Chương 726: Nhật Thăng Thành (2)

Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:

– Đây đều là sau khi đạt được lực lượng của ca mới có được nha.

Thiên Mộng Băng Tằm cười hắc hắc, lên tiếng:

– Không uổng cho ngươi không có quên ca ca. Ôi, lực lượng lần trước thật là đáng sợ a!

– Ừm? Ca đang nói đến Càn Khôn Vấn Tình Cốc?

Nghe Thiên Mộng Băng Tằm nói đến địa phương đó, ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo lập tức trở nên lạnh xuống. Nếu như không phải Càn Khôn Vấn Tình Cốc, Vương Đông Nhi làm sao lại rơi vào trạng thái ngủ say, mặc dù thời điểm rời đi làm cho hồn lực của hắn tăng lên năm cấp, nhưng đối với địa phương đó, hắn quả thực là một điểm ấn tượng tốt đều không có.

Thiên Mộng Băng Tằm thở dài một tiếng, nói:

– Đừng quá đau lòng, chúng ta đều cảm giác được chuyện phát sinh trên người đệ. Nhưng mà, khi đó chúng ta đều bị một cỗ lực lượng áp chế không cách nào tỉnh lại. Hơn nữa coi như có tỉnh lại, chúng ta cũng không giúp được cái gì. Đệ tuyệt đối không nên có ý nghĩ đối kháng với cỗ lực lượng đó, nếu như chúng ta đoán không sai thì cỗ lực lượng ẩn giấu trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc chỉ sợ thật sự có quan hệ cùng thần linh.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo khẽ động:

– Thiên Mộng ca, ca nói là, địa phương đó thật sự có thần? Truyền thuyết liên quan tới Ái Thần vẫn lạc ở Càn Khôn Vấn Tình Cốc là có thật?

Thiên Mộng Băng Tằm lên tiếng:

– Có thật sự là Ái Thần hay không thì ca không biết, nhưng có thể áp chế Tinh Thần Căn Nguyên của ca và Băng Đế hoàn toàn không thể động đậy, thậm chí ngay cả một tia ý nghĩ chống lại đều không thể nổi dậy, chỉ sợ cũng thật sự là lực lượng của thần. Cho nên ca mới nói, đệ không cần có ý đồ đối kháng với nó, đó là chuyện căn bản không thể nào. Hơn nữa, chúng ta cũng có thể cảm giác được, địa phương đó kỳ thật đối với các ngươi cũng không có ác ý.

– Không có ác ý? Đông Nhi đều đã bị nó hành hạ đến chết.

Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nói, hai tay nắm chặt lại, trong mắt hàn quang chớp liên tục. Hắn đã không phải là Hoắc Vũ Hạo trước kia, đổi lại trước kia, hắn chỉ sợ đã không kìm chế được nỗi lòng mà lên tiếng mắng chửi. Theo tuổi tác của hắn càng tăng, lại thêm nhiều lần ma luyện, hắn hiện tại đã có thể càng thêm trầm ổn và tỉnh táo.

Thiên Mộng Băng Tằm lên tiếng:

– Thôi thôi, không nói đến nó nữa. Dù sao sau này đệ cũng không cần đến đó. Nói về đệ một chút đi, sau khi chúng ta tỉnh lại, vậy mà phát hiện trên người đệ xuất hiện biến hóa long trời lở đất, đệ vậy mà đã đem lực lượng Băng Đế và Tuyết Đế hấp thu?

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

– Chỉ có thể coi là sơ bộ dung hợp thôi. Bởi vì đệ cảm thấy, mặc dù Băng Đế truyền thừa Cực Hạn Băng cho vũ hồn của đệ, nhưng lại cũng không hoàn chỉnh. Chính xác mà nói thì nó còn có thể trở nên càng mạnh hơn. Mà đệ vẫn luôn không có cách nào đem căn nguyên lực lượng của Băng Đế tiêu hóa, chủ yếu cũng bởi vì tu vi của bản thân đệ không đủ, nên còn có chênh lệnh khi dung hợp với thuộc tính của Băng Đế. Thế là đệ liền bắt đầu thử dùng lực lượng của Tuyết Đế, sau khi cùng Băng Đế dung hợp lại có thể tăng lên phẩm chất vũ hồn của đệ.

