc Vũ Hạo cũng có thể khiến Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm cụ thể hóa xuất hiện, nhưng hắn cũng không làm như vậy. Thời điểm vừa mới đối mặt Đế Thiên, hắn có thể cảm nhận được phần cừu hận sâu sắc của Thiên Mộng Băng Tằm. Cừu hận khắc cốt minh tâm a! Không thể nghi ngờ, nhất định là Thần Thú cầm đầu cưỡng ép thu hoạch tích súc trăm vạn năm của Thiên Mộng Băng Tằm.

Về phần Băng Đế, Hoắc Vũ Hạo đa phần là do muốn ẩn dấu. Mà Băng Đế có thần trí thanh tỉnh, lỡ như biểu lộ ra cái gì khiến Thần Thú hoài nghi, ngược lại sẽ đưa đến hiệu quả trái ngược.

Cảm thụ được trên thân mình Hoắc Vũ Hạo tản ra khí tức Cực Hạn Băng, Đế Thiên nhẹ gật đầu:

– Quả nhiên là khí tức của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, ngươi ngược lại được trời cao chiếu cố có được Cực Hạn Băng. Đây là Băng Thiên Tuyết Nữ? Hồn hoàn của ngươi có thể sinh ra loại hồn kỹ triệu hoán?

Thời điểm hắn nói ra câu nói sau cùng cũng có chút không xác định.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:

– Ngài từ màu sắc hồn hoàn trên người ta có thể nhìn ra được, đây cũng không phải là hồn kỹ đơn giản. Chẳng lẽ, ngài không nhận ra nàng là ai sao?

Ý niệm khẽ động, Tuyết Nữ trước mặt Hoắc Vũ Hạo lập tức di chuyển. Tay phải vừa nhấc, một đạo kiếm khí màu lam đậm bổ ra như thiểm điện, phóng thẳng đến cái trán của Đế Thiên.

Hàn khí lạnh thấu xương phóng tới, kim quang trong mắt Đế Thiên lóe lên, kiếm ảnh vỡ vụn trong không trung, nhưng hàn ý quen thuộc vẫn làm tròng mắt màu vàng của hắn trừng lớn.

– Đây, đây là Tuyết Đế Băng Cực Vô Song? Ngươi, ngươi là Băng Thiên Tuyết Nữ?

Đế Thiên nhìn vào Tuyết Nữ trước mặt, không khỏi kinh hãi kêu lên.

Tuyết Nữ lơ lửng ở đó không nhúc nhích, đối với Đế Thiên chất vấn, nàng đương nhiên sẽ không có bất kỳ phản ứng.

Ánh mắt của Đế Thiên nhanh chóng chuyển dời đến thân mình Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt trở nên sắc bén:

– Chuyện này sao có thể? Băng Thiên Tuyết Nữ vì sao lại ở trên thân thể ngươi? Ngươi cùng nàng có quan hệ như thế nào? Nàng giống như mất đi thần trí?

Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu:

– Tình huống của Tuyết Đế chính là niềm hy vọng của nhân loại chúng ta và hồn thú các ngươi trong tương lai. Ta gặp được nàng, vào lúc. . .

Ngay sau đó, hắn bắt đầu đem khoảng thời gian lúc bản thân gặp được phôi thai Tuyết Đế, đem toàn bộ quá trình Tuyết Đế chuyển hóa làm Hồn Linh đều kỹ càng giảng thuật một lần. Ngay cả sự tồn tại của Y lão đều không giấu diếm. Thậm chí đem Vong Linh Bán Vị Diện của bản thân đều nói ra.

