Chương 705: Đông Nhi ngủ say (3)

Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ngưu Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, lên tiếng:

– Cũng không liên can tới ngươi, từ nay về sau ngươi cũng đừng tới tìm Đông Nhi. Bất luận nàng có thể tỉnh lại hay không, tương lai biến thành cái dạng gì, ngươi cũng không có tư cách hỏi đến. Ngươi đi đi, đừng để lão phu động thủ.

– Ngươi thật không nói đạo lý.

Giang Nam Nam nghe đến đó lập tức liền gấp lên, không để ý Từ Tam Thạch ngăn cản, sai bước lẻn đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nhìn hằm hằm Ngưu Thiên.

– Sự tình của Đông Nhi sao có thể nói do Vũ Hạo? Có bản lĩnh các ngươi đi tìm Càn Khôn Vấn Tình Cốc tính sổ, là nó đem Đông Nhi biến thành như thế. Vũ Hạo đã đủ thương tâm, các ngươi sao có thể đổ dầu vào lửa? Các ngươi đến cùng có thể chữa tốt Đông Nhi hay không? Không thể thì đem Đông Nhi trả cho chúng ta, chúng ta mang nàng đi.

Ngưu Thiên trừng mắt, lập tức, cuồng phong lạnh thấu xương hiện lên, áp lực kinh khủng từ trong cơ thể hắn bỗng nhiên tỏa ra. Hắn phảng phất đã cùng thiên tượng xung quanh hoàn toàn dung hợp, Hoắc Vũ Hạo, Giang Nam Nam, Từ Tam Thạch ba người đều có loại cảm giác tựa hồ đang cùng toàn bộ thế giới đối nghịch.

Dưới áp lực cực lớn, Giang Nam Nam phải lùi lại hai bước, trực tiếp liền dựa vào thân mình Từ Tam Thạch, sắc mặt của Từ Tam Thạch cũng tái xanh, dốc hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được.

Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng yên tại chỗ, hai chân của hắn đóng như đinh trên mặt đất. Một cỗ khí tức cực hàn từ trong cơ thể hắn lan tràn ra ngoài, Ngưu Thiên mặc dù nắm giữ địa thế nơi này, nhưng lại không thể ngăn chặn hắn cùng băng tuyết liên hệ. Dưới sự trợ giúp của băng tuyết trợ giúp, hắn vậy mà miễn cưỡng chặn lại khí thế của Ngưu Thiên.

– Ồ!

Ngưu Thiên khẽ kêu lên một tiếng, ngay sau đó trên mặt lập tức toát ra một tia khinh thường. Chỉ thấy thân thể của hắn chấn động, trên bầu trời lập tức vang lên một tiếng như sấm rền, tiếng Long ngâm Long Thần muốn từ chín tầng trời hạ phàm. Áp lực lập tức tăng mạnh.

Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam đột ngột đối mặt với cỗ áp lực này, cả người cơ hồ là trực tiếp bị áp chế lùi về sau, thối lui đến rìa vách núi. Nói cũng kỳ quái, chỉ cần ra khỏi phạm vi nhất định, áp lực này vậy mà liền tự động giảm bớt.

Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng bên trong không nhúc nhích tí nào, chỉ có hai chân chậm rãi hướng đạp trên mặt đất. Áp lực cực lớn chèn ép vào người hắn từ bốn phương tám hướng, tựa hồ muốn đem thân thể của hắn ép nát. Nhưng mà, hắn vẫn ráng chống đỡ không lui lại một bước.

Lúc này, lần lượt trải qua khảo nghiệm sinh tử của Càn Khôn Vấn Tình Cốc cũng có tác dụng trọng yếu, cho dù là áp lực to lớn cũng không thể để hắn sinh ra bất luận sợ hãi gì. Nội tâm kiên cường biến thành tu vi vững chắc. Tinh thần lực, hồn lực, Cực Hạn Băng hoàn mỹ dung hợp lại với nhau.