Nghe Hoắc Vũ Hạo nói những lời này, Thiên Mộng Băng Tằm trầm mặc một chút rồi thở dài một tiếng, nói:

– Vũ Hạo, đệ biết đệ đang nói cái gì không? Tăng lên phẩm chất vũ hồn của bản thận, loại tình huống này bất luận là trên người nhân loại, hay là trong giới hồn thú, đều xưa nay chưa từng xảy ra qua. Vũ hồn là là thứ thuộc về bẩm sinh mà có, muốn tăng lên phẩm chất của nó, chỉ sợ đệ là người đầu tiên làm được a!

Hoắc Vũ Hạo đối với cái này cũng không để ý:

– Chuyện này cũng bởi vì vận khí của đệ tốt đi, thuộc tính của Băng Đế và Tuyết Đế vốn tương đồng, càng quan trọng hơn là lực lượng của các nàng cũng không bài xích lẫn nhau nên đệ mới có thể thành công.

Thiên Mộng Băng Tằm lên tiếng:

– Xem ra đệ đối với tình huống thân thể của bản thân rất quen thuộc, nếu như đã làm đến điểm ấy, vậy thì đệ cũng có thể bắt đầu thử hấp thu lực lượng bản nguyên lúc trước Băng Đế lưu lại trong cơ thể. Nó cũng sẽ để cho tốc độ tu luyện của đệ tăng lên trên diện rộng. Đồng thời, phần tinh thần lực tinh hoa nhất của ca lưu lại trong cơ thể đệ cũng đã từng bước bị hấp thu. Bây giờ vấn đề của đệ là thân thể, thân thể còn chưa đủ kiên cố, còn cần tăng cường thêm một bước. Nếu không, về lâu dài khi đệ đem những lực lượng này hấp thu, thân thể liền sẽ xảy ra vấn đề.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

– Đệ hiểu được ý tứ của ca, ca là muốn đệ tiếp tục dung hợp hồn cốt sao?

Thiên Mộng Băng Tằm lên tiếng:

– Đúng vậy, hơn nữa phẩm chất hồn cốt còn nhất định phải càng cao càng tốt. Hiện tại đệ đã có hồn cốt thân thể của Băng Đế, hồn cốt cánh tay trái của Băng Bích Hạt, cùng với hồn cốt Thuấn Di chân trái. Thẳng thắn mà nói thì trong ba khối hồn cốt này, chỉ có hồn cốt thân thể Băng Đế có khả năng tăng cường thân thể khá mạnh, còn lại hai khối kia đều bởi vì có năng lực đặc thù, nên phương diện tăng phúc bản thân phải kém một chút. Bởi vậy, khi đệ dung hợp ba khối hồn cốt đầu, cánh tay phải và chân phải, nhất định phải lấy năng lực tăng phúc thân thể làm trọng. Như thế đệ mới có thể dung hợp lực lượng Băng Đế tốt hơn. Còn Tuyết Đế, bởi vì nàng đã trở thành Hồn Linh của đệ, lực lượng bản nguyên của nàng cũng liền tự thành hệ thống, sẽ không bị đệ hấp thu, nhưng lại sẽ càng khiến bản thân nàng không ngừng trưởng thành, tin tưởng điểm này đệ cũng cảm thấy được.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