Muốn làm cho Đế Thiên tin tưởng dễ lắm sao? Hoắc Vũ Hạo là hoàn toàn không có cách nào mới phải làm như vậy. Trước đó xuất ra đại quân Vong Linh, Đế Thiên khẳng định có thể cảm giác được, chuyện này không thể nghi ngờ là dẫn chứng tốt nhất cho bản thân. Nếu không có Vong Linh Bán Vị Diện, bằng vào chính mình mới vừa mới đạt tới cấp bậc Hồn Thánh, làm thế nào có khả năng mang đến mười vạn đại quân Vong Linh được đây? Hắn chỉ là che giấu sự tồn tại của Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm mà thôi.

Đế Thiên lẳng lặng nghe Hoắc Vũ Hạo nói qua, tâm tình của hắn thủy chung đều đang kịch liệt dao động. Nhưng mà, hắn che giấu tâm tình của mình rất tốt, Hoắc Vũ Hạo căn bản không có cách thông qua tâm tình hoặc là ánh mắt của hắn phát hiện cái gì. Nhưng Hoắc Vũ Hạo có thể khẳng định được Thần Thú nghe lọt được lời của mình.

– Nhưng mà, ngươi dù sao vẫn thất bại, Tuyết Đế mất đi linh hồn, mất đi thần trí, như lời ngươi nói thì Hồn Linh làm sao có thể xem như thành công đây?

Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói:

– Không sai, ngài nói đúng, ta không thể cam đoan chuyển hóa Hồn Linh nhất định có thể thành công. Nhưng trên thực tế, một loại năng lực mới thì như thế nào khả năng chỉ thông qua một lần thí nghiệm mà thành công nổi đây? Chỉ có thử nghiệm càng nhiều hơn, mới có khả năng hoàn toàn thành công. Nhưng ít ra, ta tìm được một con đường mới. Tuyết Đế trao cho ta bốn cái hồn hoàn. Ít nhất trong số bốn cái hồn hoàn này, ta cũng không săn giết bất luận một con hồn thú nào, hoàn toàn là Tuyết Đế tự nguyện trao cho ta. Hơn nữa, tác dụng của Hồn Linh so với ta trực tiếp có được hồn hoàn càng thêm khổng lồ. Đây chính là lí do ta nói chỉ có lợi ích mới có thể giải quyết vấn đề lợi ích.

– Đồng thời, hồn hoàn do Hồn Linh mang cho hồn sư rất có thể không chỉ một. Nếu như một tên hồn sư có thể thu hoạch được một Hồn Linh, vậy thì bọn hắn căn bản cũng không cần các vị trí hồn hoàn đó, đối với bọn hắn càng có chỗ tốt, ngài nói, bọn hắn có nguyện ý hay không?

– Hơn nữa, những hồn hoàn này thậm chí có thể do hồn thú tự hành khống chế. Đối với hồn sư mà nói, có lẽ sẽ còn yêu cầu hồn hoàn cấp bậc cao hơn, nhưng hồn đạo sư thì sao? Nếu như đối tượng dung hợp Hồn Linh là một vị cao giai hồn thú, đồng thời cùng bản thân hồn sư phù hợp, làm sao lại có ai không nguyện ý thu hoạch được lượng lớn hồn hoàn đây? Những thứ này đều là đề mục chúng ta đang nghiên cứu. Nhưng mà, vẻn vẹn bằng vào lực lượng của nhân loại chúng ta còn không cách nào hoàn thành nghiên cứu này. Nguyên nhân rất đơn giản, chúng ta rất khó tìm đến hồn thú sắp tử vong, đồng thời còn phải làm bọn hắn tin tưởng chúng ta.