Có thể nhìn thấy, từ trên người Hoắc Vũ Hạo tuôn ra một tầng ánh sáng màu xanh kim, màu xanh của Băng Đế cùng màu trắng tinh của Tuyết Đế dung hợp, mà màu vàng thì đến từ tinh thần lực trăm vạn năm kết tinh của Thiên Mộng Băng Tằm. Hiện tại tất cả mọi thứ đã bị Hoắc Vũ Hạo hòa hợp làm một, không phân biệt lẫn nhau. Đây mới là sức mạnh chân chính hoàn toàn thuộc về hắn.

Ánh mắt khinh thường của Ngưu Thiên dần dần biến mất, thay vào đó là một vẻ kinh ngạc, nhìn vào bộ dáng cứng đối cứng của Hoắc Vũ Hạo, hắn hừ lạnh một tiếng, trên bầu trời bỗng nhiên xẹt qua một đạo ánh chớp màu xanh, tiếng Long ngâm lại vang lên, mây mù giữa không trung đột biến, phảng phất hóa thành hàng nghìn hàng vạn Cự Long màu xanh giương nanh múa vuốt.

– Vũ Hạo mau lui lại.

Từ Tam Thạch sắc mặt đại biến kêu lớn. Bọn hắn mặc dù còn cách rất xa trình độ của cường giả đỉnh cấp trên đại lục, nhưng dù sao cũng là đệ tử xuất sắc của nội viện học viện Sử Lai Khắc, cũng được nhiều lần chứng kiến bộ dáng lúc chiến đấu của cường giả đương thời.

Lúc này Từ Tam Thạch rõ ràng cảm giác được tu vi của bảo chủ Hạo Thiên Bảo, cũng là đại tông chủ của Hạo Thiên Tông, tuyệt đối không dưới Huyền lão. Cường giả khủng bố như vậy làm sao bọn hắn có thể chính diện chống lại? Cũng may là đối phương không có ác ý, bằng không mà nói, bọn hắn sớm đã hóa thành phấn vụn. Hắn hiện tại chỉ sợ Hoắc Vũ Hạo chọc giận Ngưu Thiên, đưa tới họa sát thân.

Nhưng mà, Hoắc Vũ Hạo vẫn không lui lại. Hắn có tinh thần lực cường đại, đối với rất nhiều sự tình cũng có phán đoán của ban thân, hắn hiện tại chẳng qua cảm thấy nếu như mình lui về phía sau tương đương với triệt để từ bỏ. Hắn không biết vì cái gì Ngưu Thiên và Thái Thản đột nhiên đối với hắn tràn ngập địch ý, nhưng ở lúc này, vì có thể gặp lại Đông Nhi, để có thể ở cùng một chỗ với nàng, vô luận như thế nào hắn cũng không thể lui lại.

Tơ máu bắt đầu từ thất khiếu của Hoắc Vũ Hạo chảy ra, dưới áp lực kinh khủng như thiên uy trước mặt, hắn tùy thời đều có khả năng không chịu nổi. Thực lực của Ngưu Thiên quá mạnh, chỉ cần hắn nguyện ý, hiện tại tùy thời đều có thể tuỳ tiện bóp chết bản thân Hoắc Vũ Hạo. Nhưng không biết vì cái gì, Hoắc Vũ Hạo ngược lại cảm thấy vui vẻ, Ngưu Thiên thực lực càng mạnh, cũng liền mang ý nghĩa khả năng Đông Nhi được chữa khỏi càng lớn.

– Ngươi muốn tìm cái chết sao?

Ngưu Thiên cả giận nói. Áp lực bỗng nhiên biến mất, hết thảy đều khôi phục bình thường.

Hoắc Vũ Hạo mất đi áp chế, thân thể lay động một cái, “Oa” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên hoàn toàn trắng bệch. Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam vội vàng xông lại đỡ lấy hắn, đồng dạng nhìn hằm hằm Ngưu Thiên.