– Tốt, vậy thì đệ sẽ tranh thủ mau chóng tìm kiếm hồn cốt thích hợp. Nhưng Thiên Mộng ca cũng biết, hồn cốt đối với hồn sư quá trọng yếu, trong mắt bất luận hồn sư nào thì hồn cốt đều là chí bảo, muốn thu hoạch dễ lắm sao? Huống chi còn có yêu cầu đối với phẩm chất, thành ra đệ chỉ có thể từ từ đi tìm. Hơn nữa hiện tại vấn đề thân thể của đệ còn không phải rất lớn, sau khi hấp thu sinh mệnh lực khổng lồ của Sinh Linh Kim, trạng thái thân thể hiện tại của đệ ít nhất có thể kiên trì đến khi tu vi tăng lên tới Hồn Đấu La, hồn lực Cực Hạn Băng cũng sẽ không cắn trả thân thể. Sau khi đạt đến Hồn Đấu La mới cần phải tăng cường bản thân. Ngược lại, đệ phát hiện phương diện tinh thần lực bắt đầu có vấn đề.

– Sau lần bế quan này, đệ rõ ràng cảm giác được tinh thần lực tựa hồ lại có tăng lên, hơn nữa còn là tăng lên theo dạng chất biến. Nhưng đệ lại cảm thấy Tinh Thần Hải sắp có chút không duy trì nổi sự tăng trưởng này. Sau khi xuất quan, đệ đã không còn dám tu luyện tinh thần lực, phương diện này ca có biện pháp giải quyết không?

Cái đầu to của Thiên Mộng Băng Tằm lắc lắc, lên tiếng:

– Chuyện này ca cũng không có gì biện pháp gì tốt. Tinh thần lực của đệ không chỉ là hấp thu từ ta, hơn nữa còn có Y Lão. Linh hồn căn nguyên của lão, hoặc nói là mảnh vỡ Thần Thức của lão có chữa một tia Thần Tính tồn tại. Sau khi đệ hoàn toàn dung hợp mới có thể khiến cho tinh thần lực tăng lên đến cảnh giới Hữu Hình Vô Chất nhanh như vậy. Nhưng đồng dạng, tinh thần lực của đệ quá mạnh, cũng dẫn đến đại não của đệ bắt đầu xảy ra vấn đề.

– Vẫn là câu nói cũ, đệ mau chóng thu hoạch hồn cốt đi. Nhất là hồn cốt đầu lâu, hơn nữa, phẩm chất nhất định phải khá cao mới được. Tốt nhất là hồn cốt của hồn thú mười vạn năm, dưới tình huống có độ phù hợp cao, liền có thể giải quyết vấn đề này. Nếu như tinh thần lực của đệ có thể lại đề thăng lên một tầng nữa, vậy thì cơ bản đã đạt đến cảnh giới tinh thần khi ca lần đầu gặp đệ. Khi đó, mặc dù tinh thần lực không đủ để khiến thực lực của đệ bay vọt, nhưng ít ra có thể giúp đệ tự vệ là không có vấn đề gì, hung thú muốn giết đệ cũng không dễ dàng.

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói

– Ca, ca gọi đệ vào đây chính là nói những chuyện này sao? Những chuyện này đệ đều đã biết a! Có phải hay không còn thứ gì khác?

Thiên Mộng Băng Tằm lên tiếng:

– Đệ gấp cái gì. Chúng ta đã lâu lắm không có tán gẫu, trò chuyện nhiều một chút đi mà. Ca đương nhiên là có chỗ chỉ điểm. Giống như năm đó giúp đệ bắt lấy Băng Băng.

– Đừng gọi ta băng băng.

Thanh âm lạnh lùng của Băng Đế vang lên, một đạo ánh sáng xanh biếc theo đó xuất hiện, Băng Bích Đế Hoàng Hạt lập tức hiện ra trên đỉnh đầu Thiên Mộng Băng Tằm, càng trước gõ một cái trên đầu Thiên Mộng Băng Tằm. Thiên Mộng Băng Tằm bị gõ đau lập tức chui vào trong Tinh Thần Hải.

Hoắc Vũ Hạo mừng rỡ kêu lên:

– Băng Đế, tỷ cũng tỉnh rồi.

– Ừm.

Băng Đế nhẹ nhàng đáp lời.