– Hồn Linh Tuyết Đế từ một loại ý nghĩa nào đó thất bại, là bởi vì lúc ấy phôi thai Tuyết Đế ở vào một loại tình huống đặc biệt, gần như muốn phát nổ, lúc ấy chúng ta có thể cam đoan không chết đã rất không dễ dàng. Nhưng nếu như là song phương nguyện ý ký kết khế ước, ta có niềm tin rất lớn có thể thành công. Cho nên, ở phương diện nghiên cứu này, chỉ hy vọng có thể có được hồn thú trợ giúp. Nếu như ngài có thể tự mình ra mặt, tìm đến một vài hồn thú ở vào loại trạng thái này, cùng hồn sư chúng ta đạt tới bình cảnh dung hợp. Đối với hồn thú mà nói, ít nhất cũng đạt được sinh mệnh kéo dài. Dù là đi theo hồn sư hay hồn đạo sư chúng ta, nhiều nhất chỉ có thể để chúng nó sống lâu trăm năm, nhưng ít ra bọn hắn có thể dung một loại hình thức khác đi cảm thụ cái thế giới này, để cho sinh mệnh của bản thân kéo dài thêm một đoạn thời gian. Dù sao cũng so với trực tiếp trở về với cát bụi phải tốt hơn a?

– Nếu như toàn bộ nghiên cứu có được xác xuất thành công đủ tốt, trong tương lai, hồn sư có thể lựa chọn nhiều hơn. Mỗi một vị hồn sư thậm chí có thể đợi hồn lực của bản thân tích súc đến một trình độ đầy đủ, lại cùng Hồn Linh dung hợp. Ta thậm chí hi vọng, dưới tình huống Hồn Linh có thể mang cho chúng ta số lượng hồn hoàn đủ nhiều, chúng ta có thể để Hồn Linh chủ động đem hồn hoàn lưu giữ lại, khi hồn sư, hồn đạo sư lại cần đến hồn hoàn, lúc đó có thể chủ động dung hợp cho hắn. Như thế, trong tương lại, nhân loại chúng ta và hồn thú có lẽ liền không còn là địch nhân, mà là bằng hữu tương hỗ tồn tại. Nếu như có thể đạt tới kết quả như vậy, ta liền vừa lòng hả ý.

Hoắc Vũ Hạo cũng không nói nhiều hơn nữa, hắn biết, lý niệm của bản thân đối với hồn thú và hồn sư nhân loại mà nói đều có tính đột phá, Thần Thú cần thời gian đi suy nghĩ cùng lý giải. Hắn lúc này trầm mặc, lẳng lặng chờ đợi.

Hôm nay, khi hắn từ đầu tường thành Nam bay lên, cũng đã không để ý sinh tử của bản thân. Bất luận người khác thấy thế nào, trong lòng chính hắn cho rằng tai ương này chính là mình mang cho Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nếu như mình không thể hóa giải tai ương này, lập tức vì Sử Lai Khắc mà chết cũng cam tâm tình nguyện.

Đế Thiên trầm mặc, trọn vẹn mãi một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu:

– Những thứ ngươi nói, ta đúng là chưa từng nghe thấy. Ta không biết ngươi có phải đang dùng loại phương thức này lừa gạt ta hay không. Nhưng mà, ta có thể nói cho ngươi biết, nếu như ngươi lừa gạt ta, ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào đem thành Sử Lai Khắc hủy diệt. Lần này, hồn thú chúng ta đúng là tổn thất nặng nề, nhưng mà, nếu có lần tiếp theo, Sử Lai Khắc các ngươi thành cũng sẽ không còn lực lượng Hoàng Kim Thụ che chở. Ngươi hi vọng cùng ta trở về Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, thử nghiệm nghiên cứu Hồn Linh? Thế thì ngươi phải dùng hành động để chứng minh lời ngươi vừa nói.

– Ta nguyện ý.

Hoắc Vũ Hạo không chút do dự thản nhiên nói ra.

Đế Thiên nhẹ gật đầu, lên tiếng:

– Tốt. Ngươi theo ta lưu lại Tinh Đấu là được. Tam Nhãn Kim Nghê chết đi, trên người ngươi mang theo khí vận của Tinh Đấu chúng ta, từ nay về sau, chỉ cần ngươi lưu lại Tinh Đấu, đồng thời vì nhân loại và hồn thú nghiên cứu chuyển hoán Hồn Linh, ta liền thu lại lần thú triều này.