Ngưu Thiên nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, khẽ gật đầu:

– Ngươi tiến bộ rất nhiều. Vậy mà có thể đem nhiều năng lượng kỳ dị hòa hợp một chỗ, quả nhiên không hổ là người có thiên phú nhất thế hệ này. Tốt, xem ngươi đối với Đông Nhi còn có mấy phần thật lòng, ta liền nói rõ ràng chuyện này.

– Phụ thân của Đông Nhi đã từng trở lại, hắn nói cho chúng ta biết ẩn tật trong cơ thể Đông Nhi đã bị dẫn phát. Mà hết thảy này đều là ngươi tạo thành. Nếu như không phải ngươi đã tìm được Tương Tư Đoạn Trường Hồng đút cho Đông Nhi, chứng minh ngươi đối nàng một tấm chân tình, ngươi bây giờ đã là một cỗ thi thể.

– Đông Nhi là chúng ta nuôi lớn lên, đứa nhỏ này dù chịu một chút ủy khuất thì chúng ta cũng tuyệt không nguyện ý. Tình huống nàng bây giờ thật không tốt, tinh thần cùng linh hồn vô cùng hỗn loạn. Vừa rồi ta đã cảm nhận qua tình huống tinh thần hiện tại của nàng, chỉ có thể do chính nàng hồi tỉnh lại. Lưu tại Hạo Thiên Bảo tĩnh dưỡng là thích hợp nhất. Ngươi đi đi, ít nhất trước khi Đông Nhi tỉnh lại, nơi này không chào đón ngươi. Nếu nàng tỉnh lại, ta sẽ cho người đi học viện Sử Lai Khắc thông báo ngươi. Nếu như nàng còn nguyện ý ở cùng với ngươi, vậy thì nói sau. . .

Nói xong lời nói này, Ngưu Thiên phất ống tay áo một cái, một cỗ gió mạnh đem ba người Hoắc Vũ Hạo cuốn lên, thổi ra thật xa. Mà hắn thì dẫn theo đám đệ tử Hạo Thiên Tông đi vào trong Hạo Thiên Bảo.

Ba người Hoắc Vũ Hạo thật vất vả mới đứng vững được, Ngưu Thiên dùng lực lượng vừa vặn để bọn hắn không đến mức từ đỉnh núi rơi xuống.

– Đông Nhi!

Hoắc Vũ Hạo quát to một tiếng, khống chế hồn đạo khí hình người lập tức bật người hướng phía Hạo Thiên Bảo phóng đi. Khi hắn vọt tới đại môn Hạo Thiên Bảo, âm thanh của Ngưu Thiên lại lần nữa truyền đến.

– Lập tức rời đi, nếu như ngươi dây dưa nữa, cũng đừng trách lão phu không hạ thủ lưu tình. Đến lúc đó đừng nói ngươi không có khả năng ở cùng với Đông Nhi, thậm chí ngay cả mệnh đều phải để lại ở chỗ này. Ta nhắc nhở ngươi một câu, cho dù Đông Nhi tỉnh lại, nếu ngươi cũng không đủ thực lực bảo hộ nàng, chúng ta cũng sẽ không đồng ý để nàng ở cùng với ngươi. Muốn lần nữa ở cùng với Đông Nhi, ngươi trước hết khiến cho bản thân trở nên cường đại đi.

Hoắc Vũ Hạo đứng ngoài cửa Hạo Thiên Bảo, bỗng nhiên ngừng lại, không tiếp tục đi gõ cửa. Lập tức đứng lẳng lặng, không nhúc nhích.

Giang Nam Nam muốn chạy tới thuyết phục hắn, lại bị Từ Tam Thạch kéo trở về.

Từ Tam Thạch than nhẹ một tiếng:

– Đừng đi, chúng ta phải tin tưởng Vũ Hạo. Hắn mới mười bảy tuổi, đả kích nhất thời sẽ chỉ làm động lực cho hắn. Chỉ cần Đông Nhi không có việc gì là được.