Không biết vì cái gì, hôm nay Hoắc Vũ Hạo luôn cảm thấy âm thanh của Băng Đế có chút là lạ, tựa hồ nhiều ra một loại cảm giác… ngượng ngùng?

Thiên Mộng Băng Tằm từ bên trong Tinh Thần Hải không xa lại chui ra, thanh âm tràn đầy vẻ nịnh nọt:

– Tốt, ta không gọi ngươi Băng Băng là được. Ngươi như thế nào không ngủ nhiều chút nữa, ta nói với Vũ Hạo là được rồi.

Băng Đế dùng âm thanh lạnh lùng nói:

– Ngươi nói nhảm hết bài này đến bài khác, đến nửa ngày cũng không nói đến chủ đề. Vũ Hạo, hồn lực của đệ hiện tại đã đạt tới bình cảnh, cần thu hoạch hồn hoàn mới có thể tiếp tục tăng lên. Ở phương diện tinh thần lực, sau khi chúng ta thương nghị, cảm thấy đệ có thể cân nhắc tìm kiếm một loại hồn thú tên là Tà Nhãn Bạo Quân để thử dung hợp.

– Đúng, đúng, chính là cái này.

Thiên Mộng Băng Tằm lập tức phụ họa nói.

– Im miệng.

Băng Đế tức giận hướng phía Thiên Mộng Băng Tằm kêu một tiếng, Thiên Mộng Băng Tằm vội vàng im miệng, làm ra một bộ dáng vô cùng ủy khuất, không dám có bất kỳ phản kháng.

– Giữa hai người là tình huống gì thế này? Sao đệ cảm thấy có chút không đúng!

Hoắc Vũ Hạo hiếu kỳ nhìn xem Băng Đế, lại nhìn Thiên Mộng Băng Tằm, thậm chí ngay cả Tà Nhãn Bạo Quân mà Băng Đế vừa nói đều không có sinh ra bao nhiêu lực hấp dẫn với hắn.

Băng Đế tức giận hừ một tiếng, đôi mắt hoàng tinh sắc trừng mắt nhìn Thiên Mộng Băng Tằm, tràn đầy bộ dáng uy hiếp.

– Không có chuyện gì, không có chuyện gì, Vũ Hạo đệ đoán mò cái gì? Ta và Băng Băng có quan hệ bằng hữu thuần khiết, chỉ là thuần túy hữu nghị, ngươi nói đúng không, Băng Băng.

– Lăn. . .

Băng Đế lần này gào thét rõ ràng có chút bất lực, phần cảm giác ngượng ngùng tựa hồ lại chạy ra.

– Được, được, ta lăn, ta lăn còn không được sao, ngươi tuyệt đối đừng sinh khí nha. Ta lăn.

Dứt lời, thân hình Thiên Mộng Băng Tằm lóe lên, lập tức chui vào trong Tinh Thần Hải, biến mất không thấy. Hoắc Vũ Hạo lại lập tức cảm giác được chiếc nhẫn do bản thể của Thiên Mộng tạo thành trên ngón tay của mình nhẹ nhàng dao động.

Hắn bất động thanh sắc lên tiếng:

– Băng Đế, tỷ mới vừa nói đến Tà Nhãn Bạo Quân là tình huống như thế nào?

Cảm xúc của Băng Đế tựa hồ theo Thiên Mộng Băng Tằm rời đi cũng khôi phục bình thường, trầm giọng nói:

– Tà Nhãn Bạo Quân là một loại hồn thú thập phần cường đại mà tà ác. Thực lực của nó theo niên hạn tu luyện cũng có khác biệt rất lớn. Trên Đấu La Đại Lục vốn là không có loại hồn thú này, có thể nói nó là hồn thú bản địa của Nhật Nguyệt Đại Lục. Đại khái ở mấy ngàn năm trước, người mạnh nhất trong loài Tà Nhãn Bạo Quân, Tà Nhãn Bạo Quân Chúa tể đã từng từng tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một lần, mà khi đó, gia hỏa Thiên Mộng cũng đang ở trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.