Giang Nam Nam lườm hắn một cái, lên tiếng:

– Ông cụ non, ngươi thì lớn hơn hắn bao nhiêu chứ.

Từ Tam Thạch cười hắc hắc:

– Ta lớn hay không lớn ngươi còn không biết sao?

Giang Nam Nam khuôn mặt đỏ thẫm, dùng sức véo hắn một chút, lên tiếng:

– Vũ Hạo thống khổ như vậy, ngươi còn có tâm tư nói giỡn.

Từ Tam Thạch lên tiếng:

– Những năm gần đây, thực lực của Vũ Hạo tăng trưởng quá nhanh. Trên thực tế, hắn cũng không bị ngăn trở quá lớn. Đông Nhi lần này xảy ra chuyện, có lẽ có thể làm cho hắn phát triển nhanh hơn. Nam nhân mà, một chút ngăn trở tính là gì. Ngươi nhìn ta, ta đều chịu qua ngăn trở nhiều năm như vậy, còn không phải càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh sao, cuối cùng cũng ôm mỹ nhân về tay. Theo ta thấy, hai vị tông chủ Hạo Thiên Tông đối với Vũ Hạo không có ác ý gì, ngươi nghe ý tứ trong lời nói của hắn, trên thực tế cũng có thể hiểu thành cổ vũ. Đã nói như vậy, bọn hắn hẳn là có nắm chắc giúp Đông Nhi khôi phục, ít nhất có thể cam đoan tính mạng của Đông Nhi không có vấn đề gì.

Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng bên ngoài đại môn Hạo Thiên Bảo, một khắc đồng hồ trôi qua nhưng hắn không hề động một chút nào. Lại qua hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi lui lại mấy bước, hắn hướng phía Hạo Thiên Bảo khom người thi lễ, sau đó xoay người, đi về phía Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.

– Tam sư huynh, tứ sư tỷ, chúng ta đi thôi.

– Vũ Hạo, đệ không sao chứ? Giang Nam Nam ân cần hỏi.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, lên tiếng

– Ta không sao. Ngưu Thiên thúc thúc nói đúng, hiện tại ta căn bản không có năng lực bảo hộ Đông Nhi, lưu nàng ở chỗ này là lựa chọn tốt nhất, chúng ta về học viện đi. Ta muốn bế quan tu luyện, mau chóng khơi thông kinh mạch của bản thân.

Giang Nam Nam hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Từ Tam Thạch, tựa hồ thật bị hắn đoán trúng a!

Từ Tam Thạch lại mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ vỗ vỗ bả vai của Hoắc Vũ Hạo.

– Đi thôi.

Đi đến sơn đạo dốc thẳng đứng, ba người nhảy vào trong mây mù. Khi tiến vào mây mù, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên quay đầu, nhìn thật sâu Hạo Thiên Bảo, nắm chặt nắm đấm, tự nhủ:

– Đông Nhi, ngươi nhất định phải khỏe lại a! Ta sẽ mau chóng tới thăm ngươi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bên trong Hạo Thiên Bảo.

Ngưu Thiên và Thái Thản đều đứng trước cửa sổ, nhìn vào Hoắc Vũ Hạo rời khỏi, trong mắt Thái Thản không khỏi hiện lên một tia không đành lòng

– Đại ca.

Ngưu Thiên khoát tay áo, lên tiếng:

– Chuyện này nếu do “hắn” quyết định, chúng ta liền theo lời “hắn” nói mà làm. Chẳng lẽ ngươi còn không tin tưởng hắn? Đối với Vũ Hạo đứa nhỏ này mà nói, lần đả kích này cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Đi thôi, chúng ta đi xem Đông Nhi một chút, nha đầu này a! Lúc tỉnh lại, hết thảy sẽ không giống với lúc trước.